← Ch.0589 | Ch.0591 → |
"Sinh Mệnh Chi Môn" chỉa chỉa bên ngoài.
- Hiểu rõ.
Lâm Hi gật gật đầu, ý bảo hiểu rõ.
Mỗi đệ tử Thần Tiêu Tông tiến vào "Sinh Mệnh Chi Môn" thời gian đều không khác nhau lắm. Có thể ở lâu như vậy là quá dài rồi.
Chỉ cần thời gian tại trong phạm vi này, "Sinh Mệnh Chi Môn" có thể làm cho hắn từ tra xét tuổi thọ tới cải biến chủ ý, đột nhiên quay lại thiêu đốt thọ nguyên đổi lấy tu vi.
Mà một khi vượt qua thời gian này thời gian của "Sinh Mệnh Chi Môn" đóng cửa dài như vậy sẽ khiến cao tầng Thần Tiêu Tông sinh lòng nghi ngờ, thậm chí trực tiếp đoán được khí linh của "Sinh Mệnh Chi Môn" đã thức tỉnh chân chính.
- Bên ngoài bằng hữu của ta còn đang chờ. Ta cũng nên đi ra ngoài.
Lâm Hi đứng dậy, nói.
Hắn nhớ tới Thượng Quan Dao Tuyết và thời gian hắn dừng lại trong "Sinh Mệnh Chi Môn" dài sẽ làm cho Thượng Quan Dao Tuyết cảm thấy lo lắng.
- Phiền toái tiền bối đưa ta ra ngoài.
Lâm Hi quay người đi ra sau.
- Chờ một chút, ngươi không thể đi ra ngoài như vậy được.
Sinh Mệnh Chi Môn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
- Ah, vì cái gì?
Trong mắt Lâm Hi hiện ra thần sắc hiểu rõ, nhưng trong lòng cười rộ lên.
Rốt cục đến!
- Nếu ngươi cứ ra ngoài như vậy, nhất định sẽ khiến những lão già Thần Tiêu Tông kia sinh nghi. Ít nhất trước mắt ta còn không muốn bị đám gia hỏa đó phát hiện ta đã tỉnh. Ta cần ngươi thiêu đốt thọ nguyên nhất định, ta cũng cho ngươi tiên khí nhất định, như vậy bọn họ mới không sinh nghi.
"Sinh Mệnh Chi Môn" trịnh trọng nói.
- Ha ha, xác thực như thế. Nhưng mà ta thật không nghĩ ra tại sao phải đáp ứng ngươi nha?
Lâm Hi cười to nói, trong mắt hiện ra thần sắc giảo hoạt.
Hắn đã sớm đoán được đợi đến lúc đưa hắn ra ngoài, "Sinh Mệnh Chi Môn" nhất định sẽ bảo hắn làm như vậy. Khó có khi gặp được khí linh cường đại như vậy, nhưng mà biết được bí mật cổ xưa như thế mà tay không đi ra ngoài chẳng phải đi vào bảo sơn mà tay không ra về, chuyện này không phù hợp với phong cách của hắn.
- Điều này chẳng lẽ còn cần cân nhắc sao? Nếu ta không lầm thì ngươi bây giờ là Luyện Khí đệ lục trọng Phù Lục Kỳ. Thật sự quá yếu. Nhưng mà cũng không liên quan tới chuyện của ta. Chỉ cần ngươi thiêu đốt thọ nguyên nhất định, ta có thể trao nhiều tiên khí cho ngươi, giúp thực lực của ngươi tăng lên, thậm chí đạt tới cảnh giới Luyện Khí tầng thứ bảy, cho ngươi trở thành Thánh tử. Như vậy ngươi cũng ít mất đi nhiều thời gian. Loại chuyện tốt trên trời rơi xuống này chẳng lẽ còn cần cân nhắc sao?
"Sinh Mệnh Chi Môn" hóa thành "Lão đạo nhân" vẻ mặt đương nhiên nói ra.
- Ha ha, vậy ngươi đã sai lầm rồi. Người khác có lẽ thích ý dùng thọ nguyên đổi lấy tiên khí. Nhưng loại phương thức này vô dụng với ta, có lẽ ngươi nhìn ra thực lực của ta đã vượt xa cảnh giới. Thiêu đốt tuổi thọ sinh ra tiên khí hoàn toàn là muối bỏ biển, hoàn toàn không đủ cho ta đột phá cảnh giới trước mắt này. Mà có loại thời giờ này ta khổ tu chỉ sợ còn tìm được tiên khí vượt xa ngươi đưa cho.
Lâm Hi lắc đầu, mỉm cười.
Giao dịch với "Sinh Mệnh Chi Môn" chính là đường tắt tốt nhất trong tiên đạo. Đối với rất nhiều đệ tử tiên đạo đây là chuyện tốt cầu còn không được. Nhưng không phải hoàn toàn đúng với toàn bộ đệ tử, ít nhất Lâm Hi cũng không phải như vậy.
Lão đạo nhân có chút cảm giác sau đó nhíu mày.
