Vay nóng Tinvay

Truyện:Thần Y Thánh Thủ - Chương 0177

Thần Y Thánh Thủ
Trọn bộ 1025 chương
Chương 0177: Lớn chuyện rồi!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1025)

Siêu sale Shopee


Trương Dương ngẩng đầu, thản nhiên liếc nhìn Dư Văn Võ.

Nhân vật chính cuối cùng cũng đến rồi, Dư Văn Võ không tự nói thân phận, nhưng gã nói như vậy cũng chẳng khác nào thể hiện ra thân phận của mình. Ngoài vị Chủ tịch huyện Dư tương lai này ra, không ai có thể nói những lời này với Trương Dương.

Trương Dương rất hứng thú quan sát người đang ở trước mặt.

Dáng vẻ ông ta cũng ngoài bốn mươi tuổi, hơi gầy, trông giống kiến trúc sư hoặc giáo sư, cũng được coi là nhân tài.

Lại nói tiếp, gã cũng là bị chính con mình báo hại. Con trai gã trêu chọc ai không trêu, thế nào cũng trêu chọc phải mình. Giờ đã lớn chuyện rồi, lại cần ông già này đến thu dọn hậu quả.

Nhìn mấy lần, Trương Dương lại cúi đầu, đang xoay ghép khối vuông bí ẩn mà gã không biết từ đâu ra.

Trương Dương kiếp trước có thể chưa từng được chơi qua món đồ chơi như thế này. Lúc nhỏ học y học cùng ông nội, hắn không có thời gian. Sau khi trưởng thành luôn nỗ lực vượt qua, hắn mới phát hiện, mình đã mất đi rất nhiều niềm vui mà tuổi thơ nên có.

Vẫn may, hắn có cơ hội bù đắp lại. Có những người đã làm sai, có khi muốn bù đắp cũng không còn cơ hội nữa.

- Trương Dương!

Dư Văn Võ trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, từ trước đến nay không ai nói chuyện xong lại coi gã như không khí cả. Gã đã hết sức thành tâm đến giải quyết vấn đề, không ngờ đối phương không thèm để ý tới.

Đương nhiên, sự thành tâm của gã chỉ là do gã tự đánh giá mà thôi.

- Ông là ai, tôi quen ông sao?

Trương Dương cuối cùng cũng ngẩng đầu, cười nhạt nói. Dư Văn Võ đột nhiên hơi kích động, gã rất muốn đập vào mặt tên ranh con này hai nhát búa.

Gã không biết, vừa rồi Từ Trạch Quang cũng có cách nghĩ như vậy, chỉ là chưa dám động thủ.

Hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tâm trạng, Dư Văn Võ mới nói:

- Tôi là cha của Dư Dũng, nó phá xe của cậu là không đúng, tôi thay nó xin lỗi cậu, các cậu đều là những người trẻ tuổi, đừng vì một cô gái mà gây chuyện, đều không có lợi cho ai cả!

Nói xong câu này, Dư Văn Võ liền nhìn thẳng vào Trương Dương, đợi câu trả lời của anh ta.

"Lão cáo già!"

Trương Dương trong lòng chửi thầm một câu, vẻ mặt lại không có chút sự thay đổi nào. Lão cáo già như thế này, hắn đã gặp nhiều rồi.

Nói xin lỗi, nhưng một chút thành ý cũng không có, đâu có hung tợn nhìn chằm chằm vào người khác mà xin lỗi như gã. <br />

Còn nữa, Dư Văn Võ tự nói thân phận, nhưng có thể dùng được là thân phân người cha, hơn nữa còn là con trai mình làm sai mà thay con đến nhận lỗi, chuyện này trong chốc lát đã biến thành chuyện giữa hai cha con.

Sau đó lại âm thầm uy hiếp, ý là quá cố chấp sẽ không có lợi cho ai cả.

Lão già này không nên nói những lời này, Trương Dương ban đầu không định dễ dàng cho qua chuyện này, bây giờ lại càng không.

