← Ch.0675 | Ch.0677 → |
Trương Đạo Phong và Trương Vận An cùng liếc nhìn nhau, trên mặt hai người đều tỏ vẻ vui mừng.
Trương Dương có được thành tích khá như vậy, lại còn trẻ như vậy, tâm tính lại có thể ổn trọng đến thế, thành thục đến thế quả thực khá là không dễ dàng, tất cả biểu hiện của Trương Dương đều khiến cho bọn họ vô cùng thoả mãn.
- Nói hay lắm, Trương gia ta có người kế tục rồi!
Một tràng thanh âm nặng nề đột nhiên vang lên, Trương Đạo Phong, Trương Vận An cùng Trương Dương đều hướng ánh nhìn lại phía cửa ra vào, Trương Bình Lỗ không biết đã về lại đây từ lúc nào.
- Lão gia tử, ngài không cần đi tra xét, người của Long gia đã đưa tin tới, người của Hô Duyên gia quả thực đã chạy thoát!
Trương Dương lập tức nói một câu, Trương Đạo Phong bên cạnh cũng gật đầu.
Trương gia vốn ít người, dù rất mực đoàn kết nhưng neo người vẫn là điểm yếu, muốn cái gì cũng không giống mấy đại gia tộc có rất nhiều nhân thủ có thể phái đi kia, mà chuyện gì cũng phải tự mình đi làm.
- Điểm ấy ta đã sớm đoán trước, chuyện ta đi thăm dò chính là bọn họ sẽ đem đến đâu!
Trương Bình Lỗ mỉm cười, chậm rãi gật đầu.
Vừa rồi ông ta đã đến đây, đã nghe được những điều Trương Dương nói, hiện tại lại càng hài lòng về Trương Dương.
- Lão gia tử, ngài trở về nhanh như vậy, chẳng lẽ đã tra ra bọn họ đi đâu rồi?
Trương Đạo Phong đột nhiên hỏi một câu, Trương Vận An cũng nhìn chằm chằm vào Trương Bình Lỗ, bọn họ cũng đều biết, lão gia tử mặc dù có hơi bất cần đời, nhưng làm việc lại rất mực chăm chú, không có có tin tức thì tuyệt đối sẽ không trở về nhanh như vậy.
- Đó là lẽ tự nhiên, ta thân chinh xuất mã, không có chuyện gì là tra không ra cả!
Trương Bình Lỗ càng thêm phần vui vẻ, lại còn xen lẫn vẻ đắc ý, bộ dạng này của ông lão chẳng khác gì đứa bé, y như Lão ngoan đồng, càng già càng giống con nít, cả người tu luyện nội kình cũng không phải là ngoại lệ.
- Lão gia tử, người trong gia tộc Hô Duyên rốt cuộc là đã đi đâu?
Trương Vận An cũng theo đó hỏi một câu, ông ta thì ngược lại không có nghĩ nhiều như vậy mà chỉ muốn sớm một chút tìm cho ra, là báo thù cho Trương Dương, cũng là để cho tất cả ai nấy đều biết rằng Trương Dương chính là "nghịch lân"(Long thần dùng vảy rồng trên người để bảo vệ bản thân mình, Vạn người không ai địch nổi. Chỉ riêng ở phía cổ, có một phiến vảy ngược, là yếu điểm của họ nhà rồng. Chỉ cần vừa chạm vào, đã khiến Long thần giận dữ. Người từng đụng vào Nghịch lân, không ai may mắn thoát khỏi cái chết. =>ví như báu vật kẻ khác không thể đụng vào-DG) của Trương gia, dù là người ở phương nào cũng không được sờ đến hắn.
Trương Bình Lỗ ngồi ở chỗ kia, cho mình rót chén trà. Chậm rì rì uống xong, tại Trương Vận An nhịn không được đang muốn đặt câu hỏi lần nữa, trong miệng mới nhẹ nhàng thốt ra hai chữ:
- Âm Sơn!
- Âm Sơn?
Trương Vận An, Trương Đạo Phong và cả Trương Dương đều nhìn nhau, Âm Sơn cũng là danh sơn của Trung Hoa, một trong mười rặng núi lớn, Âm Sơn sơn mạch so với Thiên Sơn thì nhỏ hơn một chút, nhưng là có chiều dài đến 2000 dặm có hơn.
