← Ch.0312 | Ch.0314 → |
- Thật khiến sư đệ chê cười rồi.
Gương mặt Lý Lâm Thần ửng đỏ. Mặc dù đối với loại hành vi này có chút xem thường, nhưng Lý Lâm Thần không thừa nhận không được, Hà Tiểu Sơn rời khỏi giúp hắn được lợi. Trong lòng của hắn thở ra một hơi.
Hai đệ tử tiên đạo thực lực mạnh nhất quyết đấu với nhau, từ ý nào đó cũng không hợp lý.
Nhưng mà Lý Lâm Thần cũng không có biện pháp gì. Hà Tiểu Sơn xuất hiện đã giải quyết vấn đề này.
Về phần Hà Tiểu Sơn tuy bị mọi người xem thường, nhưng với hắn mà nói cũng hoàn toàn hiểu được. Những đệ tử thi đấu cao thủ như mây. Hà Tiểu Sơn tự hỏi muốn chiếm cứ vị trí "Thần Tiêu Tinh Túc Bảng" là quá xa vời. Nếu đã vậy không bằng hắn chủ động từ bỏ, trèo lên cây đại thụ Lý Lâm Thần này.
Trong thế giới tiên đạo không phải mỗi người đều quan tâm tới mặt mũi của mình.
Đát đát!
Tiếng bước chân vang lên, đệ tử tỷ thí điện đi tới, nói:
- Tốt rồi, nếu Hà Tiểu Sơn rời khỏi. Như vậy chúng ta...
Ầm ầm!
Lời còn chưa nói hết đột nhiên ở phía tây bắc có địa chấn xuất hiện, ngoại môn bên ngoài Thần Tiêu Sơn đang rung động. Một đạo khí trụ màu đen phóng lên trời, hạo hạo đãng đãng tiến vào trời xanh.
Mỗi người nhìn thấy trụ khí này cũng có thể cảm giác được một khí tức coi trời bằng vung, làm xằng làm bậy. Giống như trong thiên đại này không gì câu thúc được. Trong tíc tắc này thiên địa yên tĩnh.
Đệ tử Thần Tiêu Sơn trên cách đỉnh núi đều yên tĩnh lại. Trên đấu trường còn lại vài tên đệ tử bị đào thải đều khiếp sợ nhìn qua phía tây bắc.
- Thực lực thật cường đại.
- Lý Phần Đính! Nhất định là Lý Phần Đính! Khu vực tây bắc chỉ có hắn mới có thực lực cường đại như vậy.
- Đạo khí tức này quá đáng sợ! Hắn quả thực là mạnh hơn chúng ta quá nhiều.
...
Những tên đệ tử tinh anh nhìn qua khí trụ này đều có cảm giác cực kỳ khiếp sợ. Tuy vừa mới thông qua khảo thí khu vực tây bắc, nhưng mà xuyên thấu qua khí tức này mỗi người đều cảm giác được chênh lệch to lớn.
- Lê-eeee-eezz~!!
Từng tiếng rít chói tai vang lên, từ khu vực dãy núi đông bắc phát ra. Trong nháy mắt đất rung núi chuyển, mấy đạo khí tức hùng hậu cũng phóng lên trời, địch ý mười phần. Thình lình bày ra thực lực của mình, việc đáng làm thì phải làm, lập tức tỏa ra ý khiêu khích cột khí trụ kia.
Ông!
Tiếng chiến minh cực lớn từ hướng đông nam truyền ra, cũng là có mấy đạo khí trụ cường đại ngay sau đó xông lên trời. Không kiêng nể gì phóng thích khí tức của mình. Mỗi một cổ khí tức đều là liều lĩnh bá đạo, duy ngã độc tôn.
- Hừ, đây là khiêu chiến sao?
Trong nội tâm Lâm Hi cười lạnh một tiếng.
Thi đấu khu vực tây nam đã chấm dứt. Mà mấy khu vực khác cũng hoàn thành. Tản mát khí tức của mình chính là khiêu chiến.
Có thể chiến thắng tới cuối cùng không kẻ nào không có thiên tư tung hoành, ngạo khí vô song. Có ai dễ dàng phục ai?
Đây là uy hiếp trần trụi, đồng thời cũng là khiêu khích những kẻ khác!
- Các ngươi muốn biết thì ta sẽ cho các ngươi biết, lần tranh đoạt này không ai tranh được với ta.
Hàn quang trong mắt Lâm Hi lóe lên, đột nhiên hắn giẫm mạnh một cái.
Ầm ầm!
Đại địa chấn động, một đạo chấn động từ dưới chân của Lâm Hi khuếch tán ra khỏi đỉnh núi Thần Tiêu Sơn, cũng lan ra tới khu vực đấu trường khác. Sau đó một đạo hỏa diễm đỏ thẫm từ sau lưng Lâm Hi phóng lên trời.
Oanh!
