← Ch.0071 | Ch.0073 → |
- Ha ha ha, Vi Bất Bình, ngươi thật sự là chưa tới phút cuối thì còn chưa chịu thôi, đến bây giờ còn tưởng rằng có thể quyết định về mạng ta sao.
Trong lòng Lâm Hi cười lạnh, Vi Bất Bình muốn chụp mũ cho hắn, làm thế nào mà hắn lại phải sợ lão. Hắn dẫm chân một cái, tiến lên vài bước:
- Vi Bất Bình, ngươi cấu kết Liệt Dương Tông, muốn âm mưu đoạt quyền là đã cấu thành tội lớn phản bội. Hôm nay cho dù là ngươi không nói thì ta cũng muốn thực thi quyền hành Thiếu chưởng môn nhân, thay mặt bản môn để làm sạch môn phái. Vi Bất Bình, bản môn nuôi dưỡng ngươi nhiều năm, cho dù là một con chó cũng phải nhớ đến. Nhưng ngươi lại ăn cây táo, rào cây sung, cấu kết với người ngoài. Loại người vô tình vô nghĩa như ngươi, nói thế nào cũng không thể giữ lại được.
Lâm Hi vừa nói vẻ mặt phát lạnh, một ngón tay chỉ vào mấy tên đệ tử phía sau Vi Bất Bình với âm thanh lạnh lùng:
- Mấy người các ngươi đều nghe cho rõ. Vi Bất Bình toan tính mưu phản, phạm vào tội lớn. Hắn là chủ mưu, các ngươi chính là đồng mưu. Ta thứ cho các ngươi không biết rõ tình tiết sự việc, nay cho các ngươi một cơ hội hối cải để làm người mới. Hiện tại, giết Vi Bất Bình, tạm tha tội lớn cho các ngươi.
- Đánh rắm!
Vi Bất Bình tâm tình kích động, tức tối đến mặt mày đều xanh mét. Lúc trước lão muốn chụp cho Lâm Hi một cái mũ, không nghĩ tới Lâm Hi so với lão lại chụp ngược cái mũ còn lớn hơn.
Cho tới bây giờ chỉ có lão lấy thân phận trưởng lão để định tội danh cho người khác, từ lúc nào lại thành trái ngược. Tiểu tử này lá gan làm sao lại lớn như vậy!
Trong lòng Vi Bất Bình chợt nảy ra ý nghĩ, đột nhiên tỉnh táo lại. Không sai, tiểu tử này rất khác thường, so với hành vi trong dĩ vãng thì quả thực là một trời một vực.
Nhìn lại Lâm Hi lần nữa, Vi Bất Bình đột nhiên cảm giác như là hai người. Trong linh thức, cái loại cảm giác tựa hồ là lạ ở chỗ nào đó vừa rồi lại đột nhiên trở nên rõ ràng.
- Ngươi theo dõi ta? Chu Phong là ngươi giết!
Đồng tử của Vi Bất Bình đột nhiên co rút lại, toàn thân tản mát ra một cỗ ý định giết người lạnh như băng.
Hắn lúc trước chỉ là cảm giác có nơi nào đó không ổn, rồi lại nghĩ mà không hiểu. Nhưng vào lúc này, đột nhiên quỷ thần xui khiến nên nghĩ ra được điều trước nay chưa rõ ràng.
Trong rừng cây, Lý trưởng lão cảm giác có người, đột nhiên quay đầu lại chợt quát, kết quả giết chết một con mãnh thú..., Chu Phong với tu vi Thần Hành Kỳ đi vào trong hang động, kết quả bị đè chết ở trên vách động. Thiên Địa Dị Quả đã lọt vào tay, nhưng so với tưởng tượng thì hoàn toàn không giống...
Tổng hợp đủ các loại như vậy, đột nhiên giữa chúng kết nối thành một mảnh. Vào lúc Lâm Hi công khai xuất hiện ở trước mắt liền bắt đầu trở nên rõ ràng.
Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng mà Vi Bất Bình có loại cảm giác điều này ắt phải đúng tới tám chín phần mười.
- Hả?
Lâm Hi lấy làm kinh hãi, hắn vốn là vì chuẩn bị động thủ. Không nghĩ tới, Vi Bất Bình lại đoán được ra chân tướng.
- Vi Bất Bình, đích thực quá xem thường ngươi. Những chuyện như vậy mà ngươi đều đoán ra được. Quả nhiên không hổ là nhiều năm làm trưởng lão.
Lâm Hi nói mà tự đáy lòng bội phục. Hắn nói điều này quả thực không phải giả bộ, mà là thật sự bội phục.
Vi Bất Bình lại có thể vào lúc này, hiểu rõ được nguyên nhân hậu quả câu chuyện, thật sự là nằm ngoài dự liệu của hắn. Cũng không hổ là ở trên núi Ngũ Lôi, lão đại gian tà xảo trá đã làm trưởng lão nhiều năm.
