← Ch.0224 | Ch.0226 → |
Hoàng Hải kiên trì không bán, những người khác cũng không ra giá nữa.
Ở chỗ này đúng là có thể tự do ra giá, nhưng không thể ép mua ép bán, sở dĩ chợ này nổi tiếng như vậy cũng có liên quan đến môi trường ở đây.
Môi trường tốt, dĩ nhiên nhiều người thích đến.
Nét mặt Hoàng Hải vui vẻ, ông chủ Lục cũng cười rạng rỡ, nếu tảng này tăng, có thể Hoàng Hải sẽ mua thêm nhiều nguyên liệu thô nữa.
Chơi đổ thạch cũng có chút mê tín, nếu cho rằng may mắn luôn ở bên mình, tăng là kiếm được tiền, kiếm được nhiều tiền thì cho dù là người có có tiền thì cũng sẽ không bỏ qua tiền được.
Cái này giống những người ngồi vào chiếu bạc, khi anh đang thắng, anh sẽ cho rằng mình còn có thể thắng nhiều hơn nữa.
Đặt tảng nguyên liệu thô xuống, Hoàng Hải lại cố định tảng nguyên liệu thô lại, vẽ thêm một đường, hạ tiếp một dao.
Có ô cửa để tham khảo nên hạ dao xuống cũng dễ dàng hơn.
Hạ dao, cắt đá, lau đá, những thứ này Trương Dương đều biết được từ miệng của người thanh niên kia, hiện tại ít nhất hắn không còn trong mắt nhìn Hoàng Hải mở đá nữa mà đã hiểu được rất nhiều thứ.
-Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tiếng mở đá lại một lần nữa vang lên, Trương Dương lại chui vào lòng Trương Dương.
-Con chồn nhỏ này, anh mua bao nhiêu vậy?
Người thanh niên thấy Tia Chớp đáng yêu, hâm mộ hỏi, thời buổi này nuôi chó mèo không có gì lạ, tuy nhiên dẫn một con chồn nhỏ ra ngoài quả thật rất kỳ lạ, hơn nữa lại còn là một con chồn cưng đáng yêu đến thế!
-Không phải mua, là nó đi theo tôi!
Trương Dương khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, Trương Dương không phải mua được, cho dù là mua được cũng chẳng có ai dám mua nó, độc tính của nó có thể lấy được cả mạng người.
Người thanh niên sửng sốt, thốt lên:
-Anh may mắn thật, vậy thì anh nên chơi đổ thạch đi!
-Không phải tôi đã mua rồi sao?
Trương Dương chỉ vào khối nguyên liệu thô dưới chân, lại cười nói, người thanh niên cúi đầu nhìn, lần này anh ta không nói gì, nhưng từ vẻ mặt của anh ta có thể thấy anh ta không coi trọng khối nguyên liệu thô của Trương Dương.
Trương Dương cũng chẳng để ý thái độ của anh ta, xung quanh họ người lại nhiều hơn, nghe nói bên này có người mở được phỉ thúy vàng chuông, rất nhiều người chạy qua đây xem.
Mở tăng rồi, người mở đá cũng hưng phấn, Hoàng Hải cầm dao cũng thấy có lực hơn, anh ta không ngừng quan sát tảng nguyên liệu thô của mình.
Ông chủ Lục cũng vui, nếu Hoàng Hải mở tăng, cũng có giúp đỡ nhất định cho chuyện kinh doanh của ông ta.
Ở đây không phải mình ông kinh doanh đổ thạch, một dãy phòng mấy chục nhà đều kinh đổ thạch, nếu không có quy mô như vậy sao họ có thể trở thành thị trường lớn nhất của mấy tỉnh đông nam được.
Lớn nhất này cũng chỉ là tạm thời. Hiện tại người chơi đổ thạch không nhiều, đợi sau này, đặc biệt là 10 năm sau, xuất hiện không ít các chợ ở nhiều nơi. Những nơi hẻo lánh, quy mô không đủ để tính là thị trường lớn cuối cùng đều bị đào thải.
Tiu nhiên hiện nay, sức cạnh tranh của ông chủ Lục rất lớn, nếu Hoàng Hải cược tăng, còn tăng mạnh, tin này mà truyền đi tiệm của ông cũng sẽ bán được nhiều nguyên liệu thô hơn. Dĩ nhiên là kéo chuyện kinh doanh của ông tăng theo.
-Xoẹt!
Hoàng Hải vừa cắt xong, những người xung quanh lập tức chụm đầu vào, muốn xem kết quả thế nào.
Hoàng Hải cũng có chút kích động.
Tuy nhiên sự kích động của anh không duy trì bao lâu, ông chủ Lục sau khi rửa xong, sắc mặt có gì đó không tốt.
Bề mặt cắt, hai mặt đều màu xanh đen, đây là lớp đá, nghĩa là anh ta đã không cắt được gì, không hề có phỉ thúy.
-Sụp rồi!