Núi lớn dài 2000 dặm có hơn, khẳng định đa phần diện tích đều ở vào trạng thái nguyên thủy, hơn nữa Âm Sơn thuộc về thảo nguyên Mông cổ. Đó đều là chỗ hoang vắng, quả thực là thích hợp cho đại gia tộc ẩn cư.
Người của Hô Duyên gia dụng cách tránh né Trương gia trả thù mà trốn vào Âm Sơn cũng rất có khả năng.
- Lão gia tử, Âm Sơn lớn như vậy, ngài biết rõ bọn họ cụ thể ở đâu sao?
Trương Đạo Phong lại hỏi một câu. Ánh mắt của Trương Vận An và Trương Dương lập tức đều tập trung vào Trương Bình Lỗ, Âm Sơn quá lớn, biết rõ bọn họ ở đâu mới là mấu chốt.
Bằng không thì ngọn núi lớn nhường này, đi tìm từng chút một không biết phải tìm bao lâu, hơn nữa cũng không nhất định là có thể tìm được.
- Vị trí cụ thể ta vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng đã tập trung trong mấy ngọn núi. Khẳng định gần như là một trong số đó!
Trương Bình Lỗ khẽ lắc đầu, ông ta không biết là chỗ nào, nhưng lại có thể tập trung trong khu vực mấy ngọn núi, chỉ là mấy ngọn núi thì việc tìm kiếm sẽ không thể nghi ngờ là bắt đầu đơn giản đi rất nhiều.
Mấy ngọn núi này, mấy người bọn họ dùng thời gian chẳng bao lâu liền có thể tìm qua một lượt, Hô Duyên Phong có thể che dấu khí tức của mình, nhưng những kẻ khác thì không thể, bị bọn họ phát hiện chút dấu vết để lại thì liền có thể tìm được những... kẻ trốn chạy này.
- Lão gia tử, ngài đi ra ngoài cũng không có bao nhiêu thời gian, làm thế nào mà tra ra được hay vậy?
Trương Dương đột nhiên lại hỏi một câu, Trương Vận An và Trương Đạo Phong trên mặt cũng đều lộ ra vẻ hiếu kỳ tương tự, Âm Sơn cách chỗ bọn họ cũng không gần, khoảng cách này cho dù đến rồi đi ngay cũng cần phải mất thời gian, Trương Bình Lỗ rốt cuộc là làm cách nào mà biết được Hô Duyên gia chuyển đi nơi nào, bọn họ thật sự rất muốn biết.
Trương Bình Lỗ cười lớn một tiếng, trên mặt càng lộ vẻ đắc ý hơn, nói:
- Ha ha, lão Phong tử là đồ đần, không biết kỹ thuật tiên tiến, nhưng ta thì lại biết, các anh cũng biết, trên cái thế giới này có thứ tên gọi vệ tinh, hết thảy mọi thứ trên mặt đất đều có thể xem rất rành mạch, lúc nãy là ta đi tìm một vãn bối bảo y giúp ta tra ra tung tích của Hô Duyên gia sau khi rời đi!
- Vệ tinh?
Lần này người há hốc mồm lại là Trương Dương, Trương Vận An và Trương Đạo Phong cũng đều rất giật mình.
Chẳng ai ngờ rằng Lão Tổ tông nhà mình coi vậy mà tân tiến đến như thế, biết rõ vận dụng vệ tinh, vệ tinh quả thật có thể quan sát rất nhiều thứ trên mặt đất, tra ra đám người Hô Duyên gia chạy đi từ Thiên Sơn cũng rất có khả năng.
Nhưng việc điều tra cũng không phải dễ dàng như vậy, theo như lời Trương Bình Lỗ thì vị "vãn bối" này đoán chừng cũng là người có thực lực.
Mặc kệ Trương Bình Lỗ dùng phương pháp gì, bọn họ hiện tại quả thực đã tìm được chỗ Hô Duyên gia mới dời đến, đây mới là mấu chốt, mới là kết quả bọn họ muốn.
- Lão gia tử, xin phục ngài sát đất, ngài rõ ràng lại có thể nghĩ đến dùng vệ tinh!
Trương Đạo Phong cười khổ khẽ lắc đầu, phương pháp Trương Bình Lỗ sử dụng cũng ngoài dự liệu của ông ta, giờ thì có thể thấy rằng Lão Tổ tông nhà mình cũng không phải già mà ngoan cố như trong tưởng tượng, ông lão tiếp xúc với những điều mới lạ này nọ còn nhiều hơn so với chính ông ta.
