← Ch.1100 | Ch.1102 → |
- Lạc Anh sư tỷ, Tô sư tỷ, vị này chính là Lâm Hi Lâm sư huynh của Thần Tiêu Tông. Lâm sư huynh thực lực cường đại, lại có đan dược chữa thương, ta nghĩ có lẽ hắn có thể giúp Lạc Anh sư tỷ nên mang hắn vài.
"Bạch Phục" ở một bên nói, thần thái cung kính.
- Đã biết. Ngươi đi ra ngoài đi.
"Tô sư tỷ" đầu cũng không ngẩng nói, tay của nàng đặt ở trên người "Lạc Anh Tiên Tử", vẫn đang thay nàng chuyển vận chân khí, áp chế thương thế.
- Vâng, sư tỷ.
Bạch Phục không nói hai lời, nhẹ gật đầu đối với Lâm Hi liền xuyên qua cấm chế quang màng, đi ra ngoài.
- Lâm sư đệ, ngươi đã đến rồi.
Lạc Anh Tiên Tử lúc này mở mắt ra, ánh mắt dao động một hồi, rất nhanh đã rơi vào trên người Lâm Hi, có chút ý bảo, mở miệng nói. So sánh với vài ngày trước, nàng lộ ra càng thêm hư nhược.
Thần sắc Lạc Anh Tiên Tử rất trấn định, tựa hồ đối với việc Lâm Hi xuất hiện cũng không kinh ngạc.
"Nặc tức cấm chế" là phòng ngừa các loại pháp thuật tìm tòi, cũng không ngăn cách thanh âm. Chuyện xảy ra trước đó Lạc Anh Tiên Tử đều nghe được rõ ràng, chỉ là đang suy yếu nên không thể nói chuyện thôi.
- Sư tỷ...
Lâm Hi trong mắt hiện lên một tia thương tiếc, nhìn bộ dạng của Lạc Anh Tiên Tử, quả thật khiến người rất đau lòng.
Hai người hai mắt nhìn nhau, trong nội tâm đều có chút phức cảm tình tạp khó tả.
"Tấn chức đại điển" của Tiên La Phái bởi vì trưởng lão Thái Nguyên Cung ở trước mặt mọi người bức bách Tiên La Phái, muốn "Lạc Anh Tiên Tử" gả cho Lý Tranh Phong, nhờ đó đạt được mục đích khiến Tiên La Phái dựa vào Thái Nguyên Cung.
Lâm Hi bất đắc dĩ mới ra kế sách kia, đại biểu cho Thần Tiêu Tông và bản thân cầu hôn với Lạc Anh Tiên Tử, nguyện ý kết thành "Tiên lữ".
Kỳ thật tình huống lúc đó, bất luận là Lâm Hi, hay là Lạc Anh Tiên Tử, hoặc là các trưởng lão Tiên La Phái đều minh bạch, đây chỉ là nói thế thôi, cũng không phải thật.
Chỉ là về sau, đùa giả thành thật, dưới sự hợp tác của cao tầng hai phái, rõ ràng thật sự kết hợp Lâm Hi và "Lạc Anh Tiên Tử" với nhau, kết thành "Tiên lữ", hơn nữa thông báo thiên hạ.
Nói lên ước nguyện ban đầu lúc trước, khi Lâm Hi tiến đến Tiên La Phái, tham gia "Tấn chức đại điển" căn bản chưa từng nghĩ sẽ nhấc lên quan hệ, trở thành "Tiên lữ" với Lạc Anh Tiên Tử. Chuyện đó chỉ là nhất thời thôi.
Chỉ là hiện giờ mặc kệ ước nguyện ban đầu của hai người như thế nào, có một điểm hiện giờ không thể đổi được, đó chính là toàn bộ người trong thiên hạ đều biết, Lâm Hi và Lạc Anh Tiên Tử chính là "Tiên lữ" mà người người hâm mộ.
Lúc này lần nữa tương kiến, quan hệ bất đồng, tránh không được có chút xấu hổ tai nóng, tâm như hưu nhảy, cũng không biết phải nói gì.
- Tiểu tử, ngươi chính là Lâm Hi? Hừ! Coi như ngươi có chút lương tâm. Nhận được pháp phù của sư muội liền lập tức tới đây. Cũng không uổng công trong tông gả sư muội cho ngươi, cho các ngươi kết thành tiên lữ.
"Tô sư tỷ" lúc này ngẩng đầu lên, phá vỡ yên tĩnh, nàng cẩn thận đánh giá Lâm Hi, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ban nãy ngươi uy phong thật to a.
Lâm Hi trong nội tâm hơi có chút xấu hổ, trước kia xung đột với Công Thâu Mộ Long hiển nhiên đã bị nàng đã nghe được. Nàng dù sao cũng là đệ tử Tiên La Phái, mình nổi lên xung đột với chân truyền đệ tử Tiên La Phái, khó tránh khỏi sẽ đứng ở bên phía Công Thâu Mộ Long, lại là một nữ tử, Lâm Hi cũng không chấp nhặt với nàng làm gì. Bất quá, vượt ngoài ý định, "Tô sư tỷ" lại chuyển giọng, mặt hướng ngoài động, rõ ràng quở trách Công Thâu Mộ Long:
- Bất quá, tên hỗn trướng Công Thâu kia cũng không phải thứ tốt, Lạc Anh sư muội gả cho người khác, từ lúc nào đến phiên hắn đến chỉ trỏ rồi hả?