- Ông nói vậy thì không đúng rồi, ai làm sai thì người đó phải xin lỗi, bảo ông xin lỗi hộ làm gì, anh ta dám làm thì phải dám chịu, muốn xin lỗi bảo anh ta đích thân tới!

Trương Dương chậm rãi nói, nói xong lại cười và tiếp tục trò chơi ghép hình bí ẩn kia.

Dư Văn Võ hít một hơi dài, trong mắt ánh lên như mắt sói, Dư Văn Võ sống lâu như vậy, đã trải qua bao nhiêu năm làm lãnh đạo nhưng chưa từng bị người nào đối xử vô lễ đến thế.

Đáng tiếc, tình hình hiện tại không chiều lòng người, gã buộc phải mau chóng giải quyết chuyện này, bằng không đừng nói đến vị trí chủ tịch huyện tương lai, ngay cả cái ghế hiện tại cũng không giữ nổi.

Mấu chốt giải quyết vấn đề lại là kẻ ở trước mắt, bất luận thế nào, đều phải thuyết phục được hắn.

- Được, tôi lại thêm một điều kiện, bảo nó tới xin lỗi cậu!

Dư Văn Võ như cắn răng nói. Gã cảm thấy ngày hôm nay phải chịu sự xỉ nhục lớn nhất trong đời.

Trương Dương khẽ lắc đầu, quả nhiên là "thượng bất chính hạ tắc loạn" (ý là đời cha không chính trực, đời con ắt sẽ làm loạn). Dư Văn Võ này cảm thấy trên thế giới đang thiếu nợ loại người như gã, đều nên vây quay gã mới phải. Thật không biết loại người như này làm thế nào mà leo được lên chức chủ tịch huyện.

Không phải, hiện tại gã còn chưa trở thành Chủ tịch huyện.

- Đợt một chút, cái gì là thêm một điều kiện?

Dư Văn Võ ngạc nhiên, lập tức nói:

- Tôi vừa nãy đã nói hai điều kiện, một là đồng ý bồi thường xe của cậu, hai là không hỏi chuyện giữa cậu và Mễ Tuyết nữa, cộng thêm Dư Dũng đến xin lỗi cậu, Trương Dương, chúng tôi đã rất có thành ý rồi!

Lúc nói chuyện, Dư Văn Võ phải ra sức kìm nén lửa giận trong lòng, gã cảm thấy sắp bùng phát ra ngoài rồi.

- Thế này cũng được coi là có thành ý sao?

Trương Dương khinh thường liếc nhìn hắn, nói tiếp:

- Thứ nhất, các người đập phá xe của tôi thì nên bồi thường cho tôi, điều này là điều hiển nhiên phải làm. Còn điểm thì hai mà ông nói lại càng nực cười, Mễ Tuyết là bạn gái tôi, các người cũng không phải thân thích của cô ấy, chuyện giữa hai chúng tôi can hệ gì tới các người?

Trương Dương nói không chút khách khí, những điều hắn nói cũng không hề sai. Hắn và Mễ Tuyết vốn dĩ là một đôi. Lão già này còn coi mình là cái thớt, cho rằng bọn họ giỏi lắm sao.

- Cậu, cậu quyết đối nghịch với tôi!

Dư Văn Võ vì phẫn nộ mà mặt đỏ bừng bừng. Gã bây giờ giống như núi lửa đang âm ỉ, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.

Gã tự cho rằng mình không mang cái danh Phó bí thư tới, đích thân đến nói chuyện với thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch đã là giữ thể diện cho hắn rồi. Nếu không phải bên ngoài có nhiều phóng viên như vậy, nếu không phải chuyện này có ảnh hưởng lớn như vậy thì hôm nay gã đã xử gọn Trương Dương rồi.

Nhưng gã không ngờ rằng, Trương Dương lại kiêu ngạo, ngang ngược như vậy. Không chỉ nể mặt gã mà còn châm chọc khiêu khích, Bí thư Dư từ trước tới nay đều nghe những lời nịnh hót của người khác, tất nhiên không thể chịu được.