- Đó là lẽ đương nhiên, ta đã tra được bọn họ sau khi đến Âm Sơn liền biến mất, vệ tinh có thể tra ra quá trình bọn họ dời đi, nhưng lại không tra ra vị trí hiện tại của bọn họ trên mặt đất, ta đoán chừng chỗ đó có khả năng đã bị trận pháp che dấu, nếu thực nói như vậy, chỗ đó không chừng là đã được bọn họ chuẩn bị xong từ trước, là gia tộc Hô Duyên có cao thủ về trận pháp, dựng trận pháp một lần nữa mới giấu diếm được tìm kiếm bằng vệ tinh!
Trương Bình Lỗ mỉm cười gật đầu, dùng vệ tinh tra ra tung tích Hô Duyên gia quả thật làm cho ông lão rất đắc ý.
Lần này là ông lão dùng vệ tinh quân dụng, vị "vãn bối" mà ông lão nói kia quả thật có vai trò cực lớn, nói là vãn bối, kỳ thật so Trương Vận An còn lớn tuổi hơn, chỉ là trong mắt ông lão, người của cõi thế tục dù tuổi tác có lớn mấy thì cũng vẫn là vãn bối.
Ai cũng không có khả năng như cái kia dạng, sống lâu như vậy.
- Ta về đây, các anh cứ chuẩn bị sẵn sàng, hai ngày sau chúng ta liền xuất phát, trực tiếp đi Âm Sơn!
Dáng tươi cười của Trương Bình Lỗ phút chốc lại biến mất rồi, lúc nói chuyện trong phòng lại không tự nhiên tỏa ra một luồng sát khí.
Luồng sát khí này lại khiến cho đám ba người Trương Dương cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.
Ba người đều rõ ràng, lão gia tử lần này thật sự đã nổi giận. Bình thường một người tu luyện nội kình nhị đẳng, một khi tức giận đều có thể khiến máu tươi nhuốm ba bước, khiến kẻ khác phơi thây tại chỗ, Đại viên mãn như lão gia tử mà thật sự nổi giận thì thật đúng là máu chảy thành sông.
- Rõ ạ, hai ngày này chúng cháu nhất định sẽ chuẩn bị sẵn sàng!
Trương Đạo Phong lên tiếng trước, Trương Vận An vàTrương Dương cũng đều thể hiện rõ ràng. Trương Bình Lỗ lúc này mới thoả mãn rời đi.
Lão nhân gia này hành tung bất định, đi cũng không biết đi đâu, nhưng ông lão đã nói hai ngày sau xuất phát. Bọn họ sẽ tận dụng tối đa thời gian hai ngày này để chuẩn bị sẵn sàng là được.
Hai ngày trông thì có vẻ rất nhiều nhưng kỳ thật lại trôi qua rất nhanh.
Lần này sắp đi trả thù thế gia ngàn năm có Thủ Hộ Giả Đại viên mãn, đừng thấy Hô Duyên Phong bị thương, lạc đà chết gầy còn to hơn ngựa, Hô Duyên gia lại không biết đã ngầm chuẩn bị đến đâu nữa.
Lần này đánh đến tận cửa, cũng là lần đối đầu lớn nhất giữa nội kình thế gia sống mái với nhau trong suốt mấy trăm năm qua, hai thế gia ngàn năm đánh nhau, mặc kệ kết quả như thế nào thì hiển nhiên vẫn sẽ kinh động hết thảy mọi người.
Đối với Trương gia mà nói, đây cũng là cơ hội dương danh, chứng minh mình lần nữa. Bất kể là Trương Dương hay là Trương Vận An lẫn Trương Đạo Phong, thậm chí là Trương Bình Lỗ đều không cho phép chuyện lần này có gì sơ suất, bọn họ nhất định phải cho tất cả mọi người rõ ràng. Trương gia là thế gia ngàn năm, đừng thấy chỉ có bốn người nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện khi dễ được.
Nếu thật chọc giận bọn họ thì hậu quả cũng không phải người bình thường có khả năng gánh chịu.
- Ông ngoại, cậu, đây là mấy bình tinh huyết linh thú tứ đẳng. Hai người tranh thủ thời gian phối ra một ít Tinh Huyết Đan tứ đẳng, như vậy khi đối chiến với Hô Duyên gia chúng ta càng có phần nắm chắc!
Trương Bình Lỗ vừa đi, Trương Dương liền lấy ra rất nhiều thứ từ trong tủ bảo hiểm.
