← Ch.0329 | Ch.0331 → |
Cô gái không cao, chạy cũng không chậm, Thi Nhan bị cô kéo chạy miết, không ngừng thở hổn hển.
Triệu Cường cũng chạy nhanh lắm mới có thể đuổi kịp, không lâu sau, mấy người đã tới trước cửa hàng bún cay thập cẩm.
- Vương Lộ, chúng ta vừa ăn cơm xong mà, cứ cho là cậu chưa ăn no, cũng không cần phải chạy nhanh như vậy chứ.
Triệu Cường đuổi theo, bất đắc dĩ nói, Vương Lộ chính là tên cô gái này.
- Cái gì mà bảo tôi chưa ăn no, chỉ là tôi thích bún cay thập cẩm thôi, cậu quan tâm làm gì?
Vương Lộ trợn trừng mắt với Triệu Cường, lập tức dẫn Thi Nhan tới chỗ chọn đồ. Đồ của quán ven đường đều rất rẻ. Ba đồng của cô và Thi Nhan mua được cả đống đồ, cũng không quan tâm có ăn hết được không.
- Chúng ta cũng tiện ăn một chút đi.
Trương Dương cười nói một câu. Cùng đi dạo phố, cũng không thể ngồi không nhìn người khác ăn. Hơn nữa bún cay thập cẩm bên đường, Trương Dương cũng lâu lắm không ăn rồi, Mễ Tuyết không thích bún cay thập cẩm.
Chọn mấy mon đồ chay đơn giản, Trương Dương đưa cho ông chủ, Triệu Cường cũng chỉ có thể chọn theo.
Con đường này rất rộng. Chợ đêm ven đường chiếm đường của người đi bộ. Điểm này còn tốt hơn phố Đọa Lạc một chút, phố Đọa Lạc là phố ăn vặt, đường rất hẹp.
Nơi này lại rất rộng rãi. Tuy nhiên có ưu điểm thì cũng có khuyết điểm. Bên này có rất nhiều xe qua lại, bụi tung mù mịt.
- Hô.
Một chiếc ô tô con màu đổ lái nhanh từ xa tới, chạy dọc theo đường dành cho người đi bộ, đến tận chỗ đông người cũng không giảm tốc độ, khiến rất nhiều người đi ven đường đều vội vàng nhảy sang bên cạnh.
Trương Dương cũng kéo Triệu Cường, vội vàng tiến về phía trước một bước, khó lắm mới thoát khỏi chiếc xe chạy như bay này.
- Tư.
Chiếc ô tô con vừa chạy qua, cuối cùng phanh lại. Tuy nhiên lại là phanh gấp. Tiếng cọ xát chói tai của lốp xe và mặt đất phát ra, cũng khiến tất cả mọi ngời đều đưa ánh mắt liếc nhìn chiếc xe.
Sau khi ô tô dừng hẳn, lại bắt đầu lùi về phía sau, không lâu đã tới bên cạnh Trương Dương và Triệu Cường.
Đây là chiếc Ford màu đỏ có rèm che, cửa kính xe từ từ mở ra, lộ ra khuôn mặt rất trẻ, người ngồi trên ghế lái chính là một cậu thanh niên.
- Lưu Khải, tiểu tử mà cậu nói bị cậu tụt quần, chính là cậu ta sao?
Cậu thanh niên quan sát Triệu Cường từ trên xuống dưới, lập tức cười khinh miệt, cửa kính phía sau lúc này mới hạ xuống.
Một nam sinh đeo kính từ phía sau thò đầu ra, ngồi ở ghế sau có một nữ sinh, ngoài ra ghế phụ phía trước cũng có một nữ sinh. Trên xe tổng cộng có bốn người.
- Đúng vậy, chính là cậu ta, Á ca, anh không biết, "cái"của cậu ta nhỏ lắm.
