← Ch.0522 | Ch.0524 → |
Bộ dạng của Long Phong, Trương Dương đã thấy cả, hắn khẽ cười
- Long Phong, tôi giới thiệu với cậu người bạn mới, đây là thiên mã Truy Phong
Trương Dương xuống ngựa, trực tiếp chỉ vào thiên mã nhẹ giọng nói, quay đầu nhìn Truy Phong, mỉm cười nói:
- Truy Phong, đây là người bạn tốt Long Phong của chúng ta, hai người làm quen đi.
Tia Chớp và Vô Ảnh cũng đều nhảy ra, đang kêu lên, đương nhiên là giới thiệu thân phận của Long Phong cho Truy Phong.
Truy Phong chỉ thản nhiên nhìn Long Phong vài lần, lập thực thở hổn hển vài cái, xem như chào hỏi.
Linh thú bình thường đều rất cảnh giác, ít giao tiếp với con người, Truy Phong có thể đối với Long Phong như vậy đã là rất tốt.
- Thiên mã Truy Phong.
Ánh mắt Long Phong căng thẳng, biến thành ngây ra.
Lúc nhìn thấy con bạch mã này anh ta đã phỏng đoán, chỉ có điều anh ta không dám tin, hiện tại chính miệng Trương Dương đã khẳng định.
Thiên mã, thật sự là linh thú thiên mã. Thiên mã này lại bị Trương Dương truy đuổi được, quan trọng là, không ngờ đã bị Trương Dương thu phục.
Chỉ nhìn bộ dạng của nó cũng biết, thiên mã không bị thu phục sao có thể để Trương Dương cưỡi trên mình nó
Đã được bao lâu, đây lại là linh thú, bình thường có thể nhìn thấy linh thú đã là chuyện không dễ, càng không cần nói chuyện thu phục. Trương Dương đuổi bắt thiên mã, lúc quay về lại dắt thiên mã, còn hòa hợp như vậy, Long Phong cảm thấy như vậy đã là rất tốt rồi
- Long Phong, nói ra cậu và Truy Phong cũng có duyên, tên của hai người đều có một chữ "phong". Tốc độ của hai người đều rất nhanh
Trương Dương lại khẽ mỉm cười, lời này khiến Long Phong tỉnh ra.
Long Phong cười khổ:
- Chúng tôi đều có chữ "phong". Nhưng tốc độ của tôi so với nó thì...
Nói đến đây Long Phong không nói tiếp, khẽ lắc đầu, anh ta biết tốc độ của mình rất nhanh, nhưng anh ta cũng không kiêu ngạo tới mức so sánh với tốc độ của linh thú số một trên đất liền.
Miệng Truy Phong lại thở hổn hển vài tiếng, đầu ngẩng cao, hiển nhiên là nói nó rất tự tin về tốc độ của mình, cho dù là Trương Dương cũng không bằng nó.
- Những người này là sao đây?
Long Phong lại hỏi, không nói chuyện thiên mã Truy Phong nữa, trong lòng anh ta rất hiếu kỳ, tuy nhiên anh ta cũng biết không thể hỏi trước mắt truy phong, nên đành chuyển chủ đề.
- Những người này đều là đám săn trộm, trước đây thừa dịp Truy Phong trúng độc đuổi bắt nó, lúc về gặp phải bọn tôi, nên nhân cơ hội trừng trị họ.
Trương Dương kể lại chuyện vừa rồi một lượt, những người này đã quên chuyện lúc trước, Trương Dương cũng nói chuyện mình trừng phạt ra, đối với Long Phong thì không cần giấu giếm gì.
Cho dù là mất trí nhớ, bọn họ cũng là trộm, tới chỗ cục cảnh sát cũng đừng hòng nghĩ chuyện ra.
Còn mấy người nhốt trong xe tải kia sau đây cũng khiến họ mất trí nhớ. Nơi này tuy xa xôi, nhưng bớt đi chút phiền phức thì vẫn hơn.
Long Phong khẽ gật đầu, những người này không thể nương tay, trừng phạt đúng tội.
Chỉ có điều dẫn một đoàn người đi như vậy có chút phiền phức, may mà thần trí của họ còn chưa khôi phục, đuổi họ đi về trước là được.
Dẫn đám người đi, tốc độ cũng chậm đi nhiều, nhìn thấy nhiều người như vậy miệng lão Hoắc cũng mở to ra, sau khi biết đây đều là đám săn trộm, miệng ông ta vẫn không khép lại.
Hơn một trăm tên trộm, lại bị ba người dẫn đi. Lúc ông ta nhìn ba người bọn Trương Dương, trong mắt có chút sợ hãi, chú ý tới con bạch mã đi bên cạnh Trương Dương.