Nhiệt khí vô cùng tỏa ra bốn phương. Giống như dung nham nóng chảy xuyên thẳng qua thiên địa. Đệ tử tinh anh chung quanh nhao nhao lui ra sau, e sợ tránh không kịp.
Phương hướng mấy đấu trường khác yên tĩnh lại.
Đồng thời Lâm Hi cảm giác được từng ánh mắt xuyên qua hư không nhìn qua bên này.
Trong khiêu chiến trước kia thì khu vực tây nam vẫn là yếu nhất. Nhân số cũng là ít nhất.
Lúc này đây khu vực tây nam hưởng ứng khiêu chiến trễ nhất. Nhưng mà Lâm Hi bộc phát đạo khí trụ mênh mông cuồn cuộn, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Trong tất cả các khu vực thì khí trụ mà Lâm Hi bạo phát ra là sáng nhất, hùng hồn nhất, là khí trụ duy nhất có thể so với với khí trụ màu đen ở tây bắc. Khi tức Lâm Hi cũng không có đường hoàng như các hướng khác, nhưng mà khí thế bát hoang tức cực duy ngã độc tôn còn mạnh hơn nhiều.
- Thực lực của hắn mạnh như vậy!
- Trách không được hắn vẫn chỉ dùng một chiêu là đánh bại đối thủ. Thì ra là khinh thường, chênh lệch của chúng ta và hắn quá lớn.
- Quá cường đại! So với Lý Phần Đính chỉ sợ không kém bao nhiêu.
- Các đỉnh núi tây nam chúng ta không ngờ có nhân vật lợi hại như vậy.
...
Hào quang của Lâm Hi chiếu rọi, sắc mặt của đám đệ tử tinh anh âm tình bất định.
Trước đó không rõ thực lực của Lâm Hi thì mọi người vẫn hy vọng dùng thực lực đánh lui Lâm Hi. Nhưng thời điểm mọi người nhìn rõ thực lực của Lâm Hi thì tất cả mọi người giống như ăn một cái tát, ngay cả hít thở cũng không thông.
Đối với Lâm Hi, mọi người cảm giác phi thường phức tạp. Một phương diện là hắn chính là người bên khu vực của mình, cũng cảm giác được vinh quang to lớn, rất vinh diệu, rất hãnh diện. Ở phương diện khác thì có áp lực quá lớn.
Nhưng mà những đệ tử khu vực tây nam không có nghĩ vậy. Nhìn thấy đồng môn khu vực của mình có thực lực như thế, có thể địa vị ngang nhau với các khu vực bên kia thì cả đám vô cùng hưng phấn. Ánh mắt nhìn qua Lâm Hi tràn ngập sùng bái!
Thế giới tiên đạo "Mạnh được yếu thua", cường giả vĩnh viễn là người được sùng bái nhất.
- Lâm Hi đã lợi hại như vậy...
Ở một góc của đấu trường đôi má Thượng Quan Dao Tuyết nóng hổi, bên tai ửng đỏ, trong nội tâm tim đập mạnh liên hồi.
Giờ khắc này được cột sáng màu đỏ trợ uy, nhìn bóng lưng của Lâm Hi thì ánh mắt Thượng Quan Dao Tuyết thấy hắn cao ngạo chưa từng có, cao lớn, cao ngất giống như ngọn núi lớn không thể thấy đỉnh.
Khí phách mà Lâm Hi tỏa ra là duy ngã độc tôn, giống như thanh nam châm hấp dẫn con tim của nàng.
Thượng Quan Dao Tuyết cảm giác nội tâm của mình ngọt ngào. Có nữ hài tử nào mà không hy vọng nhìn thấy ý trung nhân của mình tỏa sáng trước mọi người chứ.
Lâm Hi cũng không có chú ý tới nàng, bởi vì đúng lúc này hắn cảm giác được khí tức âm lãnh, hắc ám, bá đạo từ tây bắc xa xôi áp qua phía mình, là địch ý trần trụi.
- Hừ! Lý Phần Đính sao!
Trong nội tâm Lâm Hi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn qua hướng tây bắc không chút khách khí tỏa ra chiến ý của mình.
Sau một lát trụ khí ở các hướng đông tây thu lại, tiếp theo là hướng đông bắc. Cuối cùng là Lâm Hi cùng tây bắc cũng đồng thời thu khí trụ lại
- Tốt rồi, trận đấu chấm dứt tại đây, các ngươi là người thắng cuối cùng. Ba ngày sau sẽ mang các ngươi đi tới khu vực khác, tổng cộng bốn mươi đệ tử đấu võ chọn ra top mười.
Đệ tử Tỷ Thí điện phụ trách giám sát nói xong thì ánh mắt nhìn về phía Lâm Hi không tự giác sinh ra ý sợ hãi.
Lần này đệ tử ngoại môn dự thi hắn biết rõ chi tiết một hai.
Cũng không phải mỗi người đều có thể phát ra khiêu chiến với Lý Phần Đính!
- Lâm Hi, chúng ta ba ngày sau gặp lại.
