← Ch.0303 | Ch.0305 → |
Khói độc khuếch tán, sắc mặt Trương Dương liền thay đổi.
Kim Quan Mãng không ngừng phun khói độc, khói độc khuếch tán rất nhanh, Trương Dương cũng không biết về khói độc của Kim Quan Mãng, tuy nhiên Tia Chớp đã dự báo với hắn là có có nguy hiểm.
Loại khói độc này cũng tạo uy hiếp lớn đối với Tia Chớp.
Tia Chớp còn không chịu được, bọn họ càng không cần phải nói.
- Đi mau!
Trương Dương không kịp nghĩ gì, kêu Long Phong chuẩn bị chạy, không thể hít khói độc, cho dù họ có dùng linh dược rồi cũng không được.
Độc của Tia Chớp dùng linh dược rồi còn không chống được chứ đừng nói đến Kim Quan Mãng này.
Hai người đồng thời lui về phía sau, Kim Quan Mãng đã phun khói độc, làm sao họ có thể chạy trốn nữa, nó lại dùng sức quẳng đuôi sang, làn này không phải muốn đánh chết họ, mà muốn lùa họ quay lại.
Vết thương trên đuôi Kim Quan Mãng đã ngừng chảy máu, vết sẹo lớn trông rất bắt mắt.
Hai người bị ép buộc bấc đắc dĩ, chỉ có thể quay lại, lần này bọn họ đều tiếp xúc với khói độc.
- A!
Long Phong đột nhiên che mắt, đau khổ kêu lên, da trên người anh ta biến thành màu đen, cả người lập tức ngã trên mặt đất.
Độc tính của khói độc này quá mạnh, quả thực là quá dọa người.
Long Phong vừa mới dùng linh dược, không ngờ cả một khoảng thời gian ngắn ngủi cũng không chống đỡ nỗi.
Trong lúc đó, trên mặt Trương Dương lại lộ tia sợ hãi.
Long Phong đã hôn mê, hắn và Tia Chớp không sao cả, Trương Dương cũng chẳng cảm thấy có gì không khỏe, e là có hít chút khói độc vào cũng không sao.
Biểu hiện của hắn và của Long Phong hoàn toàn trái ngược nhau.
Con cự xà kia dường như cũng có chút nghi hoặc, không thể tin tên nhãi Trương Dương này không bị hạ độc gì cả, nó vốn có lòng tin rất lớn đối với độc tố của mình
- Vô Ảnh!
Trương Dương dường như nghĩ ra điều gì đó, lập tức hét lên một tiếng, hắn và Long Phong đều ăn linh dược. Hắn không nghĩ là do tác dụng của linh dược.
Điểm khác biệt duy nhất là hắn và Tia Chớp đều bị Vô Ảnh cắn, còn Long Phong thì không.
Một thân ảnh nhỏ lập tức xuất hiện bên chân Trương Dương, quả nhiên Vô Ảnh ở trong khói độc cũng chẳng việc gì.
- Mau cắn anh ta đi!
Không kịp nghĩ gì khác, Trương Dương vội vàng ra lệnh Vô Ảnh, Vô Ảnh quay đầu lại nhìn, lập tức nhảy lên người Long Phong, cắn anh ta một cái.
Sau khi Vô Ảnh cắn xong lập tức biến mất, nó không phải linh thú chiến đấu, mấy chuyện đánh giết này nó cứ ở xa một chút vẫn hơn.
Long Phong được Vô Ảnh cắn, da từ từ hồi phục, Trương Dương sốt ruột đến mức siết chặt tay, sau đó tâm tình cũng dần thả lỏng.
Long Phong không sao, độc tính của anh ta được giải rồi, ngay cả Trương Dương cũng không ngờ, công hiệu của Vô Ảnh lợi hại đến như vậy, đây chính là một niềm vui bất ngờ.
Xem ra hiện nay, tác dụng của Vô Ảnh không thua gì Tia Chớp, thậm chí còn mạnh hơn so với Tia Chớp, lúc đầu giữ ranh con này lại là đúng đắn
Long Phong đã được giải độc nhưng vẫn chưa tỉnh, nếu Vô Ảnh cũng cắn anh ta như Trương Dương thì anh ta đã không sao rồi, đáng tiếc là hơi muộn một chút nên độc tố của Kim Quan Mãng vẫn có chút tác dụng.
Cũng may lúc trước anh ta đã dùng viên sâm ngàn năm, không có sự chống đỡ của viên sâm kia, sợ là dù Vô Ảnh có cắn anh ta cũng không thể cứu được.
Đặt Long Phong ra sau, trương dương ngẩng đầu lên nhìn Kim Quan Mãng.
Cự xà này rất tự tin với khói độc của mình, nhưng Trương Dương và Tia Chớp vẫn sống, điều này khiến nó vô cùng nghi hoặc.
Nó căn bản không nghĩ rằng, ở đây còn có mọt con linh thú Tầm Bảo Thử, Tầm Bảo Thử nếm qua nhiều loại bảo vật, những bảo vật này hợp lại với nhau, tạo thành một loại linh đan giải độc, được nó cắn, đọc tự nhiên cũng được giải.
