← Ch.0697 | Ch.0699 → |
Chu Đạo Kỳ tỏ ra rất vui mừng nhìn Trương Dương.
- Thực sự không cần phải đổi người sao?
Ông ta đã chuẩn bị tốt như vậy chẳng phải là muốn Trương Dương đồng ý Tổ nghiên cứu của bọn họ, bây giờ Trương Dương dễ dàng đồng ý như vậy ông ta lại có cảm giác không tin.
- Viện trưởng Chu, bọn họ làm đều rất tốt, lẽ nào ông muốn bảo tôi thay đổi một số người sao?
Trương Dương khẽ mỉm cười, vỗ vỗ tập tài liệu trên tay.
Những tài liệu này thực sự là rất tỉ mỉ, có thể thấy Chu Đạo Kỳ thực sự chuyên tâm, không chỉ giới thiệu về từng người mà còn tỉ mỉ về công việc đã làm được trong khoảng thời gian này của họ.
Mỗi người họ không phải nói là đã làm tốt nhất nhưng đều đã rất nỗ lực, những số liệu này có thể biểu hiện tất cả.
Bản thân Trương Dương cũng không có người phù hợp, vì thế không thể nào lại đi thay đổi bọn họ, đối với Trương Dương mà nói chỉ cần bọn họ nỗ lực làm việc là được, hai đề tài này cũng là thứ mà kiếp trước Trương Dương đã phá rồi, chỉ cần bọn họ nỗ lực Trương Dương có thể mang lại cho bọn họ thành quả.
- Không, không cần đổi, thế này là tốt nhất rồi.
Chu Đạo Kỳ nhếch miệng cười, trong lòng ông ta lúc này cũng cảm thấy thoải mái.
Đề tài nghiên cứu đã tiến hành được khoảng hơn hai tháng, những thành viên này đã quen công việc, lại cũng sống cùng nhau rất lâu rồi.
Người phụ trách hai đề tài này là Trương Dương, nhưng trên thực tế mọi người đến hỏi nhiều lại là ông ta.
Một mặt ông ta muốn giám sát tiến độ nghiên cứu của hai đề tài này, mặt khác lại muốn báo cáo với nhà trường. Toàn trường, bao gồm cả hiệu trưởng đều rất coi trọng hai đề tài này.
Trường đại học Trường Kinh trước giờ luôn có danh tiếng lớn ở tỉnh, nhưng đối với tỉnh ngoài mà nói thì sức ảnh hưởng cũng yếu.
Hai đề tài này là cơ hội chấn hưng Viện Y học của nhà trường, đồng thời cũng là cơ hội nâng cao danh tiếng của nhà trường, các lãnh đạo nhà trường đường nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này, thường xuyên hỏi thăm tiến triển của việc nghiên cứu.
- Trương Dương, trưa ăn cùng mọi người ăn một bữa cơm nhé, ngoài ra cậu còn phải làm một tổng kết để bọn tôi biết quá trình nghiên cứu có xảy ra sai sót nào không và cả kế hoạch nghiên cứu cho bước tiếp theo.
Nhận lại những tài liệu này, Chu Đạo Kỳ mới vui vẻ nói với Trương Dương.
Lúc này ông không chỉ hy vọng Trương Dương có thể hoàn toàn ở lại, trở thành một người phụ trách đủ tư cách, việc nghiên cứu của bên Tam Viện không phải ông ta không có tin tức, chỉ là không ngờ bên này Trương Dương còn bỏ bê nhiều hơn.
Đã hai tháng rồi mới đến một lần như thế này.
- Cũng tốt, trưa ăn cơm cùng nhau, chiều sẽ nói tiếp việc nghiên cứu.
Trương Dương mỉm cười gật đầu, yêu cầu này của Chu Đạo Kỳ không có gì quá đáng, có thể nói là hết sức bình thường, thậm chí hơi chút kỳ lạ.