- Không, tôi không có ý chống đối các người, trước tới giờ đều là các người chống đối tôi!

Trương Dương chỉ tay ra vào mặt Dư Văn Võ.

- Tôi và bạn gái về nhà, đến thăm bố mẹ vợ tương lai, không trêu chọc ai, xe bỗng dưng lại bị đập, tôi đi tìm ai nói lí đây? Còn nữa, tôi tuy là người bị hại, trong phút chốc lại bị các người bắt tới đồn Công an, nói bắt là bắt, nói thả thì thả, các người coi tôi là gì?

Trương Dương hỏi dồn dập khiến mặt của Dư Văn Võ càng đỏ hơn, nhưng không thốt ra nổi từ nào.

Gã rất muốn nói rằng cậu là cái thá gì mà chúng tôi phải chống đối. Tiếc những lời thực này không được nói ra, không thì chỉ càng thêm mâu thuẫn, lúc này coi như gã vẫn còn chút lý trí.

- Thưa Cục trưởng, phóng viên bên ngoài ngày càng đông, còn có luật sư của Trương Dương, người bên UBND thành phố cũng tới, họ đều muốn gặp Trương Dương!

Một viên cảnh sát hốt hoảng chạy tới, lúc này ở bên ngoài đã có hàng trăm phóng viên, rất nhiều phóng viên không biết đã biết tin từ đâu, khổ chủ Trương Dương hiện tại đang bị cục Công an giam giữ.

Điều này cũng dễ hiểu, phá xe đánh người, còn bắt người, tất cả phóng viên đều kéo đến như đàn ong vỡ tổ.

Đây đúng là chủ đề mà dân chúng vô cùng quan tâm, ai nhanh tay hơn, ai làm sớm hơn, lượng tiêu thụ của người đó sẽ tăng lên, người công ty họ đều đang chờ đợi tin tức mà họ mang về.

- Ổn thôi, nhất định sẽ ổn thôi!

Từ Trạch Quang tự trấn an, phóng viên và luật sư thì không nói, ông ta không ngờ rằng người bên Thành Uỷ cũng tới, cục diện bây giờ ông có cảm giác không thể kiểm soát được.

- Rốt cuộc cậu có đi không?

Dư Văn Võ đột nhiên tiến lên túm cổ áo Trương Dương, hung hăng nói. Gã cũng nhận thấy tình hình bất lợi, đã không để ý được nhiều thứ khác nữa.

Huống chi bây giờ gã còn bị Trương Dương làm cho quay cuồng, chỉ nghĩ cách đem hắn ra ngoài, làm dịu lòng hắn, đợi mọi chuyện giải quyết xong xuôi rồi sẽ xử lý hắn sau.

- Tôi không đi thì sao nào?

Trương Dương vẫn giữ bộ dạng ban nãy, cứ trơ trơ ra đó, ánh mắt Trương Dương như đang cười nhạo mình.

Dư Văn Võ vốn đã sắp bộc phát cơn thịnh nộ, không thể chịu đựng nổi nữa, túm lấy Trương Dương rồi đi ra ngoài. Trương Dương không đi đúng không, vậy thì ép hắn đi.

Dù sao thì rời đồn Công an trước rồi tính.

- Bí thư Dư, Bí thư Dư, nhất định không được kích động!

Từ Trạch Quang vội chạy lại, lo lắng kêu lên, ông ta còn chưa từng nhìn thấy Dư Văn Võ như thế bao giờ.

Dư Văn Võ thực sự bị chọc tức điên lên rồi, chủ yếu là gã bây giờ đang rất nhạy cảm, đang ở vào thời kỳ mấu chốt, bài báo này rất có khả năng khiến gã nhảy vào nồi nước sôi.

Cho nên gã mới nóng vội như vậy, nhưng không ngờ đối phương lại không chịu phối hợp, còn luôn chống đối. Khi không thể nhịn được nữa gã mới kích động đến thế.