Thần sắc Vi Bất Bình lạnh lẽo, Lâm Hi nói thế này không khác là biến thành thừa nhận.
Đường đường trưởng lão Ngũ Lôi Phái và trưởng lão Long Lực Kỳ của Liệt Dương Tông, hai người tổng cộng vào thì tuổi tác đều phải đến trên trăm. Vậy mà lại bị một kẻ hậu sinh tiểu tử miệng còn hôi mùi sữa đánh cắp Thiên Địa Dị Quả ở ngay dưới mũi, nhưng mà cũng không hề phát giác ra được. Thế này không thể không nói là một loại trào phúng quá lớn.
Chỉ cần ngẫm lại, Vi Bất Bình đều cảm giác đây thật sự là đại sỉ nhục trong cuộc đời. Đặc biệt, trong lòng hắn vẫn còn giấu trái Thiên Địa Dị Quả bị đánh tráo kia.
- Ha ha, nếu như ngươi đã đoán được điều này, ta sẽ cho ngươi biết mấy điều bí mật.
Lâm Hi nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của Vi Bất Bình, làm như không thấy:
- Trừ Chu Phong ra, ta còn giết trưởng lão Long Lực Kỳ kia của Liệt Dương Tông. Đúng rồi, còn có cái tên Tam Thái Tử Xích Viêm Cung kia của Liệt Dương Tông cũng
là do ta giết.
Lời vừa nói ra, quả thật làm kinh động lòng người. Mọi người ở đây, bao gồm cả Vi Bất Bình vào trong đó đều cả kinh đến tóc tai cũng phải dựng ngược lên.
- Làm sao mà có thể? Hắn lại giết được cường giả Long Lực Kỳ!...
- Đến ngay cả Xích Viêm Cung đều cũng giết!
- Quá chừng, thế này mà còn là người sao?
...
Ánh mắt của các đệ tử Ngũ Lôi Phái nhìn của Lâm Hi, hoàn toàn là sợ hãi. Mặc dù vô phương nghiệm chứng chuyện thiệt giả, nhưng nét mặt của Lâm Hi có vẻ không giống giả bộ.
Bọn họ vốn chỉ là cảm giác được Lâm Hi tiến bộ thật sự rất nhanh. Nhưng hiện tại lại còn cảm giác được, Lâm Hi không chỉ là võ công tăng trưởng, mà lá gan của hắn quả thực so sánh với ông trời thì còn lớn hơn.
- Ngươi, ngươi, ngươi quả thực là điên rồi. Ngươi đã phát rồ!...
Vi Bất Bình đến lúc này cũng lộ ra sự kinh hãi như sắp vỡ mật. Hắn không phải sợ Lâm Hi, mà là bị việc Lâm Hi cả gan làm loạn, hù dọa đến cứng đờ người ra.
Giết Tam Thái Tử Xích Viêm Cung, giết Lý trưởng lão Long Lực Kỳ!
Hai vụ việc này, cái nào mà truyền ra ngoài thì cũng đều là tai họa cực lớn, đủ để cho Ngũ Lôi Phái diệt phái. Vi Bất Bình vẫn cảm thấy tự kiềm chế mắng Lâm Hi rằng tương lai sẽ gặp phải đại họa ngập trời, đã là đánh giá cao hắn. Làm thế nào có thể dự đoán được, chính mình có lẽ đã đánh giá tiểu tử này quá thấp.
Hắn nơi nào là "Tương lai" sẽ gặp phải đại họa ngập trời, hắn "Đã" là gặp phải tai họa cực lớn!
Loại chuyện này, chỉ cần ngẫm lại là lão liền hãi hùng khiếp vía. Lý trưởng lão là đi cùng lão chung một chỗ, chuyện này mà muốn bắt đầu truy cứu thì đến ngay cả lão cũng đều không thoát được quan hệ.
- Ngươi cái đồ nghiệt chướng này! Ngươi làm sao dám có lá gan lớn như vậy. Xích Viêm Cung và Lý trưởng lão mà ngươi cũng dám giết!...
Gương mặt Vi Bất Bình co rúm lại, đây rõ ràng là lão đã bị làm cho hoảng sợ, tuy nhiên còn nhiều hơn cũng là sự phẫn nộ:
- Hôm nay vô luận như thế nào, đều không lưu được ngươi!
Thần sắc Vi Bất Bình hung ác. Lão rít gào một tiếng, nổi giận xuất thủ. -
Rắc rắc rắc!
Bầu trời đều hình như muốn sụp đổ. Vi Bất Bình hét một tiếng giận dữ, thân hình vốn gầy còm xoạt một cái bắt đầu bành trướng ra. Khớp xương toàn thân của lão rắc rắc rắc rung động, toàn thân phóng ra ánh sáng màu đồng thau, giống như một bậc kim giáp thiên thần giáng xuống thiên địa, thần uy ngất trời, thế không thể đỡ.
← Ch. 0071 | Ch. 0073 → |