← Ch.0315 | Ch.0317 → |
Chủ ý của Trương Dương rất đơn giản, trong trường hợp theo không kịp chương trình thì chỉ cần đi đến chỗ giáo viên nhờ phụ đạo cho vài buổi là được.
Chương trình đại học năm thứ tư cũng không nặng nề lắm, cả nửa học kì đầu đều không có nhiều tiết học. Nếu Hồ Hâm và Cố Thành tạo quan hệ tốt với giáo viên hướng dẫn, bản thân chịu khó làm thêm giờ, không cúp học thì vẫn ổn cả.
Theo chính sách năm nay của nhà trường, nửa học kì sau của đại học năm thứ tư sẽ bắt đầu thực tập. Như vậy càng thuận lợi cho bọn họ. Đến lúc đó bỏ ra chút tiền, tạo dựng quan hệ tốt với thầy giáo và bệnh viện là có thể rinh tờ giấy chứng nhận thực tập về.
Cứ như vậy, quả thật không cần xin phép tạm nghỉ học và mất trắng cả năm trời.
- Tôi hiểu rồi, Trương Dương, chúng tôi sẽ không nghỉ học, chúng tôi sẽ làm tốt cả việc học hành lẫn kinh doanh.
Cố Thành nhẹ nhàng gật đầu, y đã nghĩ thông suốt, Hồ Hâm thì còn có chút mơ hồ.
Trương Dương cười cười, nghĩ thông suốt là tốt rồi, như vậy khẳng định sẽ chậm trễ việc học tập. Nhưng bọn họ cũng không có ý định làm bác sĩ mà chỉ cần có tấm bằng tốt nghiệp mà thôi.
Nói như vậy thực ra họ không chỉ có ý tạm nghỉ học.
Nếu tạm nghỉ học thật, Trương Dương thậm chí còn hoài nghi bọn họ sẽ còn quay lại trường học tiếp hay không. Năm nay kinh doanh bận rộn thì đến sang năm lại càng có nhiều việc. Đến lúc việc kinh doanh của bọn họ phát đạt rồi thì tâm lý muốn quay lại trường học sẽ phai nhạt.
Nếu tạm nghỉ học thật thì kết quả này có nhiều khả năng sẽ xảy ra.
Tuy nói là bằng cấp vô dụng nhưng Trương Dương cũng không muốn bọn họ phải hối tiếc. Dù sao có được tấm bằng tốt nghiệp thì cuộc sống mới được coi là kết quả hoàn mỹ. Nếu vì làm ăn mà không lấy được bằng tốt nghiệp thì cuộc sống đại học của họ sẽ không hoàn chỉnh, tương lai nhất định sẽ hối hận, nhất định sẽ hối tiếc.
Nếu làm trễ nải việc kinh doanh một chút mà hoàn thành việc học hành thì bọn họ hoàn toàn có thể làm được và sẽ không phải hối tiếc điều gì.
Sau khi Long Phong đi vẫn chưa quay lại, mãi đến lúc ăn cơm tối mới gọi gã đến.
Gã biết Trương Dương còn hàn huyên với bạn học nên đơn giản trở về tiếp tục tu luyện, tiêu hóa linh dược mà gã ăn lúc trước. Sau khi hấp thụ viên thuốc hoàn toàn, gã vẫn còn một viên chưa dùng.
Có thể dùng liên tiếp hai viên linh đan, đây chính là chuyện trước đây Long Phong dù có nằm mơ cũng chưa dám nghĩ đến.
Điều này làm cho gã vô cùng cảm kích Trương Dương và cũng vô cùng vui mừng.
Ít nhất đi theo Trương Dương, gã cũng không phải chịu bất kỳ thiệt thòi gì. Hai viên linh đan, khi ở gia tộc gã cũng chưa từng nghĩ đến. Thực ra linh dược của Hiên Viên gia cũng không ít hơn của Trương Dương, nhưng gia tộc gã đông người nên khó chia, chỉ được dùng khi thật sự cần thiết thôi.
Ăn tối ở Khải Hoàn Lâu, đây cũng là nơi Trương Dương mời bọn họ ăn cơm lần đầu tiên. Hồ Hâm đã từng ngầm thề rằng một ngày nào đó y cũng sẽ mời mọi người ăn cơm ở đây.
