← Ch.0418 | Ch.0420 → |
Tất cả các nữ đệ tử đều quỳ xuống.
Những cô gái này tuổi cũng không nhiều lắm, lớn tuổi nhất mới chỉ 27-28, đa phần đều là 22-23, còn có mấy cô rõ ràng chỉ tầm 17-18 tuổi.
Trương Dương chưa từng gặp chuyện bao giờ, lập tức ngây người ra.
Long Phong mở to hai mắt nhìn, anh ta không như Trương Dương, lập tức quay đầu đi, không nhìn mấy người này.
- Các cô đều đứng lên trước đi! Tôi có thể đáp ứng yêu cầu này của các cô với một điều kiện duy nhất là các cô phải tìm tất cả sâu độc đem giao lại cho tôi.
Trương Dương khẽ thở dài, nói với các cô gái này.
Người chết là ân oán cũng chấm hết, dù mụ già này có ác ôn thế nào thì dù sao bây giờ mụ cũng đã chết rồi.
Trương Dương không phải loại người lòng dạ ác độc đến mức người chết rồi cũng vẫn không tha. Cho dù những người này không cầu xin hắn, hắn cũng không ngăn cản các cô mai táng sư phụ của mình.
- Cảm ơn, xin cảm ơn ngài! Xin ngài yên tâm, ngài muốn sâu độc, chúng tôi nhất định lấy ra cho ngài.
Cô gái cầm đầu lại lập tức ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn Trương Dương.
Đối với các cô mà nói Trương Dương bây giờ chính là người chiến thắng nắm giữ vận mạng của tất cả. Cho dù Trương Dương không bằng lòng thì các cô cũng không thể tránh được kết quả này.
Khúc Mỹ Lan lúc này cũng ngẩng đầu lên, nhìn Trương Dương như muốn nói cái gì lại không dám nói ra miệng, ngoan ngoãn đứng ở một bên. Long Phong thì lạnh lùng nhìn bọn họ.
Những cô gái này nhanh chóng tách nhau ra, mấy người khiêng xác mụ già ra ngoài. Bọn họ không có quan tài, chỉ có thùng gỗ được ghép sơ sài bằng mấy tấm ván.
Người khác đi thu thập sâu độc, còn có người đi thông báo cho những người không có mặt ở trong sảnh.
Ví dụ như người gác cửa, gác cổng, còn có cô nàng vừa nhận được lệnh trừng phạt... Các cô đều không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mọi người đi ra ngoài, cũng không dám giở trò gì, tất cả đều nghe theo lời nói của Trương Dương mà ngoan ngoãn ngồi ở đó.
Trương Dương đòi lũ sâu độc này là muốn diệt trừ tất cả bọn chúng. Lũ sâu độc này nguy hại vô cùng, Trương Dương sẽ không muốn đi nuôi lũ côn trùng này nhưng tuyệt đối không cho phép chúng nó tồn tại.
Ít nhất ở những nơi hắn biết đến không cho phép chúng được tồn tại.
Vô Ảnh nhìn thấy lũ sâu độc mới, lập tức kêu lên, suýt chút nữa nhỏ nước miếng.
Đừng nhìn vẻ ngoài nhỏ bé của Vô Ảnh mà đánh giá, nó rất phàm ăn, nãy giờ đã ăn mấy chục con bướm sâu độc, bây giờ lại còn muốn ăn nữa.
Trương Dương vốn định trực tiếp thiêu cháy lũ sâu độc này, nhìn thấy bộ dạng của Vô Ảnh, hắn lập tức khẽ lắc lắc đầu, còn vẫy vẫy Vô Ảnh ra hiệu cho nó đi ra thoải mái mà ăn.
Thiêu cháy cháy chúng nó không bằng để cho Vô Ảnh đánh chén một bữa no nê, dù sao kết quả cũng như nhau cả.
Những người khác lúc này đều đang bận việc, Trương Dương cuối cùng đã có thể tìm thứ gì ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Trong trận đại chiến vừa rồi, bọn hắn cũng đã tiêu hao rất nhiều sức lực.
Trên mặt đất còn có ba ả xấu xí đang hôn mê. Trương Dương và Long Phong đều không ưa ba ả này.
