← Ch.0526 | Ch.0528 → |
Nghe thấy câu hỏi của Trương Dương, Long Phong quay đầu lại, cũng nhìn xung quanh một lượt.
Nhìn khu bình nguyên trống trải, xa xa có thể nhìn thấy vách núi, Long Phong nở một nụ cười hãnh diện.
- Nơi này, là một tấm bình phong mà hơn tám trăm năm trước tổ tiên Long gia đã phát hiện ra. Sau khi phát hiện, tổ tiên lập tức quyết định đem cả Long gia đến đây, trải qua hơn tám trăm năm khai thác, phát triển, nơi này đã trở thành một nơi thế ngoại đào viên của Long gia chúng tôi.
Hơn tám trăm năm trước, Long gia ở Côn Lôn sơn chứ không phải ở đây.
Thời điểm đó, tổng bộ Long gia được xây dựng trên một đỉnh núi, đỉnh núi rất lớn nhưng rất lạnh, Côn Lôn sơn có độ cao so với mặt nước biển rất lớn, rất nhiều ngọn núi hàng năm đều có tuyết đọng.
Hoàn cảnh của tổng bộ Long gia lúc đó, có thể nói cách biệt một trời một vực so với bây giờ.
Sau khi phát hiện chỗ này, Long gia lập tức quyết định chuyển đến đây luôn, không chỉ là bởi vì mảnh bình nguyên này rộng lớn, mà chủ yếu là vì nơi này chính là một lá chắn tự nhiên.
Cái gọi là lá chắn thiên nhiên, nếu không có con đường chính xác, thì cậu căn bản không tìm thấy được.
Con đường chính xác chính là sơn động trước kia bọn họ tiến vào Long gia, chỉ có một nơi có thể tiến vào, những nơi khác, cậu có đứng ở không trung thì cũng không thể nhìn thấy.
Tại sao lại như vậy, Long gia nghiên cứu cả tám trăm năm nay nhưng cũng không ra, cho đến bây giờ thì cũng chẳng có ai biết.
Tuy nhiên có một điểm người của Long gia rất rõ ràng, đó chính là cuộc sống ở đây rất tốt, môi trường tu luyện ở đây tốt hơn so với bên ngoài, thậm chí năng lượng còn sung túc hơn cả so với những khu rừng rậm khác.
- Khối bình nguyên này có hơn năm vạn mẫu đất, gần như đều thích hợp để trồng trọt, chỉ cần là thứ có thể trồng thì đều được trồng ở đây, một nơi rộng lớn thế này, Long gia chúng tôi dùng cũng dư dả.
Long Phong chậm rãi giới thiệu, trên mặt gã vẻ hãnh diện càng lúc càng nhìn thấy rõ.
Nơi bảo địa này của Long gia cũng có thể nói là nơi độc nhất vô nhị, các vị tổ tiên của Long gia đã quyết định vô cùng chính xác.
Long Thành lúc này cũng có chút kích động, đồng thời cũng rất hãnh diện.
Đây là tổng bộ Long gia, một ngoại thế đào nguyên tồn tại như vậy, nhìn qua khu nhà gỗ xung quanh, Long Thành đều muốn chuyển đến. Trong này cuộc sống yên tĩnh, hưởng thụ phong cảnh điền viên, không có sự ồn ào của cuộc sống chốn thị thành, có lẽ đây là cuộc sống mà rất nhiều người muốn hướng đến.
Trong ánh mắt Trương Dương cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, một nơi tốt thế này Trương Dương cũng rất hâm mộ, nhưng cũng chỉ là sự hâm mộ mà thôi, nơi này có tốt đến đâu thì cũng không thích hợp với Y thánh Nhất Mạch được, cho nên không cần phải ghen tị.
Y thánh Nhất Mạch chú ý chính là thực tiễn làm nghề y, chỉ có chữa bệnh cho thật nhiều người thì y thuật của bọn họ mới có thể tăng cường được.
Trương Dương có y thuật tốt như vậy, có liên quan rát lớn đến việc kiếp trước hắn công tác ở bệnh viện, sau khi có kinh nghiệm thực tiễn nhiều như vậy mới giúp cho hắn có thể ứng phó với các loại bệnh tật.