Lý Lâm Thần chắp chắp tay, không hề dám xưng là Lâm Hi sư đệ, bụng đầy tâm sự rời đi.
- Lâm Hi, chúng ta cũng đi thôi.
Thượng Quan Dao Tuyết nhảy tới, tự nhiên ôm cánh tay của Lâm Hi.
- Ân.
Lâm Hi gật gật đầu.
Giai đoạn thi đấu thứ nhất của "Thần Tiêu Tinh Túc Bảng" tới đây là chấm dứt.
Ông!
Chỉ thấy hào quang chớp động, ở trên đỉnh các ngọn núi của Thần Tiêu Sơn từng tòa đấu trường do tiên khí cấu thành lơ lửng trên không trung biến mất toàn bộ...
Giai đoạn thi đấu đầu tiên của "Thần Tiêu Tinh Túc Bảng" tuy đã chấm dứt, các ngọn núi nhìn thì bình tĩnh xuống. Nhưng mà các sóng ngầm vây quanh lần tranh đoạt tinh túc bảng của Thần Tiêu Sơn lần này đã khởi động.
Khu nội môn của Thần Tiêu Sơn.
Đát đát đát!
Trong tiếng bước chân có một gã đệ tử nội môn mang theo trang giấy đi vào. Trên trang giấy tràn ngập chữ, nhưng mà nếu nhìn kỹ có thể nhìn thấy tần suất cao nhất trên trang giấy vĩnh viễn là hai chữ "Lâm Hi".
Trang giấy như vậy mỗi ngày đều đưa tới một lần.
- Sư tỷ. Thần Tiêu Tinh Túc Bảng giai đoạn tranh đoạt đầu tiên đã chấm dứt. Dựa theo yêu cầu của ngươi thì kết quả khu vực tây nam đã có rồi.
Người đệ tử này nói xong cầm trang giấy trong tay đưa tới.
- Không cần.
Trong đại điện Long Băng Nhan khoanh chân ngồi đó, thần sắc lạnh nhạt:
- Trực tiếp nói kết quả cho ta, Lâm Hi có phải đã tiến vào vòng trong hay không?
- Sư tỷ anh minh, Lâm Hi xác thực thành công tấn cấp. Hơn nữa trong khu vực tây nam không ai làm gì hắn được. Nếu như không phải cuối cùng Lý Phần Đính phóng thích khí tức của mình, khiêu chiến các đệ tử. Chỉ sợ không ai biết thực lực chân chính của hắn.
Đệ tử nội môn tiến vào nói ra.
- Như thế nào? Lý Lâm Thần cũng không bức hắn xuất thực lực ra sao?
Long Băng Nhan lạnh nhạt nói. Trên mặt nhìn không ra biểu lộ.
- Lý Lâm Thần vốn giao thủ với Lâm Hi. Nhưng mà bởi vì một tên Hà Tiểu Sơn đột nhiên bỏ quyền. Cho nên hai người không có giao thủ với nhau.
Người kia nói.
- Ân. Biết rõ. Ngươi đi ra ngoài đi.
Long Băng Nhan như có điều suy nghĩ, sau đó gật gật đầu, ý bảo người tới có thể rời khỏi.
- Vâng, sư tỷ.
Đệ tử nội môn vội vàng rời khỏi.
- Không thể ngờ rằng hắn lại mạnh tới mức này.
Sau khi người tới rời khỏi, một thiếu nữ xinh đẹp mười tám, mười chín tuổi mái tóc như mây lại thở dài thật sâu. Thần sắc trên mặt phức tạp, nói không nên lời là biểu lộ gì. Nếu như cẩn thận nhìn thì có thể phát hiện gương mặt thiếu nữ này và Long Băng Nhan có bảy, tám phần giống nhau.
- Ngươi không nghĩ tới thì ta làm sao nghĩ tới. Một con kiến nho nhỏ bây giờ đã thành đại họa.
Trên mặt Long Băng Nhan hiện ra thần sắc lãnh khốc, không chút che dấu sát cơ với nữ tử trước mặt.
Long Đan Ny trầm mặc không nói, trong nội tâm hiện ra nhiều ý niệm trong đầu.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Hi, Lâm Hi vẫn chỉ là thiếu chưởng môn phế vật của Ngũ Lôi phái. Muốn chém giết muốn róc thịt hoàn toàn nằm trong tay của nàng, nhưng mà lần thứ hai đối mặt thì nàng cũng ăn không ít thiệt thòi từ hắn.
Đến bây giờ Lâm Hi đã sắp trở thành tân tinh sáng ngời trong Thần Tiêu Tông, được chú ý tới, ngay cả Hộ Pháp trưởng lão cũng không làm gì hắn được.
Nhớ lại chuyện cũ thì nàng không nghĩ tới vô danh tiểu tốt trong thế tục lúc trước đã biến thành nhân vật mạnh mẽ như vậy, trở thành người uy hiếp toàn bộ Long thế gia.
← Ch. 0312 | Ch. 0314 → |