Ông ta không rõ chuyện gì nhưng ông ta biết ba người này tuyệt đối không đơn giản, khó trách dám lái xe trong thảo nguyên hoang vắng này, thì ra người ta là người có thực lực.
Hơn một trăm người, nói bắt là bắt, đây là khái niệm gì thế, cho dù là cảnh sát, cũng phải xuất ra rất nhiều người mới có thể làm được.
Đánh thức mấy người trên xe, sau khi làm họ mất trí nhớ cũng để họ cùng đi.
Trên đường xuất hiện một cảnh tượng quái dị, hai chiếc xe, dẫn hơn một trăm người đi về phía trước.
May là trên đường gặp một chiếc xe của người trong vùng, nhờ bọn họ đi trước báo cảnh sát ở một đồn cảnh sát huyện phía trước.
Lúc chạng vạng thì có rất nhiều xe cảnh sát tới, cuối cùng đưa toàn bộ đám người này về. Trương Dương cũng chỉ cho cảnh sát chỗ để xe và súng, về phần sao họ lại biến thành như vậy, Trương Dương không giải thích.
Long Thành giải thích những điều này, anh ta trực tiếp liên hệ với cấp trên của họ, lộ ra thân phận của Long gia, việc này không ai hỏi nữa.
Về phần Long gia, Long Thành căn bản không lo lắng gì, lần này anh ta đi là tới tổng bộ Long gia.
Ngay cả như vậy, bọn họ vẫn ở đây thêm một đêm, vừa rạng sáng hôm sau mới đi.
- Trương Dương, sao cậu không lên xe?
Long Thành ngồi trên ghế lãi, kinh ngạc nhìn Trương Dương. Trương Dương không ngờ lại trèo lên con bạch mã kia, cưỡi ngựa trên thảo nguyên là điều rất bình thường, chỉ có điều Long Thành nhìn thấy Trương Dương cưỡi ngựa liền cảm thấy có chút lạ lẫm.
- Không cần, tôi chờ mọi người ở thôn phía trước, các cậu đi nhanh một chút.
Trương Dương khẽ cười, hắn vừa nói xong, Truy Phong liền từ từ thẳng tiến về phía trước.
Long Thành cũng biết chút ít về lai lịch của con ngựa này, thấy Trương Dương nói như vậy thì không hỏi nữa, không lâu liền vượt qua bọn Trương Dương.
Bây giờ còn đang trong huyện thành, Truy Phong thông minh biết lúc này không nên tăng tốc. Cho dù xe của Long Thành còn cả chiếc xe tải phía sau đều vượt qua họ, nhưng nó cũng không vội.
Long Phong ngồi trên xe, cũng rất hâm mộ nhìn Trương Dương.
Đêm qua, cuối cùng anh ta đã tìm được cơ hội hỏi cho ra nhẽ. Biết lúc Trương Dương đuổi kịp con thiên mã này cũng chính là lúc độc phát tác, đến anh ta cũng có chút khẩn trương.
Long Phong cũng không bất ngờ về chuyện Trương Dương cứu thiên mã. Y thuật của Trương Dương anh ta rất rõ.
Với sự động viên của Tia Chớp và Vô Ảnh, thiên mã đáng thương rất nhanh gia nhập hội của Trương Dương. Kết quả này khiến Long Phong không nói được gì, Trương Dương thật quá may mắn, đơn giản như vậy đã thu phục được một con linh thú.
Ba con linh thú, từ xưa đến nay, Trương Dương chắc là người có nhiều linh thú đi theo nhất.
Tuy nhiên lần này, thật sự Trương Dương rất may mắn.
Không nói chuyện hắn đúng lúc gặp được thiên mã trúng độc, thiên mã này cũng là linh thú trưởng thành chưa bao lâu, trí tuệ của nó rất cao, nhưng hồn nhiên như đứa bé.
Nếu là thiên mã trưởng thành lâu rồi, tuyệt đối Tia Chớp và Vô Ảnh không thể kích động được.
Linh thú đều có suy nghĩ của riêng mình, muốn bảo nó chủ động theo một người cũng không dễ, cho dù Trương Dương từng cứu nó cũng không được.
Ngoài ra, thiên mã đi theo Trương Dương còn có một lý do khác.
Chính là cô đơn, thiên mã này từ nhỏ đã sống một mình, không giống Tia Chớp và Vô Ảnh.