Nếu chỉ dựa vào trí nhớ của kiếp này, cho dù có nội kình tốt đến mấy thì y thuật hiện tại của hắn cũng không thể nào cao như vậy.
Nhà gỗ và nhà xây gạch cũng không nhiều, tuy nhiên các căn nhà gỗ được thiết kế rất tinh xảo, nhìn qua rất giống với thời cổ đại.
Cũng không phải mỗi phòng đều có người, rất nhiều phòng đê trống, còn có một số phòng rất lâu rồi không có người ở.
Những căn phòng này hầu hết là do những người hầu của Long gia trong mấy trăm năm qua xây dựng. Ở trong này, lương thực thực phẩm bọn họ có thể tự cung tự cấp, nhưng công việc trồng trọt này không thể để cho con cháu của Long gia đi làm được, bọn họ cũng đều phải tu luyện, nghiên cứu võ học chứ không có thời gian để làm những công việc đồng áng đó. Những việc này thì đều là do đám nô bộc làm.
Mấy trăm năm qua, Long gia đã xây dựng được đám nô bộc trung thành mà họ có thể yên tâm sử dụng được.
Số lượng nô bộc cũng không nhiều lắm, tổng thể thì cũng có khoảng một ngàn người, họ liên hôn với nhau, nếu có sinh ra thế hệ sau thì cũng là nô bộc của Long gia. Một bộ phận người ưu tú thì được mang họ Long, như thể là cách để họ gắn chặt cuộc đời mình với Long gia hơn.
Trong số đám nô bộc được mang họ Long, cũng có một số người ưu tú được ra khỏi tổng bộ, ra ngoài phục vụ cho Long gia, đây chính là ngoại môn của Long gia, hiện giờ ngoại môn của Long gia cũng rất phát triển.
Long Thành chính là một trong những thành viên ngoại môn của Long gia/
Ba người đi phía trước, Truy Phong và Tia Chớp, Vô Ảnh thì đi sau, một nơi tốt như vậy, chúng cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Khu bình nguyên này không giống với bình thường, tỉnh Tây Cương này ở bên ngoài khí hậu rất không tốt, mùa xuân ở đây không thể nào so sánh được với các nơi khác.
- Phía trước chính là địa bản doanh của Long gia chúng tôi.
Đi một lúc, phía trước xuất hiện một kiến trúc giống như cung điện khổng lồ. Lúc mới đến đây, Trương Dương đã cảm nhận được điều này, hắn đoán ở đây có kiến trúc giống với cung điện.
Hiện tại suy đoán đã biến thành sự thật, đây là một tòa cung điện, là chỗ ở của các đệ tử chân chính của Long gia.
Tòa cung điện này rất lớn, bên ngoài có tường vây bao quanh, chưa đến mà đã cảm thấy khí thế uy nga lộng lẫy của nó. Trên dải bình nguyên này, nếu xây dựng các khối nhà gỗ thì không khó, nhưng xây dựng một cung điện như vậy thì quả thật không dễ dàng chút nào.
- Sau khi đại bản doanh dời đến đây, tổ tiên đời thứ hai đã bắt đầu xây dựng, ước chừng phải mất một trăm năm, mới hoàn thành được, bọn họ không có cơ hội hưởng thụ, mà để lại cho thế hệ con cháu.
Nhìn nơi mà mình sinh ra và lớn lên, Long Phong khẽ thở dài nói.
Bao nhiêu đời của Long gia đã đổ bao tâm huyết cho tổng bộ của Long gia, cho nên ai nấy đều có tình cảm sâu đậm với nơi đây.
Trương Dương khẽ gật đầu, sự giáo dục của các thế gia từ trước đến nay đều là lấy gia đình làm trọng, điểm này Trương Dương rất rõ ràng.
Ngay cả với Trương gia của hắn cũng vậy, mỗi người đều luôn hãnh diện và trung thành với gia tộc. Sau khi xuyên việt, tình cảm của hắn với gia tộc vẫn không hề thay đổi.
