← Ch.0578 | Ch.0580 → |
- Công tử!
Xe vừa đến nhà, Trương Dương còn chưa kịp xuống xe Khúc Mỹ Lan đã từ trong nhà kích động chạy ra.
Lần này về nhà Mễ Tuyết không đưa theo cô ấy, để cô ấy ở nhà trông nhà, trong nhà có không ít đồ tốt, linh dược và những dược liệu hiếm có dù đều đã được giấu đi, nhưng mấy thứ dược liệu có giá trị cũng có rất nhiều, để Khúc Mỹ Lan ở nhà trông nhà cũng tốt.
Không phòng được cao thủ, nhưng phòng mấy tên trộm vặt thì không thành vấn đề.
Xuống xe, Trương Dương nhìn cô ấy, lập tức cười cười, nói:
- Không tệ nhỉ, chúc mừng cô!
- Công tử, anh biết rồi à!
Vẻ mặt hưng phấn của Khúc Mỹ Lan đột nhiên sửng sốt, giật mình nhìn Trương Dương.
Lúc này Long Phong và Mễ Tuyết cũng đều xuống xe, Truy Phong chầm chậm nhảy xuống từ chiếc Hummer, hai chân đáp xuống đất cái "xoạch", có vẻ rất bất mãn với nền đất cứng này.
Nó thích những nơi đất mềm, tơi xốp, chỉ những chỗ thoải mái như vậy, nó mới có thể phát huy được tốc độ biến thái của mình.
- Tôi chỉ biết, trong khoảng thời gian này cô không rảnh rỗi thôi! .
Trương Dương nhẹ nhàng cười, Khúc Mỹ Lan trong khoảng thời gian này quả thật rất chăm chỉ, cô đã đột phá, đã đạt đến tầng một trung kỳ như Long Thành rồi.
Tuổi của cô ít hơn Long Thành nhiều, điều này chứng tỏ tiến bộ của cô nhiều hơn Long Thành, lúc nãy cô chạy nhanh như vậy cũng là muốn báo tin vui này, để mọi người cùng chia sẻ niềm vui với cô.
- Phải đa tạ công tử đã thành toàn, thuốc công tử cho tôi rất hữu dụng!
Khúc Mỹ Lan hưng phấn gật đầu, lúc nhìn Trương Dương không khỏi lộ vẻ cảm kích, cô chọn đi theo Trương Dương, dù chỉ làm người hầu của Trương Dương, chẳng phải để nâng cao thực lực bản thân sao.
Giờ nhìn lại lựa chọn của cô lúc đầu quả không sai, chỉ dựa vào bản thân cô, lúc này căn bản chẳng thể tạo được đột phá gì, Trương Dương đã chế thuốc cho họ, trợ giúp rất nhiều cho họ.
Trương Dương cười cười, không nói gì, Mễ Tuyết lúc này đã bước qua.
Khúc Mỹ Lan không nói chuyện nội lực nữa, cô hiểu rõ, Mễ Tuyết là người thường, Trương Dương không muốn để cô ấy biết chuyện giữa những người tu luyện nội lực, khi ở nhà họ không nói những chuyện này trước mặt Mễ Tuyết.
Vừa mới về nên chẳng ai muốn ra ngoài, bữa trưa được giải quyết tại nhà.
Lần này người xuống bếp là Khúc Mỹ Lan. Tay nghề nấu nướng của Khúc Mỹ Lan không tệ, hồi xưa khi còn trên núi họ toàn tự nấu ăn.
Buổi chiều không có việc gì, buổi tối lại đổi Mễ Tuyết xuống bếp, cô muốn làm một bữa tối thịnh soạn, còn lấy mấy chai rượu vang ra, đây là lần đầu tiên Mễ Tuyết chủ động đem rượu ra.
- Cô, ra ngoài với tôi!
Cơm chiều vừa xong, Khúc Mỹ Lan còn chưa kịp dọn dẹp, Long Phong đã vội kêu cô nàng.
- Làm gì?
Khúc Mỹ Lan thoáng sửng sốt, lập tức cảnh giác nhìn Long Phong, hai tay còn che che ngực, giống như Long Phong có ý gì không tốt vậy.
- Tôi chỉ cho cô mấy chiêu!
Long Phong có chút dở khóc dở cười, nhỏ giọng nói câu, Long Phong chưa bao giờ có hứng thú với con gái, những tu luyện giả nội lực thông thường đều kết hôn rất muộn, chủ yếu là muốn tranh thủ lúc trẻ cố gắng tu luyện, khi có đực thực lực nhất định mới tính đến chuyện kết hôn.
- Thật à?
Mắt Khúc Mỹ Lan sáng lên, Long Phong gật đầu, nói:
- Đi ngay bây giờ, không thì coi như tôi chưa nói gì!
Long Phong nói xong liền xoay người rời khỏi, Khúc Mỹ Lan lần này không do dự, lập tức đi cùng.
