← Ch.0054 | Ch.0056 → |
- Được, tôi không khách khí với cậu nữa, hôm nay tôi có việc, để hôm khác tôi mời cậu ăn cơm!
Lưu Hiếu Đường cười lớn, vỗ nhẹ vai Trương Dương, lúc này mới quay lại chỗ Chu Dật Trần và thanh niên kia.
Nói trở lại, kỳ thực cũng chỉ cách đó hai bước, đám Trương Dương vừa mới bước lên cầu thang, còn Chu Dật Trần lại đứng ở bậc thang dưới cách đó không xa.
Trương Dương thoáng nhìn Chu Dật Trần, ánh mắt Chu Dật Trần lập tức lướt sang bên cạnh, vừa rồi Chu Dật Trần lén nhìn Trương Dương, trong ánh mắt tràn đầy oán hận.
- Đi thôi, chúng ta đi lên!
Trương Dương mỉm cười lắc đầu, nói với cô nàng đồng phục đen, cô nàng vội vàng đồng ý, nhanh chóng lên lầu.
Bọn Trương Dương bước lên, Lưu Hiếu Đường mới nói với người đàn ông trung niên kia:
- Ông chủ Chu, ngại quá, vừa gặp người quen nên tôi chào hỏi một chút!
- Không sao, việc của Đội trưởng Lưu quan trọng nhất!
Người đàn ông trung niên vội vàng lộ nụ cười nịnh nọt, tuy nhiên nụ cười này bất đắc dĩ hơn so với ban nãy.
Gã còn thoáng nhìn Chu Dật Trần, trong mắt thoáng hiện tia bất mãn.
Chu Dật Trần trong bụng càng mờ mịt, vị đội trưởng Lưu trước mặt là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố, còn người đàn ông trung niên kia là Chu Minh, chú của gã, kinh doanh một vài tụ điểm giải trí, còn có vài hộp đêm, cũng được coi là một ông chủ có chút danh tiếng ở Trường Kinh.
Cha của Chu Dật Trần cũng kinh doanh, tuy nhiên chỉ kinh doanh rượu bình thường, chủ yếu cung cấp hàng cho chú gã, bình thường người hỗ trợ cho Chu Dật Trần nhiều nhất, chính là ông chú này của gã.
Chu Minh có ba đứa con gái, thời trẻ lăng nhăng, sau khi có ba cô con gái thì không sinh được nữa, cũng đoạn tuyệt ước muốn có con trai, mà đối đãi với cậu cháu Chu Dật Trần này như con mình, hầu hết chi tiêu của Chu Dật Trần, đều là chú cho gã.
Hôm ay, Chu Minh mời Đội trưởng Lưu ăn cơm, nghĩ Chu Dật Trần rất biết nói chuyện, lại có tửu lượng nhất định, liền bảo cháu trai đến bồi rượu, cũng là mục đích giới thiệu mối quan hệ cho cháu trai.
Không ngờ, vừa rồi mấy người lúc nãy bị cháu mình châm chọc lại quen đội trưởng Lưu, xem ra quan hệ cũng không tệ lắm, nghĩ đến đây, trong lòng ông cũng có chút bực bội.
Vì hai ngày nay chỗ ông bị điều tra, hai hộp đêm lớn nhất còn bị tạm dừng buôn bán, hôm nay ông mời Lưu Hiếu Đường là muốn nhờ vả Lưu Hiếu Đường, xem có thể giàn xếp chuyện này hay không.
Trương Dương cũng không biết những điều này, hắn cùng bọn Hồ Hâm, thoải mái ngồi vào phòng riêng.
Phòng bao lớn quả nhiên rất lớn, chí ít phải hơn 50 mét vuông, một cái bàn lớn ít nhất 15 người ngồi ở giữa, bên cạnh còn có sofa và bàn trà.
Cả căn phòng, trang trí xanh vàng rực rỡ, bọn Hồ Hâm vừa vào, ngồi một chỗ không dám động đậy, vô cùng cẩn trọng,
- Ông chủ nhỏ, ngài xem xem lựa món nào?
Sau khi đưa bọn Trương Dương vào phòng, cô nàng mặc đồ đen cầm thực đơn, đưa trước mặt Trương Dương, nhỏ giọng hỏi, lúc nói, còn trao cho Trương Dương một ánh mắt quyến rũ, Trương Dương không để ý, nhưng Mễ Tuyết ngồi cạnh lại cong môi tức giận, xoay đầu sang 1 bên.
Tuy nhiên cô nàng này khẽ cong người, vòng ngực đầy đặn lộ ra, vừa lúc để Hồ Hâm và Cố Thành ngồi cạnh nhìn thấy, hai người nhìn đến ngây người, mũi suýt chút nữa là phun máu.
- Chúng tôi ít người, cô xem xem có món gì thích hợp là được!
Trương Dương cầm thực đơn, nhìn sơ qua, sau đó để thực đơn lên bàn.
