← Ch.0213 | Ch.0215 → |
Bên cạnh họ có tổng cộng năm vệ sĩ.
Chủ nhiệm Giang vừa nói xong, năm vệ sĩ này đều tiến lên phía trước, bảo vệ nhà hàng phát hiện ở cửa có gì đó bất thường, vài bảo vệ cũng chạy ra, còn có giám đốc của bọn họ nữa.
Chủ nhiệm Giang nói với vị giám đốc kia vài câu, tên giám đốc nghi ngờ nhìn y, rồi chạy đến bên Long Thành nhỏ giọng nói vài câu.
Long Thành khoát tay với anh ta, anh ta chỉ có thể cười khổ quay vào nhà hàng, còn đem theo cả bảo vệ đi.
Hai đám này anh ta đều biết, vốn muốn làm người hào giải, nhưng không ngờ hai bên đều bảo không cần anh ta xen vào việc của người khác, hai nhóm người này anh ta đều không thể chọc vào, thế nên đành quay lại nhà hàng thôi.
Dù sao bọn họ cũng đứng ngoài cửa, không phải đứng bên trong, dù xảy ra chuyện gì cũng có lý do.
Có chủ nhiệm Giang làm chỗ dựa, tên nhà giàu mới nổi này lập tức đắc chí.
-Mấy tên khốn kiếp các người, hôm qua dám đánh tao, các người biết tao là ai không hả? Tốt nhất bọn mày đừng chạy, hôm nay tao cho bọn mày xem!
Tên nhà giàu mới nổi hét lên, người đàn ông 30 tuổi đứng cạnh gã thì nhíu mày, anh ta còn lạnh lùng nhìn gã.
Tên nhà giàu mới nổi không cảm nhận được sự bất thường ở bên cạnh, nghĩ giờ bên gã có nhiều người như vậy, gã càng thêm vui mừng.
Những câu khó nghe gã đều thốt lên, đám Long Thành, Hoàng Hải đều nhíu mày, nếu không phải Lý Á giữ Vương Thần lại, Vương Thần đã đấm cho gã một đấm rồi.
-Darling, em thích con chó con kia!
Cô gái đột nhiên xen vào một câu, còn chỉ vào Tia Chớp trên vai Trương Dương, Tia Chớp lập tức quay đầu lại, nhe răng nhếch miệng nhìn cô.
Tầm Bảo Thử lúc này đã không còn ở trong túi vải nữa, vừa rồi nó đã chui ra, lúc này đang chui đến bên cạnh Tia Chớp, ranh con này sau khi cùng Tia Chớp ăn tiên quả đan đã không còn sợ Tia Chớp nữa.
Tầm Bảo Thử lò đầu ra từ đuôi của Tia Chớp, nghi ngờ nhìn ra bên ngoài.
Ở bên cạnh Tia Chớp, lông của nó cũng rất trắng, một lớn một nhỏ, một chồn một chuột, đứng cạnh nhau trông rất hợp.
-Con chuột nhỏ đáng yêu quá, darling, em cũng muốn con chuột này!
Cô nàng lại kêu lên, lần này không phải Tia Chớp nhe răng nhếch miệng mà là Tầm Bảo Thử kêu "chít chít chít" với cô nàng, dường như nó đang kháng nghị nó không phải là chuột mà là linh thú Tầm Bảo Thử vĩ đại.
Con Tầm Bảo Thử của Trương Dương cũng khiến cho đám Long Thành thấy bất ngờ.
Trước kia bọn họ đều đã gặp Tia Chớp, nhưng không ngờ trên người Trương Dương còn có một con chuột nhỏ, Tầm Bảo Thử quá nhỏ, nó lại cứ ở trong túi vải, sau khi bò ra khỏi túi vải thì lại leo lên người Tia Chớp, nên chẳng ai chú ý đến.
-Được, darling yên tâm, hôm nay anh nhất định bắt nó cho em!
Tên nhà giàu mới nổi vô cùng khí khái, gã không ngờ, người đàn ông 30 tuổi, ánh mắt càng lạnh như băng.
-Liễu tiểu thư cứ yên tâm, thứ cô thích, chỉ cần nói một tiếng, chẳng có gì chúng tôi không đem về được!
Chủ nhiệm Giang mỉm cười nói, y cũng không chú ý đến người đứng bên cạnh y, ánh mắt đã quay sang nhìn y, cũng lạnh lùng như băng.
-Đừng kéo tôi, tôi chịu không nổi nữa rồi!
Vương Thần đột nhiên vùng khỏi Lý Á, chạy thẳng đến bên cạnh tên nhà giàu mới nổi.
Mấy người này nói quá mạnh miệng, sỉ nhục bọn họ chẳng nói làm gì, còn chẳng coi ai ra gì bảo muốn mua Tia Chớp, còn nói không có gì mà chúng không kiếm về được.
Nếu đây không phải là Hỗ Hải thì mấy người đã sớm động thủ rồi.
Ở Trường Kinh ai dám nói với đám bọn họ như vậy, bọn họ đã đánh người đó đến nỗi ba mẹ nhận không ra rồi.