Thanh âm rất lớn, một chút cũng không có ý đè thấp, rõ ràng là nói cho "Công Thâu Mộ Long" ở ngoài động nghe thấy. Dùng tính tình nóng nảy của Công Thâu Mộ Long, nghe được lời của vị "Tô sư tỷ" này rõ ràng lại thành thành thật thật "Thụ giáo", không tranh luận một câu nào cả.
Cả sơn động hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có hồi âm ông ông của "Tô sư tỷ".
- Uy phong thật to!
Lâm Hi trong nội tâm xẹt qua một ý niệm, đây rõ ràng là tư thế sư tỷ giáo huấn sư đệ, rõ ràng địa vị của vị Tô sư tỷ này ở Tiên La Phái còn trên cả "Công Thâu Mộ Long".
Lâm Hi trong lòng cũng âm thầm nói thầm, Tô sư tỷ nói mình "Đùa nghịch uy phong", kỳ thật nàng còn uy phong hơn mình nhiều.
Bất quá, không thể không nói, trong thấy bờ mông "Tô sư tỷ" ngồi lệch ra, giúp mình nói chuyện, Lâm Hi vẫn rất bất ngờ.
Trông thấy "Công Thâu Mộ Long" thành thành thật thật nghe, ước chừng cũng biết mình sai nên không cãi lại, "Tô sư tỷ" giống như đã hết giận, thu hồi ánh mắt, nhìn phía Lâm Hi.
- Tốt rồi. Ta cũng không còn khí lực rồi. Tính ra ta đã chiếu cố vợ của ngươi hơn hai mươi ngày rồi, nếu tiểu tử ngươi đã đến, lại là tiên lữ của Lạc Anh sư muội, vậy thì nhiệm vụ chiếu cố nàng giao cho ngươi thôi.
"Tô sư tỷ" nhìn qua Lâm Hi, một bộ tư thế không được xía vào, hiện ra một cổ hương vị lôi lệ phong hành, gọn gàng mà linh hoạt.
- Ân. Giao cho ta đi.
Lâm Hi gật gật đầu.
Lạc Anh Tiên Tử tình huống thoạt nhìn không hề lạc quan, "Tô sư tỷ" này thực lực lại thực lực chưa đủ, cực suy hiếp, có lẽ có thể kéo dài tránh thương thế của "Lạc Anh Tiên Tử" phát tác, nhưng trị liệu thì rõ ràng không đủ lực.
- Ân. Cái này còn không sai biệt lắm. Vậy ngươi chịu trách nhiệm đi.
"Tô sư tỷ" nhẹ gật đầu, ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn Lâm Hi, thật giống như Lâm Hi và Lạc Anh Tiên Tử đã chính thức là "Tiên lữ" rồi vậy.
Lâm Hi trong nội tâm cũng hơi có chút xấu hổ.
Loại chuyện này không thể tranh giành phân biệt được, cũng không biết nên đáp ứng, hay nên phủ nhận nữa, hào khí có chút vi diệu.
Lâm Hi lơ đãng liếc qua Lạc Anh Tiên Tử, chỉ thấy nàng hơi nhắm mắt lại, đôi má một mảnh hỏa hồng, trong nội tâm không khỏi rung động.
"Tô sư tỷ" cũng không để ý phản ứng của hai người, nàng đóng ở "Vị diện chinh chiến chi địa", nào nghĩ nhiều như vậy. Thân thể đứng lên, chuẩn bị nhượng xuất vị trí cho Lâm Hi.
Không ngờ, lúc đứng người lên thì trong đầu một hồi mê muội, thân hình loạng choạng thoáng một phát, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
- Sư tỷ!
- Tô sư tỷ!
Lâm Hi và Lạc Anh Tiên Tử đều giật mình, nhìn ra được, nàng vì chiếu cố "Lạc Anh Tiên Tử" nên chân khí tiêu hao quá lớn, bởi vậy mới xuất hiện tình huống này.
Lâm Hi vươn tay muốn đỡ nàng lại bị nàng một chưởng đẩy ra.
- Làm gì? Chẳng lẽ chân truyền đệ tử chúng ta suy yếu như vậy sao?
"Tô sư tỷ" đứng vững vàng thân thể, ăn loại sắc lệ.
- Sư tỷ, ta giúp ngươi bổ sung chân khí một chút a.
Lâm Hi thiện ý nói, hắn nhìn ra được, nàng quả thật là chân khí tiêu hao quá nhiều, chỉ sợ so với Công Thâu Mộ Long và Tôn Vĩ Tín ở bên ngoài còn lớn hơn nhiều. Chỉ có điều, nàng tính cách cứng rắn nên mạnh mẽ chống đỡ thôi.
- Không cần. Ngươi vẫn nên đi chiếu cố Lạc Anh sư muội đi.
"Tô sư tỷ" quả quyết nói.
← Ch. 1100 | Ch. 1102 → |