← Ch.0265 | Ch.0267 → |
Chu Diệu Tông chỉ là đội trưởng đội bảo an, quen biết với Long Ca cũng chỉ là chuyện ngẫu nhiên.
Long Ca tịnh không để ý đến y, người này nếu không phải sau lưng có "quái vật lớn" như Hồng Phát, y căn bản cũng sẽ không được để ý tới, lần trước cũng là qua người khác mới quen nhau.
Nhưng đối với Trương Dương thì khác, chuyện lần trước với hắn mà nói như một bài học chung thân giáo huấn, đến nay mỗi lần nhớ tới Trương Dương đều có chút sợ hãi.
Hơn nữa Long Ca cũng không ngu, thấy mấy nhân viên bảo vệ nằm trên đất, hơn nữa người này còn ở bên cạnh giật giây, hắn lập tức đem cơn tức giận đổ dồn vào trên người y.
Làm như vậy, Long Ca cũng có ý lấy lòng Trương Dương.
Còn lại ba nhân viên bảo vệ trợn tròn mắt, Hoàng Tam cũng ngây ngốc đứng trân ra đó.
- Long, Long Ca, đây là có chuyện gì?
Hoàng Tam mờ mịt hết cả đầu, Long Ca là người hắn kêu đến, hẳn là giúp hắn mới đúng, mà địch nhân của hắn lại là Trương Dương.
Tuy rằng hắn cũng khinh thường Chu Diệu Tông, cảm giác người này rất vô sỉ, nhưng ít ra hôm nay bọn họ nhất trí về thái độ đối đãi với Trương Dương, đều căm thù Trương Dương rất sâu.
- Tiểu Tam câm miệng, nói qua bao nhiêu lần không cho mày gây chuyện, mày làm sao lại chọc vào Trương tiên sinh?
Long Ca lập tức quát to một tiếng, còn gọi Hoàng Tam lại bên cạnh mà lớn tiếng giáo huấn tra hỏi.
- Em, em không có!
Hoàng Tam có vẻ càng mơ hồ, vội vàng giải thích phân bua.
- Còn nói không có!
Long Ca lại trừng mắt, rồi mới cười nói bảo Trương Dương:
- Trương, Trương tiên sinh, tiểu tử này có mắt như mù, nó còn trẻ, có chỗ nào không phải tôi xin thay nó xin lỗi anh!
Thái độ của Long Ca có thể nói là vô cùng khiêm nhường, Hoàng Tam trên mặt có vẻ rất ấm ức, nhưng nói cái gì cũng không dám nói, y tuổi tác tuy còn trẻ nhưng so với Trương Dương cũng có kém là bao.
Nhưng đây là lần đầu tiên y thấy Long Ca ăn nói khép nép với người ta như thế, khiến y trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Một bên là các tiểu đệ của Long Ca cũng đều vội vã chạy tới, Chu Diệu Tông bị bọn họ đánh đập đến máu me đầy mặt, máu mũi chảy ròng ròng, mấy tiểu đệ tuy rằng có đánh y tuy nhiên cũng không có nặng tay.
Mấy người này rất thông cảm với Chu Diệu Tông, họ có cảm giác đồng bệnh tương liên, xuống tay tự nhiên vẫn chừa lại chút sức.
- Thôi đi, không nói chuyện anh ta nữa!
Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt đất Chu Diệu Tông khó khăn đứng lên lau vết máu trên mặt.
Còn dư lại ba gã bảo vệ căn bản cũng không dám động đậy, bọn họ ở chỗ này rất hổ báo, nhưng với dân xã hội thật sự thì họ lại chùn chân, lại càng không cần phải nói, người ta còn đông người hơn so với bọn họ nhiều.
Đám côn đồ đó động một chút là dám lấy đao chém người.
Bọn họ đều có công việc, có gia đình, có câu "chân trần sợ gì đi giày(kẻ khốn cùng chẳng ngại kẻ giàu có)", bọn họ chính là những người "đi giày", đám kia lại toàn là những kẻ chân đất.
- Đúng, đúng vậy, Tiểu Tam, còn không mau cảm ơn Trương tiên sinh!
Long Ca lại bảo một tiếng, lại còn xoa đầu Hoàng Tam.
