← Ch.0615 | Ch.0617 → |
Trong mọi người cảnh giới của hắn không cao, nhưng thực lực lại rất mạnh. Cơ hồ tiếp cận với Âu Dương Nạp Hải. Bởi vậy đánh ra một chưởng tiên khí mới có thể trợ giúp lớn với Âu Dương Nạp Hải. Toàn bộ tiên khí củ Âu Dương Nạp Hải tiêu hao là do hắn bổ sung lại.
Oanh!
Một ngày sau đó Lâm Hi tu luyện thành công kinh văn cuối cùng của Hô Hấp Đại Pháp. Một viên tiên phế tỏa ra tiên khí nồng đậm, tản mát khí tức bàng bạc ngưng tụ trong lòng.
Tiên phế này so với sơ cấp tiên phế mà Lâm Hi ngưng tụ lúc trước còn lớn hơn bốn lần.
- Rốt cục thành công!
Trong bóng tối Lâm Hi mở mắt ra, trong mắt bắn ra hào quang sáng ngời giống như ngôi sao trên trời.
Oanh!
Hư không nổ vang, tiên khí như thủy triều từ trong tay của Lâm Hi hiện ra, từ bốn phương tám hướng hội tụ vào, hóa thành một dòng sông tiên khí đánh vào trong người của Âu Dương Nạp Hải.
Hô Hấp Đại Pháp Luyện Khí lục trọng đỉnh phong đã phát huy uy lực sơ bộ.
Lê-eeee-eezz~!!
Tóc dài Âu Dương Nạp Hải tung bay, khí tức trong người cuồn cuộn, một loại cảm giác thoải mái khó nói nên lời bao phủ toàn thân.
- Đầy đủ! Hiện tại không cần sử dụng sức mạnh của người khác, chúng ta có thể bằng vào tốc độ nhanh nhất tiến tới Ngũ Lôi Sơn!
Âu Dương Nạp Hải hống to, vang vọng trong hư không.
Sau một khắc hư không rít gào, tốc độ của mọi người tăng lên vài lần, giống như một đạo ánh sáng phóng tới Ngũ Lôi Sơn.
So sánh với trước kia thì tốc độ của Âu Dương Nạp Hải hiện tại cực nhanh.
Một đoàn người dùng tốc độ thường nhân không ngờ tới chạy trong đêm tối tiến tới Ngũ Lôi Sơn.
- Ầm ầm!
Lâm Hi ngồi xếp bằng và đôi mắt sáng như sao, không ngừng đánh ra một chưởng lại một chưởng vào trong cơ thể Âu Dương Nạp Hải. Chung quanh Tiên Khí Hộ Tráo trong mười bước tiên khí hội tụ hóa thành một đoàn ánh sáng như sương mù bao phủ chung quanh. Những người khác trong Tiên Khí Hộ Tráo trong vô hình đạt được chỗ tốt lớn, bổ sung không ít chân khí.
Hô!
Gió mạnh thổi qua, cảnh vật chung quanh không ngừng lùi lại sau lưng. Lộ trình đi trong bốn ngày được đoàn người hoàn thành trong hai ngày.
- Nhanh đến...
Một đạo khí tức quen thuộc truyền tới, cảnh vật chung quanh dần dần quen thuộc. Lâm Hi còn nhớ tới lúc trước ngồi xe ngựa tiến về Thần Tiêu Tông đã từng đi qua những nơi này.
Lâm Hi nhớ lại, càng gần Ngũ Lôi Sơn thì tâm tình khẩn trương này càng lợi hại.
- Chủ nhân, ta cảm giác được khí tức của bọn chúng.
Hấp Huyết Nữ Vương Tạp Mễ Lạp đột nhiên đứng lên, thần sắc nghiêm túc nói một câu.
- Cái gì!
Trong nội tâm Lâm Hi chấn động, lập tức hỏi:
- Ở nơi nào?
Bá!
Ánh mắt của mọi người lúc này lập tức nhìn qua Tạp Mễ Lạp.
- Tạp Mễ Lạp, bọn chúng ở nơi nào?
Thanh Liên Thánh nữ nói.
Tạp Mễ Lạp nhìn qua Lâm Hi, bờ môi động động, sắc mặt ảm đạm.
- Chủ nhân, chỉ sợ chúng ta tới chậm rồi!
Tạp Mễ Lạp nói.
!!!
Tâm thần Lâm Hi kịch chấn, nội tâm trầm xuống.
Chạy mấy ngày tới đây nhưng vẫn không sánh bằng Viễn trình Truyền Tống Trận. Viễn trình Truyền Tống Trận ưu thế quá rõ ràng, mọi người cho dù nghĩ như thế nào cũng rõ ràng.
Đây vốn là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Cho dù mọi người đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng mà chính thức chứng minh là đúng thì nội tâm vẫn rung động.
- Lâm Hi, ngươi đừng có lo lắng vội. Chúng ta ngày đêm đi gấp, tốc độ phi thường nhanh chóng. Bọn chúng cũng không tới mức như vậy đâu. Hơn nữa từ Đâu Suất Cung đến Ngũ Lôi Sơn đường xá xa xôi, chân khí của chúng cũng có lúc hao hết. Lúc này đuổi theo còn có cơ hội. Tạp Mễ Lạp, ngươi cảm giác bọn chúng đi hướng nào?
