← Ch.0039 | Ch.0041 → |
- Tôi muốn nói mấy câu.
Vương Quốc Hải hắng giọng. Lúc này ông ta nhất định phải đứng ra, cũng chỉ có thể là ông ta đứng ra.
Đặc biệt tuyển Trương Dương vào bệnh viện, vốn là chủ ý của ông ấy và Ngô Hữu Đạo. Ngô Hữu Đạo không phải là nhân viên chính thức của bệnh viện. Kể cả lúc họp, cũng có tư cách của khách quý đặc biệt. Lúc này, người có thể chính thức phát biểu chỉ có thể là ông ta.
- Trương Dương là một chàng trai trẻ rất có tài hoa, có năng lực. Mọi người còn nhớ sự kiện chẩn đoán nhầm bệnh vài ngày trước đây không. Lúc ấy tình trạng của bệnh nhân rất khẩn cấp, đúng lúc đó Trương Dương xuất hiện, dứt khoát lựa chọn phương pháp mới không khiến tình trạng của bệnh nhân trầm trọng hơn, hơn nữa còn thành công, tránh được hậu quả xấu nhất.
Vương Quốc Hải từ từ nói, sự kiện chẩn đoán nhầm bệnh bị bệnh viện ỉm đi. Cũng không có nhiều người ngoài biết được. Tuy nhiên buổi họp hôm nay không phải là của phòng chủ nhiệm khoa, chính là cuộc họp của các lãnh đạo chủ chốt trong bệnh viện, bọn họ đều rất rõ chuyện này.
- Chẩn đoán nhầm bệnh, làm gì có bệnh viện nào là chưa chẩn đoán nhầm bệnh bao giờ. Không thể chỉ vì một ví dụ chẩn đoán nhầm liền khẳng định người này. Các vị đang ngồi đây, ai mà không có ví dụ về việc sửa chữa các chẩn đoán nhầm?
Chủ nhiệm khoa Nhi, Trần Tín nói đầu tiên. Trần Tín là bác sĩ Chủ nhiệm trẻ nhất ở đây, cũng là bác sĩ Chủ nhiệm khoa trẻ nhất. Năm nay mới bốn mươi tuổi, còn từng du học ở Mỹ, là một tài năng từ nước ngoài về.
Người này vẫn là có chút tài năng nhất định, xem như tuổi trẻ tài cao, nhưng tiếc là anh ta cũng có rất nhiều tật xấu của những người "tuổi trẻ tài cao", đó chính là quá kiêu ngạo.
Anh ta coi mình là thiên tài chân chính, không chấp nhận người khác giỏi hơn mình. Với một Trương Dương đang được Vương Quốc Hải và Ngô Hữu Đạo thổi tới trời kia, trong lòng có tâm lý bài xích một cách bản năng. Vương Quốc Hải vừa nói xong, anh ta liền không nhịn được đứng lên phản đối.
Nhưng anh ta nói cũng không phải không có lý.
Chẩn đoán nhầm bệnh, bệnh viện nào cũng không thể tránh khỏi. Cho dù là những bệnh viện nổi tiếng nhất của cả nước cũng vậy. Rất nhiều ví dụ về việc bác sĩ này cũng phát hiện ra chẩn đoán sai của bác sĩ khác, đây cũng là một sự thật.
Lời nói của anh ta, còn khiến rất nhiều bác sĩ ngồi đây đều yên lặng gật gật đầu.
- Chủ nhiệm Trần, anh nói không sai, chúng ta đều nhìn ra rất nhiều chẩn đoán nhầm của người khác. Nhưng những người phát hiện ra sai lầm rồi kịp thời xử lý tốt thì cũng không nhiều. Ít nhất là trong tình huống kiểu như vậy, tôi tự nhận làm không tốt hơn được Trương Dương.
Vương Quốc Hải chậm rãi nói một câu, nhân cơ hội lại nâng Trương Dương lên một cái.
Lời nói khi nãy của Trần Tín có sự lẫn lộn giữa tính chất của sự việc lớn, nhỏ. Rất nhiều bác sĩ từng sửa chữa những chẩn đoán sai thì đúng, nhưng những chẩn đoán nhầm cũng được phân nặng nhẹ, cao thấp khác nhau. Đại bộ phận những sai lầm mà các bác sĩ sửa chữa, đều là những chẩn đoán nhầm có tính chất không quan trọng.