Cuối cùng vẫn là Trương Dương tự mình ra tay, điểm vào huyệt Đan Điền của các ả, phế võ công biến các ả thành người thường.
Thực lực của ba người này rất mạnh, hơn nữa tâm địa lại không tốt đẹp gì, thả ra chẳng khác nào thả hổ về rừng gây hại cho người khác. Trương Dương không ngu như vậy, dù không giết thì cũng không thể dễ dàng tha cho các ả này được.
Đã không có nội công, lại không có sâu độc thì các ả chỉ là người thường, muốn sống thì cũng phải đi lao động như người thường, bắt đầu cuộc sống mới của các ả.
- Cô lại đây!
Làm xong tất cả, Trương Dương mới giơ tay lên hướng về phía trước, Khúc Mỹ Lan đang không biết làm gì ở một bên lần trước ngây mặt ra.
Cô ta giơ ngón tay lên chỉ vào mũi mình nói:
- Ngài đang gọi tôi?
- Không gọi cô thì gọi ai? Ở đây ngoài chúng ta ra còn có người nào khác sao?
Trương Dương có chút dở khóc dở cười nói. Những người khác đều đi ra ngoài, Long Phong thì đang giám sát các cô nàng. Có Long Phong ở đây, thứ nhât là những người này đều chạy không thoát, thứ hai cũng không dám nảy sinh ý đồ khác.
Thực lực của Long Phong như thế nào thì vừa nãy các cô đều được tận mắt chứng kiến.
Trong đại sảnh, chỉ có Vô Ảnh đang ăn sâu độc ở kia và Tia Chớp đang cuộn tròn ngủ trên vai Trương Dương, ngoài ra thì chỉ có Khúc Mỹ Lan là không có lệnh thì không dám đi ra ngoài.
- Vâng thưa ngài!
Khúc Mỹ Lan lập tức chạy bước nhỏ đến trước mặt Trương Dương, chần chừ một chút rồi quỳ xuống.
- Đứng lên, ai bảo cô quỳ xuống?
Trương Dương khẽ cau mày, giọng điệu nặng nề hơn một chút.
Khúc Mỹ Lan lập tức lại đứng lên, mặt sợ sệt vô cùng. Bây giờ cô ta đã biết được rằng người thanh niên trước mặt này còn lợi hại hơn sư phụ của cô ta.
Hơn nữa cô ta rất sợ hãi Trương Dương, sợ hãi từ trong ruột gan. Lúc này cô ta đã sợ quá mà sắp khóc rồi.
- Cứ đứng nói chuyện là được!
Trương Dương khẽ thở dài, hắn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của Khúc Mỹ Lan, nhưng hắn không hề có ý muốn thay đổi.
Làm cho cô ta sợ hãi mình cũng tốt, sợ hãi thì không dám giở trò, đồng thời phải nghe theo mệnh lệnh của hắn. Bây giờ Trương Dương còn thiếu một người dụ Cổ.
- Tôi hỏi cô: cỏ Dẫn Long là thứ gì?
Qua vài giây đồng hồ, Trương Dương mới chậm rãi hỏi. Phương pháp duy nhất để cứu Ngô Chí Quốc chính là tìm được hoa cỏ Dẫn Long, hắn nhất định phải tìm được loài hoa này.
Nghe Trương Dương nói ra ba chữ "cỏ Dẫn Long", sắc mặt Khúc Mỹ Lan lập tức trở nên trắng bệch, còn có vẻ vô cùng sợ hãi.
Cô ta sợ hãi ba chữ kia, thậm chí còn sợ hơn lúc đối diện với Trương Dương vừa nãy.
Ngừng một lát, Khúc Mỹ Lan lập tức thốt lên:
- Thưa ngài, là sư phụ muốn hãm hại ngài, ngài tuyệt đối không thể đi lên núi Dẫn Long.
- Vì sao?
Trương Dương nhíu mày lại, phản ứng của Khúc Mỹ Lan khiến hắn thấy hơi kì lạ, đồng thời cũng cảm thấy có chút lo lắng trong lòng.