Hiện tại Âu Dương Nạp Hải nghĩ ra chuyện này và khuyên bảo Lâm Hi.
Dù sao hắn là thập trọng Thánh vương, tâm tính trầm ổn. Hơn nữa chuyện Ngũ Lôi Sơn không có quan hệ quá lớn với hắn, cho nên hắn mới nghĩ được nhiều như thế.
- Khí tức rất mới, hơn nữa là từ hướng khác truyền đến. Có lẽ rời khỏi không quá lâu.
Tạp Mễ Lạp nói.
- Tốt. Chúng ta lập tức đuổi theo đi, Lâm Hi, lúc này chúng ta cần phải hợp tác.
Âu Dương Nạp Hải nhìn qua liếc Lâm Hi.
- Ân.
Lâm Hi gật gật đầu.
Nhìn qua mặt đất xa xôi, mặt đất và thành trì quen thuộc, hai hàng chân mày của Lâm Hi hiện ra thần sắc ảm đạm. Dự đoán xấu nhất đã xảy ra, tâm tình của Lâm Hi trầm xuống đáy cốc, nhưng cùng mà cùng thời gian lửa giận hiện ra trong lòng của Lâm Hi.
- Nếu như cô cô các nàng có việc gì thì các ngươi ai cũng đừng mong quay về Đâu Suất Cung!
Trong con mắt Lâm Hi hiện ra sát cơ điên cuồng.
- Răng rắc xoạt!
Âm thanh xương cốt xiết chặt từ nắm đấm truyền tới, móng tay của Lâm Hi lúc này cắm sâu vào da thịt.
- Chủ nhân...
Giọng của Tạp Mễ Lạp vang lên bên tai, mang theo hương vị an ủi. Sau đó một bàn tay mềm mại trắng bóng cầm lấy tay của Lâm Hi.
Đối với Lâm Hi, Tạp Mễ Lạp vô cùng có cảm tình. Tuy trên danh nghĩa là ma sủng, nhưng mà phương diện kết giao chính thức thì Tạp Mễ Lạp không giống như ma sủng, nàng giống như thân nhân của Lâm Hi vậy.
Ầm ầm!
Sau một khắc mọi người lần nữa hóa thành hào quang bay đi.
Mọi người nhanh như thiểm điện lao thẳng vào địa vực của Ngũ Lôi Sơn. Trong không khí tràn ngập khí tức chiến hỏa, ở xa xa mọi người nhìn thấy khói đen bay lên trời. Mà cả vùng đất chỉ còn lại một nửa ngọn núi ẩn ẩn đứng sừng sững, còn lại đều bị san bằng thành bình địa.
- Ngũ Lôi Sơn...
Trong lòng mọi người chấn động một cái, chỉ có lực lượng cường đại mới phá hư một ngọn núi nhỏ, chỉ có người trong tiên đạo mới biết lực lượng này là bao nhiêu.
- Không ngờ vẫn chậm một bước!
Trong lòng mọi người hiện ra đạo ý niệm này.
Gần Ngũ Lôi Sơn có thể xuất hiện cường giả tiên đạo cũng chỉ có thể là đệ tử Đâu Suất Cung mà thôi.
- Những kẻ này quá ác, không ngờ phá hủy cả ngọn núi.
Quang Lộc Hư Tiên thầm nghĩ trong lòng, trong con mắt hiện ra thần sắc tức giận.
Ngũ Lôi Sơn đều bị phá hủy, nhân mạng thì không cần nói. Tất cả mọi người không dám nhìn vào mắt của Lâm Hi, lúc này ai cũng có thể tưởng tượng tâm tình của hắn thế nào.
- Đi nhanh nhiều ngày như vậy không ngờ lại trễ...
Trong nội tâm Thanh Liên Thánh nữ thở thật dài một hơi.
- Lâm sư đệ...
Âu Dương Nạp Hải thở dài một hơi nhìn qua Lâm Hi.
- Ta biết rõ.
Khói đen đậm đặc và lửa mạnh cháy hừng hực tiến vào mắt của Lâm Hi giống như cây gai vậy, cây gai này còn đâm vào tim Lâm Hi.
Lúc càng tới gần Ngũ Lôi Sơn thì hắn càng khẩn trương, tâm thần bất định. Khi dự cảm xấu nhất được chứng thực thì trong nội tâm Lâm Hi lúc này đột nhiên bình tĩnh lại.
- Âu Dương sư huynh, phiền toái ngươi. Ta muốn đi xem!
Lâm Hi nhìn qua phía trước.
Ngũ Lôi phái bị phá hủy, trong nội tâm Lâm Hi hiện tại hy vọng duy nhất chỉ hy vọng cô cô Lâm Như Vân không có chết trên Ngũ Lôi Sơn.
- Ân.
Âu Dương Nạp Hải gật gật đầu, sau đó nhanh chóng tiếp cận Ngũ Lôi Sơn.
Oanh!
Nửa canh giờ sau một đạo hào quang hiện ra, từ trên trời giáng xuống. Hạ xuống nơi khói lửa dày đặc nhất.
← Ch. 0615 | Ch. 0617 → |