Ví dụ như viêm ruột mãn tính thành viêm ruột thừa, hay là viêm khớp cốt tính lại đoán thành viêm khớp phong thấp. Chẩn đoán nhầm kiểu này vốn sẽ không xuất hiện vấn đề quá lớn, sau khi phát hiện, kịp thời sửa chữa là được.
Còn lần đoán bệnh nhầm này của tam viện, xét về khía cạnh nặng nhẹ của sự việc, chính là một chẩn đoán nhầm rất nghiêm trọng, chỉ cần sai lầm nhỏ cũng mất mạng người. Nếu liên quan đến mạng người, cả bệnh viện đều phải chịu trách nhiệm.
Kịp thời xử lý lần đoán nhầm bệnh kiểu như này, ngay cả các bác sĩ Chủ nhiệm, Phó chủ nhiệm đang ngồi đây, cũng đều chưa trải qua nhiều lần.
- Chủ nhiệm Vương nói điều này, tôi đồng ý. Tôi tham gia hội chẩn bệnh nhân này, bệnh tình của cô ấy thực sự rất đặc thù. Rất nhiều người chúng ta bàn bạc cả một ngày, vẫn không bàn ra kết quả ổn thỏa nào. Cuối cùng cậu thanh niên tên là Trương Dương kia đưa ra một đề nghị, hoàn toàn giúp chúng ta giải quyết được vấn đề này.
Chủ nhiệm Lưu Kiệt của phòng cấp cứu đứng ra nói một câu. Anh ta là một trong số ít người từng gặp Trương Dương, có ấn tượng rất sâu sắc về hắn. Hôm đó, Trương Dương nói ra vài điều, có tác dụng gợi ý cho anh ta không ít.
- Chủ nhiệm Lưu nói rất đúng, bệnh nhân này có thể mau chóng ổn định lại, đều là nhờ công lao của Trương Dương.
Vương Quốc Hải vội nói thêm một câu, khó lắm mới có người cùng anh ta ủng hộ Trương Dương, lúc này nhất định phải "rèn sắt từ khi còn nóng"
Chỉ có điều, nghĩ đến hai điều kiện kia của Trương Dương, anh ta cũng không khỏi có chút đau đầu. Hai điều kiện này của Trương Dương, đến chính anh ta còn cảm giác có chút khó tin, nói chi mấy người bảo thủ này, khiến cho bọn họ gật đầu đồng ý, thì gần như không có khả năng.
- Được rồi, không nói mấy cái này nữa. Lão Ngô, ông là người giao tiếp với cậu thanh niên này nhiều nhất, ông có thể đưa ra đánh giá khách quan về người này một chút được không?
Viện trưởng Chu Chí Tường gõ nhẹ bàn, hỏi Ngô Hữu Đạo một câu.
Ngô Hữu Đạo lặng lẽ mỉm cười, ông ta hiểu rất rõ Chu Chí Tường, biết ông bạn già này động tâm rồi. Ông ta rất kì vọng vào nhân tài trẻ tuổi.
Nếu không phải vì điểm ấy, ông ta cũng không đồng ý Trương Dương quay lại bàn bạc một chút.
Ngô Hữu Đạo tin tưởng, chỉ cần Chu Chí Tường tin Trương Dương là một người có tài năng chân chính, mà còn là tài năng lớn, cho dù điều kiện của Trương Dương có hà khắc đến đâu, ông ta cũng đồng ý.
Ông ta hiện nay đang rất cần tài năng thực sự.
Khẽ cười một tiếng, Ngô Hữu Đạo mới bắt đầu nói:
- Thực ra tôi cũng chỉ gặp cậu ta vài lần, tuy nhiên, mỗi lần gặp mặt, tên tiểu tử này lại làm tôi chấn động.
Nói tới đây, Ngô Hữu Đạo không tự chủ được, nhớ tới lần đầu gặp mặt Trương Dương. Thủ pháp và châm thuật thần kỳ kia, dùng đầu châm để chữa khỏi xuất huyết nhiều và thiếu máu cơ tim khẩn cấp, việc này ngay cả mình cũng không làm được.