Long Phong không chỉ đem theo Khúc Mỹ Lan đi, khi ra ngoài còn dụ dỗ cả Tia Chớp, Truy Phong và Vô Ảnh đi theo.
Trong nháy mắt, cả căn biệt thự chỉ còn lại Trương Dương và Mễ Tuyết.
- Trương Dương, thời gian qua mau thật, chúng ta đều sắp tốt nghiệp rồi, chúng ta cũng sắp đính hôn rồi!
Mễ Tuyết kéo tay Trương Dương đi thẳng lên ban công lầu hai, ở đó có thể nhìn thấy được cảnh sau núi, cũng có thể nhìn thấy được bầu trời đầy sao.
Ban công này nằm ở căn phòng ngủ tốt nhất, hiện tại Mễ Tuyết đang ở đây, lúc đầu Mễ Tuyết muốn giành căn phòng này cho Trương Dương, cuối cùng đã bị Trương Dương từ chối, con gái ai cũng thích ban công lớn một chút, hắn thường xuyên bế quan, chỉ cần ở phòng bình thường là được rồi.
- Đúng vậy, nhanh quá!
Trương Dương yên lặng gật đầu, trong mắt hắn còn mang theo chút khác thường.
Thời gian quả thật quá nhanh, từ lúc bị tai nạn trên không rồi xuyên qua đến giờ đã hơn nửa năm rồi, cuộc sống trong nửa năm này cũng hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.
So với kiếp trước chỉ hành nghề y kiếm tiền thì cuộc sống của kiếp này rõ ràng phong phú hơn nhiều, tu vi của hắn không chỉ tăng mạnh mà còn có thêm ba con linh thú bầu bạn, lại còn có được một lượng lớn linh dược nữa.
Những thứ này, lúc trước hắn chưa từng nghĩ đến.
- Trương Dương, có thể gặp được anh là niềm hạnh phúc nhất đời em!
Mễ Tuyết quay đầu lại, cầm tay Trương Dương, thâm tình nói, cô nhìn chằm chằm Trương Dương, si mê nhìn Trương Dương.
Đối mặt với người yêu, Trương Dương không kìm nổi cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi anh đào mê người kia.
- Ô...
Mễ Tuyết vừa định nói đã bị một hơi thở ấm áp ngăn lại, ngay sau đó, hai tay của Mễ Tuyết mất tự nhiên bám lấy cổ Trương Dương, hai người đã hoàn toàn dính chặt vào nhau.
- Trương Dương...
Thở gấp, Mễ Tuyết cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt cô đỏ ửng, như một quả táo chín.
Trương Dương nhìn cô, không kìm được lại cúi đầu xuống.
- Chúng ta, chúng ta vào trong đi!
Mấy phút sau, Mễ Tuyết vất vả lắm mới ngẩng được đầu lên, thấy Trương Dương còn muốn tiếp tục vội vàng nói, nói xong vùng khỏi lòng Trương Dương, chạy vào phòng.
Ngồi trên giường, sắc mặt Mễ Tuyết vẫn đỏ hồng.
Trương Dương cũng vào phòng, vừa bước đến bên giường, Mễ Tuyết đột nhiên đứng dậy, chủ động ôm lấy hắn, hai người lăn lên giường.
Chiếc áo lông và áo len của Mễ Tuyết nhanh chóng rơi xuống đất, chỉ nhoáng một cái, lần đầu tiên cơ thể chỉ mặc nội y của Mễ Tuyết hiện lên trước mắt Trương Dương.
Mắt Mễ Tuyết nhắm chặt, cơ thể hơi run rẩy, tuy nhiên cánh tay cô vẫn bám trên cổ Trương Dương.
Xem ra trước mặt người yêu, dù Trương Dương đã là cao thủ nội lực tầng bốn nhưng tâm tình vẫn có chút kích động, tim đập rộn lên.
Trương Dương là người của hai thế giới, nếu hắn mà không hiểu ý của Mễ Tuyết vậy thì hắn sống hai kiếp coi như vô ích rồi!
Cuối cùng, không kìm được nữa, môi Trương Dương nhẹ nhàng đặt xuống lỗ tai trắng nõn mềm mại của Mễ Tuyết, cơ thể Mễ Tuyết khẽ run lên, càng ôm chặt Trương Dương hơn.
Một cảm giác tê dại, mềm mại nháy mắt tràn ngập khắp cơ thể Mễ Tuyết, cô chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác này, cô chỉ cảm giác cả người mình dường như sắp bay lên, một niềm hạnh phúc rất khó nói thành lời.
Trương Dương cắn nhẹ tai Mễ Tuyết, nhẹ nhàng mút mát, dùng đầu lưỡi vẽ hình dáng tai cô, lưu lại ở những vị trí mẫn cảm của cô, cơ thể Mễ Tuyết càng run rẩy hơn, miệng bắt đầu phát ra những tiếng rên khe khẽ, sắc mặt càng đỏ hơn.
