← Ch.0310 | Ch.0312 → |
Long Thành đi ở phía trước, những người khác đều theo sau, mỗi người đều càng thêm phần cảnh giác.
Súc thịt rắn lớn như vậy khiến bọn họ cảm giác vừa kích thích lại vừa sợ sệt, còn có tâm trạng cực kỳ thấp thỏm, mạo muội đi thám hiểm kiểu này, đối với bọn họ mà nói còn kích thích hơn nhiều so với đi săn thú.
Đoàn người xếp thành hàng hai người một, thẳng tắp tiến lên.
Trước nhất chỉ có Long Thành cùng đôi chó săn, tiếp sau là Thường Phong cùng Lý Á, ở phía sau mới là Long Phong cùng Ngô Chí Quốc, Long Phong một mặt dáng vẻ tùy ý, y kẹp ở giữa, bất luận người nào gặp nguy hiểm y cũng đều có thể phản ứng lại.
Long Thành phía trước là người được y chiếu cố nhất, bất kể nói thế nào đây cũng là người của Long gia bọn họ.
- Cẩn thận!
Long Thành phía trước đột nhiên kêu một tiếng, hai con chó săn cũng sủa nhặng lên.
Phía trước có một con cáo lửa phóng ra rất nhanh, Dã Nhân sơn có rất nhiều dã thú, trong đó có loài cáo, nhưng số lượng cũng không nhiều, ngay cả Trưởng trấn Vương cũng rất ít khi gặp, trong trấn thì vẫn chưa ai thấy qua.
Thấy con hồ ly này, mỗi người đều sửng sốt một chút, Long Thành theo bản năng cầm cây súng săn lên. :
Không đợi cậu ta nổ súng, hồ ly đã loạng choà loạng choạng ngã chổng vó trên mặt đất, miệng sùi bọt mép không ngừng co giật.
Con hồ ly này đã lăn ra chết ngay tại chỗ, tử trạng của nó cũng gần với mấy con chó sói vừa nãy, vừa nhìn cũng biết là trúng độc mà chết.
Long Thành cẩn trọng đi tới, hai con chó săn vẫn ngửi ngửi, cuối cùng xác định con hồ ly này đã tử vong.
Mấy người đều liếc nhìn nhau, hồ ly là loại động vật rất giảo hoạt và cũng rất thông minh, ngay cả hồ ly cũng bị độc chết, khiến trong lòng tất cả mọi người đều rung lên lần thứ hai.
- Đi!
Long Thành phất phất tay, càng thần bí thì cậu ta càng tò mò, mấy người kia đều từ phía sau theo tới.
Lúc Trưởng trấn Vương bọn họ đi qua, bên cạnh ông có thành viên đội liên phòng không nhịn được dừng ở đó mà nhìn thi thể con cáo.
- Trưởng trấn, cáo đấy!
Anh chàng đội viên này còn kêu lên một tiếng.
- Không thấy nó là trúng độc mà chết sao?
Trưởng trấn Vương ngẩng đầu, tức giận nói một câu.
Ông ta biết tâm tư của mấy đội viên đội liên phòng này, cáo đối với bọn họ mà nói cũng là loài rất hiếm thấy.
- Chúng tôi không cần thịt, chỉ cần bộ da lông của nó!
Đội viên đội liên phòng này nhẹ giọng nói một câu.
Da lông cáo bản thân cũng rất đáng giá, bình thường bọn họ săn thú muốn săn cũng không được, con cáo này rất hoàn chỉnh, chỉ cần bộ da nguyên lông của nó mang về cũng có thể bán được không ít tiền.
Đây là con cáo tự nhiên mà chết, tương đương với ai nhặt được là của người đó, huống hồ hiện tại Long Thành bọn họ cũng không muốn, gã đội viên đội liên phòng này chắc đã động lòng rồi.
Gã cũng làm cho Trưởng trấn Vương không nhịn được nhìn thoáng qua xác con cáo.