Hoàng Tam là huynh đệ của y, không phải như Chu Dật Trần thì chỉ là bạn nhậu, y chỉ tham tiền của Chu Dật Trần.
Long Ca coi như là một người có nghĩa khí, ít nhất cũng có thể đảm đương, không đem tiểu đệ của mình ra đỡ đòn, thời khắc mấu chốt thì y có thể đứng ra giải vây cho tiểu đệ của mình.
Điều này làm cho Trương Dương hơi thay đổi ấn tượng đối với y, hơn nữa Trương Dương và Hoàng Tam cũng quả thật không có ân oán gì lớn, bỏ qua cho hắn ta cũng không có gì sai.
Trương Dương đi về phía trước một bước, Chu Diệu Tông vừa lúc ngẩng đầu lên, rất là kinh hãi nhìn hắn.
Chu Diệu Tông bị đánh, nhưng y không ngốc, y hiểu được tại sao mình lại chịu trận đòn này.
Long Ca, người mà y không dám trêu vào lại rất sợ Trương Dương, thậm chí không tiếc chuyện vì Trương Dương mà động thủ với y ngay tại đây, nơi này bất kể nói thế nào cũng là địa bàn của y, Long Ca làm như vậy chẳng khác gì là hoàn toàn không coi hắn ra gì.
Hơn nữa đây là trong siêu thị Hồng Phát, ở trong này gây chuyện thì cho dù là Long Ca cũng không dám, nhưng nay y lại làm như vậy, ý tứ ở phương diện này như thế nào y cũng đã rõ.
Lần này, thật sự y đã đâm đầu vào đá, bữa này có đánh phỏng chừng cũng là khổ sở uổng phí.
Trương Dương đứng trước mặt Chu Diệu Tông, đột nhiên ngồi xổm người xuống, nhặt hộp đồ từ trên mặt đất lên, đây là một vật nhỏ rất tinh xảo, Chu Diệu Tông chính là muốn dùng thứ này để hãm hại hắn.
- Đây có phải là tôi ăn trộm hay không?
Trương Dương mỉm cười với Chu Diệu Tông, nụ cười trên mặt có vẻ rất rạng rỡ.
- Không, là chúng tôi nghĩ sai rồi, nghĩ sai rồi!
Chu Diệu Tông vội vàng lắc đầu, y đang máu me đầy mặt có vẻ rất dữ tợn, nhưng trong lòng y cũng đang rất khổ tâm vì đã đắc tội với người không nên đắc tội nhân, sớm biết thế này thì đã nghe ngóng rõ ràng rồi mới tính.
Chỉ nhìn Long Ca sợ người ta như vậy, y liền biết là hy vọng cho chính mình báo thù phỏng chừng cũng không hề có.
- Có nhầm lần không vậy, tôi muốn tìm người đến xác định một chút!
Trương Dương cười lắc đầu, lấy điện thoại di động từ trong túi vải buồm ra, Tia Chớp nhân cơ hội chui từ trong túi vải buồm ra, nhảy phóc vài cái lên người Mễ Tuyết.
Nó còn kêu khẽ vờn quang người Michelle, như là đang nói cho Mễ Tuyết biết bọn họ đã rất lâu không gặp, rằng nó rất nhớ cô.
Cái đuôi của Tia Chớp không ngừng quấn lấy cổ Mễ Tuyết làm cô cười khanh khách không ngừng, lúc cười rộ lên Michelle trông thật hấp dẫn nhường nào, đáng tiếc lúc này tất cả mọi người đều không có tâm tư mà nhìn cô.
Trương Dương cầm lấy điện thoại di động nhập số gọi đi rất nhanh.
- Chủ tịch Tạ, anh có bận gì không?
- Trương Dương, không ngờ anh lại gọi cho tôi, lần trước còn nghe anh tôi nói có gặp anh ở Hỗ Hải, vậy bây giờ anh đang ở đâu, Hỗ Hải hay là Trường Kinh?
Nghe điện chính là Tạ Huy, Trương Dương gọi điện là điều khiến anh ta vừa không ngờ vừa vui mừng.