Lúc cắn tai Mễ Tuyết, hơi nóng từ miệng Trương Dương không ngừng truyền vào tai Mễ Tuyết, cơ thể cô càng run rẩy nhiều hơn.
Thấy phản ứng của Mễ Tuyết, Trương Dương đột nhiên cảm thấy khẩn trương, kiếp trước hắn từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa thực lòng yêu ai, hắn lúc đó chỉ muốn tiết dục chứ chẳng nghĩ đến gì khác.
Còn bây giờ, đối diện với người hắn thực sự yêu, hắn lại rất băn khoăn.
Trương Dương đang sững sờ, trên tai đột nhiên có chút tê dại, Mễ Tuyết trước nay chưa từng có chút kinh nghiệm giờ phút này cũng đang học hỏi, căn nhẹ vành tai Trương Dương.
Cảm giác tê dại này khiến bụng giữa của Trương Dương nhanh chóng dâng lên một cổ hỏa khí, hắn không còn nghĩ ngợi được nhiều nữa, cúi thấp đầu xuống, trượt từ cổ Mễ Tuyết xuống đôi bồng đảo mềm mại.
Ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn vài cái, một mảnh áo nữa lại rời khỏi cơ thể Mễ Tuyết, đôi gò bồng đảo cao ngất lần đầu tiên hiện ra trước mắt Trương Dương.
Cho dù là cao thủ nội lực Trương Dương thì lúc này cũng không chịu đựng được nữa, hắn nhẹ nhàng ngậm lấy nụ hoa anh đào kia.
Mễ Tuyết thở càng lúc càng gấp gáp, đôi mắt mơ màng, thần thái kiều mỵ, trong mắt là cả một mảng mông lung.
Trương Dương ngẩng đầu, nhìn đôi bải vai hơi run rẩy của người yêu dưới thân mình, yết hầu chuyển động, hắn đã là cao thủ nội lực tầng bốn rồi, vậy mà lúc này trán bắt đầu toát mồ hôi.
Mễ Tuyết nằm trên giường, sắc mặt ửng hồng, vì căng, trước ngực của nàng dường như cũng long lanh mấy giọt mồ hôi.
Nhìn từ trên xuống dưới, Mễ Tuyết sở hữu một cơ thể mà vô số phụ nữ phải ghen tỵ, đèn đã bị Mễ Tuyết tắt, ánh trăng mờ ảo từ bên ngoài chiếu qua rèm cửa sổ càng tăng thêm vẻ đẹp mê người của cô.
Mảnh vải cuối cùng trên người Mễ Tuyết cũng nhẹ nhàng rơi xuống đất,
Cơ thể cô được Trương Dương nhẹ nhàng lật qua, yết hầu Trương Dương lại không kìm được, hai tay chậm rãi đặt xuống vùng núi tròn đầy kia.
Giọng Mễ Tuyết càng lớn hơn, cô không biết đã bao lâu, chỉ cảm thấy cơ thể mình lại bị lật qua, đầu lưỡi nóng hầm hập không ngừng hoạt động trên cơ thể cô, từ cao xuống thấp, rồi lại từ thấp lên cao, đầu lưỡi di chuyển đến đây cơ thể cô lại càng run rẩy đến đó.
- Em yêu, chuẩn bị xong chưa?
Bên tai cô đột nhiên vang lên giọng nói của Trương Dương, cô gật đầu theo bản năng, mặt cô lại càng đỏ hơn.
- Dạ!
Mày Mễ Tuyết đột nhiên nhíu lại, lần đầu tiên Mễ Tuyết cảm nhận được loại dị vật này, không kìm được khẽ hừ một tiếng.
Trương Dương đã vào sâu cơ thể cô, tìm được tầng cách trở phía trước.
- A!
Một cảm giác đau đớn chợt lóe lên rồi biến mất, Mễ Tuyết chỉ kêu lên được nửa tiếng, âm thanh phía sau càng lúc càng thấp, ngón tay nàng bấu chặt ra giường, bấu rất chặt.
Trương Dương dù thế nào cũng là Thánh y Nhất Mạch, lại là cao thủ nội lực tầng bốn, có thể dùng vài động tác giúp người yêu giảm bớt đau đớn.
Chiếc giường dưới người Mễ Tuyết bắt đầu chuyển động, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người cùng với những âm thanh vô cùng hấp dẫn, phải rất lâu sau, những âm thanh này mới hoàn toàn biến mất.
Đêm nay, Long Phong và Khúc Mỹ Lan khuya mới về, Khúc Mỹ Lan không biết gì cả, còn đắm chìm vào những nội dung ban nãy Long Phong giảng giải cho cô.
Long Phong thực sự đã chỉ dạy cho cô rất nhiều, ở Long gia Long Phong là truyền nhân trực hệ, chỉ điểm cho mấy người ở tầng một là chuyện vô cùng đơn giản.
Lúc về phòng mình, thấy phòng Trương Dương không có người, khóe miệng Long Phong chậm rãi nhướng lên, nở một nụ cười cổ quái.
← Ch. 0578 | Ch. 0580 → |