← Ch.0379 | Ch.0381 → |
Trương Dương quay đầu lại nhìn, chau mày, ánh mắt lạnh lùng.
- Anh không được đi! Đây là hàng tôi đã đặt trước rồi. Anh phải trả lại cho tôi, các cô mau bảo anh ta trả lại hàng. Hàng mà tôi đã đặt trước thì không được phép bán cho người khác.
Cô gái lớn tiếng nói xong còn lườm cô nhân viên bán hàng kia.
Cô nhân viên bán hàng có vẻ khó xử.
- Cô không làm được phải không? Vậy thì mau gọi giám đốc các người tới đây.
Cô gái lại lớn tiếng nói, nhân viên bán hàng không dám nói lời nào, vội vàng cúi đầu đi gọi điện thoại.
Cô gái này tên là Hàn Mẫn, là một trong các khách quen của cửa hàng, bình thường hay mua nhiều trang sức có giá trị lớn.
Khách hàng quen lại có nhiều tiền như cô bình thường đều là người có địa vị, những nhân viên bán hàng nhỏ nhoi kia không thể làm mích lòng được. Bây giờ cô nhân viên đang gọi điện thoại cho giám đốc, cô không dám từ chối và cũng không thể từ chối yêu cầu đó.
- Chúng ta đi!
Trương Dương lắc lắc đầu, hạ giọng nói.
Mặc kệ cửa hàng và cô gái này có vướng mắc gì cũng đều không liên quan đến hắn. Hắn đã mua, trả xong tiền và hoàn thành giao dịch.
- Anh không thể đi!
Nghe thấy lời nói của Trương Dương, cô gái lại lập tức gằn lên. Trương nhíu mày lại.
- Cô Hàn, cô đến sao không gọi điện thoại trước để tôi ra tiếp đón.
Trương Dương vừa mới muốn mở miệng thì một người thanh niên hơn ba mươi tuổi chợt đi từ trong cửa hàng ra, chào hỏi cô gái kia rất nhiệt tình.
- Anh Lý, anh cũng ở đây à? Hôm nay lúc ra cửa thế nào mà tôi lại thấy chim khách kêu nhiều như vậy, thì ra là có khách quý.
Gã thanh niên vừa đi ra cười ha hả vừa nói, nói xong cũng đi tới bên cạnh bọn họ.
- Bây giờ ở Hỗ Hải còn có chim khách sao?
Lời nói của gã không có lý chút nào khiến cô gái tên Hàn Mẫn nói kháy một câu. Gã thanh niên vừa bước ra cười trừ, mặt gã thoáng ngượng nghịu rồi hết ngay.
Gã cười ha hả nói:
- Có, có, ở nhà tôi có nuôi mấy con, bình thường không thấy kêu gì, tự nhiên hôm nay lại kêu.
Những người khác đều ngây mặt ra, ngay cả Trương Dương cũng quay đầu lại nhìn gã một cái. Da mặt gã này quá dày, chẳng trách leo lên được cái ghế giám đốc.
- Giám đốc Vương, sao các anh dám bán hàng mà tôi đã đặt trước hả? Nhất định phải giải thích rõ ràng cho tôi!
Hàn Mẫn sắc mặt bớt lạnh lùng hơn nhưng giọng điệu vẫn lạnh như băng nói. Giám đốc Vương giật giật đầu lông mày, vội vàng hỏi đầu đuôi sự việc.
Hàn Mẫn kể lại một lượt toàn bộ sự việc. Sau khi cô ta nói xong, giám đốc Vương mới quay đầu lại nhìn nhân viên bán hàng.
Gã liền tỏ thái độ nghiêm nghị với cô nhân viên này, rất ra dáng một giám đốc.