-Xu hướng tăng tốt như vậy, sao lại sụp chứ!
Mấy người xung quanh đều bàn bạc, ai nấy đều tiếc nuối.
Dao này rõ ràng đã sụp rồi, hơn nữa còn sụp nặng. Dao đầu tiên, tảng nguyên liệu thô của anh ta có giá 50 ngàn, còn bây giờ dù là 5 ngàn cũng chẳng ai cần.
Nhưng vẫn còn may, ít nhất mặt cửa sổ vẫn còn một mảnh màu xanh, tảng nguyên liệu thô này vẫn còn giá trị nhất định.
Tuy nhiên sẽ không đạt đến con số 50 ngàn, hiện tại, chẳng chỉ chừng 20 ngàn, coi như tảng nguyên liệu thô này anh ta phải chịu lỗ một chút.
-Hoàng, Hoàng tổng, cắt tiếp không, có thể do chọn nhầm chỗ!
Ông chủ Lục vội vàng nói, sắc mặt của ông cũng khó coi, cược tăng sẽ giúp cho việc làm ăn của ông ta, cược hụt cũng vậy.
Nguyên liệu thô trong cửa hàng của ông thường mở hụt, ai mà thèm mua nữa chứ.
-Cắt, cắt tiếp!
Hoàng Hải cắn răng, gật đầu.
Anh ta không phải người dễ bỏ cuộc, kết quả của dao này khiến anh ta khó chịu, nhưng chưa đến mức không thể chấp nhận được.
Những người xung quanh cũng không ai ra giá, tình hình trước mắt chưa rõ ràng, không ai muốn mở cả, chỉ xem thôi là được rồi.
Tuy nhiên lần này thật sự đúng với những gì người thanh niên kia vừa nói, đổ thạch chưa đến cuối cùng thì chưa thể biết kết quả là gì, vừa nãy xu hướng tăng rất khả quan, giờ đã bị dội chậu nước lạnh rồi.
-Tôi biết mà, nếu là tôi, lúc nãy tôi đã bán rồi!
Người thanh niên này ghé vào tai Trương Dương nói.
Trương Dương không khỏi mỉm cười, sau Gia Cát Lượng ai cũng biết làm, vừa nãy anh ta nói câu này mới thể hiện nhãn lực của anh ta, giờ mới nói thì đã muộn rồi.
-Đúng rồi, tôi còn chưa biết anh tên gì?
Trương Dương đột nhiên hỏi thăm, tán gẫu lâu như vậy, hắn còn chưa biết người thanh niên này tên gì.
-Tôi tên Khâu Tĩnh Hoan, còn anh?
-Tôi là Trương Dương, tên anh như tên con gái ấy!
Trương Dương ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh ta, Khâu Tĩnh Hoan, vừa nghe thực sự có thể nghĩ người này là con gái. Cái tên này quá nữ tính hóa.
-Nhiều người nói vậy lắm, nhưng tên là do ba mẹ đặt, tôi đâu còn cách nào khác!
Khâu Tĩnh Hoan bất đắc dĩ lắc đầu lại kể chuyện của anh ta cho Trương Dương.
Anh ta tốt nghiệp trung học, không thi lên đại học, đi làm thuê, nhưng anh ta cũng tự thi vào một trường cao đẳng.
Anh ta là người Hỗ Hải, có nhà, áp lực cuộc sống không lớn, gần đây đi làm kiếm được chút tiền đều cầm đi chơi đổ thạch, tiền hết, chỉ còn lại một đống nguyên liệu phỉ thúy bình thường.
Nói là bình thường, nhưng thực ra chỉ là không được đặc biệt.
Anh ta có không ít loại, phỉ thúy bình thường loại hoa thanh, nhưng đáng tiếc vừa vụn lại vừa nhỏ, không làm được vòng tay, người ta ra giá thấp, anh cũng không muốn bán
Cứ giữ như vậy cũng không được, bản thân anh lại không dùng hết nhiều như vậy, anh chuẩn bị đem đi bán hết, bán hết những thứ này, cũng kiếm được hai chục.
Có hai chục, anh có thể về nhà làm con ngoan rồi, người nhà luôn phản đối anh chơi đổ thạch. Trong mắt người nhà anh, đổ thạch là một công việc không đàng hoàng, chẳng khác nào đánh bạc.
-Nếu trị giá một hai chục ngàn, tốt nhất anh đừng, để lại, tương lai mấy thứ này sẽ đắt hơn!
Trương Dương suy nghĩ, chầm chậm nói với anh ta.
Kỳ thực Trương Dương cũng không biết những phỉ thúy này tương lai sẽ tăng thế nào, nhưng hắn biết, sau này giá phỉ thúy ít nhất tăng gấp mười mấy lần hiện nay, thậm chí có lúc tăng mấy chục lần. Tốc độ tăng chẳng khác gì nhà đất cả.
Hiện tại một ngôi nhà bình thường ở Hỗ Hải khoảng 1, 2 ngàn/ m2, sau này sẽ là 2, 3 chục ngàn/ m2. Mức tăng của phỉ thúy cũng không kém là bao.