Những người phụ trách đề tài khác, ai mà chẳng phải cả ngày theo dõi tiến độ nghiên cứu của đề tài, phải biết rằng đề tài một khi thành công thì lợi ích lớn nhất đạt được vẫn là người phụ trách.
Nếu có thể nghiên cứu thành công thì người phụ trách sẽ đạt được vinh dự cũng rất lớn, bên ngoài bất luận là truyền hình, báo chí hay là tạp chí học thuật, khi nói về sự thành công của đề tài này thì sẽ chỉ nhắc đến tên của người phụ trách.
Giống như Einstein có nhiều nghiên cứu như vậy, đời sau khi nhắc đến ông thì luôn nói đến Einstein vĩ đại, chẳng có ai nhắc đến những trợ thủ và đội nghiên cứu của Einstein.
Vì thế mới nói Trương Dương rõ ràng là rất kỳ lạ, khiến cho nhiều người không hiểu nổi, đứng trước vinh dự như vậy lại có thể bỏ mặc tất cả.
- Tin tốt đây, tổ nghiên cứu của chúng ta chính thức được thành lập, Trương Dương đồng ý và đã ký rồi.
Trong một phòng họp khác, tất cả mọi người đều đang hồi hộp chờ đợi, không lâu sau chuông điện thoại của Lý Diệu Hoa kêu lên, nghe xong điện thoại anh ta lập tức hét to một tiếng.
- Quyết định rồi hả?
- Quá tuyệt rồi!
- Vạn tuế!
Hơn 30 người cùng sửng sốt, lập tức cùng nhau đứng lên hoan hô.
Trương Dương chưa xuất hiện, thành viên của Tổ nghiên cứu đều chỉ là tạm thời, điều này cũng làm cho họ trong lòng không yên, đề tài nghiên cứu càng sâu thì bọn họ càng cảm thấy tính thành công của hai đề tài này.
Bọn họ lúc này đương nhiên không muốn buông việc nghiên cứu của đề tài.
Đáng tiếc buông hay không buông không phải là do bọn họ, nhất định phải do một người quan trọng đến quyết định, người quan trọng này chính là người phụ trách - Trương Dương, chỉ là ai cũng không ngờ, từ khi Tổ nghiên cứu thành lập, đến bây giờ Trương Dương mới xuất hiện.
Điều này cũng khiến cho bọn họ sinh ra tò mò đối với Trương Dương.
Tuy nhiên bây giờ thì tốt rồi, việc lo lắng nhất đã không cần phải lo nữa, Trương Dương đã đồng ý danh sách của bọn họ, tạm thời bọn họ có thể thoải mái không phải suy nghĩ nữa, từ giờ trở đi bọn họ danh chính ngôn thuận đã là thành viên của Tổ.
Đợi sau khi đề tài thành công, bọn họ không thể có được vinh dự như Trương Dương, nhưng ở đây, trong Tổ bọn họ cũng có thể đạt được vinh dự không nhỏ.
Cũng có thể nói, những sinh viên là thành viên trong Tổ nghiên cứu tương lai không cần phải lo lắng về vấn đề công việc của mình nữa.
Thành viên là thấy giáo cũng có thể thăng tiến tăng thêm thu nhập cho mình, nhà trường cũng sẽ coi trọng bọn họ hơn.
Thử nghĩ một chút, nhóm giúp việc của Einstein, người nào muốn ra ngoài làm mà chẳng không bị tranh cướp để tiếp nhận, Trương Dương không bằng Einstein, nhưng trong lĩnh vực này lại là quyền uy, thành viên Tổ nghiên cứu của hắn đi đâu cũng đều là "bánh trái thơm ngon".
Ăn cơm trưa ở Khải Toàn Lầu bên ngoài trường học, Chu Đạo Kỳ không phải là người hẹp hòi.
Nhà trường rất coi trọng hai đề tài này, kinh phí cung cấp cũng không ít, giai đoạn này dùng cũng không nhiều, đưa mọi người đi ăn ngon một chút.
