← Ch.0751 | Ch.0753 → |
- Có miếng Thiết Bàn hệ Lôi này, khả năng thu phục được Tứ Cực Đại Uyển đã tăng lên rất nhiều. Nhưng mà việc cấp bách là vẫn còn phải trong vòng dăm ba ngày, lại tìm được con Tứ Cực Đại Uyển một lần nữa.
Lâm Hi hít vào một hơi thật sâu, lông mày lại lần nữa nhăn tít lại thật sâu.
Tứ Cực Đại Uyển đi đi về về đã thành câu đố. Nó muốn tới thì tới, muốn tìm liền đi, thiên địa bao la, cũng không ai biết đi nơi nào để tìm ra được con sinh vật lôi điện sấm chớp này.
Lâm Hi lại lần nữa bắt đầu suy tư.
- Người của Thái Bạch hoàng triều cho rằng Ly Long Sơn là sào huyệt của con Tứ Cực Đại Uyển này. Mỗi lần đi ra ngoài chỉ một thời gian ngắn, rồi lại trở về hang ổ một chuyến. Nhưng ta cảm giác căn bản không phải là dạng này.
Trong lòng Lâm Hi âm thầm nghĩ ngợi cân nhắc.
Ly Long Sơn thì bọn họ đã từng dò xét qua một lần, căn bản không có phát hiện cái gì hư hư thực thực giống như sào huyệt của Tứ Cực Đại Uyển. Nói chung sào huyệt của loại dị thú hệ Lôi, thường thường ẩn chứa năng lượng sấm chớp cực mạnh.
Lâm Hi bản thân mình đang tu luyện công pháp hệ Lôi, đối với năng lượng sấm chớp thì hắn phi thường mẫn cảm. Người của Thái Bạch hoàng triều có thể không nhìn ra được điểm này, mà chỉ cảm thấy sào huyệt của Tứ Cực Đại Uyển liền ở chỗ này, chỉ là chính mình vẫn còn chưa tìm được mà thôi.
Nhưng mà Lâm Hi lại có khả năng khẳng định, sào huyệt của Tứ Cực Đại Uyển tuyệt đối không ở chỗ này. Thậm chí nếu như kết hợp với lời của Khí Thánh Vương nói, Tứ Cực Đại Uyển căn bản là không có nói đến sào huyệt gì cả.
- Tứ Cực Đại Uyển một tháng đi vài chuyến đến vùng núi này, nó không có khả năng vô duyên vô cớ đi tới Ly Long Sơn. Về phương diện này nhất định có nguyên nhân gì đó. Nếu như kiếm cách làm được rõ ràng nguyên nhân này trong chuyện đó, thì nhất định có thể lại tìm được con Tứ Cực Đại Uyển một lần nữa.
Trong lòng Lâm Hi thoáng qua một cái ý niệm. Trong đầu lại nhớ ra những lời của tên tù binh đệ tử Đâu Suất Cung cuối cùng kia. Hắn đã nói về những địa điểm mà con Tứ Cực Đại Uyển thường lui tới.
- Ngày mai nhất định phải đi coi một phen.
Trong lòng Lâm Hi thầm nghĩ.
Buổi tối cũng có thể đi xem xét, nhưng chung quy có một vài nơi khó có thể nhìn thật kỹ lưỡng. Lâm Hi quyết định ban ngày đi xem.
Bất tri bất giác chính là trời sáng, Lâm Hi nói một lượt ý nghĩ của mình cho mấy người Khí Thánh Vương xong, liền rời khỏi hang động.
Dây leo xanh rờn, cỏ cây xanh mơn mởn.
Lâm Hi rất dễ dàng liền tìm được mấy chỗ trên Ly Long Sơn, theo như tên đệ tử Đâu Suất Cung kia nói thì đó là nơi mà Tứ Cực Đại Uyển thường lui tới.
Mà mấy nơi này đều thật sự xa nhau, về phương hướng cũng tịnh không có gì liên lạc với nhau.
Lâm Hi lợi dụng thần thức, tỉ mỉ dò xét một lần cả mấy địa phương này, cả trong lẫn ngoài. Tuy nhiên lại cũng không có phát hiện tình trạng khác thường nào.
- Chẳng lẽ là ta nghĩ sai rồi sao?
Lâm Hi đứng ở trước một bức tường đổ nát trên Ly Long Sơn, như có điều suy nghĩ.
Mấy địa phương này xem ra đều rất bình thường, không có gì khác nhau.
Trở lại trong hang động, Lâm Hi vẫn cứ chau mày, âm thầm suy tư.
Khí Thánh Vương, Âu Dương Nạp Hải, Bạch Nguyên cũng biết hắn đang suy nghĩ về chuyện của con Tứ Cực Đại Uyển, cho nên cũng không đi quấy rầy hắn.