- Tôi ở Trường Kinh, ngay phòng bảo an của siêu thị Hồng Phát, anh có rảnh không, có thể tới đây một chuyến hay không?
Trương Dương khẽ bảo, lúc nói chuyện mắt vẫn nhìn Chu Diệu Tông trên mặt đất, Chu Diệu Tông bị hắn nhìn đến tim chỉ chực nhảy ra ngoài.
- Đợi tôi nhá, lập tức đến ngay!
Tạ Huy là người thông minh, nghe giọng điệu Trương Dương cũng cảm giác được có gì không ổn nên trực tiếp trả lời luôn một câu.
Nói xong liền cúp điện thoại, Trương Dương đang ở siêu thị Hồng Phát lại còn ở phòng bảo an, vốn mẫn cảm nên anh ta đã lập tức biết có chuyện không ổn.
Không tiện nói qua điện thoại, anh ta lập tức thẳng đến phòng bảo an, cũng may hắn hôm nay đang ở một sàn giao dịch ngay đây dể tra cứu một số khoản nợ, ở Trường Kinh thậm chí là cả Giang Đông đây cũng là một trong những sàn giao dịch lớn nhất và quan trọng nhất, anh ta mỗi tháng sẽ có mười ngày ở đây.
Cất kỹ điện thoại, Trương Dương cầm lấy cái hộp nhỏ kia, trực tiếp đi đến chỗ ghế dựa một bên kia ngồi xuống.
Michelle thì ngồi cạnh hắn, Long Ca lúc này rất muốn rời đi, đáng tiếc là Trương Dương không lên tiếng, y căn bản không dám đi, chỉ có thể đứng đực ra đó.
Chu Diệu Tông rốt cục đứng lên, trong lòng y cảm giác có gì đó rất không đúng, nhưng lại không biết là không đúng ở chỗ nào.
Trương Dương trong điện thoại nói rất đơn giản, Tạ Huy cũng không phải là người phụ trách siêu thị này, mà là tổng phụ trách cả 5 siêu thị Hồng Phát ở cả Giang Đông, bình thường một đội trưởng bảo an như y căn bản không có nhiều cơ hội nhìn thấy Tạ Huy.
Gần hơn ba phút đồng hồ sau thì Tạ Huy liền dẫn vài người đi tới phòng bảo an.
Thấy cảnh hỗn loạn bên trong, cùng với đám người nằm trên đất, Tạ Huy đột nhiên ngẩn ra, trên mặt ngay lập tức lộ ra vẻ lo lắng.
Nhìn đến Trương Dương vẫn nguyên vẹn ngồi đó không tổn hao gì, anh ta mới thở phào một hơi, cả người cũng thoải mái đi một tí.
Anh ta thoải mái rồi, những người khác lại mộng mị ra đó.
Đặc biệt là Chu Diệu Tông, nhìn thấy Tạ Huy đầu tiên là thân thể của hắn liền mạnh mẽ rùng mình một cái, cấp bậc của hắn không đủ trình độ nói chuyện với Tạ Huy, nhưng không có nghĩa là chưa thấy qua Tạ Huy.
Trái lại, y biết rõ Tạ Huy là người phụ trách Hồng Phát này, biết quyền lợi của anh ta ở đây.
Vừa rồi Trương Dương gọi điện thoại nói rất rõ là Tạ tổng, Tạ Huy lại xuất hiện nhanh như vậy, Chu Diệu Tông mà còn không rõ thì y chính là kẻ ngu quá rồi.
Đáng tiếc y không ngốc, còn rất thông minh, bằng không cũng sẽ không trẻ như vậy mà đã có thể lăn lộn leo lên chức vụ đội trưởng.
- Bác sĩ Trương, ở đây có chuyện gì vậy?
Tạ Huy đi qua, đầu tiên là chào hỏi Trương Dương, lúc này mới kịp kinh ngạc hỏi một câu, lúc hỏi còn nhìn sang Long Ca bên cạnh.
Long Ca lúc này lại rất thành thật, đứng ở đó không nói gì, Trương Dương không bảo y đi thì y tuyệt đối sẽ không rời khỏi.
- Chủ tịch Tạ, chuyện gì thì cứ để người của anh tự nói vậy!
