← Ch.0870 | Ch.0872 → |
Thời gian Lâm Hi đặt chân đến Thần Tiêu tông, tu luyện chưa đầy hai năm liền hoàn toàn bằng mấy thập niên của người khác, thậm chí là trên trăm năm.
- Hai năm a!...
Âu Dương Nạp Hải nhìn Lâm Hi, trong lòng cảm khái không thôi, vừa ao ước lại vừa bội phục.
Nhớ ngày đó hắn và Lâm Hi làm quen, chưa từng nghĩ tới người tiểu sư đệ trẻ tuổi này lại vượt qua chính mình nhanh như vậy, đạt tới độ cao của sư huynh Hải Thánh Vương!
- Có lẽ, đây mới chính là nguyên nhân thực sự hắn dám khiêu chiến với Long Băng Nhan.
Âu Dương Nạp Hải thầm nghĩ trong lòng.
Long Băng Nhan là Thần phi, là tiên lữ của Thần tử. Mà Thần tử còn là chưởng môn nhân tương lai của Thần Tiêu tông. Cũng chỉ có người phi thường mới không sợ tồn tại cường đại như Thần tử. Không nghi ngờ chút nào, Lâm Hi đã đi lên một con đường hoàn toàn bất đồng với mình.
Cũng chỉ có loại kỳ tài thiên túng chi tư, tiến bộ thần tốc này mới có tư cách khiêu chiến với Thần tử. Ở lúc đồng thời lo lắng cho Lâm Hi, Âu Dương Nạp Hải không khỏi vì Lâm Hi mà âm thầm cao hứng.
Bất cứ lúc nào, một bằng hữu cường đại tổng tốt hơn so với một địch nhân cường đại.
Âu Dương Nạp Hải rất cao hứng khi có tiểu sư đệ thiên túng chi tư là người của mình này.
- Sư huynh, trời đã sáng rồi, chúng ta trở về phòng đi. Ta có chút chuyện muốn nói với các ngươi.
Lâm Hi nói.
- Nga?
Âu Dương Nạp Hải nhíu mày, thần sắc có chút nghi hoặc. Bất quá hắn cũng không nhiều lời, trời đã sáng rồi, rất nhiều đệ tử Tiên La phái đều nhanh chóng rời khỏi phòng, ba người bọn họ đứng ở chỗ này quả thật có chút chướng mắt.
- Bạch Nguyên sư huynh, chúng ta cùng đi vào thôi.
Lâm Hi nói.
...... Trở lại trong phòng, Lâm Hi đem ý tứ nguyện ý giúp hai người của mình, ở trước mặt hai người lấy một phương thức uyển chuyển nói ra.
- A!
Âu Dương Nạp Hải cùng Bạch Nguyên cũng mở to hai mắt nhìn, bất khả tư nghị nhìn Lâm Hi.
- Tiểu sư đệ, ta biết ngươi nói là có rất nhiều đan dược, nhưng mà ngươi không nghĩ tới ta nhưng là thập trọng Thánh Vương a, tu vi của Bạch Nguyên sư đệ cũng không thấp, đến cấp bậc này của chúng ta không thể so sánh được với người bình thường, muốn thăng cấp, phải cần đan dược, nhưng mà không phải như bình thường.
Âu Dương Nạp Hải vội vàng nói, thiện ý nhắc nhở Lâm Hi.
Không có ai không hi vọng đề cao thực lực của mình, một mảnh tâm ý của Lâm Hi quả thật khiến cho người khác cảm động. Nhưng mà đó cũng không phải là chuyện một nghìn, hai nghìn, ba nghìn đan dược..., đến trình độ này của chính mình, muốn tiến thêm một bước là cực kỳ khó khăn!
- Không sai, Lâm sư đệ, hảo ý của ngươi chúng ta tâm lĩnh. Đan dược của ngươi có được không dễ dàng, vẫn là dùng để đề cao thực lực của chính mình đi. Tự chúng ta tu luyện là được rồi.
Bạch Nguyên cũng ở một bên nói.
- Đúng vậy, cho dù ngươi có 20 vạn viên đan dược, đối với chúng ta mà nói cũng là không đủ.
Âu Dương Nạp Hải nói.
Có thể cảm thấy hắn đã vì Lâm Hi mà suy tính, 20 vạn viên đan dược chính là một ức điểm cống hiến, đối với Chân truyền đệ tử mà nói, cũng là một con số không nhỏ. Đối với hắn mà nói, đó là một con số rất lớn, cần phải đi vào thế giới khác, làm hơn nhiệm vụ tông phái hơn mười tháng.
- A!
Lâm Hi cười cười, cũng không nhiều lời. Sự thật thắng hùng biện, vẫn là dùng sự thật đến chinh phục bọn họ đi.
- Hô!
Quang mang chợt lóe, Lâm Hi liền từ trong cơ thể lấy ra Tụ Đan đỉnh, trên không trung nhoáng một cái biến thành lư hương.