Vương Thần vốn là công tử nhà giàu, còn là con ông cháu cha, giờ bị tên nhà giàu mới nổi mà họ khinh thường này sỉ nhục, anh ta nhịn nữa thì chắc sẽ hộc máu quá.
Vương Thần khẽ động, năm tên vệ sĩ cũng chạy lên, tốc độ nhanh hơn so với A Tam, A Tứ nhiều.
Trương Dương liếc mắt có thể nhìn thấy, mấy người này đều xuất thân từ bộ đội, đều là vệ sĩ chuyên nghiệp, còn A Tam A Tứ chỉ có vẻ bề ngoài, không biết là chui từ đâu ra.
-Về!
Long Thành đột nhiên bước lên trước một bước, chụp lấy cổ áo Vương Thần, kéo anh ta về.
-Tôi đi!
Long Thành nói chuyện đơn giản, tuy nhiên trong mắt anh ta mang theo một cổ sát khí, Vương Thần sửng sờ nhìn anh ta, lập tức gật đầu.
Vương Thần biết, Long Thành đã thực sự tức giận, nếu không sẽ không đích thân động thủ, Vương Thần tin, Long Thành xuất thủ, đối phương có nhiều người gấp đôi đi nữa cũng chẳng có bất kỳ tác dụng gì.
Bọn họ đều rất tin tưởng Long Thành.
-Quay về hết đi!
Người đàn ông khoảng 30 tuổi nãy giờ không nói gì đột nhiên nhẹ giọng nói một câu, năm vệ sĩ hơi sững sờ, lập tức đều lui trở về.
Tên nhà giàu mới nổi, còn cả Chủ nhiệm Giang bên cạnh gã đều kinh ngạc quay đầu lại.
-Tạ tổng, sao anh bảo bọn họ quay về, giáo huấn chúng đi chứ, để tôi giáo huấn họ, hôm qua chính họ đã đánh tôi đấy!
Tên nhà giàu mới nổi vội vàng kêu lên, gã không phát hiện, sắc mặt người đàn ông trước mặt đang ngày càng khó coi.
Thấy bên họ có nội chiến, Long Thành cũng sửng sốt, do dự, anh ta đứng đó không động đậy, cứ xem thử người đối diện làm trò gì rồi tính sau.
-Bao Tự Tai, giờ tôi chính thức tuyên bố, hủy bỏ toàn bộ hợp đồng của anh với Tạ thị chúng tôi, anh không cần cung cấp hàng cho Tạ thị chúng tôi nữa!
Người đàn ông nhẹ giọng nói, những người đứng cạnh anh ta đều trợn tròn hai mắt, đặc biệt là tên nhà giàu mới nổi.
Tên nhà giàu mới nổi này thật sự là nhà giàu mới nổi, trước đây nhà gã rất nghèo, đừng nói là ăn bữa nay lo bữa mai, mà chính là cuộc sống gần như dựa vào cứu tế.
Sau đó gã biết chị họ mình tái hôn, gả cho người có tiền nên bèn chạy đến.
Người chị họ kia đối với gã cũng không tệ, thấy em họ mình đáng thương, đã giúp gã tìm việc, để gã cung cấp hàng cho siêu thị Hồng Phát, Hồng Phát chính là chuỗi siêu thị của cả nước, là sản nghiệp của Tạ gia.
Người chị họ này của gã, chính là vợ của Tạ Trường Căn chủ tịch hội đồng quản trị Hồng Phát.
Vợ của Tạ Trường Căn qua đời mấy năm, giờ mới tìm được đối tượng thích hợp, cuối cùng thì kết hôn, vợ vất vả cầu xin ông một lần, giúp đỡ giùm việc này, cho nên ông mới sắp xếp cho công việc giao hàng thoải mái này.
Gã chỉ cần đem hàng hóa đến là có thể kiếm được một khoản tiền, đủ để thay đổi cuộc sống của gã.
Trên thực tế chính là như vậy, Hồng Phát có rất nhiều thị trường, gã chỉ giao hàng tại ba vùng ở Đông Nam, một năm cũng kiếm được vài triệu, đáng tiếc những người nghèo như gã, vừa có tiền thì chẳng biết mình là ai nữa.
Sau khi gã kiếm được tiền, không chỉ mua nhiều đồ tót, mà còn kiếm trong nhà hai vệ sĩ, đổi tên họ là A Tam, A Tứ, suốt ngày đem theo họ cho có phong cách.
Sau đó hắn tìm thêm một cô nàng, chính là cô gái hiện tại, càng trở nên ngạo mạn không chịu nổi.
Một năm nhiều nhất gã kiếm được vài triệu, tuy nhiên hiện nay gã tiêu tiền tương đối nhanh, mua xe, mua nhà lầu, còn cho cô nàng kia tiền mua nữ trang nữa.
Tiền dư của gã đều là tiền mượn, người ta thấy gã có đính cái mác Hồng Phát, mỗi năm đúng là kiếm được tiền, nên dĩ nhiên cũng đồng ý cho gã mượn tiền.