Tinh huyết linh thú tứ đẳng, Hỏa Long quả, Ngọc Phục Linh ngàn năm có được từ trước cùng với Vạn Niên Linh Nhũ và ngàn năm Hà Thủ Ô vừa đoạt được không lâu.
Cộng thêm một phần nguyên liệu Long gia lần trước đền bù tổn thất cho Trương Dương, Trương Dương thoáng cái lấy ra thiệt nhiều nguyên liệu thiên tài địa bảo đỉnh cấp.
Những thứ nguyên liệu này lại khiến cho Trương Đạo Phong cùng Trương Vận An đều nhìn mà ngây cả người.
Hai người bọn họ tuổi tác đều lớn hơn rất nhiều so với Trương Dương, đặc biệt là Trương Đạo Phong, không chỉ chính mình gặp được thiên tài địa bảo mà còn giúp những người khác phối chế qua không ít thuốc, dù là như thế nhưng cũng chưa từng thấy qua nhiều nguyên liệu đỉnh cấp như vậy.
- Dương Dương, cháu, cháu kiếm được nhiều thứ tốt như vậy từ hồi nào thế?
Thấy Trương Dương từng bước từng bước lấy ra những vật này, ngoại trừ thiên tài địa bảo ra thì cũng không có thiếu các phụ dược đáng quý, Trương Vận An cũng nhịn không được nữa liền trực tiếp hỏi một câu.
- Đều là cháu tự tích lũy trong khoảng thời gian này, vừa khéo có cậu và ông ngoại ở đây, cháu không cần một mình vất vả phối chế toàn bộ ra thành phẩm rồi!
Trương Dương cười ha hả, nhiều thứ tốt như vậy khiến hắn cũng có chút đắc ý, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
- Không khổ cực gì, cho dù vất vả hơn mà có thể phối chế ra nhiều Linh Dược như vậy thì ta cũng chấp nhận, Dương Dương, cháu thật sự là dân địa chủ phú hào, không, địa chủ phú hào cũng không ai giàu có như cháu!
Nhìn một đống lớn các thứ đồ tốt, Trương Vận An hai mắt sáng rỡ.
Nhiều thứ tốt như vậy, ngay cả thời điểm Trương gia cường thịnh nhất cũng không nhất định sẽ có nhiều như vậy, lúc này trong lòng ông ta kích động cũng không biết nên nói thế nào cho phải.
Đống đồ này thuộc về Trương Dương, thế nhưng Trương Dương là ai, là truyền nhân của Trương gia bọn họ, lại còn là truyền nhân duy nhất trước mắt, toàn bộ những thứ Trương gia sở hữu trong tương lai đều sẽ thuộc về Trương Dương, những thứ tốt hắn sở hữu tự nhiên là càng nhiều càng tốt.
Trương Đạo Phong cũng có chút kích động, nhưng nếu so với Trương Vận An thì còn nhiều hơn một ít.
Thứ đầu tiên ông ta nghĩ tới chính là Vô Ảnh, Tầm Bảo Thử quả thực lợi hại, ông ta đem hết công lao những thứ mà Trương Dương lấy hết thảy đều quy về Vô Ảnh.
Đồng thời trong lòng ông ta cũng cảm thán vô cùng, những gì ông ta và Trương Vận An nghĩ đều giống nhau, Trương Dương sở hữu càng nhiều thì càng tốt, xem ra lúc này đây, là trời xanh thật sự muốn giúp cho Trương gia bọn họ quật khởi thêm lần nữa.
Nghĩ đến việc Trương gia quật khởi, Trương Đạo Phong trong lòng lại không tự nhiên dấy lên chút nỗi niềm sầu não, lặng lẽ bụng bảo dạ:
"Thi Hoa, con đã có một đứa con giỏi giang, năm đó thực sự là cha có lỗi với con!"
Con gái đã thật sự để lại cho Trương gia một truyền nhân hoàn hảo, lúc này trong lòng Trương Đạo Phong cũng đã bắt đầu hối hận, lúc trước nếu không phải lão hà khắc, tuân thủ nhiều quy củ của tổ tiên như vậy thì tốt rồi, nói không chừng con gái cũng sẽ không gặp phải đại nạn, hiện tại cũng có thể cùng Trương Dương làm người một nhà thật vui vẻ.
- Cậu, ông ngoại, làm phiền hai người lo liệu đống này rồi, cháu đi trước, nhiều dược liệu như vậy sẽ cần chút thời gian để phối chế!