Đối với "Sinh Mệnh Chi Môn" là pháp khí cường đại mà nói, Lâm Hi là Phù Lục Kỳ hay là Đạo Quả Kỳ kỳ thật khác nhau cũng không lớn. Giống như con kiến gầy và con kiến mập mà thôi, đối với nó mà nói chẳng có ý nghĩa gì.
Con kiến có béo hơn nữa cũng chỉ có một chữ để hình dung... Yếu!
Cho nên "Lão đạo nhân" căn bản không đi cảm giác thực lực của Lâm Hi, nhưng mà sau khi Lâm Hi nói ra lời này đã không giống rồi.
Chuyện này trong mắt "Sinh Mệnh Chi Môn" có lẽ rất trọng yếu, nhưng mà đối với Lâm Hi mà nói không phải như vậy, hoàn toàn là có cũng được, không có cũng chẳng sao, thậm chí nói cho đúng không được lợi.
Trong hư không hoàn toàn yên tĩnh.
Một lát sau.
- Chuyện này chỉ sợ ngươi không có quá nhiều lựa chọn. Nếu như ngươi không đồng ý, chỉ sợ ta sẽ xóa trí nhớ của ngươi đi. Dù sao kết quả kém cỏi nhất cũng chỉ như vậy mà thôi.
Đột nhiên "Lão đạo nhân" nói, trong mắt hiện ra khí tức nguy hiểm.
- Ngươi sẽ không cho rằng ta là khí linh sẽ không trở mặt sao?
- Ngươi không biết.
Lâm Hi cười rộ lên. Hắn đứng trong hư không chẳng chút sợ hãi nào cả.
Lão hổ là cũng không đập chết con kiến, đây không phải là có vấn đề đó hay không, bởi vì chuyện này hoàn toàn không tồn tại.
- Ha ha, tiểu gia hỏa, xem ra phải đáp ứng không ít điều kiện của ngươi nha. Ngươi không đáp ứng thì phải ta phải làm theo lời ta nói rồi. Nói đi, ngươi nghĩ ra điều kiện gì rồi?
Thần sắc "Lão đạo nhân" biến đổi, đột nhiên cười rộ lên.
Lâm Hi cũng cười rộ lên:
- Tiền bối, ta nói cũng là sự thật. Phương thức dùng tuổi thọ đổi tiên khí này chỉ nhìn cảnh giới, không nhìn thực lực. Đối với người khác thì thích hợp đấy. Đối với ta chẳng những không lợi, ngược lại có hại. Nếu như dựa theo tiền bối đi làm thì mục đích của tiền bối đã đạt tới, nhưng mà ta có hại chịu thiệt to lắm.
"Sinh Mệnh Chi Môn" cười mà không nói. Trong mắt của hắn không có hạt cát, nếu như không phải vì nguyên nhân này thì làm sao nó đồng ý điều kiện của Lâm Hi chứ?
Nó sống lâu như vậy cũng chẳng phải là đồ ngốc.
- Cho nên điều kiện của ngươi là gì?
Sinh Mệnh Chi Môn nói.
- Điều kiện của ta rất đơn ginả, ta hy vọng tiền bối có thể giúp ta bù đắp sơ hở tiên đạo!
Ánh mắt Lâm Hi nhìn thẳng.
Đây là vấn đề mà Lâm Hi quan tâm nhất, "Sinh Mệnh Chi Môn" có thể phát hiện sơ hở trong linh hồn của hắn thì có lẽ cũng có biện pháp đi đền bù.
"Sinh Mệnh Chi Môn" gật gật đầu, thần sắc quả thế.
- Còn có điều kiện gì thì ngươi cứ nói ra đi, nhưng mà ta nói trước chỉ là những yêu cầu không quá phận. Nếu như là tuyệt học, bảo tàng, truyền thừa đạo nho chính thống thì ta nghĩ ngươi nên bỏ tâm tư này đi. Tuy ta đáp ứng điều kiện của ngươi, nhưng cũng không lấy ra áp chế ta, đây là vấn đề ngươi tình ta nguyện, yêu cầu của ngươi phải nằm trong phạm vi hợp lý của ta.
Sinh Mệnh Chi Môn nói.
- Tiền bối yên tâm, yêu cầu của ta cũng không phải quá không hợp thói thường.
Lâm Hi dở khóc dở cười:
- Điều kiện của ta rất đơn giản, chỉ cần tiền bối dùng thực lực của ta đổi lấy tiên khí là được rồi.
- Cái kia không có khả năng! Ta làm không được!
Sinh Mệnh Chi Môn từ chối, chắc chắn như chém đinh chặt sắt.
- Vì cái gì?
Lâm Hi giật mình nói, vẻ mặt ngoài ý muốn.
Hắn vốn cho rằng đây chỉ là yêu cầu nhỏ, với "Sinh Mệnh Chi Môn" là pháp khí cổ xưa cường đại thì có lẽ không coi vào đâu. Dù sao tu sĩ Luyện Khí Cảnh cũng quá yếu ớt với nó.
- Chính ngươi xem!
"Sinh Mệnh Chi Môn" hóa thành "Lão đạo nhân" chỉ tới trước.
← Ch. 0589 | Ch. 0591 → |