← Ch.0400 | Ch.0402 → |
- Trương Dương nói không sai, ông bác sĩ Trung y này chắc chắn có vấn đề, Chí Quốc, ai giới thiệu anh đi khám của ông ta?
Lý Á gật đầu đồng ý, lại xoay người hỏi Ngô Chí Quốc.
Sắc mặt Ngô Chí Quốc lúc này đã tái nhợt, ông bác sĩ Trung y là lại là người em họ kia giới thiệu, còn nói là ông ta rất nổi tiếng, từng chữa những tạp chứng khó xử lý.
Lúc trước anh ta còn tưởng em họ đột nhiên trưởng thành, biết quan tâm mình, bây giờ mới biết không phải như mình nghĩ.
Ít nhất bao nhiêu sự kiện trùng hợp liên tiếp như vậy, đã khiến anh ta vô cùng hoài nghi.
Ngô Chí Quốc cũng nhìn Lý Á, nét mặt có chút chua xót, hạ giọng nói:
- Chính em họ tôi giới thiệu.
Anh ta vừa nói xong, ánh mắt Lý Á liền trở nên linh hoạt, sắc bén.
Ánh mắt của bọn Long Thành, Hoàng Hải, Tô Triển Đào cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc. Thái Nam, phụ nữ, sâu độc, ông bác sĩ Trung y, mấy thứ này xâu chuỗi lại, đều có bóng dáng người em họ kia.
Bọn họ cũng không ngốc, tất cả sự việc có nghĩa là gì họ đều rất rõ.
Loại sự việc này, trong gia tộc bình thường tuyệt đối không phát sinh, nhưng trong gia đình quyền quý, tranh quyền đoạt lợi, vì quyền thừa kế mà anh giành tôi đấu, trong nhà quyền quý chuyện này quả thực rất bình thường.
- Độc của Chí Quốc không thể trì hoãn nữa, chúng ta lập tức đi tìm ông bác sĩ kia.
Trương Dương nói một câu, bọn Long Thành lập tức đồng ý. Ngô Chí Cũng sẽ không phản đối, việc này quan hệ tới cả cái mạng nhỏ của anh ta.
Tô Triển Đào cũng định đi, bị Trương Dương giữ lại.
Bạn gái và em gái của anh ta đều còn đang ở đây, lúc này cần có người ở bên cạnh trông coi bọn họ, Tô Triển Đào mà đi, Dương Linh nhất định sẽ đau lòng.
Hơn nữa dù sao bọn họ cũng chỉ là đi hỏi một ông bác sĩ trung y, xác định xem ai sai khiến ông ta, căn bản không cần nhiều người như vậy.
Tô Triển Đào chỉ có thể tạm thời lưu lại, lúc này quả thực anh ta cũng lo cho Dương Linh.
Sau khi bọn Trương Dương đi khỏi, lái hai chiếc xe đi tới phòng khám, trên đường Thường Phong còn gọi điện tới báo cho họ một tin tốt lành.
Trong số cảnh sát bị khống chế, đã có người thừa nhận chuyện hôm nay, còn cả bộ phận an ninh của cửa hàng kia, cũng đã cung khai, là Ngưu Tiền sai khiến bọn họ vu oan hãm hại. Có hai điểm này, Thường Phong đã có thể phái người của mình, theo dõi Ngưu Tiền ở viện, chờ tìm hiểu những chứng cứ phạm tội khác.
Phía Thường Phong tiến triển rất tốt. Nếu là trước khi Ngô Chí Quốc đến thì bọn họ đã rất vui mừng, đáng tiếc lúc này không còn tâm trạng nữa.
Chuyện của Ngô Chí Quốc còn nghiêm trọng hơn chuyện của Tô Triển Đào, chỉ không cẩn thận một chút đã khiến cái mạng nhỏ của anh ta không còn.
Mấy công tử bọn họ căn bản không có bạn bè đích thực, khó khăn lắm mới gặp dược mấy người cùng chơi, lại không có quá nhiều lợi ích liên quan, mỗi người đều rất đáng quý.
Phòng khám quả thật không gần, kỳ thật khi nãy Ngô Chí Quốc tìm bác sĩ này khám lại thì nhận được điện thoại liền vội vàng đi, ông bác sĩ kia còn có vẻ rất không hài lòng.
Gần như ra khỏi Trường Kinh, trong một thị trấn tiếp theo, mọi người mới tới được phòng khám.
Phòng khám quả thật rất nhỏ, bề mặt không lớn, tuy nhiên bên trong đúng là có mấy người đang khám bệnh. Người khám cho bọn họ chính là một bác sĩ già tầm 60 tuổi.
- Nơi này quá nhỏ, chỗ như vậy mà cậu cũng tin sao?
Quan sát phòng khám một chút, Hoàng Hải không thể tin nổi, hỏi Ngô Chí Quốc một câu.
- Khi ấy tôi gấp quá, em họ nói chỗ này tốt, bác sĩ nổi tiếng, nên mới cùng tới, thuốc ông ta kê cũng có tác dụng.