Trương Dương đem tất cả các thứ chia ra xong xuôi rồi cười mà xin phép quay trở về phòng mình, phối thuốc cần phải có thời gian, thời gian hai ngày cũng không nhiều, chỉ dựa vào một mình hắn, chỗ dược liệu này thật đúng là không thể phối chế xong.
Chỗ này đều là Linh Dược, cho dù nội kình tứ đẳng như hắn thì phối chế Linh Dược cũng không thể có chỗ nào qua loa, đều cần phải có thời gian.
Thời gian hai ngày thoáng cái đã qua.
Hai ngày này, Trương Vận An và Trương Đạo Phong đều vất vả không ít. Đem phối chế tất cả nguyên liệu đỉnh cấp thành Linh Dược, phối nhiều Linh Dược như vậy nhưng hai người đến một lần thất thủ cũng đều không có, đủ để nhìn ra bản lĩnh phối thuốc của bọn họ.
Trương gia phối thuốc có một không hai trong thiên hạ, đây cũng không phải chỉ là nói suông mà thôi.
Hai người đều rất mệt nhọc, nhưng nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi, lúc này đây sau khi đã phối thuốc, giá trị con người của Trương Dương đã phong phú, vượt xa hết thảy mọi người.
Chỉ sợ cũng chỉ có thế gia lớn cỡ Long gia hoặc đại môn phái như Thiếu Lâm mới có thể so với hắn.
Những thế gia, môn phái này đều tích góp từng tí một rất nhiều năm, lại là mọi người cùng chung sức tích góp từng tí một mới được nhiều như vậy. Trương Dương một người liền có thể so sánh với bọn họ, đủ để tiếu ngạo toàn bộ giới tu luyện rồi.
Trong túi trước ngực hai người lúc này đều có bình ngọc.
Trong bình ngọc có tất cả năm viên Tinh Huyết Đan, Trương Dương đối với người trong nhà sẽ không bao giờ keo kiệt, hắn lần này hợp thành gần trăm viên Tinh Huyết Đan, đủ cho bọn họ sử dụng trong thời gian rất dài.
Ngoài để lại cho Tam đại Linh Thú cùng với Mễ Tuyết tu luyện trong tương lai ra thì Trương Vận An và Trương Đạo Phong đều chia chác được không ít, năm viên là số hai người bọn họ lựa chọn cho mình, đối với bọn họ mà nói năm viên là đủ, tứ đẳng về sau thì coi như là có được Tinh Huyết Đan tứ đẳng cũng không thể lợi dụng Tinh Huyết Đan để lên cấp, mấy viên Tinh Huyết Đan này chủ yếu là để sử dụng trong chiến đấu.
Hai người kiên trì thì chỉ cần năm viên, Trương Dương cũng chẳng nỡ ép, nếu đáng ngại thì chờ khi về rồi đưa thêm một lần nữa cũng chẳng sao.
Buổi sáng ngày thứ ba, điện thoại Trương Dương liền nhận được tin nhắn.
Tin này dĩ nhiên là Trương Bình Lỗ gửi tới, bảo bọn họ xuất phát trước rồi tụ họp luôn tại Âm Sơn.
Lão gia tử này đã tự mình xuất phát trước, căn bản không chờ bọn họ.
Đối với kết quả này Trương Dương là dở khóc dở cười, sau khi nói cho Trương Vận An và Trương Đạo Phong thì bọn họ cũng đều trừng to hai mắt mà nhìn nhau.
Lão gia tử không "rên" một tiếng đã tự mình đi trước rồi, bọn họ lại còn ở lại chỗ này chờ đợi lâu như vậy.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Cuối cùng vẫn là Trương Đạo Phong thở dài lên tiếng, cầm lấy đồ đạc của mình rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Long Phong, Mễ Tuyết còn có Khúc Mỹ Lan đều đứng ngay cửa ra vào, lần này đi ra ngoài là để giải quyết ân oán giữa Trương gia và Hô Duyên gia, Trương Dương không để cho Long Phong đi theo, một mình đi "thăm hỏi" thì hắn có thể dùng danh nghĩa cá nhân, nhưng khi đánh đến tận cửa mà còn đi theo thì sẽ khác, dù cho anh ta có nói như thế nào thì trong mắt đối phương anh ta vẫn là đại diện cho Long gia.
Long Phong cũng biết tính đặc thù của chuyện lần này nên chịu ở lại trong nhà khổ tu.
- Trương Dương, cậu, ông ngoại, mọi người mau trở về nhé!