Đương nhiên, đây là nhà bình thường, nhà ở khu vực tốt sẽ khác.
-Cũng được, kỳ thực tôi không nỡ bán, chẳng được bao nhiêu tiền!
Khâu Tĩnh Hoan hơi do dự, gật đầu.
Anh ta không bán, cũng vì cảm thấy người ta trả cho anh ít quá, anh chịu lỗ nhiều quá, mà hiện tại anh cũng chẳng thiếu tiền, nếu không phải vì áp lực gia đình chắc chắn anh sẽ không bán.
Trong nhà đều phản đối anh.
Hiện nay có Trương Dương ủng hộ, trong lòng anh cũng không muốn bán, dù Trương Dương không phải người nhà, nhưng chỉ cần ủng hộ anh ta là được, giờ anh ta chỉ cần có một người ủng hộ.
-Tăng, lại tăng!
-Tảng nguyên liệu thô này, chân thần rồi!
Hai người đang nhiệt tình nói chuyện, Hoàng Hải đã cắt xong một dao, sau khi rửa sạch, xung quanh không ngừng hô lên.
Dao này lại lộ ra phỉ thúy, hơn nữa còn trực tiếp cắt ra, đã hiện ra vàng chuông xanh vỏ dưa rồi, cắt ra phỉ thúy rồi, giá của tảng nguyên liệu thô đương nhiên lại tăng lên một chút.
Hoàng Hải lại nở nụ cười, ông chủ Lục cũng thở phào.
Tăng là tốt rồi, lần mở đá này đúng là biến đổi bất ngờ, một dao sụp kia khiến anh ta lo lắng, anh nghĩ tảng nguyên liệu thô của mình rất khó mở được phỉ thúy.
Như vậy, tức là tảng nguyên liệu thô sẽ bị sụp, sẽ bị lỗ không ít.
Giờ dao này, đã khiến anh ta không lo lắng nữa, trước mặt anh là một miếng phỉ thúy hẳn không nhỏ, có thể đáng chút tiền, dù không tốt như dự đoán ban đầu, nhưng cuối cùng chắc chắn cũng tăng, cũng kiếm được tiền.
-Hoàng tổng, tôi nói mà, tiếp tục cắt, chắc chắn sẽ tăng!
Ông chủ Lục cười hà hà, Hoàng Hải cười gật đầu, tâm tình của anh cũng thoải mái rất nhiều.
Vừa rồi sụp, cũng tạo cho anh áp lực nhất định.
-Gian thương!
Khâu Tĩnh Hoan khinh thường nhổ ngụm đàm, nhỏ giọng nói.
-Sao ông ta lại là gian thương?
Trương Dương cười cười, tùy ý hỏi.
-Nhã Ngọc Trai của ông ta rất lớn, có đường dây gia công riêng, thường xuyên thu mua nguyên liệu của người khác mở, nhưng mua giá thấp lắm!
Ngừng một lúc, anh ta nói tiếp:
-Cái này chưa là gì, bản thân ông ta trả giá thấp, còn liên kết với các ông chủ khác, cùng nhau hạ giá, sau đó lại tăng giá nguyên liệu thô, kết quả những nguyên liệu thô vốn có thể kiếm được tiền thì không kiếm được, mà có thể còn phải bồi thường nữa!
Khâu Tĩnh Hoan căm giận nói, Trương Dương thì lộ ra nụ cười thản nhiên.
Trong mắt Khâu Tĩnh Hoan, đây là biểu hiện của gian thương, nhưng Trương Dương không thấy vậy.
Ông chủ Lục là thương nhân, ông ta phải đặt lợi ích của mình lên đều, thương nhân trục lợi, từ xưa đến nay đều là như thế.
Hạ giá thu mua thành phẩm chẳng qua chỉ là một thủ đoạn mua bán của họ, Trương Dương tin, ông chủ Lục tuy làm vậy, nhưng cũng không dám làm quá, dù sao còn có nhiều thị trường khác, chứ không chỉ có riêng bọn họ.
Trong phạm vi mọi người có thể chấp nhận thì không tính là gian thương, chỉ cần không có hành vi lừa gạt là được.
Sở dĩ Khâu Tĩnh Hoan nói vậy, là vì anh ta hay bị ép giá nguyên liệu, dính đến lợi ích của bản thân.
Anh ta mua ở đây mấy chục tiền nguyên liệu thô, dĩ nhiên muốn bán ra nhiều hơn, ít nhiều bù lại được tổn thất của anh ta, anh ta cũng chỉ đang nghĩ cho mình.
Đều là nghĩ cho mình, nên không tồn tại vấn đề gian thương gian dối ở đây, Trương Dương nhìn việc chứ không nhìn người, hắn nghĩ vậy không có nghĩa là hắn có ấn tượng tốt với ông chủ Lục.
← Ch. 0224 | Ch. 0226 → |