Vừa nãy thấy trúng độc, ông ta đúng là không nghĩ đến điểm này, động vật trúng độc mà chết, thịt là không thể dùng, nhưng da lông thì không quan hệ, da lông cáo này mang về quả thật sẽ đáng giá không ít tiền.
Ngoài bộ da cáo này ra, còn có mấy con sói, da sói cũng đáng chút tiền.
- Nếu muốn thì cứ lấy đi, nhưng thịt tuyệt đối không thể ăn!
Trương Dương quay đầu lại, đột nhiên cười cười, hắn đứng gần chỗ Trưởng trấn Vương bọn họ nhất, những gì gã đội viên đội liên phòng này nói hắn đều nghe được.
Hồ ly ăn thịt Kim Quan Mãng thịt là trúng độc, thân thể của nó cũng có chứa độc, thịt tự nhiên không thể ăn, nhưng vào lúc này độc tố đã rất yếu, hoàn toàn sẽ không ảnh hưởng đến da lông.
Hồ ly này đã chết, vứt đi cũng là lãng phí, người trong trấn cũng dùng được, cứ để bọn họ kiếm một chút cũng tốt.
- Cảm ơn, cảm ơn ông chủ Trương, Cẩu Tử, nhanh đi lấy về, nhớ sau đó phải chôn chỗ thịt đi!
Trưởng trấn Vương hơi kinh ngạc liếc nhìn Trương Dương, lúc này mới nói một câu, đoạn lại phân phó cho gã đội viên đội liên phòng kia đi lượm xác cáo về.
Người sống trên núi tên họ đều rất phổ thông, trước đó người hỗ trợ trông coi nơi đóng quân gọi là Nhị Hổ, người này thì lại gọi là Cẩu Tử.
Cẩu Tử hưng phấn lượm xác con cáo về treo trên súng, có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Mấy người đi cạnh gã cũng đều lộ ra nụ cười, còn có chút ước ao, vừa nãy bọn họ làm sao không nhớ ra mà lượm lấy xác con cáo này.
Có điều mấy người đều đã nghĩ đến bầy chó sói vừa nãy đi ngang qua, có hai người ghé vào bên tai Trưởng trấn Vương nhỏ giọng nói một câu, rất nhanh chóng chạy lùi lại chỗ kia.
Hồ ly có thể kiếm, chó sói đương nhiên sẽ không buông tha, da sói giữ lại cho dù không bán, mình cũng có thể sử dụng.
Bọn họ chạy về đó, Trương Dương cũng không ngăn cản, chung quanh đây không nguy hiểm gì, hai đội viên đội liên phòng này mang theo súng săn đã không có việc gì, huống chi chỗ bầy chó sói chết cách nơi này cũng không xa.
Trì hoãn mất một lúc, lại kéo dài thêm khoảng cách với nhóm đi trước, Trưởng trấn Vương bọn họ vội vàng cùng theo tới.
Trương Dương đi thẳng ở giữa, chú ý quan sát chung quanh.
Nhìn cây để xác định phương hướng có thể thấy, bọn họ hẳn là đang hướng về chô ngày hôm qua Kim Quan Mãng bị giết, chẳng bao lâu thì đã có thể đến bên kia.
Kim Quan Mãng đã chết, thi thể của nó lại đã bị những dã thú này phát hiện, phỏng chừng cảnh đó cũng chẳng tốt đẹp gì.
Đáng thương thay cho Kim Quan Mãng, chết rồi cũng là chết không toàn thây.
Có điều muốn cho nó giữ toàn thây quả thật không dễ dàng, cái xác của nó thật sự là quá lớn.
- Gâu!
Chó săn đi trước lại sủa inh lên, lần này không có phát hiện dã thú, ngược lại là phát hiện hai con sài cẩu đã chết.
Sài cẩu hay còn gọi là sài, tương tự là loại động vật rất giảo hoạt, tử trạng của hai con sài cẩu này cũng như con cáo lửa hay lũ chó sói trước đó đều như thế, đều là trúng độc mà chết.