Đứng ở cửa ra vào, Mễ Tuyết kéo tay Trương Dương khẽ bảo, Trương Vận An thì cười ha hả mà lên xe trước ngồi ở ghế lái.
Ông ta lái chiếc Benz của Trương Dương, vốn dĩ Trương Vận An không biết lái xe, mấy ngày này tạm thời học cấp tốc, về phần bằng lái thì dùng thân phận của Trương Dương rất dễ dàng kiếm lấy một cái.
- Em yên tâm, anh cùng cậu, ông ngoại làm xong việc rồi sẽ về!
Trương Dương cúi đầu mỉm cười, lần này đi ra ngoài cũng không có nói cho Mễ Tuyết biết nguyên nhân mà chỉ bảo là mấy người cùng ra ngoài làm việc.
Là việc của trưởng bối thì dù là Mễ Tuyết cũng không tiện phản đối.
- Em hiểu mà, anh trở về sớm chút nha, em sắp tốt nghiệp rồi, chờ sau khi tốt nghiệp sẽ đến chỗ anh bảo để thực tập!
Mễ Tuyết gật đầu, nếu so với Trương Dương thì cô tốt nghiệp sớm hơn một năm, còn về chỗ mà Trương Dương nói thì là một chuỗi khách sạn năm sao, nói thế nào thì cũng mạnh hơn nhiều so với cái tiệm cơm hiện tại của cô.
Về sau đi kinh doanh khách sạn năm sao thì tiệm cơm này cũng có thể hoàn toàn chuyển giao lại cho Tiểu Ngốc và Nam Nam, Mễ Tuyết xem như rút một chân ra, cũng là nâng cao thêm một bước...
"Sắc lặc xuyên, âm sơn hạ, thiên tự khung lư, lung cái tứ dã, thiên thương thương, dã mang mang, phong xuy thảo địa kiến ngưu dương!"
Trương Vận An khẽ ngâm nga một tiểu khúc, chạy xe rất nhanh ở trên thảo nguyên, phía trước của bọn họ chính là sơn mạch Âm Sơn hiện ra như bất tận.
Trương Vận An trước khi tiến giai lên tứ đẳng cũng đã không ít lần ra ngoài, đã từng tới bên này, cũng đã ngâm nga vài câu dân ca nổi tiếng thiên cổ, lúc này lại đến thảo nguyên dưới Âm Sơn, nhịn không được mà lại bắt đầu ngâm nga.
- Cậu, cậu hát không đến nỗi nào, sau này đi tham gia giật giải, nói không chừng còn có thể đoạt lấy giải thưởng lớn!
Trương Dương cười nói một câu, Trương Dương cũng đang chạy xe, trên vai hắn là Vô Ảnh đang nằm lười dương dương tự đắc mà ngủ.
Truy Phong thì đang nhàn nhã đi theo cạnh đó, Trương Dương cùng Trương Vận An bọn họ có thể chạy với tốc độ khá nhanh so với đệ nhất Linh Thú về tốc độ như nó thì còn kém rất xa, đây là Truy Phong cố ý đi theo đám bọn họ nên mới thả chậm bước chân, bằng không thì đã sớm chạy mất dạng rồi.
Hiện tại đã là ngày thứ ba sau khi bọn họ xuất phát, hai ngày chạy đi liên tục, bọn họ đã trực tiếp đến gần Âm Sơn, thảo nguyên bên này không còn cỏ thấp nữa mà cỏ ở đây đều rất cao, xe không tiện lái vào đây.
Nhưng nếu có lái xe thì tốc độ thật đúng là không sánh bằng tự bọn họ đi bộ, ngoại trừ Thiểm Điện thì chuyến này bọn họ đi ba người hai thú, tất cả đều là cường giả tứ đẳng.
Thiểm Điện lúc này đang yên lặng tu luyện, trước đó nó đã phục dụng Tinh Huyết Đan, Truy Phong cùng Vô Ảnh song song tiến giai, trở thành Linh Thú tứ đẳng đã khiến tiểu tử này chịu đả kích không nhỏ.
Trước kia là nó lợi hại nhất. Độc của nó nhiều lần giúp Trương Dương làm trọng thương địch nhân, hiện tại dựa trên thực lực mà nói, nó ngược lại đã trở thành áp chót. Tiểu tử này căn bản không thể nào chấp nhận, mỗi ngày nó đều nỗ lực, muốn sớm đột phá thêm một ngày.