Dư Văn Võ túm chặt mình, Trương Dương vốn định đánh lại, cho lão già này một bài học.

Nhưng đột nhiên bên tai hắn có âm thanh lộn xộn bên ngoài vọng lại. Thay đổi trong nháy mắt, hắn không những không đánh lại, còn cố khiêu khích Dư Văn Võ, nói gã là tham quan, là loại lạm dụng chức quyền.

Bị một thằng nhãi nhỏ hơn mình mấy chục tuổi mắng chửi, Dư Văn Võ ban đầu định nhịn đã không chịu nổi, giơ nắm tay đấm lên người Trương Dương.

- Cục trưởng Từ, Trương Dương có phải bị các ông giam giữ vô cớ rồi?

- Cục trưởng Từ, chúng tôi muốn biết vì sao chiếc xe Mercedes Benz bị phá, vì sao lại ở trong trân của cục Công an?

- Cục trưởng Từ...

Một nhóm người từ bên ngoài đột nhiên xông vào, người bọn họ nhìn thấy đầu tiên là Từ Trạch Quang, những người này vừa hỏi xong, mắt lập tức đảo tới người bị nhốt trong nhà giam.

Người đang phẫn nộ đến cực điểm, chỉ muốn cho Trương Dương một bài học, đang giơ nắm đấm định đánh người chính là Dư Văn Võ.

Trương Dương phát ra tiếng kêu thảm thiết phối hợp cùng, phản ứng của những phóng viên này nhanh cực kỳ, lập tức có phóng viên cầm máy ảnh lên, chụp "tách, tách, tách".

- Người bị đánh là chủ xe Mercedes Benz!

Không biết ai đã hét lên, tinh thần các phóng viên lập tức phấn chấn lên hẳn, máy ảnh trên tay bấm càng nhanh, Dư Văn Võ không biết đã xảy ra chuyện gì, đánh xong mấy phát, tất cả mọi người đều tụ tập ở đó.

Gã thật ra đánh không trúng Trương Dương, mấy cú đấm vừa nãy đều trúng lưng Trương Dương, còn yếu ớt chả có sức lực mấy.

Dựa vào bản lĩnh của Trương Dương thì sao có thể để ông già này đánh mình thật được, dù cho để chỉnh ông ta, Trương Dương cũng không thể làm mình có tội được.

Tuy nhiên, tất thảy trong mắt mọi người đều như nhau, đặc biệt là những phóng viên, họ chỉ nhìn thấy người trung niên hung hãn, đang hành hung một khổ chủ đáng thương.

- Đây là Bí thư Huyện ủy Dư!

Lại có người kêu lên một tiếng, các phóng viên càng vui mừng chụp ảnh, phía sau còn có hàng đống phóng viên chen vào trong phòng giam, chẳng mấy chốc, cả phòng giam đã chật ních người.

Từ Trạch Quang toát mồ hôi lạnh đầy trán. Xong rồi, lớn chuyện rồi, ông ta lần này bị Dư Văn Võ hại thảm rồi.

Nếu chuyện này đồn ra ngoài, không chỉ Dư Văn Võ xong đời, ông ta cũng đi tong.

Trừ phi chuyện này được che kín triệt để, khiến những phóng viên này không đưa chuyện này ra ánh áng. Nhưng nhiều phóng viên như vậy, còn có cả rất nhiều tòa báo lớn, làm sao có thể che đậy hoàn toàn được.

Chỉ sợ thời gian không được bao nhiêu, chuyện trong này đã lên báo.

Nhiều phóng viên như vậy vây quanh, Dư Văn Võ dù cho bị điên, cũng biết là phiền phức rồi, không thể đi giáo huấn Trương Dương nữa, mà Trương Dương đáng thương đã bị được rất nhiều phóng viên kéo tới để bảo vệ. Dư Văn Võ dù cho muốn kéo anh ta lại nói những lời mềm mỏng cũng không thể nữa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1025)