Thấy cảnh này, mấy người đi trước đều khẽ hít hà một hơi khí lạnh, lũ thú chết vì con rắn độc khổng lồ thần bí không biết tên này đúng là không ít, nay vẫn chưa tìm được căn nguyên mà đã thấy nhiều xác thú như vậy.
- Đi!
Long Thành lại gọi một tiếng, cậu ta giờ lại càng thêm phần cảnh giác, chỉ là xác thú thôi thì bọn họ cũng không sợ, có điều liên tiếp nhìn thấy nhiều xác dã thú như vậy, trong lòng mỗi người đều có hơi chột dạ.
Tiếp tục hướng về trước, lại xuất hiện thêm một số xác thú vật, mặc kệ to nhỏ đều có chung một đặc điểm, toàn bộ đều là trúng độc mà chết.
Một số da lông hữu dụng đều được người của Trưởng trấn Vương thu thập lại, lúc này trên người bọn họ đã cõng theo rất nhiều xác động vật, nếu không phải nơi này không tiện trực tiếp lột da, bọn họ đều đã làm luôn rồi.
Đi đại khái không tới nửa giờ, Long Thành phía trước đột nhiên sững sờ, ngơ ngác nhìn phía trước.
Hai con chó săn dắt theo cũng thè thè lưỡi, nhìn chằm chằm về phía trước, không có sủa nữa.
Phía trước là một khoảng đất trống khá rộng, nơi này có vẻ hỗn độn, khắp nơi đều là các súc thịt cùng loại trước đó bọn họ đã thấy, ngoại trừ những súc thịt này ra, bọn họ thấy được càng nhiều xác chết của động vật.
Ngoại trừ chó sói, sài cẩu ra, còn có một con con báo, một con con cọp, con báo cùng con cọp nằm ở khoảng cách hơi xa, có điều đều đang nằm ở trên mặt đất, có thể thấy được chúng nó đều đã tử vong.
Đây quả thực là một cái lò sát sinh dã thú.
Đây vẫn chưa phải là trọng điểm, điều làm cho bọn họ khiếp sợ nhất là xác chết của một động vật nằm ở trung tâm, dù chỉ còn lại một nửa nhưng vẫn là xác của một quái vật khổng lồ.
Khổng lồ như vậy, xung quanh còn có một số động vật đang cắn xé, có con cắp được súc thịt rồi bỏ chạy, cũng có con thì thưởng thức ngay tại chỗ.
Ngay cả những con dã thú đang ăn cũng căn bản không để ý đến những dã thú khác vừa có biểu hiện trúng độc, đang nằm trên mặt đất miệng sùi bọt mép.
- Ọe!
Thấy cảnh này, Ngô Chí Quốc là người đầu tiên ói ra, Long Phong nhẹ nhàng lắc đầu, bọn họ đã đến chỗ giết chết Kim Quan Mãng ngày hôm qua.
Có điều con Kim Quan Mãng này cũng thực sự quá thảm, vật hữu dụng trên người đều bị bọn họ thu thập đi, thi thể còn bị những dã thú này lãng phí.
- Ky ky ky!
Vô Ảnh mang theo con mắt buồn ngủ mông lung từ bên trong túi vải buồm bò ra, nó đã tỉnh ngủ.
Thấy một lần nữa trở lại rừng rậm, nó bỗng nhiên cơ linh đứng lên, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh bi thảm trước mắt thì nó lại lẳng lặng đứng yên, trong ánh mắt còn có chút bi thương.
Kim Quan Mãng mặc dù là kẻ địch, nhưng nói như thế nào cũng đều là linh thú, cùng thuộc về linh thú, nó đang vì Kim Quan Mãng mà thương tâm.
Linh thú rất cao ngạo, chúng nó chưa bao giờ sinh hoạt chung một chỗ cùng động vật thông thường, cho dù chết, chúng nó cũng sẽ tìm cho mình một mộ huyệt bí mật, rất ít khi xuất hiện tình trạng chết rồi bị kẻ khác thi nhau ăn.