Vừa đi vừa nói chuyện, ba người rất nhanh đã đến trước cửa lớn, cửa có ba động, nơi này không có người đứng canh, cửa còn được mở rộng để người tiện ra vào.
- Hiên Viên thế gia.
Đứng trước cửa lớn, Trương Dương ngước đầu lên, nhìn bốn chữ trên cửa chính.
Bốn chữ này rất lớn, hơn nữa nét chữ như toát ra khí phách ngút trời, khiến cho người ta luôn có cảm giác muốn quỳ xuống mà vái lạy.
Trương Dương càng nhìn bốn chữ này càng thấy kinh hãi.
Hắn đã là tu vi tầng thứ ba hậu kỳ, sau khi nhìn thấy bốn chữ này cũng có cảm giác như vậy, nếu như không phải hắn cực lực khống chế thì đã quỳ gối xuống rồi.
Ý vị này như thế nào Trương Dương rất rõ ràng. Năm xưa người làm ra bốn chữ này chắc chắn phải có thực lực vô cùng hùng mạnh, mạnh hơn hắn rất nhiều lần, như vậy mới đem tinh thần ý chí của mình thể hiện qua nét chữ, hơn nữa còn tồn tại được nhiều năm như vậy.
Phù phù...
Long Thành đứng bên cạnh cũng đang nhìn bốn chữ này, chỉ nhìn mấy cái gã đã quỳ xuống đất rồi, trên trán còn lấm đầy mồ hôi.
Gã quỳ xuống đất, Long Phong cũng không đi kéo gã. Sự lợi hại của bốn chữ này như thế nào, Long Phong rất rõ ràng, Long Thành chỉ có nội kình tầng thứ nhất, cho nên căn bản không thể ngăn được "sức mạnh" từ bốn chữ này.
Gã là người của Long gia, quỳ chân dưới tổ tiên của chính mình cũng không có gì phải xấu hổ cả, thậm chí còn nên làm như vậy là đằng khác.
- Được!
Nhìn một lúc, Trương Dương khẽ thở hắt ra một cái, không nhìn lên tấm biển nữa, bốn chữ này rất lớn, lại mang theo khí phách, tuy nhiên khí phách này Trương Dương không thích.
Đây là kiểu khí phách "mặc kệ thiên hạ, duy ngã độc tôn". Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, Trương Dương không có tranh bá chi tâm, nhưng cũng không muốn ấm ức đứng sau người khác.
Đương nhiên, hắn chỉ đơn giản là không thích mà thôi, hắn vẫn rất khâm phục với người viết ra bốn chữ này.
Phì phì...
Truy Phong phát ra mấy tiếng phì phì trong mũi, cứ đứng mãi ở cổng như vậy nó cũng cảm thấy nhàm chán.
Nó, Tia Chớp và Vô Ảnh đều không chú ý đến mấy chữ kia, mà có xem chúng cũng không hiểu.
- Trương Dương, mời!
Long Phong vươn tay ra làm tư thế mời Trương Dương vào trong. Ở đây gã là chủ, Trương Dương là khách, khách khí một chút cũng là điều nên làm.
Long Thành sau khi cung kính dập đầu mấy cái cũng đứng lên, đi theo Trương Dương và Long Phong vào bên trong.
Nơi sinh sống của con cháu Long gia, cũng không cấm nô bộc và đệ tử ngoại môn ra vào, trong này cũng có nô bộc của Long gia sinh sống. Cung điện rất lớn, phòng ở cũng đủ để bọn họ dùng.
Tuy nhiên có những chỗ quan trọng, những người này không thể vào.
Sau khi vào bên trong, Long Phong có vẻ kích động hơn, phía trước có rất nhiều người, những người này đang rất kinh ngạc nhìn bọn họ.
- Anh Phong, anh Phong đã trở lại rồi.
- Phong thiếu gia đã trở lại rồi, mau đi bẩm báo đi.
Một vài người nhìn thấy Long Phong, bèn vội vàng kêu lên, rất nhiều người bắt đầu chạy đến chỗ bọn họ.
- Long gia bình thường rất ít khách, đều là người nhà cả cho nên cũng không cần phải quy củ quá, lâu rồi nên thành ra như vậy.