Cô nhân viên bán hàng có vẻ ấm ức nhưng vẫn kể lại chuyện vừa rồi. Cô tất nhiên không thừa nhận chuyện Hàn Mẫn đặt trước chiếc vòng cổ, nếu thừa nhận thì đó chính là sai lầm lớn nhất của cô, lần này đừng nói là tiền thưởng, ngay cả công việc của cô cũng khó mà giữ được.
Nghe xong tất cả, gã giám đốc này coi như đã hiểu ngọn ngành mọi chuyện.
Gã quay đầu cười nịnh Hàn Mẫn nói:
- Thưa cô Hàn, việc này là chúng tôi đã sai. Hay là cô hãy chọn chiếc khác, chúng tôi có vài món hàng mới đều rất đẹp, cô xem rồi nhất định sẽ thích.
Hàn Mẫn lập tức lắc đầu, nói:
- Không được, tôi thích cái này, anh bảo người kia trả lại cho tôi.
Nói xong, cô còn đưa mắt nhìn Trương Dương.
Trương Dương sắc mặt lúc này thật sự rất khó coi, cụt cả hứng. Cô ả này so với Thiệu Ngọc Bình đúng là kẻ chín lạng người nửa cân, người như vậy, Trương Dương từ trước đến nay đều muốn tránh thật xa.
Vị giám đốc Vương cũng quay đầu lại, cẩn thận quan sát Trương Dương.
Mặt gã cũng có vẻ khó xử và bối rối.
Qua một hồi, gã mới nói thẳng với Trương Dương:
- Thưa quý khách, anh thấy cô Hàn đây đã thích món hàng này như vậy. Chúng ta đều là những đấng anh hùng nên có hành động đẹp, nhường nhịn chị em phụ nữ. Anh có thể nhường lại "tình yêu cháy bỏng" cho cô Hàn được không? Chúng tôi còn có rất nhiều trang sức quý giá khác, anh cứ chọn lựa tuỳ thích, tôi sẽ giảm giá nhiều nhất có thể, như vậy được không?
Gã đang thoả hiệp vì nghiêng về phía cô ả kia.
Gã biết rất rõ thân phận của cô gái này, dù là cô ta hay là Lý công tử bên cạnh cô ta thì gã đều không dám đắc tội. Trông Trương Dương có vẻ lạ mặt nên gã đành thử xem thế nào.
- Ngại quá, tôi không phải anh hùng gì cả, thứ này tôi cũng thích nên không thể nhường cho người đẹp được rồi.
Trương Dương khẽ lắc lắc đầu, nhìn chiếc hộp trên tay nói xong đi ra ngoài.
Hắn lúc này căn bản không muốn ở lại đây thêm phút giây nào nữa. Yêu cầu của cô ả kia rõ ràng là cố tình đang gây sự với hắn. Nếu ngay từ đầu cô ta không có thái độ kênh kiệu khó ưa như vậy mà nài nỉ xin hắn nhường lại thì có thể Trương Dương sẽ suy nghĩ.
Món hàng này trông cũng khá đẹp nên Trương Dương mới muốn mua tặng cho Mễ Tuyết, còn nhiều thứ khác có thể tốt hơn món quà này nhiều.
Nhưng bọn họ lại có thái độ như vậy thì bây giờ có nói gì cũng vô ích, Trương Dương căn bản sẽ không nhường lại thứ này, dù cho gọi giám đốc ra mặt cũng vô dụng.
- Chú em này, nghe giọng nói thì chắc cậu không phải là người địa phương phải không?
Anh chàng Lý công tử nãy giờ vẫn không nói gì, đột nhiên ngạo mạn lên tiếng.
Trương Dương quay đầu lại nhìn gã một cái, lại lắc lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước.
Anh chàng này cũng tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, trông còn ít tuổi hơn Tô Triển Đào, thế mà há mồm ra đã gọi hắn là chú em. Với tuổi thật của Trương Dương thì có thể đáng tuổi chú của gã rồi, nhưng bây giờ nhìn Trương Dương thật sự trông ít tuổi hơn y một chút.
- Đừng vội đi, chúng ta kết bạn nhé!