Hiện nay, gã đang nợ người ta khoảng hơn hai triệu, nếu Hồng Phát chấm dứt làm ăn với gã, những chủ nợ này có thể sẽ bức gã chết.
-Tạ tổng, Bao Tổng là do đích thân Chủ tịch hội đồng quản trị căn dặn đấy ạ!
Chủ nhiệm Giang vội vàng quay đầu lại, nhẹ giọng nói với người đàn ông kia, vì tên nhà giàu mới nổi này có thân phận đặc biệt, Chủ nhiệm Giang này mới đối xử tốt với gã như vậy, thậm chí còn có chút nịnh bợ.
Nếu như thông qua gã có thể nói tốt vài câu với Chủ tịch hội đồng quản trị, chức vụ của y không chừng sẽ được cất nhắc.
-Tôi biết, cho dù là Chủ tịch hội đồng quản trị biết, cũng sẽ đồng ý để tôi làm như vậy!
Người đàn ông nhẹ nhàng gật đầu nói:
-Chủ nhiệm Giang, chút nữa anh cũng không cần quay lại công ty làm việc đâu, chiều đến phòng tài vụ kết toán tiền lương của anh đi, bắt đầu từ bây giờ, anh không còn là nhân viên của Tạ thị chúng tôi nữa!
Người đàn ông nói rất tùy tiện, còn Chủ nhiệm Giang kia thì trợn to hai mắt.
Kết thúc hợp đồng với Bao tổng đã làm y rất bất ngờ, nhưng y tuyệt đối không ngờ rằng, y cũng gặp xui xẻo, hơn nữa còn lập tức sa thải y nữa.
-Tạ tổng, tôi là quản lý cấp cao của công ty, anh không có quyền sa thải tôi!
Chủ nhiệm Giang vội vàng kêu lên, trên trán còn toát mồ hôi lạnh.
-Tôi không có quyền, nhưng anh nên hiểu, lời nói của tôi chắc chắn có hiệu lực!
Người đàn ông lạnh lùng nhìn y, không để ý đến người này nữa, nhanh chóng bước lên phía trước.
Anh ta vừa đi, những người khác cũng đi theo, còn có cả năm tên vệ sĩ kia nữa.
-Bác sĩ Trương, ngại quá, để ngài phải chê cười rồi!
Anh ta đi tới, đến trước mặt Trương Dương, còn cúi người, nói lời xin lỗi với Trương Dương.
-Anh Tạ Phi, đừng khách sáo như vậy, anh làm thế tôi khó xử lắm!
Trương Dương khẽ mỉm cười, người đàn ông trước mặt chính là Tạ Phi của Tạ gia, siêu thị Hồng Phát chính là sản nghiệp của Tạ gia.
Chủ tịch Hội đồng quản trị Tạ Trường Căn là bác cả của Tạ Phi, cha của Tạ Huy, tên nhà giàu mới nổi là em vợ của Tạ Trường Căn, nhưng Trương Dương là ân nhân cứu mạng của ông cụ Tạ.
Người Tạ gia trọng nhất tình cảm, ông cụ Tạ là người quan trọng nhất trong Tạ gia, trong mắt người Tạ gia, tên nhà giàu mới nổi này chẳng thể nào sánh được với tầm quan trọng của Trương Dương.
Càng không cần phải nói, Tạ Phi vô cùng khinh thường tên nhà giàu mới nổi này.
-Tia Chớp, còn nhớ ta không, bác sĩ Trương, cuối cùng anh cũng thả Tia Chớp ra rồi!
Tạ Phi chào hỏi Tia Chớp, Tia Chớp vốn Trương Dương gặp lúc còn ở biệt thự Tạ gia, lúc đó hắn không dám thả Tia Chớp ra, chỉ nhốt ở trong lồng.
Hành động của hắn, khiến mấy đứa bé trong Tạ gia có ý kiến, một con chồn nhỏ đáng yêu như vậy, không nên giam giữ nó.
Ngay cả ông cụ Tạ cũng nói về chuyện này chứ đừng nói đến những người khác, lúc đó trong lòng Tạ Phi cũng nghĩ như vậy, con chồn nhỏ đáng yêu thế này không nên giam giữ cả ngày.
-Chi chi chi!!!
Tia Chớp đột nhiên nhảy lên vai Tạ Phi, dùng đuôi quét mặt anh ta, làm Tạ Phi thấy ngứa phải nghiêng đầu qua một bên, cười vang.
Anh ta cười, còn tên nhà giàu mới nổi sắc mặt trắng bệch, cô nàng luôn miệng kêu mua Tia Chớp giờ cũng không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn bọn họ.
Giọng của cô nàng làm cho người ta thấy ghê tởm, nhưng không có nghĩa cô ta ngốc, cô biết người đàn ông của mình sống dựa vào gì, một khi Tạ gia vứt gã sang một bên, họ chẳng là gì cả.
Chủ nhiệm Giang kia sắc mặt cũng trắng bệch, y không ngờ đối phương lại có người quen của Tạ Phi, thấy thái độ của Tạ Phi đối với hắn, y hiểu được mình đã gặp phiền phức lớn rồi.
← Ch. 0213 | Ch. 0215 → |