Bữa trưa ăn uống rất vui vẻ, chỉ là Trương Dương có chút bận rộn, đông người như vậy đều muốn gặp hắn.
Không quen Trương Dương thì đều muốn tìm cách để được quen hắn, giới thiệu về mình.
Những người quan biết hắn lại muốn làm cho mối quan hệ sâu hơn, cảm xúc nhất lại là Lý Diệu Hoa, trước kia anh ta thấy Trương Dương không tồi, nhưng cũng không ngờ được Trương Dương lại lợi hại như vậy.
Ông ta cũng có chút buồn bực, Trương Dương lợi hại như vậy, trước kia sao ông ta lại không phát hiện ra nhiều một chút, cứ tìm kiếm nhân tài ở năm thứ tư, nếu như tìm ra sớm một chút thì lợi ích ông ta đạt được còn hơn nữa.
Cơm trưa xong, mọi người lập tức trở về phòng họp bắt đầu nghe Trương Dương tổng kết công việc trong thời gian này và kế hoạch nghiên cứu sau này.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thực sự nghe người phụ trách đề tài giảng giải.
Đông người như vậy, không phải tất cả mọi người trong lòng đều cung kính đối với Trương Dương, cũng có một số người tỏ ra nghi ngờ Trương Dương, tuy nhiên những nghi ngờ này rất nhanh đã bị xóa đi.
Tuy Trương Dương không ở nhà, nhưng hiểu về đề tài cao hơn nhiều so với mỗi người bọn họ.
Những gì của quá trình nghiên cứu trước kia chưa đủ, bản thân có những chỗ chưa phát hiện ra, thậm chí cho rằng kiêu ngạo lại trở nên sai lầm, đều đã được Trương Dương chỉ ra.
Mỗi một chỗ chỉ ra đều rất sắc bén, những người này mới hiểu được, thực sự việc nghiên cứu trước kia đã có chỗ sai sót, chỉ là xét toàn diện thì không sai, vì thế ảnh hưởng cũng không lớn.
Ảnh hưởng không lớn, nhưng không có nghĩa là sẽ không tiếp tục có ảnh hưởng, cuối cùng sai sót sẽ càng ngày càng nhiều và sẽ ảnh hưởng đến cả tiến độ nghiên cứu của đề tài.
Cũng may Trương Dương đều đã chỉ ra hết cho bọn họ, những sai sót này đều có thể chỉnh sửa.
Sau đó Trương Dương lại nói tiếp theo nên làm thế nào, hắn nói rất tỉ mỉ và chính xác.
Bọn họ vốn chỉ làm theo tư liệu, những tư liệu của Trương Dương giống như một chiếc đèn soi đường chỉ lối cho họ.
Những người này mới hiểu, vì sao Trương Dương là người phụ trách, vì sao nhà trường lại coi trọng hắn như vậy. :
Chỉ nghe Trương Dương nói những vấn đề này, bọn họ thậm chí sẽ cho rằng Trương Dương dựa vào bản thân cũng có thể giải quyết được hai đề tài này.
Hoặc có thể nói, căn bản không cần thay đổi thành viên nghiên cứu của hai đề tài này cũng được, chẳng sợ chỉ là sinh viên Viện Y học bình thường, chỉ cần có Trương Dương hướng dẫn như thế này thì cũng có thể nghiên cứu thành công.
Điều này cũng khiến cho bọn họ trước kia sau khi đạt được thành tựu, mang đến lòng kiêu ngạo biến thành vỡ nát.
Khi Trương Dương chưa xuất hiện, nhiều người trong bọn họ cho rằng mình đã giỏi rồi, thậm chí có người còn cho rằng Tổ nghiên cứu không thể không có họ, bây giờ mới hiểu trước kia mình khờ dại thế nào.
Khoảng thời gian ngắn ngủi nửa ngày này, Trương Dương đã hoàn toàn chinh phục được tất cả mọi người.