Trương Dương cảm giác được một ít ý nghĩ trong lòng Vô Ảnh, liền nhẹ nhàng ôm lấy nó.
Thảm cảnh trước mắt có thể nói hắn cũng có trách nhiệm, dù sao cũng là hắn giết chết Kim Quan Mãng.
Có trách nhiệm cũng không có nghĩa là hối hận, nếu được chọn lại một lần nữa thì hắn vẫn phải giết chết con Kim Quan Mãng này, nếu hắn không giết thì tất sẽ bị giết, càng không cần phải nói chuyện có được thánh nữ hoa.
Kim Quan Mãng mà có được thánh nữ hoa, nếu như đột phá đến cảnh giới lục quan, bọn họ càng không thể là đối thủ.
- Mọi người chờ ở đây, tôi qua xem một chút!
Long Thành đột nhiên nói một câu, bọn họ hiện đang ở mặt sau con quái vật khổng lồ này, không nhìn rõ được mặt chính diện.
Con quái vật khổng lồ này có thể nhìn ra hẳn là một con cự mãng, mãng xà to lớn như thế, bọn họ bất luận người nào cũng đều chưa từng nhìn thấy.
- Tôi với cậu cùng đi!
Thường Phong lập tức nói một câu, đoạn bước qua đi theo phía sau Long Thành, Hoàng Hải thì do dự chốc lát rồi cũng vội vàng đi theo.
Lý Á quay đầu lại nhìn một chút Ngô Chí Quốc vẫn đang nôn mửa, cố nén cơn buồn nôn sang một bên, vậy là người nôn thật ra chỉ có mỗi Ngô Chí Quốc.
Dương Linh bị Tô Triển Đào bưng kín con mắt, bằng không thì cô nàng phỏng chừng cũng sẽ như thế.
Ba người kia chậm rãi xoay qua hướng khác, sau khi nhìn đến mặt chính diện của quái vật khổng lồ này, Long Thành, Thường Phong cùng Hoàng Hải nhịp tim đều không ngừng tăng nhanh, đến khi thực sự đứng ở chính diện, nhìn rõ ràng tất cả, thân thể ba người đều như hơi nhũn ra.
Một con đại mãng xà vẫn còn đang nhếch miệng, chỉ còn lại một con mắt, toàn thân đỏ như máu đang nằm nhoài ở chỗ này.
Con mắt mở to kia có vẻ cực kỳ dữ tợn khủng bố, tựa hồ vẫn mang theo vẻ không cam lòng.
Rắn, đúng là rắn, bọn họ đã đoán đúng, thật sự có con mãng xà đã chết, chỉ là kích thước của con rắn này hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn họ, cự mãng như vậy, đừng nói là thấy, ngay cả nghe họ cũng đều chưa từng nghe nói.
- Phù phù!
Hoàng Hải đặt mông ngồi phịch xuống trên mặt đất, cậu ta đây là bị sợ hãi quá, con rắn to lớn này cho dù đã chết, nhưng vẫn có thể khiến cậu ta sợ hãi đến không thể động cựa gì được.
Thường Phong hít một hơi thật dài, tuy rằng còn có thể đứng, tuy nhiên so với Hoàng Hải cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, trong đầu cậu ta hiện tại chỉ có mường tượng đến một bộ phim ngoại quốc đã từng xem qua.
"Anaconda (Trăn khổng lồ nam Mỹ-DG)".
Con đại mãng này so với trong phim còn to lớn hơn.
Long Thành so với bọn họ có khá hơn một chút, nhưng tóm lại là cũng chẳng tốt đẹp gì, tầm mắt của cậu ta chậm rãi dời đi, đột nhiên con ngươi đột nhiên co rụt lại, bước nhanh tới trước cái cây một bên.
Tay run run nhặt lên một vật nhỏ cạnh đó, sau khi xem xong sắc mặt đột nhiên biến đổi, lập tức đem vật này giấu vào trong lồng ngực, sau đó kéo Hoàng Hải về lại đội ngũ.
← Ch. 0310 | Ch. 0312 → |