Y vốn định sau khi tốt nghiệp, không ngờ được Trương Dương giúp đỡ nên y có thể thực hiện nguyện vọng này nhanh như vậy.
Lương Yến đã không còn ở Khải Hoàn Lâu nữa. Người tiếp đãi bọn họ chính là giám đốc mới.
Trương Dương nhiều lần đến đây ăn cơm nên đã trở thành khách quen của bọn họ.
Lương Yến bỏ chỗ này vẫn là vì lần trước tiết lộ tin tức về nhân sâm ngàn năm cho Tạ gia nên đã lấy được phần thưởng cực lớn.
Tuy rằng cô không thể so sánh với con rùa vàng Tạ Huy này nhưng ít ra cũng đã nhận được vật mình muốn. Tạ Huy đã trả cho cô thù lao hậu hĩnh. Cô cầm khoản tiền này về quê mở một nhà hàng, tự mình làm bà chủ.
Thêm Long Phong, bọn họ tổng cộng có bảy người, lần này bọn họ không chọn một phòng ăn lớn mà chỉ gọi một phòng bình thường.
Phòng ăn lớn thực sự rất lãng phí, bọn họ không ăn hết nhiều như vậy. Mỗi lần ăn là phải gọi đồ ăn đắt tiền và rượu đắt tiền, không như phòng ăn bình thường được chọn những đồ ăn mà mình thích.
Ngoài ra còn một điểm nữa là tuy nói Hồ Hâm đã kiếm được tiền nhưng vẫn giữ tính chi ti lúc trước. Lần này y mời cơm nên đã chọn phương án thích hợp nhất.
Bữa cơm rất vui vẻ. Hồ Hâm và Cố Thành vẫn tranh giành thức ăn ngon như trước, bộ dạng của họ không giống ông chủ chút nào.
Hai người không thay đổi là tốt rồi, Trương Dương cũng hy vọng hai người có thể duy trì như vậy, đây mới là những gì chân thật nhất của bọn họ.
Sau khi trở về, bọn Hồ Hâm và Tiểu Ngốc đều ra về.
Bọn họ đi rồi, để lại không gian riêng cho Trương Dương và Mễ Tuyết. Khi hai người ở cùng nhau, Trương Dương kể cho cô nghe một chút về chuyện vui khi đi săn, nhưng đây đều là chuyện xảy ra trong ngày đầu tiên. Chuyện con trăn khổng lồ kia, hắn không nhắc đến. Hắn không muốn làm cho Mễ Tuyết lo lắng và cũng không muốn để cô biết chuyện này.
Hàn huyên thật lâu, hai người mới đi ngủ. Xa nhau lâu như vậy, nói nhiều chỉ e nhàm chán, hai người đều cảm thấy hết sức vui vẻ.
Sáng hôm sau, Mễ Tuyết đi đến nhà hàng. Cô là bà chủ lớn của nhà hàng này, tất cả tâm trí đều dồn vào việc phát triển kinh doanh nhà hàng. Tình hình trước mắt của nhà hàng rất khả quan. Nhờ sự giúp đỡ của Hoàng Hải mà ngay từ những ngày đầu, nhà hàng đã có một lượng lớn khách hàng cố định, ngày nào cũng kinh doanh có lãi.
Sau khi kinh doanh nhà hàng, Mễ Tuyết mới biết được lợi nhuận của nhà hàng lại lớn đến như vậy. Cứ đà phát triển này, chẳng bao lâu nữa cô cũng sẽ trở thành triệu phú, một triệu phú thực sự.
Sau khi Mễ Tuyết đi khỏi, Trương Dương lái xe đi ra ngoài dạo một vòng.
Hoa Thánh Nữ, máu của con trăn khổng lồ đều có thể bào chế thuốc, nhân lúc chưa khai giảng, hắn muốn sử dụng hai thứ này để bào chế thuốc.