Trương Dương cười lắc đầu, Tạ Huy có vẻ kinh ngạc hơn, Trương Dương rõ ràng tỏ ra hơi xa lạ, bình thường Trương Dương không phải nói chuyện với anh ta kiểu đó.
- Cậu, lại đây, nói qua một chút rốt cuộc sao lại thế này!
Tạ Huy không tiếp tục truy vấn Trương Dương, mà là chỉ một nhân viên bảo vệ bên cạnh, nhân viên bảo vệ này là người làm công của công ty bọn họ, cũng đã gặp Tạ Huy, biết đây là Boss.
Boss đích thân hỏi, anh ta tự nhiên không dám giấu diếm bất kỳ chuyện gì.
Chẳng bao lâu anh ta liền đem sự tình hôm nay nói ra, nhân viên bảo vệ này có năng lực tự sự rất tốt, nói rất rõ ràng, lại có trật tự, tất cả mọi người đều nghe rõ sao lại thế này.
Hắn thậm chí đem việc Chu Diệu Tông thích Mễ Tuyết, nguyên nhân y cố ý muốn đối phó Trương Dương cũng nói ra.
Lúc này Long Ca cũng coi như hiểu rõ hết thảy, lại hung hăng trợn mắt nhìn Chu Diệu Tông.
Thấy Chu Diệu Tông mới vừa rồi là muốn mượn đao giết người, mà y chính là cây đao ở đây, cũng may mà y quen Trương Dương, gặp qua Trương Dương, bằng không hôm nay lại phải ăn một lần đau khổ, Trương Dương lợi hại ra sao y vô cùng rõ ràng.
Trừng hết với Chu Diệu Tông, hắn lại quay sang trừng mắt nhìn Hoàng Tam.
Y đối với Hoàng Tam khác đối với Chu Diệu Tông, có vẻ như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đợi chuyện ngày hôm nay chấm dứt, y nhất định sẽ giáo dục kỹ càng tiểu tử này.
Thiên hạ đàn bà con gái đầy ra đấy, để làm chi mà lại đi tranh với Trương Dương, chán sống thì phải.
Gã Hồ công tử kia nếu là có chủ ý nhằm vào người phụ nữ của Trương Dương, không chỉ có nhập viện mà còn bị người ta truy tra ra chuyện y lừa dối chuyện, phỏng chừng lại phải vào "nhà đánh số" ngồi xổm một thời gian, khi nào mới có thể đi ra còn chưa biết đâu.
- Bác sĩ Trương, tôi biết tại sao lại thế này rồi, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chủ trì công đạo ở đây! -
Sau khi nghe xong, Tạ Huy quay đầu lại, rất là nghiêm túc nói với Trương Dương một câu.
Lúc này trong lòng anh ta cũng đang cố nén ngọn lửa giận.
Đây cũng không phải bởi vì các nhân viên an ninh có mắt không tròng chọc phải Trương Dương, anh ta là đang tức giận rằng trong công ty mình thậm chí có chuyện bại hoại như vậy, vu oan không nói, vu oan bất thành rồi lại còn dám trực tiếp đi vu cáo hãm hại.
Đây cũng không phải là phạm sai lầm đơn giản, đây là đang phạm tội.
- Tốt lắm, hôm nay phiền phức lắm rồi, chúng tôi đi trước!
Trương Dương đứng lên, cũng không khách khí với Tạ Huy làm gì, đây là việc trong nhà bọn họ.
Nói thật, Trương Dương còn thật sự có chút tức giận, Chu Diệu Tông là vô sỉ, nhưng dù sao y cũng là đội trưởng bảo an nơi này, bất luận nói thế nào, siêu thị Hồng Phát cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm trong quản lý, cho nên ngữ khí của hắn mới có thể lãnh đạm như vậy.
- Bác sĩ Trương thầy, anh cứ tự nhiên, hôm nào tôi sẽ đến nhà nhận lỗi, hôm nay xin phép không tiễn vậy!
Tạ Huy tiễn Trương Dương đến cửa phòng bảo an rồi dừng, xử lý chuyện của công ty với anh ta mà nói mới là quan trọng nhất.
← Ch. 0265 | Ch. 0267 → |