← Ch.0830 | Ch.0832 → |
Lâm Hi nhìn qua Âu Dương Nạp Hải, trầm mặc một lát rồi nói:
- Sư bá, xin nhờ ngươi rồi.
Phanh!
Thanh âm vừa dứt, Lâm Hi rốt cục quay trở về trong đấu trường.
Hai người phân đưa hai đầu, xa xa tương đối.
- Hừ, sao hả, phẫn nộ rồi sao?
Lục Thanh Thiên lạnh cười rộ lên:
- Ngươi có lẽ nên cảm thấy may mắn, Phong Bạo Chi Môn ngày đó, ta ở Yêu tộc Đại Thế Giới, không đuổi tới hiện trường. Bằng không thì hiện giờ ngươi đã là người chết rồi.
Đối với sự kiện "Phong Bạo Chi Môn", Lục Thanh Thiên thủy chung vẫn canh cánh trong lòng. Đường đường Đâu Suất Cung, gần với Thái Nguyên Cung Tiên Đạo đệ nhất, rõ ràng bị một tên "Vô danh tiểu tốt" đùa bỡn trong tay, thậm chí còn khiến hắn chạy ra tìm đường sống, đạt được thanh danh cực lớn nữa.
"Lục Thanh Thiên" không phục, hơn nữa là phẫn nộ và đố kỵ.
Thiên phú của hắn cực cao, niên kỷ cũng không lớn. Thanh danh trận kia vốn nên thuộc về hắn mới đúng.
Thế giới này, "Thiên tài" nhiều lắm, tốt nhất là tất cả mọi người chết hết, chỉ còn lại một mình hắn là đủ rồi. Ở trước mặt thiên tài chính thức, những người khác chỉ là dung tài.
- Ngươi thật sự không nên làm ta tức giận!
Lâm Hi đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu. Nhưng lúc hắn ngẩng đầu lên, Lục Thanh Thiên chẳng biết tại sao, đột nhiên trong nội tâm liền rùng mình.
Đó là một đôi mắt lạnh như băng, không có chút ôn hòa nào. Ở sâu trong đôi mắt kia, cất dấu một thanh kiếm, một thanh kiếm do sát cơ ngưng tụ thành.
Ở trên người Lâm Hi, hắn cảm giác được một cổ sát cơ đậm đặc.
- Ha ha, ngươi đang uy hiếp ta sao? Yên tâm, sau lát nữa, ta sẽ đạp ngươi dưới chân như đạp sư huynh ngươi vậy -- còn nhớ rõ ta ở Diễn Vũ Thính đã từng nói gì không? Ngươi tránh không được đâu, chúng ta sớm muộn sẽ gặp lại.
Lục Thanh Thiên kịp phản ứng, đột nhiên nở nụ cười.
- Ngươi không nên động sư huynh của ta, lại càng không nên dùng loại phương thức này làm ta tức giận. Ngươi phạm vào một sai lầm không thể tha thứ, ngươi căn bản không nên xuất hiện trước mặt ta.
Lâm Hi lạnh lùng nói.
Lục Thanh Thiên giật mình, lập tức cười nói:
- Người không biết không sợ, biết không? Ta phi thường chán ghét Thần Tiêu Tông các ngươi. Một đám vô dụng, thật sự cho rằng có thể đối với kháng ba đại tông phái chúng ta sao. Mà ngươi, càng là loại đáng hổ thẹn nhất. Thanh danh của ngươi là vì ngươi không gặp được cao thủ chân chính. Bất quá, không có vấn đề gì. Con đường của ngươi đã tới điểm cuối rồi, ta không chỉ phải phá hủy chân khí của ngươi, còn phải phá hủy tự tin của ngươi nữa.
Lâm Hi lắc đầu.
- Ngươi sai rồi. Ta có thể đi tới hôm nay, không phải vì chân khí của ta, mà là vì lòng ta. Biết không? Có loại người trời sinh nhất định phải làm đá đặt chân, mà ngươi chính là loại này. Mặc kệ ngươi trước kia phong quang đến cỡ nào, đều đã xong. Ngươi đứng được cao bao nhiêu, ta sẽ khiến ngươi rơi nặng bấy nhiêu. -- ngươi đối với sư huynh ta thế nào, ta sẽ làm tương tự thế với ngươi.
Lâm Hi lạnh lùng nói, năm ngón tay hắn siết chặt, phát ra một hồi "Răng rắc".
- Ha ha ha...
Lục Thanh Thiên chỉ vào Lâm Hi, cười ha hả:
- Xem ra, nói không thì không thể nào khiến ngươi phục được. Như vậy đến đây đi, xem thử ngươi đến cùng có bao nhiêu cân lượng. Ta sẽ cho ngươi thấy, chúng ta ai mới là đá đặt chân.
Lâm Hi không hề phân bua, sự thật thắng hùng biện. Trong lòng của hắn sớm đã quyết định chú ý, vô luận như thế nào, đều phải khiến Lục Thanh Thiên trả một cái giá lớn thảm trọng mới được.
Không ai có thể ức hiếp đệ tử Thần Tiêu Tông mà không trả giá thật nhiều, càng không ai có thể ở trước mặt hắn, đánh chết đồng môn của hắn.