Lưu Khải che miệng khoa trương, cười ha hả. Cậu ta đeo kính, thoạt nhìn khá nhã nhặn, nhưng lúc nói thì rất lưu manh.
- Lưu Khải, cậu nói cái gì.
Lúc gã thanh niên kia nói, sắc mặt Triệu Cường trông rất khó coi. Lời nói của Lưu Khải khiến cậu ta thực sự tức giận
Triệu Cường vừa nói vừa giơ nắm đấm tiến về phía trước, cũng may Trương Dương kéo tay cậu ta lại, không cho tiến lên.
- Đừng giữ tôi, Trương Dương, cậu mà còn kéo tôi, tôi không để yên cho cậu đâu.
Triệu Cường tức giận gào lên. Thi Nhan và Vương Lộ vội đi tới, các cô vừa rồi ở bên trong, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
- Triệu Cường, bình tĩnh một chút. Cậu thực muốn động thủ, sẽ khiến bọn họ được như ý.
Trương Dương khẽ nói, ám kình ở đầu ngón tay tuôn ra. Một đạo nội kình lạnh như băng truyền vào cơ thể Triệu Cường. Trong phút chốc cậu ta đứng thẳng người, cũng không giằng co nữa.
Trương Dương nói không sai, lần này đi vốn không phải hoạt động của cá nhân, mà là hoạt động của tập thể trường cùng liên kết lại. Còn có phí chính quyền quan sát bọn họ, phương diện kỷ luật yêu cầu rất nghiêm khắc.
Nếu thực sự Triệu Cường động thủ, người phía đại học Kim Lăng sẽ đi kiện. Không chỉ Triệu Cường phải bị khu trục về ngay, ngay cả đại học Trường Kinh lần này cũng sẽ rất mất mặt, không thể ngẩng đầu lên với những trường đại học khác.
Những thứ khác không nói, chỉ riêng tự ý động thủ đã là không được. Mồm miệng cũng chỉ là mồm miệng, dù nói có gay gắt như nào, mắng có tàn nhẫn như nào, thì ai động thủ trước vẫn cứ là người đó sai.
Đây cũng là sự khó xử trong hoạt động cộng đồng. Nếu chỉ là chạm mặt bình thường, Trương Dương căn bản sẽ không ngăn Triệu Cường, thậm chí còn có thể hỗ trợ đánh mấy quyền.
- Lưu Khải, có phải cậu ăn phân chó nhiều quá, ăn đến nghiện rồi, đến giờ không đổi được, há mồm liền mắc bệnh thối miệng không?
Triệu Cường cố nén giận, dần dần lộ ra nụ cười. Lưu Khải ngồi trong xe sắc mặt lập tức đỏ bừng. Hai tay nắm chặt, như chuẩn bị lao tới.
Bốn năm trước, khi tham dự cuộc thi hóa học toàn quốc ở thủ đô, Lưu Khải từng lột quần của Triệu Cường, khiến rất nhiều bạn học cười nhạo. Triệu Cường cũng trả đũa, cậu ta không cẩn thận đẩy Lý Khải ngã xuống đất, vừa khéo ở đó đó có một bãi phân chó, cả bản mặt cậu ta úp vào đống phân.
Đó là phân chó thật, hôi thối vô cùng. Vì chuyện lần đó Lưu Khải một tuần không ăn nổi cơm. Sau đó mỗi lần nhớ lại đều không ăn nổi cái gì.
- Lưu Khải, chuyện gì vậy?
Nam sinh ngồi trên ghế lái, quay đầu liếc nhìn Lưu Khải một cái, khẽ hỏi.
Nam sinh này cũng là sinh viên của đại học Kim Lăng, tên là Quách Vĩ Á, cũng tới tham gia hoạt động lần này. Cậu ta không phải người gốc Kim Lăng, là người Hỗ Hải, lần này về Hỗ Hải trước để thăm gia đình, cũng không tham gia buổi liên hoan hôm nay.