Trương Dương đã có một số nguyên liệu phụ trợ quan trọng. Trương gia ở Hoa Đà Cư đều có hàng trong kho đã giúp cho Trương Dương rất nhiều, ít nhất hắn không cần lo lắng đi thu mua những thứ này. Đây đều là những dược liệu có nhiều năm tuổi nên hắn đã tiết kiệm được không ít sức lực.
Bảo Long Phong đi lấy xe giúp mình ở đại lý xe của Dương Linh, Trương Dương an tâm về nhà bào chế thuốc.
Hai loại thuốc này, thứ quan trọng nhất vẫn là Thánh Nữ hoàn. Loại này không có tác dụng đột phá, đối với người tu luyện nội công mà nói thì rất là quan trọng.
Đột phá nội công nói tóm lại phân ra làm ba loại.
Đầu tiên là đột phá sơ cấp đến trung cấp. Nội công sơ cấp có thể dưỡng sinh, tăng cường sức khỏe bản thân, Long Thành chính là ở cấp độ này.
Nghiêm túc mà nói thì anh ta chỉ thuộc loại sơ cấp trong sơ cấp.
Nội công tâm pháp tổ truyền của Trương gia chia làm bốn tầng, trong đó tầng thứ nhất là loại sơ cấp, Long Thành chính là một ví dụ. Anh ta chỉ đạt được cảnh giới đầu tiên của công pháp tổ truyền của Trương gia mà thôi.
Tầng đầu tiên, sau khi có được nội công thì chỉ mạnh hơn người bình thường một chút.
Tu luyện tầng thứ nhất cũng không khó, chỉ cần siêng năng tu luyện, gần như đều có thể luyện được tầng đầu tiên, vượt qua tầng đầu tiên đến tầng thứ hai.
Chính là tiến lên tầng sơ cấp thứ hai.
Người tu luyện nội công sơ cấp có nội công yếu, hơn nữa chỉ có thể giúp tu luyện nâng cao sức lực cho bản thân, không thể sử dụng nội công để làm việc khác, không thể dùng truyền nội công vào cơ thể người khác để chữa bệnh. Long Thành không thể làm được những việc như thế.
Lại càng khỏi cần phải nói là truyền được nội công vào vũ khí, làm cho sức chống đỡ của vũ khí bình thường có thể trở nên thần kì.
Đây đều là những biểu hiện của tầng công pháp thứ hai.
Công pháp tầng thứ hai, đã được coi là cao thủ. Kiếp trước Trương Dương đã tu luyện được kì sau của tầng thứ hai, chính là kì sau của trung cấp. Bây giờ hắn còn tiến bộ hơn kiếp trước, coi như đã đột phá lên tầng thứ ba.
Long Phong ở Hiên Viên gia, công pháp và khí công tổ truyền của Trương gia tương tự nhau, cũng chia làm bốn cấp độ, chỉ là bọn họ tu luyện công pháp khác nhau, tên gọi cũng khác nhau.
Khi mới gặp Trương Dương, Long Phong cho rằng thực lực của Trương Dương chỉ ở tầng thứ nhất. Lúc đó Trương Dương là đã ở kì sau của tầng thứ hai, tất nhiên sẽ mạnh hơn Long Phong một chút.
Bây giờ là Trương Dương đã đột phá tầng thứ hai lên tầng thứ ba, còn Long Phong chỉ là kì đầu của tầng thứ hai nên sự chênh lệch thực lực của hai người càng lớn hơn nữa.
Nhưng Long Phong cũng sắp từ kì đầu tiến đến kì sau tầng thứ hai. Lần chiến đấu với con trăn khổng lồ này lại được dùng linh dược, nội công của gã tăng lên rất nhiều. Tuy gã chưa thể thu hẹp khoảng cách đáng kể với Trương Dương nhưng với trước kia thì mạnh hơn nhiều.
Long Phong cũng có tiến bộ rất lớn.
Đột phá từ tầng thứ hai lên tầng thứ ba chẳng khác gì là từ trung cấp tiến lên cao cấp. Lần đột phá này càng khó hơn lần đầu tiên nhiều. Rất nhiều người bị kẹt ở tầng này mà không đột phá lên được.
Trương Dương bị mắc ở cửa này, cũng may hắn có hoa Thánh Nữ, sau khi bào chế thành Thánh Nữ hoàn thì không cần lo lắng về chuyện đột phá lên tầng thứ ba.