Lần thứ hai gặp lại, còn tranh luận việc huyệt Hợp Cốc giữ thai. Cuối cùng cũng chứng minh Trương Dương đúng, huyệt Hợp Cốc bị châm, cũng có tác dụng giữ thai. Đây giống như là bất cứ việc gì cũng không có cái gọi là tuyệt đối, độc dược cũng có thể biến thành giải dược, trong Đông y, có rất nhiều thứ nguyên liệu thuốc là dựa vào nguyên tắc lấy độc trị độc.
Về phần sau khi gặp lại, Trương Dương càng khiến cho ông ta giật mình, từ chối lời mời gặp, đưa ra hai điều kiện đến ông ta cũng không nghĩ tới.
Tuy nhiên càng như vậy, Ngô Hữu Đạo càng có hứng thú với hắn. Trước đây chỉ là giúp tam viện lôi kéo nhân tài, hiện tại thì ông ta thực sự rất muốn để Trương Dương vào bệnh viện, như vậy ông ta có thể có cơ hội quan sát chàng trai trẻ thần kỳ này.
Dừng một chút, Ngô Hữu Đạo lại tươi cười, nói:
- Tuy rằng tôi gặp cậu ta không nhiều, nhưng tôi dám nói, tiểu tử này là một cao nhân giấu tài chân chính, đừng nói hai trăm ngàn, chính là năm trăm ngàn, một triệu, kéo được cậu ta vào bệnh viện xem ra cũng đáng. Tiểu tử này ở đây, nhất định có thể làm ra thành tích chúng ta không ngờ tới được.
Ngô Hữu Đạo nói xong, lại ngồi uống trà, không nói gì nữa.
Chu Chí Tường và mấy vị Viện phó, Lý Cưu còn cả Phạm Minh, đều nhìn nhau, bọn họ đều có hiểu biết nhất định về Ngô Hữu Đạo. Ai cũng chưa từng thấy, Ngô Hữu Đạo tôn sùng một người trẻ tuổi như vậy.
Những lời này của Ngô Hữu Đạo, chính là đánh giá cực cao rồi, chính là đang chứng tỏ, Trương Dương có giá trị hơn cả triệu. Dùng hai trăm ngàn lúc này mua về, là một việc buôn bán tuyệt đối có lãi.
- Viện trưởng, dù nói thế nào, cậu ta cũng chỉ là một sinh viên, vào viện cũng là một thực tập sinh đến cả giấy chứng nhận bác sĩ cũng không có. Bỏ ra một số tiền lớn cho một người như vậy, có đáng không? Các bệnh viện khác sẽ nghĩ thế nào về tam viện của chúng ta?
Thấy viện trưởng có chút động lòng, Trần Tín càng ghen tức, lại nói một câu.
Anh ta vừa mở miệng, lại có mấy người hùa theo. Những người có lòng đố kị không ít, ai cũng không muốn nhìn thấy một thực tập sinh hưởng đãi ngộ còn cao hơn cả mình.
Nhiều người cùng nói như vậy, Chu Chí Tường có chút do dự. Ông ta không phải là một viện trưởng không biết nghe lời khuyên can của cấp dưới, hơn nữa, ông ta có chút không ưa Trương Dương.
Điểm quan trọng nhất, trường hợp đặc biệt như vậy, nhất định phải thông qua ở hội nghị Đảng ủy mới được. Có nhiều người phản đối như vậy, chuyện này khẳng định không được thông qua, cuối cùng sẽ là mắc cạn.
- Viện trưởng, viện trưởng.
Chu Chí Tường đang cúi đầu tự hỏi, cửa phòng họp đột nhiên bị mở, một y tá hấp tấp chạy từ bên ngoài vào, sau khi nhìn thấy Chu Chí Tường, vội vàng chạy tới.
- Làm gì, chúng tôi đang họp không biết sao? Ai bảo cô xông vào?
Chu Chí Tường trừng mắt, đây chỉ là một y tá bình thường, bị Chu Chí Tường trừng mắt như vậy, sợ quá chân run cầm cập.
- Viện, viện trưởng, là Chủ nhiệm Lý bảo tôi tới tìm ông, vừa rồi, vừa rồi cục trưởng Triệu đưa cha ông ấy tới đây, bệnh tắc máu não của cha cục trưởng Triệu lại tái phát, lần này khá nghiêm trọng, đang ở phòng cấp cứu.
Cô y tá nhìn viện trưởng, khó khăn lắm mới nói hết được, sau khi nói xong lập tức đang sang một bên, đầu cũng không dám ngẩng lên.
← Ch. 0039 | Ch. 0041 → |