← Ch.0592 | Ch.0594 → |
- Đây là chuyện của ta. Ngươi chỉ cần biết, ngươi chỉ là đang tiến hành hiến tế bình thường là được. Về phần cao tầng các ngươi..., hoài nghi cũng chỉ là hoài nghi, ta có thể giấu diếm được bọn hắn mấy ngàn năm, thì cũng có thể khiến bọn họ lại mơ mơ màng màng, lại không hiểu rõ mấy ngàn năm nữa.
"Sinh Mệnh Chi Môn" thản nhiên nói.
Lâm Hi vốn cảm giác mình đã hiểu nó rất rõ. Nhưng nghe được lời này, đột nhiên lại cảm giác mình dường như không hiểu gì về nó vậy.
"Sinh Mệnh Chi Môn" tuy rằng thoạt nhìn giống như nói rất nhiều, nhưng hạch tâm, những thứ liên quan đến bí mật thì một chút cũng không có.
- Đến cùng cũng giống quá lâu, gừng càng già càng cay ah!
Lâm Hi trong nội tâm cảm thán một tiếng, xoay người đi về sau. Ở trong cảm giác của hắn, đại môn có lẽ chính là ở hướng này.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Một chùm ánh sáng xuất hiện ở phía trước Lâm Hi, ánh sáng kéo ra, sau đó kéo dài thành hình hai cánh cửa. -- Sinh Mệnh Chi Môn lại lần nữa mở ra.
Lâm Hi xoay người lại, đi ra ngoài cửa. Hắn đã có thể nhìn thấy từng ngọn núi lơ lửng trong Thần Tiêu Sơn ở bên ngoài.
Trong "Sinh Mệnh Chi Môn" yên tĩnh im ắng, "Lão đạo nhân" trong không gian nhìn qua bóng lưng Lâm Hi đi xa, trong đôi mắt thâm thúy, cổ xưa kia đột nhiên hoảng hốt thoáng một phát.
Thời gian vào thời khắc này, phảng phất như dừng lại.
Trong "con mắt" của khí linh pháp khí cổ xưa này lạc ấn lấy bóng lưng Lâm Hi, suy nghĩ lại phiêu hốt một chút, về tới đoạn thời gian dài dòng buồn chán trước kia, trong bóng tối vô biên thê lãnh, yên tĩnh, "một ngày" nào đó trong thời gian phi dường dài dằng dặc và đặc thù của nó.
...
- Cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi sẽ ở nơi sâu trong thời không gặp được một đám người, bọn hắn sẽ phát hiện ngươi. Mang ngươi về. Cũng mặc kệ bọn hắn, không nên phản kháng, cũng không nên hiện ra. Trên ngọn núi kia, ngươi sẽ trải qua mấy ngàn năm dài dòng buồn chán...
-... Đến một ngày, lúc người gặp được người có song linh hồn, đó chính là người mà ngươi chờ đợi. Khi đó, ngươi sẽ đạt được tự do,... Còn có huy hoàng!
Thanh âm kia lạnh lùng, mà trống rỗng, vang lên trong toàn bộ hư không Hắc Ám, ngay cả vũ trụ hư không cũng đều phải sợ run trước mặt "Tồn tại" kia.
"Sinh Mệnh Chi Môn" một mực nhớ kỹ thanh âm này. Mà cũng chính nhờ thanh âm này khiến nó lập nên "Hủy Diệt Chi Thệ" mà tất cả pháp khí cổ xưa đều không thể đào thoát.
- Mấy ngàn năm rồi, đến cùng ngươi có phải là người mà ta chờ đợi hay không, tương lai không lâu nữa... sẽ biết được rồi.
Sâu trong "Sinh Mệnh Chi Môn" xẹt qua một đạo ý niệm, sau đó ông một tiếng, "Lão đạo nhân" trong không gian tan vỡ ra. Cùng lúc đó, khí linh của Sinh Mệnh Chi Môn khổng lồ cũng chìm xuống, ẩn vào nơi sâu trong thời không.
Ông!
Thanh âm "Sinh Mệnh Chi Môn" mở ra.
Một chùm sáng mặt trời chiếu đến trên đầu Lâm Hi, sau đó Lâm Hi thần tình lạnh nhạt, chậm rãi bước đi thong thả, không vội không chậm đạp ra ngoài.
Oanh!
Cơ hồ ngay khi Lâm Hi bước ra, xuất hiện trong Thần Tiêu Sơn thì từng đạo ý niệm khiến Thiên Địa phải biến sắc liền ngang trời tới, xuyên qua Lâm Hi, vọt vào trong Sinh Mệnh Chi Môn.
Một đạo lại một đạo, tiên khí bàng bạc. Trong nhận thức của Lâm Hi, cũng chỉ có những trưởng lão kia. Hơn nữa còn là trưởng lão đặc biệt cường đại mới có loại năng lực cùng với khí tức này.
Trong Sinh Mệnh Chi Môn hoàn toàn trống, khí linh cổ xưa đã hoàn toàn trầm xuống, che dấu khí tức của mình. Trưởng lão Thần Tiêu Tông quét tới quét lui, cũng không phát hiện được gì.