Ngày mai cậu ta sẽ trực tiếp tham gia hoạt động. Thầy giáo của trường cậu ta cũng biết chuyện này, đặc biệt cho cậu ta đi một chuyến.
Ngồi ở ghế lái phụ là bạn gái cậu ta. Hôm nay liên hoan vừa kết thúc cậu ta liền tới đón bạn gái. Bình thường ở trường quan hệ của cậu ta và Lưu Khải khá tốt, nên cũng đón Lưu Khải, cùng đi hóng gió.
Vừa rồi trên đường, bạn gái cậu ta hỏi chuyện của Triệu Cường, bộ dạng của hai người lúc trừng mắt ở cửa thang máy ai cũng nhìn thấy.
Lưu Khải liền kể chuyện lần trước cởi quần Triệu Cường. Học sinh cấp ba, cơ bản đã trưởng thành, được coi là người lớn. Bị người khác cởi quần trước mặt mọi người là chuyện rất khó chịu.
Điều qua trọng nhất, "phía dưới" của Triệu Cường quả thật không to, vì vậy mà cậu ta bị người ta cười nhạo mấy ngày liền. Cậu ta xấu hổ và giận dữ thiếu chút nữa trực tiếp rút lui khỏi cuộc thi lần đó.
Vừa rồi Lưu Khải đang hào hứng kể, không ngờ đúng lúc nhìn thấy Triệu Cường bên đường, liền bảo với Quách Vĩ Á. Quách Vĩ Á lúc này mới vội dừng lại, quay lại nhìn kẻ từng rất mất mặt khi bị Lưu Khải cởi quần.
Tuy nhiên Lưu Khải cũng không kể chuyện cậu ta bị ăn phân chó. Chuyện bị tụt quần trước mặt mọi người, có thể nói là điều sỉ nhục lớn nhất suốt đời Triệu Cường. Chuyện phải ăn phân chó, Lưu Khải cũng không muốn nhớ đến chút nào, làm sao nhắc tới được.
Lúc này bị Quách Vĩ Á hỏi, Lưu Khải chỉ có thể khẽ lăc đầu:
- Không có gì, Á ca, chúng ta đi, không chấp người này.
Triệu Cường không kích động, tới đánh mình, điều này quả thật khiến cậu ta có chút thất vọng. Vừa rồi cậu ta còn có ý định chọc giận Triệu Cường. Nếu lần này Triệu Cường thực sự dám động thủ, cậu ta chắc chắn sẽ có thể loại Triệu Cường ra khỏi hoạt động lần này.
Đây cũng là mục đích của cậu ta.
- Được, chúng ta đi, tôi thấy những người của đại học Trường Kinh lần này toàn lũ nhà quê, đúng là hợp ăn quán ven đường.
Quách Vĩ Á vừa lộ ra vẻ khinh miệt vừa từ từ đóng cửa xe lại.
- Cậu nói cái gì, cậu nói ai nhà quê, lái cái xe rởm mà chảnh cái gì.
Trương Dương và Triệu Cường còn chưa nói gì, Thi Nhan đã tức giận kêu lớn. Quách Vĩ Á quay đầu lại nhìn, trực tiếp khởi động xe chạy đi.
Không lâu sau, xe của họ biến mất ở đằng xa.
- Thật xúi quẩy, mất cả hứng.
Triệu Cường nhổ một bãi nước miếng thật mạnh, chạy xa rồi, lại gặp phải kẻ không muốn gặp, lúc này tâm tình của Triệu Cường rất tệ hại.
Thi Nhan và Vương Lộ cũng không tốt gì hơn. Sắc mặt hai người đều khó coi. Bị tên chết tiệt kia nói là nhà quê, e rằng chẳng ai vui cả.
Vương Lộ vốn định ăn chút bún cay thập cẩm mà mình thích, lúc này chẳng còn tâm tư nào nữa.
- Đứng đây hờn dỗi bọn họ cũng vô dụng, đợi sau này, giáo huấn cho bọn họ một trận là được.