Nhưng Linh Thú đột phá nào có dễ dàng như vậy. Nó lại không có Linh Thú ngũ đẳng như Huyễn Thử hỗ trợ, chỉ có thể tự mình khổ tu.
Mấy ngày này, bộ dạng của nó cũng không khỏi khiến cho Trương Dương đau lòng.
- Ha ha, tiểu tử cháu lại trêu ghẹo ta rồi, ta tự hiểu là cái cuống họng này mà đi ca hát thì kiểu gì cũng dọa ai nấy chạy hết!
Trương Vận An cười lớn, cước bộ dưới chân lại nhanh hơn một ít, nhưng ông có nha hơn thế nào thì Trương Dương đều có thể vững vàng mà theo kịp.
Trương Vận An không thể không thừa nhận rằng thực lực của Trương Dương bây giờ đã cao hơn ông ta, ông ta chỉ là ổn định lại bên trên cảnh giới tứ đẳng sơ kỳ, mà Trương Dương lại đã đến sơ kỳ đỉnh phong.
Tuy chỉ là cao hơn một bậc cảnh giới nhỏ nhưng thực lực dù sao cũng đã có chênh lệch.
- Theo lời lão gia tử thì gia tộc Hô Duyên gần như đã dời đến trong Ngũ Trụ Phong này!
Trương Đạo Phong từ từ nói một câu. Lão gia tử hai ngày dứt khoát là đã có liên hệ với bọn họ, lão nhân gia quả thực đã đến bên này sớm hơn so với bọn họ, hơn nữa còn xác định được vị trí trên mặt đất hiện tại của Hô Duyên gia.
Ngũ Trụ Phong, rất nhiều sơn mạch đều có cái tên này.
Âm Sơn Ngũ Trụ Phong thật ra là theo Ô Châu Phong dịch âm mà ra, hơn bảy trăm năm trước, tại đây còn có qua một trận ác chiến, lúc ấy một toán bại quân Mông Cổ bị tướng nhà Minh đuổi giết đến tận đây, bị ép trốn vào trong Ngũ Trụ Phong, muốn mượn địa thế hiểm trở nơi đây để tiến công quân Minh.
Đáng tiếc hơn một ngàn người lên núi, chỉ có không đến 300 người sống mà đi ra.
Quân Minh hơn hai ngàn người truy kích, cũng chỉ có hơn năm trăm người rời núi, quân đội hai bên thậm chí chưa hề giao thủ qua một lần trong núi mà tất cả đều tổn binh hao tướng, Ngũ Trụ Phong về sau liền bị rất nhiều người liệt vào hiểm địa, là nơi tuyệt đối không thể đi.
Nhưng nơi đây nguy hiểm vẫn chưa sánh bằng Bá Vương Phong, những chỗ như vậy đều có một đặc điểm chung chính là người ở thưa thớt.
Ngũ Trụ Phong cùng Bá Vương Phong còn một điểm khác nhau, Ngũ Trụ Phong là nằm sâu trong Âm Sơn giống như bình nguyên của Long gia nằm sâu trong núi Côn Lôn, sau khi lên núi còn phải leo lên trên thật lâu.
Như vậy càng thêm phần có lợi cho bọn họ ẩn náu, đặc biệt là Hô Duyên gia lúc này là muốn ẩn nấp toàn diện, tránh né trả thù, chỗ như vậy càng là thích hợp.
- Ông ngoại, chúng ta đi nhanh hơn một chút, xem thử ai tới Ngũ Trụ Phong trước?
Trương Dương đột nhiên nói một câu, Trương Đạo Phong thì hơi sững sờ nhìn hắn một cái.
Trương Dương cứ vậy mà đưa ra tỷ thí, tuy nói là ba người cùng so bì nhưng rõ ràng là đang nhằm vào chính ông ta, so về tốc độ Trương Vận An tuyệt đối không phải là đối thủ của Trương Dương.
"Híz-khà zz Hí-zzz!" :
Trương Đạo Phong vẫn chưa trả lời thì Truy Phong một bên đã tức thì vui sướng kêu lên, tỷ thí thi chạy, đây chính là tuyệt chiêu sở trường đặc biệt của nó, đấu với ai nó cũng không sợ.
Thấy Truy Phong hưng phấn, Trương Dương rất bất đắc dĩ khe khẽ lắc đầu, đoạn còn nói thêm:
- Truy Phong mày không tính, mày phải đi theo, không được chạy quá xa!