Lúc trước mụ già đã nói với hắn rằng muốn cứu người thì chỉ có cách là phải đi tìm cỏ Dẫn Long.
Đến cuối cùng, trong lúc tuyệt vọng vẫn nói điều này, còn nói rất nhiều lần, nói cho hắn biết cứu người chỉ có cách duy nhất là đến núi Dẫn Long.
Lúc đó hắn cũng cảm thấy có gì đó không bình thường.
Chỉ là không ổn ở chỗ nào thì không biết, hắn chỉ cảm nhận được rằng lời trăn trối cuối cùng của mụ già nói ra nhất định là vì mụ ta không cam lòng.
- Thưa ngài, cỏ Dẫn Long tuy không có nhiều nhưng trên núi Dẫn Long vẫn có một ít. Muốn lấy được cỏ Dẫn Long cũng không khó, nhưng không biết từ bao giờ đã có một con linh thú vô cùng hùng mạnh đến núi. Chưa có ai từng nhìn thấy con linh thú đó, nghe đồn rằng đó là một con rồng.
Khúc Mỹ Lan khẽ nói, khi nói còn lo lắng nhìn Trương Dương.
Thấy Trương Dương không có phản ứng gì, cô ta mới tiếp tục nói:
- Trước kia cỏ Dẫn Long cũng không phải mang cái tên này, kể từ sau khi con rồng kia đến đấy mới đổi sang tên gọi này, ngọn núi hoang kia được gọi tên là núi Dẫn Long, nghe nói chính là con rồng kia vì loài cỏ Dẫn Long mới đến đó.
- Rồng?
Trương Dương nhíu mày chặt hơn, mặt có vẻ ngạc nhiên.
Rồng là con vật trong truyền thuyết cổ của Trung Quốc. Từ xưa đến nay còn có truyền thuyết về rồng thần, nhưng những người tu luyện nội công như bọn hắn chưa từng nhìn thấy bất cứ con rồng nào, cho dù là người của Hiên Viên thế gia cũng chưa từng có ai nhìn thấy rồng.
Ở trong lòng của bọn hắn căn bản không tin có loài rồng tồn tại.
- Đúng, con rồng rất khủng bố đã sống ở núi Dẫn Long mấy trăm năm rồi, nghe nói có cao thủ nội công tầng thứ tư sau khi đi vào núi chiến đấu với rồng nhưng cũng không thấy trở về.
Khúc Mỹ Lan nhè nhẹ gật đầu, mặt có vẻ sợ hãi.
Các cô sinh hoạt tại Nam Cương, từ nhỏ đã được nghe truyền thuyết về núi Dẫn Long, cũng đều biết nơi đó có rồng tồn tại. Từ nhỏ, nơi đó đã là cấm địa đối với các cô.
Không chỉ có thế, tất cả những người gàn bướng đi vào núi đều không quay trở ra, dần dần nơi đó cũng bị các cô coi là nơi nguy hiểm không dám lại gần.
Trong mắt người ngoài, Nam Cương chính là nơi hung hiểm. Có thể trong mắt các cô, núi Dẫn Long chính là nơi tuyệt đối không bao giờ được bén mảng đến.
- Cô nói là có người nội công tầng thứ tư đi vào mà không thấy trở ra sao?
Vẻ mặt Trương Dương đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm trọng, tin mà Khúc Mỹ Lan nói thật sự rất quan trọng với hắn.
Nội công tầng thứ tư là trình độ nội công có thể phát tiết phóng ra ngoài của cao thủ hàng đầu, nói không ngoa thì bọn họ đều đã là Lục Mạch Thần Kiếm, cao thủ như vậy đi vào núi Dẫn Long, không ngờ không có ngày trở về, trong đó khủng bố như thế nào thì chỉ nghĩ thôi cũng có thể biết được.
Tuy Trương Dương là cao thủ nội công trung kì tầng thứ ba nhưng vẫn còn kém xa cao thủ như vậy. Hắn cũng không cho rằng hắn, Tia Chớp và Long Phong cùng hợp sức lại thì có thể đối phó được với một con linh thú mạnh đến mức ngay cả cao thủ nội công tầng thứ tư cũng không tiêu diệt được.