Long Phong có vẻ ngượng ngùng giải thích một câu, vừa rồi người gọi Long Phong, cũng có người là con cháu của Long gia, nhưng cũng có người là nô bộc.
Long gia là một gia tộc ẩn thế, bình thường khách đến cũng rất ít, cũng không có quy định phải tiếp khách như thế nào, mỗi lần gia tộc có người đi ra ngoài trở về thì đều như vậy!
Bình thường Long Phong cũng không vấn đề gì, nhưng hôm nay khác, lần này gã dẫn theo Trương Dương về, gã sợ Trương Dương cho rằng Long gia gia giáo không nghiêm, cho nên mới giải thích một câu như vậy.
*****
- Tôi biết rồi, ở đây còn náo nhiệt hơn chỗ chúng tôi.
Trương Dương mỉm cười nói. Sự náo nhiệt của Long gia Trương Dương rất thích, Y thánh Nhất Mạch chưa bao giờ có cảnh tượng náo nhiệt như vậy.
- Anh, cuối cùng anh đã trở về rồi, sao lần này anh đi ra ngoài lâu như vậy?
Trước mặt, một thiếu niên chừng 15, 16 tuổi đang đi đến, cậu cũng là đệ tử của Long gia.
Trương Dương chỉ nhìn qua đã nhận ra, cậu thiếu niên này có nội kình tầng thứ nhất hậu kỳ, giống như Long Tường trước kia.
Tuy nhiên tầng thứ nhất hậu kỳ của cậu không ổn định lắm, không dễ đột phá nhanh giống như Long Tường. Mặc dù như vậy, nhưng tu vi của cậu vẫn cao hơn Long Thành, đệ tử trực hệ của Long gia dều là đối tượng để bồi dưỡng trọng điểm.
Tuổi tác của Long Thành lớn hơn cậu thiếu niên này nhiều!
Nhìn thiếu niên trước mặt mình, ánh mắt Long Phong tỏ ra rất cưng chiều.
- Lần này anh ra ngoài có một số việc nên về muộn một chút, bài tập của em thời gian này không bị đi xuống chứ?
- Không có, em vẫn rất cố gắng luyện tập, Thất thúc nói Lạc Anh kiếm pháp của em đã có sáu thành hỏa hậu rồi!
Cậu thiếu niên nói.
Long Phong nghe tháy vậy liền mỉm cười gật đầu:
- Sáu thành, không tệ, không tệ, tiếp tục cố gắng để luyện hoàn toàn kiếm pháp nhé. :
Nói xong Long Phong còn đưa tay xoa đầu cậu thiếu niên.
- Trương Dương, đây là em trai ruột tôi, tên là Long Kiếm, lúc nhỏ nó cứ cầm mãi một thanh kiếm không chịu bỏ, cho nên mới đặt tên là Long Kiếm. Lớn lên nó cũng chọn tu luyện kiếm thuật, Lạc Anh kiếm pháp là cao đẳng kiếp thuật, dù là người của Thục Sơn ở tuổi của nó cũng chưa chắc đã luyện đến được sáu thành hỏa hậu.
Từ thái độ của gã, Trương Dương cũng biết được, cậu em ruột này đúng là người rất quan trọng đối với gã.
- Long Kiếm, đây là Trương Dương, là bạn tốt của anh, cậu ây cũng là khách được mời đến đây, tu vi của cậu ấy còn mạnh hơn anh nhiều.
Long Kiếm lúc này cũng đưa mắt nhìn về phía Trương Dương, trong ánh mắt còn hiện lên vẻ tò mò.
Trông cậu rất giống với Long Phong, cho dù Long Phong không nói thì Trương Dương cũng có thể đoán ra quan hệ của hai người. Lúc trước Long Phong vẫn giữ linh dược bên mình, chắc chắn là có một viên để dành cho Long Kiếm.
Nhìn Trương Dương một hồi, Long
Kiếm mới nói với Long Phong:
- Anh, mẹ nói anh đánh cuộc thua nên phải làm vệ sĩ cho người khác ba năm, chuyện nà có thật không vậy?