Người tu luyện nội công tầng thứ ba của Trương gia sẽ có nội công trở nên cường mạnh hơn, có thể dùng nội công tác động lên nhiều chỗ như tóc, móng tay...
Người tu luyện nội công tầng thứ ba có thể dùng cơ thể làm vũ khí.
Bởi vì nội công có thể trực tiếp tác động lên cơ thể mà cao thủ nội công tầng thứ ba có thể phòng ngự hơn hẳn cao thủ tầng thứ hai. Nếu Trương Dương đột phá đến tầng thứ ba thì sẽ không bị con trăn lớn kia đánh cho một cái mà mất nửa ngày không bò dậy nổi.
Người tu luyện nội công ở tầng thứ ba có số lượng rất hiếm hoi trong cả nước.
Trước khi bọn hắn gặp phải con trăn khổng lồ, thực lực chỉ là kì đầu của tầng thứ ba, nếu không thì Trương Dương cũng không phải chiến đấu chật vật như vậy. Cuối cùng vẫn là bọn họ nhờ vào thân pháp và địa hình, hợp tác chiến đấu mới khiến cho con trăn kia phải nuốt hận mà chết.
Tầng cuối cùng của công pháp Trương gia, tầng thứ tư là phạm trù cao nhất của người tu luyện.
Người tu luyện cấp cao nhất, nội công không còn ở trong cơ thể mà có thể phóng ra ngoài, giết người một cách vô hình. Đây mới là biểu hiện của cao thủ cấp cao nhất. Những trưởng lão của Long gia cũng có cao thủ đạt đến trình độ này. Ông nội của Trương Dương kiếp trước cũng đạt tới cảnh giới này.
Đáng tiếc là ông nội của hắn tu luyện đến kì sau thì bị tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng qua đơi, nếu không ít nhất cũng có thể sống trên trăm tuổi.
Cao thủ có nội công phóng ra ngoài được thì tuổi thọ bình thường sẽ rất dài.
Nghe nói, trên tầng thứ tư còn có tầng thứ năm truyền thuyết, đột phá tầng thứ tư, nội công hóa thành nguyên khí, tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên, đó đã là thần tiên rồi, con người gần như không thể làm được.
Đáng tiếc chính là đây chỉ là truyền thuyết, từ xưa đến nay còn chưa bao giờ xuất hiện cao thủ như vậy.
Ít nhất Trương gia có hơn một ngàn tám trăm năm lịch sử cũng chưa bao giờ nghe nói có cao thủ nào như vậy xuất hiện.
Trương Dương chưa từng nghĩ tới chuyện đạt tới tầng thứ năm. Điều bây giờ hắn muốn chính là chóng đột phá đến tầng thứ ba, đạt tới cảnh giới cao cấp của người tu luyện nội công.
Đạt tới tầng thứ ba, hắn có năng lực vệ mình nhất định, hơn nữa có Tia Chớp và Vô Ảnh trợ giúp, cho dù là cao thủ nội công tầng cao nhất muốn phó hắn không phải dễ dàng như vậy, ít nhất hắn có thể chống đỡ một phần.
Đương nhiên, cùng lắm là chống cự hoặc chạy trốn. Cho dù hắn có đột phá lên tầng thứ ba rồi cũng đừng hòng đánh bại cao thủ tầng thứ tư.
Bọn họ lúc này không giống như lúc chiến đấu sinh tử với con trăn khổng lồ. Lúc ấy Trương Dương đã tiến vào kì sau tầng thứ hai, thực lực của Tia Chớp đã ở kì sau tầng thứ hai, cộng thêm sự trợ giúp của Long Phong kì đầu tầng thứ hai, còn có linh thú Vô Ảnh hỗ trợ nên sự chênh lệch sức lực của bọn họ với con trăn khổng lồ mới không lớn lắm.
Hơn nữa bọn họ còn có vũ khí, lại có thêm địa lợi nên cuối cùng mới thành công đánh bại con trăn khổng lồ và giết chết nó.
← Ch. 0315 | Ch. 0317 → |