Rồng trên núi Dẫn Long tạm thời không nhắc đến là có thật hay giả, Trương Dương khẳng định đó nhất định là một con linh thú rất khủng khiếp ở trên núi.
Con người không ai sống qua được mấy trăm năm.
Hiện tại hắn cũng có thể khẳng định mụ già kia thật sự không cam lòng, cố ý dẫn dụ hắn lên núi Dẫn Long là vì muốn mượn linh thú hùng mạnh trên núi để giết chết hắn.
Một mụ già yêu quái vô cùng độc ác, đây là cái giá mà Trương Dương bắt mụ ta phải trả.
- Vâng, không chỉ có một lần đó, có lần có hai vị cao thủ nội công tầng thứ tư sau khi đi vào sâu trên núi Dẫn Long cũng không thấy trở ra, từ đó về sau thì không thấy có ai dám đi vào sâu trong núi nữa.
Khúc Mỹ Lan lập tức gật đầu, lúc nói chuyện trên mặt của cô ta vẫn có vẻ sợ hãi.
Núi Dẫn Long đã để lại nỗi ám ảnh trong ấn tượng cô ta, chỉ nhắc đến thôi là đã thấy sợ.
- Không đúng, cô nói rồng ở núi Dẫn Long đã đến mấy trăm năm rồi, vậy hoa cỏ Dẫn Long trong tay sư phụ của cô làm sao mà có?
Trương Dương đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, lập tức hỏi.
Hắn không biết cỏ Dẫn Long trông như thế nào, nhưng tóm lại là cây cỏ, bất luận là hoa cỏ gì cũng không thể bảo quản quá lâu, lại càng không cần phải nói giữ được mấy trăm năm.
- Cũng không phải hoàn toàn không thể đi vào núi Dẫn Long, chỉ cần đi lại cẩn thận ở vành đai rìa núi cũng được. Cỏ Dẫn Long sống chủ yếu ở trên núi Dẫn Long nhưng đôi khi ở khu vực chân núi cũng mọc một ít, nếu gặp thì có thể hái về. Sư phụ tôi cũng dùng cách này mà may mắn hái về được.
Khúc Mỹ Lan nhẹ giọng giải thích, cô ả cũng không biết vì sao lại đi nói cho Trương Dương biết những điều này.
Theo lý mà nói, Trương Dương đi lên núi Dẫn Long và chết ở đó là tốt nhất, ít nhất các cô sẽ được tự do. Bây giờ tạm thời các cô đều bị bắt làm tù binh, sống hay chết đều phụ thuộc vào người ta.
Cảm giác bị người ta nắm quyền sinh quyền sát trong tay cũng không dễ chịu gì, các cô cũng đều khao khát tự do.
Chỉ có điều sau khi Trương Dương hỏi, cô ta bất giác lại tiết lộ tất cả bí mật cho Trương Dương biết.
- Bên ngoài núi cũng có sao? Vậy bây giờ có thể tìm được không?
Nghe được vành đai ngoài núi cũng có cỏ Dẫn Long, Trương Dương lại có được tia hi vọng mới.
- Điều này rất khó, cỏ Dẫn Long ở vành ngoài núi chỉ có thể may mắn mà gặp được chứ không cầu được, bình thường đều phải đi tuần quanh núi cẩn thận vài năm mới có thể gặp được như vậy một lần, khi gặp cũng không nhất định gặp được cỏ Dẫn Long có hoa. Ngài muốn trong khoảng thời gian ngắn tìm được hoa của cỏ Dẫn Long ở vành đai ngoài núi thì tuyệt đối không có khả năng.
Khúc Mỹ Lan khẽ lắc lắc đầu, cô ả biết Ngô Chí Quốc không chờ đợi được, cho nên mới nói như vậy.
Lúc nói cô ta cũng có chút lo lắng. Dù sao Ngô Chí Quốc cũng là do chính tay cô ta hạ độc, nếu chẳng may không cứu được Ngô Chí Quốc, bọn hắn trút giận lên người cô ta thì phiền phức to.
← Ch. 0418 | Ch. 0420 → |