- Các ngươi trước cứ đợi ở chỗ này. Ta đi ra ngoài chuẩn bị món ăn thôn quê, kiếm chút gì ăn uống.
Bạch Nguyên đột nhiên nói.
Ở bên trong động cũng đã lâu, nên cũng bị hơi có khó chịu. Hắn cũng muốn mượn cơ hội này, đi ra ngoài hóng mát một chút. Hơn nữa, dùng món ăn thôn quê thay thế Ích Cốc Đan, đối với việc chữa thương cho mọi người cũng sẽ có lợi.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Như sấm sét giữa trời quang!
Lâm Hi toàn thân run lên, hắn ngẩng phắt đầu lên, nhìn Khí Thánh Vương và Âu Dương Nạp Hải, ánh mắt hoàn toàn sáng ngời.
- Tứ Cực Đại Uyển ăn cái gì?
Một tiếng này đột nhiên xuất hiện, âm thanh khá to. Nó chấn cho vách hang động đều run rẩy lọc cọc, có rất nhiều thứ rơi xuống.
- Cái gì?
Âu Dương Nạp Hải và Khí Thánh Vương đều ngẩn ngơ, vẻ mặt ngạc nhiên.
- Tứ Cực Đại Uyển ăn cái gì?!
Lâm Hi lại hỏi lần nữa, trông hoàn toàn hưng phấn.
- Cái này thật đúng là không biết.
Âu Dương Nạp Hải phục hồi tinh thần lại. Hắn nhướng mày, lộ ra vẻ suy tư sâu sắc:
- Tư liệu lúc trước lưu truyền tới nay về loại thiên địa dị chủng này cũng rất ít, có thể biết tên của nó đã coi như không tồi rồi. Nào có biết đâu nó ăn cái gì.
Lời Âu Dương Nạp Hải nói quả là đúng với sự thật, Lâm Hi hỏi câu này quá đột ngột.
Sinh vật như Tứ Cực Đại Uyển vốn bị cho rằng đã là loài tuyệt tích, nên nào có ai biết được rõ ràng như vậy.
Âu Dương Nạp Hải còn chưa kịp phản ứng lại đây, nhưng Khí Thánh Vương ở một bên cũng đã hiểu rõ ràng ý tứ của Lâm Hi, nên hắn nói như có điều suy nghĩ:
- Tiểu sư đệ, ý của ngươi là, sở dĩ con Tứ Cực Đại Uyển này xuất hiện ở đây, cũng không phải giống như người của Thái Bạch hoàng triều nói như vậy. Bởi vì chúng nghĩ nó coi nơi này là sào huyệt, cho nên mỗi tháng trở về mấy lần. Nhưng thực ra lại là bởi vì ở trên dãy Ly Long Sơn này có thứ gì đó mà nó thích ăn?
Người của Thái Bạch hoàng triều vẫn cho rằng nơi này là sào huyệt của Tứ Cực Đại Uyển, cho nên bỏ hết sức lực tìm tòi. Mọi người vốn bị ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, cho nên cũng tiếp nhận ý kiến này để rồi cứ thế mà tìm tòi. Cho nên căn bản cũng không hề nghĩ đến, nơi này rất có khả năng là chỗ mà Tứ Cực Đại Uyển đi tìm cái ăn.
- Không sai!
Lâm Hi cất cao giọng nói, một câu khẳng định sự suy đoán của Khí Thánh Vương:
- Tứ Cực Đại Uyển cũng phải ăn cái gì đó. Ngay cả đệ tử Tiên Đạo chúng ta đều khó tránh khỏi cứ cách một đoạn thời gian là lại phải ăn vài món thức ăn chín. Chớ nói chi là súc sinh này. Nếu Tứ Cực Đại Uyển cũng là phải ăn cái gì đó, vậy thì tại sao nó đến nơi này không thể là để tìm cái ăn đây?
Lâm Hi vừa nói như thế, những người khác lập tức đều hiểu rõ ràng.
- Cho nên, chỉ cần tìm ra ở mấy nơi mà Tứ Cực Đại Uyển kia thường lui tới, xem có cái gì đồng thời sinh trưởng được. Liền có thể tìm ra thứ mà Tứ Cực Đại Uyển thích ăn.
Bạch Nguyên cúi đầu, thản nhiên nói.
Hắn vốn là muốn đi khỏi hang. Nhưng thật không ngờ, một câu Chuẩn bị món ăn thôn quê của hắn lại khiến Lâm Hi liên tưởng như vậy. Trong lòng cũng không cấm âm thầm có chút bội phục.
- Thảo nào mà trưởng lão lại nhận hắn làm đệ tử riêng, hắn đích xác có thiên tư thông minh.
Bạch Nguyên liếc liếc mắt nhìn Lâm Hi, trong đầu hiện lên một ánh sáng ngời, tức thì ánh mắt phức tạp, không biết là nên có cảm tưởng gì.
← Ch. 0751 | Ch. 0753 → |