Trên mặt Long Phong hiện lên vẻ ngượng ngùng, chuyện gã và Trương Dương đánh cuộc đã trở thành quá khứ, hai người cũng chưa bao giờ nhắc lại chuyện này.
Tuy nhiên, hai người cũng vì thế mới ở cùng một chỗ với nhau, lúc đó Trương Dương cũng có mục đích khác, nhưng không ngờ sau này hai người lại trở thành bạn bè thân thiết của nhau.
- Đúng là có chuyện đó. Vì tài nghệ của anh không được bằng người ta mà.
Long Phong nhỏ giọng giải thích một câu, chuyện này gã chỉ nói với cha, tộc trưởng Long gia đương nhiệm. Cha gã chắc chắn sẽ không nói cho những người khác, còn người nhà mình thì không cần phải giấu diếm.
- Người đánh bại anh chắc phải lợi hại lắm nhỉ? Đó chắc phải là người lớn tuổi, cố ý ức hiếp anh đúng không?
Long Kiếm hỏi một câu, sau khi biết chuyện Long Phong bị thua và phải làm vệ sĩ cho người ta, thì chuyện này luôn mắc nghẹn trong lòng cậu, cậu đã sớm muốn hỏi cho rõ rồi.
Cậu hỏi như vậy, Trương Dương cũng có chút ngượng ngùng, vì người đánh bại Long Phong lúc đó chính là hắn.
- Không, bây giờ không sao rồi, chuyện lần trước không nên nói nữa, anh muốn đi gặp tộc trưởng đã.
Long Phong cố giấu sự xấu hổ của mình lại, vội vàng nói một câu, nói xong liền dẫn Trương Dương đi thẳng về phía trước.
Đi được vài bước gã mới nhớ ra, liền quay lại dặn dò Long Kiếm vào câu, để cậu dẫn Long Thành đi tìm người. Long Thành là đệ tử ngoại môn, trong gia tộc cũng có người phụ trách chuyện của đệ tử ngoại môn, để cho bọn họ chiêu đãi Long Thành trước đã.
Long Kiếm không có được đáp án, nên cũng tỏ ra thất vọng. Tuy nhiên sự thất vọng này cũng nhanh chóng biến mất, cậu hỏi được rất nhiều chuyện thú vị từ Long Thành.
Đệ tử trực hệ của Long gia, không có nội kình tầng thứ hai trở lên thì không được ra khỏi nhà, tối đa cũng chỉ đi ngắm cảnh bên ngoài núi một chút mà thôi, còn rời khỏi thì chắc chắn là không dám.
Long Kiếm tuy nhỏ tuổi, nhưng rất thích hướng ra thế giới bên ngoài.
Hiện tại tu vi của cậu chưa đủ, nên không có cơ hội ra ngoài, vì thế đành phải hỏi những người mới ra ngoài về, Long Thành liền trở thành đối tượng thích hợp nhất để cậu hỏi. Long Phong bảo cậu dẫn Long Thành đi tìm người, nhưng cậu liền dẫn Long Thành về phòng mình, tán gẫu một hồi, cậu đã hỏi rất nhiều câu hỏi cổ quái.
Điều này thì Long Phong không biết, gã đã dẫn Trương Dương đến hậu viện, Truy Phong, Tia Chớp và Vô Ảnh cũng đi theo.
Đứng trước cửa hậu viện, Long Phong lại tỏ ra do dự.
Trương Dương đi gặp tộc trưởng thì không vấn đề gì, không chỉ là vì thân phận của Trương Dương, mà thực lực của hắn cũng đủ tư cách này.
Tuy nhiên mang theo cả Truy Phong, Tia Chớp và Vô Ảnh đi cùng thì có vẻ không thích hợp cho lắm, bởi vì trong phòng nói chuyện, nếu như xuất hiện một con ngựa đứng bên cạnh thì rất kỳ quái.
- Tia Chớp!
Trương Dương đột nhiên cười cười, vẫy tay với Tia Chớp!
Tia Chớp quay đầu lại, vội vàng chạy tới, trên khuôn mặt của nó còn hiện lên vẻ nịnh bợ.
- Bảo cả Vô Ảnh và Truy Phong đứng đây đợi nhé, không được đi lung tung, nhớ chưa!