Sắc mặt Ngô Chí Quốc hơi đỏ lên, sau khi nói xong mọi người đều không hỏi nữa, đều xuống xe.
Bên trong chỉ có ba bốn người, thấy Ngô Chí Quốc tiến vào, ông bác sĩ kia còn dường như có chút không vui, nhưng rõ ràng khám cho mọi người nhanh hơn.
Lúc ông ta chữa bệnh cho mọi người, Trương Dương đã chú ý tới.
Nhìn một hồi, Trương Dương không kìm được lắc đầu.
Người này hẳn là chỉ đọc vài quyển sách về y học, là thảo y chưa từng thật sự học qua nghề y.
Thảo ở đây, chính là sau khi tự học y thuật và cách kê thuốc, căn cứ những điều trong sách viết để tự tìm tòi, dần dần chữa bệnh cứu người, những bác sĩ này đều không có chứng nhận tư cách hành nghề, tất cả đều phán đoán dựa trên kinh nghiệm và những điều viết trong sách.
Không thể phủ nhận thảo y cũng có người thành tài, nhưng rất ít, đại bộ phận thảo y đều rất bình thường.
Đây chính là một thảo y rất bình thường, hoàn toàn dựa vào những điều sách viết để chữa bệnh, bệnh nào thuốc ấy, có bệnh trạng gì, thì kê đơn đó.
Hơn nữa đơn thuốc của ông ta rất cố định, phỏng chừng phối thuốc từ trước, lúc kê đơn có thể trực tiếp đưa thuốc cho bệnh nhân.
Nhìn thấy y thuật của ông bác sĩ này, Trương Dương càng khẳng định chính là người em họ kia của Ngô Chí Quốc có vấn đề, đây mà gọi là danh y? Vậy cả thiên hạ này là danh y.
Mấy người khám bệnh xong mau chóng rời khỏi bệnh viện, Trương Dương cũng không ngăn lại.
Y thuật của thảo y này bình thường, nhưng ít ra là không khám lung tung, bốc thuốc theo sách, cũng có chút tác dụng.
Mấy người bệnh hắn thấy lúc trước, đều là ốm vặt bình thường, không ảnh hưởng nghiêm trọng gì.
- Chẳng phải cậu nói chuyện của bạn quan trọng lắm, sao lại quay về?
Ông bác sĩ trung y già nhìn Ngô Chí Quốc, ngẩng đầu, có vẻ rất kiêu ngạo.
Bộ dạng của ông ta, cũng có nét của cao nhân. Nếu không phải mấy người họ đã biết trước ông ta không ra sao, chỉ e đã thực sự bị ông ta hù dọa.
- Chúng tôi tới để hỏi mấy câu đơn giản.
Trương Dương tiến lên phía trước một bước, mỉm cười nhìn ông bác sĩ trung y già.
Ông bác sĩ không kìm được quay đầu lại nhìn hắn một cái, cái nhìn này đã trúng mục tiêu.
Trương Dương đã bắt đầu sử dụng thuật thôi miên của hắn. Trước đây thuật thôi miên này còn phải dựa vào châm độc hỗ trợ. Hiện tại nội kình tăng mạnh, đối phó với người bình thường không cần dùng châm độc cũng được.
- Cậu muốn hỏi cái gì?
Ông bác sĩ Trung y này đã bị Trương Dương khống chế, miệng líu ríu nói.
- Đơn thuốc mà ông kê cho Ngô Chí Quốc là ai sai ông làm, kể tỉ mỉ cho tôi nghe.
Trương Dương từ từ nói, thuật thôi miên này rất tiêu hao nội kình, cho dù hắn đã là cao thủ nội kình tam tầng, cũng không chống đỡ được bao nhiêu thời gian, nhất định phải tranh thủ thời gian hỏi cho ra mấu chốt vấn đề.
Bọn Lý Á, Hoàng Hải đều kinh ngạc nhìn Trương Dương. Bọn họ không ngờ Trương Dương lại hỏi trực tiếp như vậy.
Ngay sau đó, ánh mắt của bọn họ trừng lớn, lúc này ông bác sĩ không ngờ gật đầu, trực tiếp trả lời:
- Đơn thuốc này là Ngô tiên sinh đưa cho tôi, bảo tôi khi khám bệnh cho anh cậu ta thì kê. Chỉ cần khám mấy ngày là được. Đúng rồi, Ngô tiên sinh này hình như tên là Ngô Chí Lượng, tôi đã nghe ông chủ Ngô gọi tên cậu ta.
- Đúng là nó.
Ngô Chí Quốc đột nhiên xiết chặt ngón tay, Ngô Chí Lượng chính là em họ anh ta. Chính miệng ông bác sĩ đã thừa nhận, rốt cuộc khiến anh ta không còn hoài nghi gì nữa.
Ông bác sĩ gật đầu, tiếp tục nói:
- Tôi nói với cậu ấy, chuyện hại người tôi không làm, cậu ấy nói đây không phải là hại người. Anh cậu ta có bệnh nhưng không dám chữa nên mới tìm tôi giúp phối hợp. Cậu ta nói vậy, lại số tiền thù lao rất lớn, tôi đồng ý. Phòng khám này của tôi một năm cũng không kiếm được mấy chục ngàn, một lúc đã kiếm được tiền của mấy năm trời.