Thi chạy với Truy Phong, chính mình tìm tai vạ không nói, Truy Phong tuyệt đối dám chạy đến mức vô tung vô ảnh.
Nếu chạy quá xa mà nói... , trên thảo nguyên mênh mông này muốn tìm được nó có thể nói là không dễ dàng, vạn nhất nó chạy lạc, không biết đi đâu, muốn tìm nó về thì lại phí thêm chút sức lực.
Lần này tấn công Hô Duyên gia, Truy Phong cũng là một chiến lực lớn, lúc này tự nhiên không thể phân tán.
"Híz-khà zz Hí-zzz!"
Truy Phong "xinh đẹp" đầu lập tức thấp xuống, không phục lắm mà lầm bầm kêu vài câu, nó đang làu bàu trách Trương Dương.
Tỷ thí làm gì mà lại không cho nó thi, mấy khi gặp được một lần cơ hội phát huy sở trường của chính mình, đáng tiếc Trương Dương không để cho nó có cơ hội này.
- Được, Dương Dương, chúng ta tỷ thí một lần!
Trương Đạo Phong rốt cuộc cũng lên tiếng đáp ứng yêu cầu tỷ thí của Trương Dương.
Trương Vận An thì không nói gì nhưng cũng đang gật đầu, ông ta cũng rất muốn thử, tuy biết rõ về tốc độ mình nhất định không so được với Trương Dương, nhưng nghĩ cũng không kém hơn bao nhiêu, hai người nói thế nào thì cũng là cùng một tầng cảnh giới.
- Vậy thì được, bây giờ bắt đầu!
Trương Dương gật đầu đáp, lời còn chưa dứt, dưới chân đã phát lực chạy vội về phía trước.
Trương Vận An và Trương Đạo Phong đều thoáng sửng sốt, trong miệng cùng chửi Trương Dương là tên tiểu tử thúi, đoạn cũng theo sát đó mà tăng thêm tốc độ đuổi theo.
Đuổi được chưa đến 10 phút, Trương Vận An liền chán nản thả chậm tốc độ, con mắt còn trợn trừng.
Tuy nói Trương Dương xuất phát chạy đi trước nhưng tốc độ của bọn họ cũng không chậm, đến nội kình tứ đẳng thì phản ứng trên tất cả phương diện đều rất nhanh, Trương Dương xuất phát chạy trước chỉ là vài giây thì bọn họ liền đuổi qua cả.
Vài giây đồng hồ trôi qua, Trương Dương vẫn chưa chạy đi xa lắm, cũng đều nằm trong phạm vi tầm mắt của ông ta.
Nhưng chỉ thêm một lúc ngắn ngủi thì ngay cả bóng dáng Trương Dương ông ta cũng không thấy đâu, thậm chí không cảm giác được nguồn năng lượng của hắn tồn tại, điều này chứng tỏ Trương Dương đã chạy quá xa, xa đến mức ông ta căn bản đuổi không kịp nữa.
Lúc này mới chưa đến 10 phút, cứ như vậy bị bỏ lại tít sau, Trương Vận An khó tránh khỏi có chút nhụt chí.
- Sao rồi, khổ sở rồi hả? Đã bỏ cuộc chưa? Có phải cảm giác mình không sánh bằng thằng cháu ngoại nên tâm ý nguội lạnh rồi?
Đang từ từ đi tới, Trương Vận An đột nhiên quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc nhìn Trương Bình Lỗ đã ở sau lưng, ông ta không biết Trương Bình Lỗ đã đi tới bên cạnh mình tự lúc nào.
Trước đó mấy người bọn họ vẫn đều cho rằng lão nhân gia đã đến Ngũ Trụ Phong.
- Lão gia tử, sao ngài lại ở đây?
- Ta thấy hơi đói nên vào trong thành phố mua mấy con gà quay, thế nào, không được sao?
Trương Bình Lỗ giơ cái túi trong tay lên, bên trong quả đúng là chứa mấy cái bọc giấy, phía tay còn lại cũng cầm thêm mấy túi nhựa, Trương Vận An trộm nhìn thoáng qua rồi lập tức lại cúi đầu.
Trong túi này nghiễm nhiên lại là hai bình rượu xái, lão gia tử nhà mình đây rốt cuộc là đi đánh giặc hay là đi du lịch vậy, bọn họ lần này là tìm Hô Duyên gia để gây phiền toái, không tránh khỏi sẽ có một trận đại chiến.
← Ch. 0675 | Ch. 0677 → |