Trương Dương lấy từ trong người ra một cái chai nhỏ, lấy ra ba viên thuốc ném cho Tia Chớp!
Đây là thuốc bình thường, là đồ ăn vặt của bọn chúng. Mấy thứ đồ ăn vặt này mấy hôm trước Truy Phong cũng bắt đầu ăn, nó cũng thích ứng rất nhanh.
Lúc trước Tia Chớp nói cho nó đều không sai, đi theo Trương Dương thật sự là có rất nhiều đồ ăn ngon.
Nghe xong Trương Dương dặn dò, nó lập tức gật đầu lia lịa, lập tức cầm lấy viên thuốc trở về, nó không dám ăn tham, ba viên thuốc đều được chia đều.
Trương Dương lắc đầu cười cười, lúc này mới đi cùng với Long Phong vào trong hậu viện.
Hậu viện không có gì khác biệt lắm so với chỗ khác, chỉ là người ở đây it hơn một chút, ở đây ngoài đệ tử trực hệ của Long gia và một số ít nô bộc được ra vào thì không cho phép ai được vào.
- Đi thông báo một tiếng, nói là bạn của Y thánh Nhất Mạch đã đến rồi.
đi vào được một đoạn, đến một cửa viện, ở đây có hai người đang đứng canh.
Long Phong đi lên, trực tiếp dặn dò một câu, thủ vệ lập tức gật đầu.
- Vâng, Phong thiếu gia.
Thủ vệ liền chạy vào, Long Phong không muốn đi theo vào, mà đứng đó giới thiệu với Trương Dương một số việc của Long gia.
Một lúc sau, thủ vệ kia đã trở về, cung kính mời Trương Dương và Long Phong vào bên trong. Tộc trưởng đã đợi ở phòng khách rồi.
Phòng tiếp khách là nơi để Long gia tiếp đón khách quý, thông thường mà nói nơi đây chỉ có trưởng lão và tộc trưởng đến sử dụng mà thôi.
Trưởng lão và tộc trưởng là những người có địa vị rất cao, khách mà để họ đích thân tiếp cũng đều rất quan trọng. Long Phong không ngờ tộc trưởng sẽ tiếp Trương Dương ở phòng khách, đây là một sự đãi ngộ rất cao.
Gã vốn tưởng rằng tộc trưởng chỉ gặp bọn họ ở một căn phòng bình thường nào đó, dù sao tộc trưởng cũng không biết thực lực thật sự của Trương Dương, Long Phong chỉ báo cáo qua một lần mà thôi.
- Tộc trưởng.
Phòng tiếp khách rất lớn, thủ vệ sau khi dẫn họ đến thì lập tức lui về, Long Phong nhìn thấy bên trong đã có một người đang ngồi, lập tức nói một tiếng.
Quy củ của Long gia rất nghiêm, đặc biệt là với tộc trưởng, cho dù là con cái của tộc trưởng cũng đều phải gọi cha mình như vậy, để bày tỏ sự công bằng đối với mọi người. Cho nên lúc ở bên ngoài Trương Dương chưa từng gọi "cha".
- Long Phong đã trở lại, vị này chắc là bạn bè của Y thánh Nhất Mạch đúng không, hoan nghênh cậu đến Long gia.
Người ngồi ở ghế liền đứng lên, mỉm cười nhìn Long Phong sau đó lại nhìn Trương Dương.
Lúc ông ta nhìn Trương Dương, Trương Dương cũng đang quan sát ông, đó là một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ già hơn Trương Vận An một chút, còn tuổi tác thì có lẽ tương đương nhau.
Đây là tộc trưởng đương nhiệm của Long gia – Long Hạo Thiên. Trương Dương đã nhìn ra, tu vi của ông ta cũng giống như mình, đều là tầng thứ ba hậu kỳ.
Tuy nhiên tu vi của ông ta vững vàng hơn mình, ổn định hơn mình, xem ra cách thời điểm đột phá lên tầng thứ tư có lẽ cũng không xa.