Cô đơn lâu ngày, nó cũng hy vọng có bạn bè, trước tiên không nói nó công nhận Trương Dương tới mức nào, ít nhất nó có thể cảm nhận được Tia Chớp và Vô Ảnh không có ác ý gì với nó
Người mà hai con vật này đi theo, hẳn cũng là người tốt.
Cũng có thể nói, không có Tia Chớp và Vô Ảnh, lần này Trương Dương tuyệt đối không thể thu phục được thiên mã. Như vậy lần này Trương Dương thật quá may mắn.
Truy Phong chậm rãi đi ra khỏi thị trấn, trên đường không ít người nhìn nó chỉ trỏ.
Con bạch mã xinh đẹp như vậy thật hiếm thấy, con ngựa không cần yên, hay dây cương thì lại càng tốt. Rất nhiều người đều nói Trương Dương không biết cưỡi ngựa, cưỡi như vậy chẳng bao lâu sẽ mệt chết.
Trương Dương nghe thấy người ta bàn luận, thỉnh thoảng hiểu vài câu, tuy nhiên hắn không để ý.
Ngựa bình thường sao so được với thiên mã, những người này nếu thấy tốc độ của thiên mã, không biết sẽ khiếp sợ tới mức nào.
Thị trấn nhỏ này không lớn, nhỏ hơn nhiều so với thị trấn trong nội thành.
Không bao lâu Truy Phong đã ra khỏi thị trấn, đến nơi thưa thớt người.
Xe của bọn Long Phong đã không thấy bóng dáng.
- Hí...
ở chỗ không người, Truy Phong kêu lên hai tiếng, chân vung lên, trong nháy mắt vút đi, sau nó còn có đạo tàn ảnh.
Truy Phong lao như bay, chỉ hơn một phút đã đuổi kịp bọn Long Thành.
Chào hỏi người trong xe, Truy Phong lại giơ vó, trực tiếp lao về phía trước, mịt mờ giữa thảo nguyên không nhìn rõ bóng họ.
Tốc độ như vậy, khiến Long Thành và Long Phong mở to mắt nhìn.
Lúc này cuối cùng bọn họ cũng biết thế nào là cực nhanh, tốc độ nhanh như vậy đời này bọn họ chưa từng thấy.
Lão Hoắc ở chiếc xe tải phía sau lúc này vừa cúi đầu uống chai rượu sữa ngựa mua trong thị trấn, rượu sữa ngựa mùi vị không tồi, độ rượu này khá thấp, uống chút sẽ không say.
Đây là hiện tại, nếu là đời sau, mà bị cảnh sát nhìn thấy chắc chắn ông ta sẽ rất bi thảm.
Trong thời gian uống một hớp rượu, Trương Dương và Truy Phong đã chạy tới, đợi ông ta ngẩng đầu lên thì không còn thấy bóng dáng nữa.
- Tiền bối, đây, đây chính là linh thú?
Long Thành nắm tay lái, có chút không hiểu ra sao, cũng may kĩ thuật của hắn khá tốt, đã có khả năng chi phối một cách quán tính.
- Đúng, đây là linh thú thiên mã, tốc độ của thiên mã này, tôi cũng không biết nói sao cho chuẩn.
Long Phong khẽ gật đầu. chỉ có thực sự chứng kiến tốc độ của thiên mã, mới có thể hiểu tại sao thiên mã được gọi là thiên hạ đệ nhất tốc độ.
Tốc độ này, ngay cả gia trưởng lão tứ tầng trong gia tộc cũng không có được.
Long Thành lúc này cuối cùng cũng hiểu được, vì sao Trương Dương bảo sẽ chờ họ ở thị trấn phía trước, với tốc độ này, chân ga anh ta đạp tới cùng cũng không theo được.
Trên thảo nguyên thôn trấn cách rất xa nhau, tới tận chạng vạng tối bọn Long Thành mới tới thị trấn tiếp theo, Trương Dương quả nhiên đã tới trước.
Lúc họ biết thời gian Trương Dương tới đây, liền im lặng không nói gì.
Trương Dương không ngờ tới đây từ trưa. Ước chừng nhanh hơn bọn họ một nửa thời gian. Long Thành không biết, đây là kết quả của việc Truy Phong chưa chạy toàn lực. Nếu dùng toàn lực thời gian còn ngắn hơn, đợi bọn họ càng lâu hơn.
Trên thảo nguyên gặp được một thị trấn là điều không dễ. Bọn họ bổ sung xăng và nguồn nước ở đây.
Hai ngày tiếp theo, bọn họ đi tới tỉnh Tây Cương, đến đây cũng là đã vào tới phạm vi của dãy Côn Lôn sơn, cách tổng bộ Long gia không xa.
← Ch. 0522 | Ch. 0524 → |