- Tia Chớp, coi chừng Long Phong!
Trương Dương cầm dao găm, nhanh chóng phóng về phía trước, cự xà đang ngây người chính là cơ hội ngàn năm có một.
Nội lực được rót vào dao găm, Trương Dương hung hăng chém lên người cự xà, một mảng vảy đã bị cắt, dao này của Trương Dương đã thuận lợi đả thương Kim Quan Mãng.
- Vù vù!
Kim Quan Mãng lại kêu lên thảm thiết, bị Trương Dương đâm bị thương khiến nó tỉnh lại, tức giận kêu to, không ngừng phun khói độc, đuôi cũng không ngừng quét về phía Trương Dương.
Khói độc vô dụng với Trương Dương, hình thức tấn công bằng đuôi của nó cũng bị Trương Dương vô hiệu hóa, Trương Dương chém một dao, rồi lại chém thêm dao nữa.
Liên tục chém thành công hai dao, cũng khiến cho sự tự tin của Trương Dương gia tăng không ít.
- Vù vù.
Kim Quan Mãng thống khổ tru lên, nó càng trở nên điên cuồng, cả thân không ngừng lay động, cây cối xung quanh họ lúc này đã không còn trụ được nữa, tất cả đều bị cự xà quét ngã trên đất.
Động tác của nó rất dữ dội, cơ thể Trương Dương cũng rất linh hoạt, tìm cơ hội, đâm nó thêm một dao.
Đâm liên tục mấy dao, Kim Quan Mãng điên cuồng dần co rút, đánh nhau đến giờ, đâu chỉ bọn Trương Dương mệt, nó cũng đã mệt rồi.
Đặc biệt độc nó bị trúng vẫn đang bị nó ép chế, độc của chồn đuôi cáo bản thân nó cũng không dám coi thường, chỉ có thể tạm thời khống chế mà thôi.
Hiện tại động tác kịch liệt như thế lại tiêu hao thêm một lượng lớn sức lực, nó sắp không còn áp chế được những độc tố này rồi.
- Hô!
Rống to một tiếng, cơ thể Kim Quan Mãng đột nhiên cong lại, chạy về pía rừng núi, đánh đến lúc này, nó lại muốn bỏ trốn rồi.
Trương Dương sửng sốt, vội đuổi theo, Kim Quan Mãng này không thể để nó chạy thoát, linh thú rất thông minh, dã tâm báo thù của chúng còn sâu hơn dã thú bình thường, nếu để nó chạy thoát, khi hồi phục nó sẽ quay lại tìm họ báo thù, như vậy rất phiền phức.
Cho dù họ rời khỏi nơi này rồi, Kim Quan Mãng cũng có thể tìm tới thị trấn, đến lúc đó đối với nhân dân thị trấn mà nói chính là tai họa ngập đầu.
Cho dù là vì nguyên nhân nào, Trương Dương đều không thể để nó quay về.
Cơ thể Trương Dương đột nhiên ngừng lại, hắn phát hiện được khẩu súng săn đã để rơi mất, nhặt khẩu súng lên rồi hắn lại đuổi theo tiếp.
Cơ thể Kim Quan Mãng khổng lồ, cho dù nó có muốn chạy, cũng không chạy lại Trương Dương, Trương Dương đuổi theo cho nó thêm vài dao, trên người nó máu tươi không ngừng chảy ra, chỉ cần để nó mất nhiều máu Trương Dương cũng có thể giết nó.
Thấy mình trốn không thoát, Kim Quan Mãng hòa toàn bạo phát, miệng máu mở to, táp về phía Trương Dương.
Dựa vào thân pháp lunh hoạt, Trương Dương liên tục né tránh đòn công kích của nó, sức mạnh liên tục tiêu hao, hơn nữa độc tố bắt đầu có tác dụng, Kim Quan Mãng bắt đầu trì độn, ý thức có chút mơ hồ.
Điều này càng giúp Trương Dương dễ dàng tiến công, một lát sau nó lại được tặng thêm mười mấy vết thương.
- Phù phù!
Cái đầu to lớn của Kim Quan Mãng ngã xuống đất, mắt nhìn chằm chằm Trương Dương, miệng còn mở to.
Chỉ mở vài lần, Kim Quan Mãng đã không còn nhúc nhích nữa, hai mắt khép lại.
Rốt cuộc cũng giải quyết xong tên đó, Trương Dương cũng thở ra, đặt mông ngồi xuống đất.
Hắn dùng súng săn làm gậy chống, đánh nhau với Kim Quan Mãng này đúng là tiêu hào nhiều sức lực, nó cũng chính là kẻ địch mạnh nhất trong hai kiếp của Trương Dương.
Lúc trước đánh nhau với chồn đuôi cáo hắn cũng không mệt như vậy.
Kim Quan Mãng vừa nhắm mắt nằm xuống đất đột nhiên chuyển động, cái miệng lại mở ra, táp thẳng về phía Trương Dương đang nghỉ ngơi, lúc này tinh thần Trương Dương thả lỏng nhất, cũng là lúc thiếu phòng bị nhất.
← Ch. 0303 | Ch. 0305 → |