Lúc phẫn nộ trong lòng đạt tới cực điểm, hắn ngược lại tỉnh táo hơn.
- Ta cho ngươi cơ hội. Để ngươi dùng ra tất cả năng lực, ra tay đi. -- ngươi chỉ có cơ hội một lần thôi!
Lâm Hi lạnh lùng nói. Loại hương vị rét lạnh kia truyền khắp toàn trường, rất nhiều người trong nội tâm không khỏi lộp bộp.
- Hừ! Cuồng vọng!
Đối với lời Lâm Hi nói, đánh giá của Lục Thanh Thiên chỉ có một câu.
Lục Thanh Thiên không nói gì. Đối với hành vi của Lâm Hi, hắn kỳ thật không để ý tới, thậm chí còn coi như ngây thơ.
Chỉ cần có thể đánh bại địch nhân thì phải dùng hết mọi thủ đoạn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, chỉ cần đánh bại đối phương là được. Sao có thể cho người khác cơ hội, tiên cơ chứ?!
Hắn cũng không biết, Lâm Hi thật sự để cho hắn bay lên càng cao, rồi sau đó mới cho hắn rơi nặng nề.
Cách nghĩ này chợt lóe qua trong đầu, Lục Thanh Thiên xuất thủ.
Ầm ầm!
Dưới chân đạp mạnh, toàn trường chấn động, thần sắc Lục Thanh Thiên nghiêm túc, toàn thân tản mát ra một cổ khí tức cường đại.
- Thập Ma... Chuyển Luân -- đại pháp!
Ầm ầm!
Một cổ thanh khí tiên khí cường đại xông lên trời mà lên, khí tức to lớn từ trong cơ thể Lục Thanh Thiên dâng lên mà ra. Chỉ nghe một tiếng ầm vang, Thiên Địa kịch chấn, bốn miếng đạo quả cực lớn xuất hiện trên đỉnh đầu Lục Thanh Thiên, tiên khí hồng lưu vô tận, hóa thành một đạo cự luân màu xanh vô biên.
- Rống! --
Trong tiếng gầm gừ, bốn phía Lục Thanh Thiên thình lình xuất hiện mười đầu Đại lực thần ma cổ xưa, phi kiên chấp trụ, lực lớn vô cùng, toàn thân bộc phát ra khí tức Hồng Hoang cổ xưa.
Mấy đầu Đại lực thần ma màu đồng cổ này chấp chưởng phương, tay nắm Cự Luân màu xanh, cấu thành một bộ hình ảnh quỷ dị tuyệt luân!
"Thập Ma Chuyển Luân đại pháp", đây là một môn Thượng Cổ tuyệt học Lục Thanh Thiên ngẫu nhiên lấy được, uy lực vô cùng cường đại.
Mười đầu Đại Lực Thần Ma, mỗi một đầu đều có lực nhổ núi khiêng nhạc. Lục Thanh Thiên chính là dựa vào môn "Thập Ma Chuyển Luân đại pháp" này mới thành tựu địa vị đệ nhất nhân trong lớp trẻ của Đâu Suất Cung.
Chỉ mới hơn hai mươi tuổi đã đạt tới Luyện Khí đệ thập trọng, tu luyện bốn khỏa đạo quả Đại viên mãn. Phóng mắt khắp toàn bộ Tiên Đạo Đại Thế Giới, cũng là thên tài có một không hai vô cùng hiếm có.
"Thập Ma Chuyển Luân", chống động Càn Khôn, như Mệnh Vận Chi Luân, cuồn cuộn tiến về trước, tất cả ngoại lực, đủ loại Thần Ma, phàm là ngăn cản ở trước, tất cả đều bị nghiền thành bột mịn.
Lục Thanh Thiên dựa vào môn "Thập Ma Chuyển Luân đại pháp" này xuyên thẳng qua lại Yêu Tộc, Địa Ngục hai Đại Thế Giới, không biết đã nghiền ép bao nhiêu cường giả Yêu tộc, Địa Ngục Ác Ma, cùng với Luyện Khí Sĩ đối địch.
"Thập Ma Chuyển Luân đại pháp" vừa ra, liền phụ trợ khiến Lục Thanh Thiên như uy như ngục, phảng phất như Cửu Thiên thần linh vậy.
- Đi thôi!
Lục Thanh Thiên nhìn qua Lâm Hi ở xa xa, trong con mắt bắn ra một vòng hào quang tàn nhẫn, giống như đang nhìn một người chết vậy.
Ầm ầm!
Thiên Địa kịch chấn, mười đầu Thần Ma, lực lượng chi luân hợp lại làm một, nhấc lên vạn đạo hồng lưu, thiên hôn địa ám, cuồn cuộn không ngớt, dùng một cổ xu thế dễ như trở bàn tay, không thể địch nổi trấn áp về phía Lâm Hi.
- Rống! --
Tiếng gầm gừ cực lớn, cổ xưa, vang vọng toàn bộ Tiên La Phái, đám đệ tử Tiên La Phái tâm thần dao động, rung động không thôi.
← Ch. 0830 | Ch. 0832 → |