Bọn họ cũng không còn một chút hoài nghi nào đối với Trương Dương nữa, mỗi người, bao gồm cả Chu Đạo Kỳ và Lý Diệu Hoa trong lòng đều có một sự tôn kính đối với Trương Dương.
Kẻ mạnh là vua, không chỉ là trong giới tu luyện nội kình, trong giới thế tục cũng như vậy.
Khi mọi người đang vô cùng hưng phấn bởi sự giảng giải của Trương Dương, ở một nơi khác của nhà trường, có một người tâm trạng đang không được tốt như vậy.
Đứng trước tòa nhà có phòng làm việc của Hội sinh viên, khóe miệng của Chu Dật Trần mang theo một chút chua xót.
Tâm trạng của ông ta thực sự không tốt, có thể nói là hết sức kém.
Một năm trước, ông ta vẫn là nhân vật quan trọng ở đây, lãnh đạo cao nhất, nghe mọi người ca ngợi, nịnh hót.
Một năm sau, trở lại nơi này, ông ta lại là một kẻ thất bại, một kẻ thất bại thực sự.
Khẽ thở dài, ông ta bước vào tòa nhà, đây là một tòa nhà nhỏ, ông ta đã từng hết sức quen thuộc đối với tất cả mọi thứ ở đây, nhưng bây giờ lại trở nên vô cùng xa lạ.
Đứng bên ngoài phòng làm việc của Chủ tịch, cuối cùng gã đưa tay muốn gõ cửa.
- Chu, bạn học Chu, sao anh lại đến đây?
Cửa vẫn chưa mở, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói rất kinh ngạc.
Chu Dật Trần quay đầu lại, phát hiện chính là Cao Kiệt của Hội Liên hiệp, tuy nhiên Cao Kiệt đã không còn ở Hội Liên hiệp nữa, từ lâu đã bị Trương Dương dùng thủ đoạn điều đến Ban Văn nghệ, cũng chính lần đó đã khiến phái trung hòa như Cao Kiệt đã nghiêng về Trương Dương, bây giờ Cao Kiệt và Tiêu Bân là một phe, gã cũng đã trở thành Phó Chủ tịch Hội sinh viên.
Tuy nhiên nếu nhìn lại thì cho dù Cao Kiệt không nghiêng về phía Trương Dương, gã cũng không phải là đối thủ của người ta, Trương Dương mạnh hơn rất nhiều so với gã, Trương Dương bây giờ đang đứng ở một vị trí mà gã không thể với tới.
- Tôi, tôi đến tìm Tiêu Bân, Chủ tịch Tiêu.
Chu Dật Trần nói nhỏ, không còn phong độ như trước nữa.
- Tìm Chủ tịch Tiêu hả, anh chờ một chút.
Cao Kiệt đi thẳng qua, đẩy cửa bước vào trong.
Hôm nay Tiêu Bân đang ở đây, ông ta sắp từ chức, mấy ngày này đang bận việc sắp xếp để tiện cho việc bàn giao.
- Cao Kiệt, Chu...Chu Dật Trần, sao hai người lại cùng nhau đến?
Tiêu Ban đang ngồi trong phòng làm việc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cao Kiệt thì không phản ứng gì, đến khi nhìn thấy Chu Dật Trần liền giật mình, thốt lên hỏi.
- Tiêu Bân, tôi có chút việc muốn nói chuyện với anh, việc riêng.
Chu Dật Trần chẫm rãi nói, giọng nói vẫn rất nhỏ, dường như còn mang chút bất an.
Điều này hoàn toàn khác so với ông ta một năm trước, Cao Kiệt nhìn ông ta co chút ngạc nhiên, sau đó gật đầu, rời khỏi phòng làm việc của Chủ tịch.
Ông ta vốn cũng không phải đến đây, chỉ là giúp Chu Dật Trần mở cửa mà thôi.
← Ch. 0697 | Ch. 0699 → |