Đương nhiên muốn đột phá lên tầng thứ tư thì không hề dễ dàng chút nào, nếu không có Thánh Nữ hoàn mà chỉ dựa vào sự cố gắng của mình
- Tại hạ Y thánh Nhất Mạch, Trương Dương xin chào tiền bối.
Trương Dương ôm quyền chào hỏi một câu, thái độ của hắn đối với Long Hạo Thiên cũng tốt hơn đối với Long Cửu nhiều, đây không phải là vì Long Hạo Thiên là tộc trưởng, mà là vì ông ta là cha của Long Phong.
Long Phong là bạn tốt của hắn, cha của Long Phong cũng là trưởng bối của mình.
- Đến Long gia rồi thì không cần phải khách khí như vậy, cứ ngồi xuống cái đã, hơn nữa ta và Vận An cũng là bạn bè tốt nhiều năm, Y thánh Nhất Mạch có thể có được một thiên tài như con đúng là điều đáng mừng.
Long Hạo Thiên cười cười, ông và Trương Vận An quả thực là chỗ quen biết lâu năm, nhưng không phải là bạn bè tốt, mà giữa bọn họ cũng có rất nhiều lần giao tranh.
Chẳng qua là đứng trước mặt vãn bối thì ông phải tỏ ra rộng lượng một chút.
Nhìn Trương Dương, Long Hạo Thiên cũng không khỏi giật mình, Trương Dương trẻ hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của ông.
Lúc trước Long Phong cũng đã gọi điện cho ông, Long gia không thể đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài dược, mà điện thoại chính là phương pháp duy nhất để liên lạc của bọn họ.
Lúc trước ông đã biết tu vi của Trương Dương, biết Trương Dương đã đột phá lên tầng thứ ba.
Lúc trước ông cũng rất chú ý đến Tdm mời Trương Dương đến Long gia chơi.
Ông biết rõ một cao thủ tầng thứ ba như vậy ý vị sẽ như thế nào, đây cũng là nguyên nhân hôm nay ông đích thân tiếp Trương Dương ở phòng khách như vậy.
- Tiền bối khách khí rồi, cậu cũng nhờ cháu hỏi thăm tiền bối.
Trương Dương cười nói, sau đó ngồi xuống.
- Cậu ư?
Long Hạo Thiên có chút sửng sốt, ông chỉ biết Trương Dương là truyền nhân của Y thánh Nhất Mạch, chứ không biết quan hệ trong đó như thế nào.
Long Phong vội vàng đứng lên nói qua quan hệ giữa Trương Dương và Trương Vận An.
Phương diện này rất phức tạp, gã cũng không hoàn toàn rõ ràng, tuy nhiên Trương Dương là truyền nhân của Y thánh Nhất Mạch là sự thật, bất kể quan hệ giữa hắn và Trương Vận An như thế nào thì hắn đều có thể dại diện cho Y thánh Nhất Mạch.
- Con nói, Trương Vận An đã đột phá lên tầng thứ tư?
Giới thiệu xong những điều này, Long Phong tiện thể nhắc đến tu vi của Trương Vận An, gã vừa nói xong Long Hạo Thiên cũng đứng lên, hai mắt tròn xoe.
Nói ra thì Long Hạo Thiên và Trương Vận An cũng quen nhau đến hơn hai chục năm, hai mươi năm qua hai người cũng từng giao đấu nhiều lần, nhưng tu vi vẫn đều tương đương nhau.
Hai người bọn họ bất kể là ai đột phá trước thì người kia cũng rất nhanh sẽ đột phá theo, điều này cũng là nguyên nhân từ trước đến nay bọn họ không ai áp chế được ai.
Hai người cạnh tranh lẫn nhau như những đối thủ, đồng thời với việc cạnh tranh cũng tạo cho nhau áp lực và động lực.
- Vâng, Trương tiền bối đã đột phá, chuyện đó con có thể cam đoan.
Long Phong nhẹ nhàng gật đầu, Trương Vận An tầng thứ tư không nghi ngờ, nhưng Long
Hạo Thiên đã đích thân giao thủ với Trương Vận An, thiếu chút nữa còn phải trả giá bằng sinh mạng của mình, đương nhiên là rất rõ ràng rồi.
← Ch. 0526 | Ch. 0528 → |