Nghe ông ta nói như vậy, Ngô Chí Quốc phẫn nộ.
- Chuyện chúng tôi tới hôm nay không được nói với bất cứ ai, nếu không ông sẽ gặp phiền phức lớn, nhớ kĩ điều này.
Trương Dương lại nhìn ông bác sĩ trung y, từ từ nói một câu, ông bác sĩ không ngừng gật đầu.
Trương Dương cũng gật đầu, lập tức xoay người, hắn vừa xoay người, ông bác sĩ lại đột nhiên chấn động, lập tức nhìn bọn họ nghi hoặc.
- Chúng ta đi.
Trương Dương khẽ nói, mấy người nhìn hắn kì quái, tuy nhiên không ai nói gì, cùng đi ra ngoài.
- Cậu chủ Ngô, cậu lại đi, không khám bệnh à?
Ông bác sĩ thấy Ngô Chí Quốc đi, vội vàng gọi một tiếng, lúc này bộ dạng cao nhân đã hoàn toàn biến mất.
Ngô Chí Quốc quay đầu lại, chán ghét nhìn ông ta một cái, lập tức lên xe.
Ngô Chí Quốc lúc này trong lòng có nỗi phẫn nộ và oan ức, tức giận là em họ mình thực sự đang đối phó mình, oan ức là mình lại đi tin một bác sĩ như vậy.
Mấy người đến nhanh, đi cũng nhanh, khởi động xe rồi đi mất.
Sau khi xác định kẻ hành hung, sau đây có thể trực tiếp đi tìm chủ mưu, tìm ra kẻ hạ độc, cứu cái mạng Ngô Chí Quốc.
Sau khi bọn họ rời đi, ông bác sĩ còn lắc đầu, định gọi điện thoại báo cáo chuyện này cho Ngô Chí Sáng.
Tuy nhiên vừa cầm điện thoại, trong lòng ông ta liền có một cảm giác rất bất an, dường như cú điện thoại này nhất định sẽ khiến tai vạ giáng xuống đầu mình.
Do dự một hồi, ông ta mới đặt điện thoại xuống, cảm giác này quá mãnh liệt, khiến ông ta căn bản không có lòng dạ nào mà gọi điện.
- Chí Quốc, chuyện như vậy rất nhiều, tri nhân tri diện bất tri tâm. Điều này cũng là một bài học cho cậu.
Nhìn Ngô Chí Quốc mặt đỏ lên, từ nãy không nói gì, Hoàng Hải khẽ thở dài, an ủi anh ta một câu.
Anh ta cũng không nói thêm gì, độc của Ngô Chí Quốc còn chưa giải được, tuy xác định được là em họ anh ta, nhưng lòng vẫn chưa yên.
Trương Dương cũng nói, sâu độc này của Trương Dương chỉ người hạ độc mới giải được, trước khi giải được độc, Ngô Chí Quốc sẽ vẫn gặp nguy hiểm.
- Linh linh...
Điện thoại trên người Ngô Chí Quốc đột nhiên vang lên, mắt nhìn dãy số, anh ta lập tức nghe điện.
Anh ta chỉ nói hai câu, sắc mặt lập tức biến đổi, biến thành rất phẫn nộ và dữ tợn.
Sau khi nghe xong, anh ta không thu điện thoại lại, trực tiếp vứt trong xe.
- Chí Quốc, sao thế?
Hoàng Hải ở bên cạnh vội vàng kéo anh ta, Lý Á đang lái xe cũng ngạc nhiên quay đầu lại, dừng xe bên đường.
Bọn họ đi hai xe, Trương Dương lúc này đang trên xe của Long Thành. Long Thành vội vàng tiến lại gần, cùng Trương Dương xuống hỏi thăm tình hình.
Nhìn ánh mắt quan tâm của mọi người, Ngô Chí Quốc hơi cảm động, nhưng trên mặt lại có vẻ rất đau đớn.
Một lát sau, anh ta mới khẽ nói:
- Vừa rồi, nhà gọi tới, lão Nhị đánh bạc ở Macao bị người nhà bắt gặp, sau khi kiểm tra nợ của nó, phát hiện nó làm thất thoát hơn 100 triệu. Người nhà rất tức giận, bảo tôi lập tức về bàn bạc phương án xử lý lão Nhị.
Nói xong, anh ta lại đau khổ lắc đầu
Lão nhị là em ruột của anh ta, cũng là người thừa kế thứ hai trong gia tộc. Nếu anh ta có mệnh hệ gì, đứa em này sẽ tiếp quản gia tộc.
Ngô Chí Lượng, chỉ là người thừa kế thứ ba.
Trước đây Ngô Chí Quốc còn nghĩ, cho dù anh ta chết, Ngô Chí Lượng cũng không thể thừa kế gia tộc. Hiện tại anh ta đã hiểu, Ngô Chí Lượng không chỉ muốn đối phó với mình, mà là với cả hai anh em mình.
← Ch. 0400 | Ch. 0402 → |