Lý công tử thấy Trương Dương không để ý đến gã, lập tức nói và đi đến đứng ngăn trước mặt Trương Dương.
Thi Nhan và Vương Lộ đang mua dây chuyền vàng ở bên kia, nhìn thấy bên này có người gây sự với Trương Dương đều ngạc nhiên, bỏ qua chuyện mua bán, lập tức chạy đến.
Ân Dũng đang ngồi nghỉ ngơi ở giữa cửa hàng cũng cảm thấy bên này có gì không ổn, liền đi đến.
Còn Cao Phi và Triệu Cường trông hằm hằm nhìn gã đứng trước mặt.
- Mặc kệ cậu mua hết bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa cho cậu thêm năm mươi nghìn, hay bán món hàng này lại cho tôi, sau này chúng ta sẽ là bạn bè. :
Nhiều người như vậy vây lại đây, Lý công tử cũng không thèm để tâm, thản nhiên nói với Trương Dương.
Lời nói của gã khiến bọn Cao Phi đều sửng sốt, không kìm nổi quay đầu nhìn Trương Dương.
Trương Dương mua chuỗi vòng cổ này giá bao nhiêu, bọn họ biết rất rõ, là một trăm sáu mươi nghìn tệ, thật sự không rẻ. Nhưng cầm chưa nóng tay, bán đi đã lãi được năm mươi nghìn tệ, đây tuyệt đối là món hời mà bọn họ chưa từng dám nghĩ đến.
Lúc này, bọn họ đều động tâm rồi.
- Ngại quá, tôi mua vật này là có mục đích, đã mua thì không bán.
Trương Dương nhẹ nhàng cười nói. Năm mươi nghìn, cho dù là năm trăm nghìn thì hắn cũng sẽ không bán. Những gã công tử có tiền này cứ nghĩ là dùng tiền có thể giải quyết tất cả vấn đề.
- Hả?
Nghe Trương Dương nói xong, Cao Phi kêu lên một tiếng. Lãi được năm mươi nghìn tệ đã là một món của cải lớn rồi, không ngờ Trương Dương không cần.
Vương Lộ cũng tiếc hùi hụi, trong lòng đang nhẩm tính năm mươi nghìn tệ có thể mua được biết bao thứ cơ chứ.
Còn Thi Nhan và Ân Dũng thì không có vẻ gì là bất ngờ. Bọn họ rất hiểu Trương Dương cũng là một nhân vật không thiếu tiền. Với thái độ của những người này, đừng nói là năm mươi nghìn, chứ đến năm trăm nghìn thì hắn cũng sẽ không đồng ý.
- Nói như vậy là cậu không muốn kết bạn với tôi, không nể mặt tôi chút nào?
Lý công tử rõ ràng có vẻ tức giận, giọng điệu cũng nặng nề hơn trước, còn có ý đe doạ.
- Thưa quý khách, đề nghị này của Lý công tử rất có lợi. Anh bán trao tay món hàng kia cho anh ấy sẽ giúp anh chọn được món hàng tốt hơn, tôi cũng sẽ giảm giá cho anh một chút, anh không bị thiệt thòi gì cả.
Giám đốc Lý cũng đi đến nói vun vào vì biết rất rõ khả năng và thế lực của Lý công tử.
Nhất là vị khách lạ trước mặt này lại không phải là người địa phương. Nếu thật sự đắt tội với Lý công tử ở đây thì gã có thể làm cho Trương Dương khó lòng mà rời khỏi Hỗ Hải được.
Với mục đích hoà khí sinh tài, giám đốc mới đến khuyên Trương Dương một câu.
Dù thế nào thì giám đốc Vương cũng cảm thấy làm như vậy rất có lợi cho Trương Dương, mới bán trao tay đã kiếm ngay được năm mươi nghìn tệ, đến bản thân gã ta cũng ghen tị đỏ mắt rồi.
- Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chỉ lát nữa thôi là một xu anh cũng không có được đâu.
Hàn Mẫn cũng đã đi tới, lớn tiếng nói.
Cô nói xong còn khoác tay, dựa lên vai Lý công tử, dường như rất hài lòng về những hành động của gã.
Trương Dương đột nhiên tươi cười, cười một cách sả láng.
Lý công tử thấy hắn cười rồi, cũng khẽ thở hắt ra.
Trương Dương không phải người địa phương, điểm ấy gã gần như có thể xác định vì gã quen biết với phần lớn các công tử quyền quý ở địa phương.
Nhưng gã cũng không ngu đến mức coi thường một người thoải mái mua món trang sức giá hơn một trăm nghìn tệ, đối mặt với món hời năm mươi nghìn tệ của gã cũng không động lòng dù chỉ trong nháy mắt. Người như vậy thì gã sẽ hạn chế va chạm trong khả năng nhiều nhất có thể.
Đương nhiên nếu đối phương không nể mặt gã chút nào thì gã cũng sẽ không nương tay, làm cho hắn biết Hỗ Hải này chính là địa bàn của gã.
- Anh không phải là bạn của tôi, tôi cũng chẳng phải bạn của anh, anh tự nể mặt mình là được. Cút ra!
Trương Dương đột nhiên cười nói, câu nói sau cùng còn quát lớn lên.
Hắn đã gặp biết bao nhiêu công tử quyền quý rồi, cũng không phải chưa từng đắc tội với ai. Gã Lý công tử này căn bản hắn cũng không coi ra gì.
Tính Trương Dương khá tốt, nhưng chớ có chọc giận hắn. Anh chàng này nhìn vẻ ngoài có vẻ là đang thương lượng với hắn nhưng thực ra là đang uy hiếp hắn, nhất là lời nói của cô ả kia càng làm Trương Dương bất mãn.
Trương Dương vốn là bị bọn họ làm cho mất hứng, bây giờ lại còn dám đe doạ như vậy, cơn tức giận trong lòng hắn cũng nổi bùng lên, nói chuyện không còn lịch sự nữa.
- Mày, mày nói cái gì?
Lý công tử rất không thể tin được, trợn mắt nhìn Trương Dương. Gã không ngờ Trương Dương dám nói như vậy với gã.
- Cút ngay!
Ánh mắt Trương Dương thay đổi rất nhanh, trở nên rất sắc và còn có cả sát khí.
Hắn vốn là người tu luyện nội công, tuy chưa từng giết người nhưng những người bị hắn dạy cho một bài học thì cũng không ít. Chỉ một gã Lý công tử bình thường tất nhiên không chịu nổi áp lực đó, chân không chịu được liền lùi mấy bước giống như chủ động nhường đường cho Trương Dương đi.
Trương Dương đi thẳng lướt qua người gã, cũng không thèm liếc nhìn gã lấy một cái.
- Khốn kiếp!
Sau khi tránh ra cho Trương Dương đi, Lý công tử mặt tái mét rồi lại trắng bệch ra, kêu lên.
Lúc này Trương Dương đã đi đến trước quầy trang sức bằng vàng, nghe thấy tiếng chửi chửi lập tức quay đầu lại, lần này ánh mắt của hắn càng sắc và có chiều sâu hơn.
Bị Trương Dương nhìn chằm chằm như vậy, Lý công tử muốn nói gì đó nhưng không sao mở miệng nói ra được, chỉ có thể đứng trơ trơ ra đó.
Nhìn gã một hồi, Trương Dương cũng không nói gì, lúc này mới khẽ nói với Thi Nhan mấy câu xem cô có mua đồ nữa không. Trương Dương đợi cô mua xong liền bước đi ngay. Hắn sợ bị gã công tử kia chọc giận, lỡ không nhịn được thì lại đánh gãy mất hai chân của gã.
← Ch. 0379 | Ch. 0381 → |