- Lâm Hi!
Một tiếng kêu gọi, mang theo vẻ lo lắng vang lên.
Lâm Hi theo tiếng nhìn lại, liếc mắt liền thấy được Thượng Quan Dao Tuyết và Địa Ngục Ma Long.
- Lão đại, ngươi không sao chứ? Ta vừa mới rồi đột nhiên không cảm giác được ngươi đâu?
Thanh âm của Địa Ngục Ma Long xuyên thấu qua linh hồn khế ước từ trong đầu truyền đến.
- Không có việc gì. Hiện giờ đừng hỏi nhiều. Có gì để sau hẳn nói.
Lâm Hi bất động thanh sắc nói, một bên thần sắc như thường đi về phía bọn người Thượng Quan Dao Tuyết.
Rất nhanh, các trưởng lão không thu hoạch được gì liền dời lực chú ý đến trên người Lâm Hi. Bất quá, ngay khi chúng trưởng lão định lên tiếng thì một đạo ý niệm uy nghiêm, đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Ông!
Một đạo ý niệm như núi vang lên trong đầu Lâm Hi:
- Lâm Hi, vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Thanh âm phi thường quen thuộc, là Thần Tiêu Tông phó chưởng môn. Thanh âm của hắn bình thản, cũng không kích động như các trưởng lão khác, chỉ như đang hỏi thăm một chuyện rất bình thường vậy.
- Không có gì. Sau khi ta tra hết tuổi thọ thì đột nhiên cải biến chủ ý, hiến tế một năm tuổi thọ.
Lâm Hi thản nhiên nói.
Đối với Thần Tiêu Tông phó chưởng môn, Lâm Hi vẫn tương đối tôn kính. Bất quá, liên quan đến đến "Sinh Mệnh Chi Môn", Lâm Hi cũng không dám nói lung tung.
Bất quá, ít nhất khiến Lâm Hi an lòng một chút chính là ở một mức độ nào đó, hắn đã nói đúng sự thật. Hắn quả thật đã đổi ý hiến tế 1 năm tuổi thọ.
Đệ tử sau khi hiến tế, trên người sẽ có một loại khí tức đặc thù lưu lại vài ngày. Ở trên người Lâm Hi cũng có.
- Ân?
Cách đó không xa, Thượng Quan Dao Tuyết đang đi tới chỗ Lâm Hi bước chân dừng một chút, trong mắt xẹt qua một đạo hào quang kỳ dị.
Thượng Quan Dao Tuyết cực kỳ thông minh, nàng nhớ rõ rành, trước khi Lâm Hi tiến vào "Sinh Mệnh Chi Môn" đã từng nói qua, hắn sẽ không hiến tế tuổi thọ, loại phương thức này đối với hắn cũng không có ích lợi gì.
Nhưng hiện giờ lại chính miệng nghe Lâm Hi nói, hắn hiến tế một năm tuổi thọ.
- Xem ra, Lâm Hi ở trong Sinh Mệnh Chi Môn quả thực đã xảy ra chuyện.
Trong mắt Thượng Quan Dao Tuyết xẹt qua một đạo hào quang sáng ngời.
Bất quá, nàng tuy rằng cảm giác ra trên người Lâm Hi khẳng định đã có chuyện gì đó, nhưng lại không tiết lộ ra chút nào. Trong nội tâm nàng hiểu rõ, Lâm Hi không nói, nhất định có nguyên nhân.
Lúc này lại đi vạch trần hắn thì quá ngu xuẩn rồi.
- Lâm Hi, ngươi rốt cục cũng đi ra.
Thượng Quan Dao Tuyết vẻ mặt tươi cười, rất xa vời đến một tiếng, cười cười đi tới chỗ Lâm Hi.
Ánh mắt của nàng như thường, nhìn không ra chút khác thường nào có.
Đây cũng là chỗ khéo hiểu lòng người, nhạy bén thông minh của Thượng Quan Dao Tuyết. Nàng rõ lúc nào nên hỏi, lúc nào không nên hỏi. Tuyệt đối sẽ không khiến người bận tậm.
- Thì ra là thế.
Thần Tiêu Tông phó chưởng môn nhàn nhạt ứng một câu, tựa hồ cũng không sinh nghi.
Rất nhanh, ý nghĩ của đã thu hồi lại.
- Phó chưởng môn, nhất định có chỗ đáng nghi.
- Đúng vậy, chấn động kỳ dị vừa rồi tất cả mọi người đều cảm giác được. Sao lại đột nhiên không có nữa.
- Sinh Mệnh Chi Môn quan hệ trọng đại, theo ý của ta, có lẽ nên cưỡng ép tìm tòi trí nhớ của hắn.
Đây một hệ của Hộ Pháp trường lão Lý Trọng Đạo.
... Ý niệm của rất nhiều trưởng lão giăng khắp hư không, ngươi một lời ta một câu, vây quanh ý niệm của Thần Tiêu Tông phó chưởng môn, mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình.
← Ch. 0592 | Ch. 0594 → |