Trên thực đơn có đủ các món, gì mà Tiên Nhân Chỉ Lộ, kim kê đấu ngô công, Trương Dương nhìn mà chẳng hứng thú gì, hắn cũng quên, thời này nhiều nhà hàng thích đặt những cái tên quái lạ hấp dẫn thực khách.
Kỳ thật rất nhiều đồ ăn đều là món bình thường, món 'Đạp tuyết tầm mai' thực chất chỉ là củ cải trắng thả thêm vài trái ớt vào, đơn giản đến mức không đơn giản hơn được
Như vậy, hắn chọn chẳng bằng cứ để cho họ đề cử, một khách sạn xa hoa thế này, thế nào cũng có vài món đặc trưng của mình.
Cô nàng áo đen suy nghĩ, lập tức nói:
- Được, các anh tổng cộng sáu người, tôi đề nghị món cơm cá, 258 tệ, có vây cá và tổ yến, còn phối hợp với 12 món chính!
- Được, nhưng hình như vẫn chưa đủ tiêu chuẩn thấp nhất của các cô, đem thêm hai bình Long Thuyền 82 năm đi!
Trương Dương mỉm cười gật gật đầu, trong mắt cô nàng áo đen thoáng vẻ kinh ngạc, tuy nhiên lập tức nói:
- Chúng tôi không có Long Thuyền 82 năm, chỉ có 90 năm, anh thấy có được không?
- Vậy 90 năm đi!
Trương Dương khẽ mỉm cười, cô nàng áo đen nhìn hắn thoáng ngây người, sau đó mới phản ứng lại, cuống quít gật đầu:
- Được, Long Thuyền 80 năm 380 đồng 1 lọ, anh cần hai chai, tôi sẽ đem lên ngay!
- 380 đồng một chai, mắc vậy?
Nghe cô gái nói vậy, ánh mắt của Hồ Hâm và Cố Thành trên người cô nàng được thu lại, Hồ Hâm không kìm nổi thè lưỡi, nhỏ giọng nói thầm.
Kỳ thực nguyên nhân khiến hai người thu ánh mắt là vì sau khi Trương Dương chọn món, cô nàng đã đứng lên, không còn nhìn thấy ngực được nữa.
Tuy nhiên hai người nhanh chóng phát hiện, Tiểu Ngốc và Nam Nam ở cạnh đang trừng mắt nhìn họ, Cố Thành vừa thu ánh mắt, Nam Nam lập tức xoay qua, ném cho Cố Thành một cái liếc mắt.
Còn Tiểu Ngốc hung tợn nhìn Hồ Hâm, miệng mấp máy mấy chữ không ra tiếng, Hồ Hâm nhìn không hiểu, nếu cậu ta hiểu, chắc hẳn đã bỏ chạy rồi.
Tiểu Ngốc nói, "Anh chết chắc, tôi sẽ lột da anh."
- Đồ của anh sẽ lập tức đưa lên ngay, đây là danh thiếp của tôi, sau này bất cứ khi nào anh đến có thể tìm tôi, sẽ có ưu đãi!
Cô gái áo đen lấy ra tấm danh thiếp màu vàng, nhét vào tay Trương Dương, rồi nở nụ cười quyến rũ với Trương Dương, phe phẩy thân mình bước khỏi căn phòng bao xa hoa.
Trương Dương ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của nàng, trên mặt còn có chút bất đắc dĩ.
Cô nàng này lúc nhét danh thiếp, không ngờ còn lén gãi giã lòng bàn tay hắn, đáng tiếc chút thủ đoạn có cũng vô dụng, Trương Dương không vì chút trò nhỏ này của cô nàng mà nghĩ ngợi nhiều.
Kinh nghiệm sống của kiếp trước, đủ để hắn ứng phó bất kỳ loại người nào.
- Thấy không? Có phải rất lớn không?
Cô gái vừa ra khỏi cửa, Tiểu Ngốc liền hỏi Hồ Hâm, trên mặt Tiểu Ngốc hiện tia dữ tợn.
- Ờ, đúng là lớn thật!
Hồ Hâm hơi sững sờ, trả lời theo bản năng, trong đầu lập tức nghĩ đến hai quả bóng trắng kia, cậu nhỏ bên dưới lặng lẽ nhô lên.
- Rất lớn, em cho anh lớn này, Hồ Hâm, anh là tên lưu manh đáng chết, hôm nay em sẽ thiến anh, coi như vì dân trừ hại!
Tiểu Ngốc hét lớn, bão tố nổi lên, Hồ Hâm không để ý, đầu bị Tiểu Ngốc vỗ một cái, vội vàng đứng dậy chạy đi, hai người liền trình diễn màn rượt bắt quanh bàn.
Trương Dương chỉ khẽ lức đầu, trong trí nhớ của hắn, hai người này náo loạn đã không biết bao nhiêu lần, ngày nào đó không làm loạn, ngày đó mới không bình thường.
Trên tay hắn còn cầm tấm danh thiếp vàng, trên danh thiếp còn có hương thơm nhàn nhạt, trên đó là hai chữ khải xinh đẹp, Lương Yến, đó là tên của cô nàng phục vụ khi nãy.
← Ch. 0054 | Ch. 0056 → |