- Âu Dương sư huynh, một vạn đan dược có đủ hay không?
Lâm Hi hoa lạp một cái, từ trong Tụ Đan đỉnh đổ ra một mảng lớn Tiên La đan, rầm rầm giống như thác nước chảy xuống, ở trên mặt đấy chồng chất thành một cái núi nhỏ. Âu Dương Nạp Hải cùng Bạch Nguyên còn không kịp phản ứng, bên tai đã nghe được thanh âm của Lâm Hi.
- Một vạn không đủ, hai mươi vạn thì như thế nào?
Lâm Hi khẽ đảo, một mảnh đan dược oanh long long từ trong đó tiết ra, núi nhỏ trên mặt đất bành trướng gấp hai mươi lần, mắt thấy đan dược xích hồng cũng hất tới trong góc của gian phòng.
-!!!
Âu Dương Nạp Hải cùng Bạch Nguyên đều ngây dại.
- Đây là... Cấp cho ta?
Âu Dương Nạp Hải kinh ngạc nhìn trước mắt, trong não còn không kịp phản ứng.
Hai mươi vạn đan dược a, coi như là Tiên La đan bình thường, đây cũng là giá trị một ức điểm cống hiến môn phái a. Chỉ sợ hắn là Thánh Vương cũng không thể không nhìn tài phú khổng lồ như vậy.
Âu Dương Nạp Hải cùng Lâm Hi bất đồng, hắn không có tao ngộ cùng kinh lịch biến thái như Lâm Hi, thường xuyên động một tý ở trên người là có thể có đồ vật có giá trị hơn ức điểm cống hiến.
Các loại giết 'người cướp của', cùng người đánh cuộc của Lâm Hi, thường xuyên trên người chồng chất đại lượng tài phú. Mà Âu Dương Nạp Hải bao gồm phần lớn đệ tử Thần Tiêu tông giết qua người khác cũng không nhiều bằng một phần trăm của Lâm Hi.
Dĩ nhiên, trên trình độ nào đó, đây cũng là tế ngộ của Lâm Hi tạo thành.
Chưa từng có một người đệ tử nào có thể giống như Lâm Hi, dẫn tới cừu hận mãnh liệt của ba phái Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A. Bình thường trên trình độ này, loại đệ tử đó đã sớm chết rồi.
Mà Lâm Hi chẳng những không chết, ngược lại là còn sống tốt.
Hắn còn sống, những đệ tử kia của Thái Nguyên, Đâu Suất là phải chết. Từ loại trình độ nào đó mà nói, Lâm Hi vẫn là đang 'cướp bóc' tài phú của hai đại tông phái Thái Nguyên, Đâu Suất, làm sao lại có thể không giàu?
Về phần đổ đấu, đó thuần túy là cơ trí của Lâm Hi rồi!
Thánh Vương cùng Thánh Vương chiến đấu, hoàn toàn sẽ không đổ đấu. Nhưng ai bảo Lâm Hi thực lực mạnh mà cảnh giới không cao cơ chứ?
Một ức điểm cống hiến tông phái, tuyệt đối là một món đại tài phú!
Lâm Hi có lẽ đã quen rồi, nhưng Âu Dương Nạp Hải không phải, Bạch Nguyên cũng không phải!
- Tiểu sư đệ, trên người ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu đan dược?
Vẻ mặt Âu Dương Nạp Hải khiếp sợ.
Hắn nhìn trên mặt Lâm Hi dễ dàng thoải mái, một chút bộ dáng không xem ra gì, ý niệm đầu tiên trong đầu là trên người Lâm Hi rốt cuộc có bao nhiêu đan dược, mới có thể đem hai mươi vạn viên Tiên La đan không xem ra gì?
Lâm Hi cười cười, biết không nói cho bọn hắn biết sự thật thì bọn họ sẽ không an tâm tiếp nhận. Vươn ra hai ngón tay, Lâm Hi thản nhiên nói:
- Hai trăm vạn... Tiên La đan.
- A!
Âu Dương Nạp Hải cùng Bạch Nguyên cũng há hốc miệng, không thể tin nhìn Lâm Hi.
- Hai trăm vạn!
Đôi môi của Âu Dương Nạp Hải cũng run rẩy một chút.
Hắn mặc dù biết đan dược trên người Lâm Hi có thể có rất nhiều, nhưng không nghĩ tới lại có thể nhiều đến như vậy, quả thực là làm cho người ta rung động!
Lâm Hi cũng không còn giấu diếm, đã đem chuyện tình Tụ Đan đỉnh nói ra một lần.
Hai trặm vạn Tiên La đan này hắn tới tay dễ dàng, vậy không có gì đáng tiếc.
Cái gọi là tới dễ dàng, đi cũng nhanh, chính là cái đạo lý này.
← Ch. 0870 | Ch. 0872 → |