Trương Dương thản nhiên cười, nhìn xa xa, trong mắt tự nhiên mang một tia lạnh ngắt.
Hắn vốn không coi trọng hoạt động lần này, chỉ có ý định vui chơi một chút, chỉ là không ngờ người của đại học Kim Lăng lại làm càn như vậy.
Tính khí Trương Dương, luôn là người kính tôi một thước, tôi trả người một trượng, mấy người này vừa rồi cũng đắc tội hắn rồi.
Hắn vốn không cho rằng nông dân thì có gì không tốt, cũng chưa từng kỳ thị nông dân. Chỉ là bị người ta trực tiếp dùng giọng điệu sỉ nhục nói thành thằng nhà quê, hắn cũng không chịu được.
Lúc này, Trương Dương cũng có chút tức giận.
Khiến Trương Dương tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Hoạt động hắn vốn không coi trọng lần này, lúc này bắt đầu nghiêm túc. Đối phó với những người này, cách tốt nhất vẫn là trực tiếp áp đảo họ trên đường chính.
Trương Dương muốn xem xem, hoạt động lần này, đại học Kim Lăng ai có thể mạnh hơn hắn.
Bị người ta chọc tức, mấy người cũng chẳng còn lòng dạ nào mà tiếp tục dạo phố, liền trở về khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai chính thức bắt đầu hoạt động rồi.
Lần này họ không chỉ đại diện cho trường, mà còn đại diện cho chính bản thân mình.
Cho dù không vì một ngàn đồng tiền thưởng kia, cũng phải cố gắng hết sức, tranh đấu, khiến lũ người coi thường mình phải hối hận.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau Trương Dương dậy sớm, Triệu Cường còn đang ngủ.
Long Phong cũng dậy rồi. Xung quanh khách sạn không có cảnh đẹp gì, hai người cùng chạy tới một khu rừng nhỏ phía xa, còn đấu với nhau một chút ở đó, chỉ như kiểu giao hữu.
Nội kình tăng lên thì dễ, nhưng kinh nghiệm thực chiến muốn tăng lên thì khó. Trương Dương khống chế nội kình của mình, đấu với Long Phong cũng có khá nhiều thu hoạch.
Bình thường hắn không tìm được người đối luyện. Không giống Long Phong, trong gia tộc bất cứ khi nào cũng có thể tìm các huynh đệ luận bàn tỷ thí, ít nhất về mặt kinh nghiệm thì mạnh hơn Trương Dương nhiều.
Đương nhiên, đây cũng không phải kinh nghiệm thực chiến thật sự. Kinh nghiệm thực chiến thật sự, phải là sinh tử tương bác thì mới nuôi dưỡng thành được. Giống như lần trước đối chiến ngũ quan kim quan mãng. Tuy nhiên thực chiến như vậy thật sự quá nguy hiểm, không phải vạn bất đắc dĩ Trương Dương cũng không muốn lại phải trải qua việc như vậy.
Lúc ăn sáng, Trương Dương trở về đúng giờ. Chu Đạo Kỳ đã dẫn những sinh viên khác tới nhà ăn.
Không khí trong nhà ăn cũng không dễ chịu gì. Triệu Cường đang trừng mắt với Lưu Khải. Chu Đạo Kỳ cũng âm trầm nhìn Uông Kim Huy. Vừa rồi lúc Trương Dương chưa tới, mấy người lại cãi nhau một trận. Điều này cũng khiến người của những trường khác đều biết người của đại học Trường Kinh và đại học Kim Lăng không hợp.
Rất nhiều người đều vui vẻ xem cảnh náo nhiệt.
- Trương Dương, nghe nói em ra ngoài?
Thấy Trương Dương, sắc mặt Chu Đạo Kỳ rút cục hòa hoãn một chút, mỉm cười hỏi một câu.
← Ch. 0329 | Ch. 0331 → |