← Ch.0703 | Ch.0705 → |
Ngày hôm sau, mọi người đều dậy sớm, ăn một bữa sáng đớn giản.
Xuất phát không bao lâu, mấy người này đều nhanh chóng trợn tròn mắt, đầy hâm mộ nhìn Trương Dương, đặc biệt là Vương Mã bị Trương Dương cưỡi, miệng không ngừng thở phì phò.
Ra khỏi thị trấn, Trương Dương bước xuống xe, bắt đầu cưỡi Truy Phong.
Cưỡi ngựa trắng đi trên con đường núi, lần này Tô Triển Đào không cần phải tưởng tượng nữa, anh ta đã tận mắt chứng kiến tất cả, tiếc là diễn viên chính không phải anh ta.
- Xuống xe cũng được, chúng ta có thể đi chậm một chút, đi cùng với họ luôn!
Truy Phong vừa chạy lên đầu, Trương Dương lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Lần này cưỡi ngựa đi trước không phải Trương Dương cố ý làm vậy, là do Truy Phong không muốn oan ức ở trong xe, ranh con này vô cùng thông minh, biết không bao lâu nữa là vào núi, nó sống chết không chịu lên xe.
Cuối cùng Trương Dương đành khuyên nhủ một hồi, mới đồng ý ra khỏi thành phố sẽ lập tức xuống xe.
Điều này cũng buộc Trương Dương phải tìm một lái xe, còn mình thì đi với Truy Phong.
Hắn cũng không dám để Truy Phong một mình chạy lung tung bên ngoài.
- Bạch mã hoàng tử nha, đẹp trai quá!
Nhìn Trương Dương cưỡi ngựa trắng phía trước, Dương Linh ôm ngực nói, giọng còn cố ý nũng nịu một chút.
Tô Triển Đào sửng sốt, không phục nhìn phía trước, miệng cũng xì một tiếng.
- Anh nói gì?
Giọng Tô Triển Đào quá nhỏ, Dương Linh không nghe rõ, lập tức hỏi lại.
Tô Triển Đào nhướng mắt, nói:
- Anh nói, lần này về, anh lập tức mua một con ngựa trắng. Bao nhiêu tiền anh cũng mua!
Bộ dạng của anh ta chọc Dương Linh cười, Dương Linh che miệng mỉm cười, cười một lúc mới lên tiếng:
- Cưỡi ngựa trắng chưa chắc đã là Bạch mã hoàng tử, nói không chừng lại là Đường Tăng!
- Đường Tăng, ngựa trắng?
Tô Triển Đào hơi sững sờ, lập tức hiểu ra, Dương Linh cố ý giễu cợt anh ta. Trương Dương là hoàng tử bạch mã, hắn không phải là hòa thượng rồi.
Lúc anh ta sững sờ, Dương Linh đã bật cười khanh khách. Cơn giận chưa kịp bùng phát của anh ta lập tức tiêu tan, cả người cũng trở nên ôn nhu.
Dương Linh thừa lúc anh ta chưa chuẩn bị. Lén hôn lên mặt anh ta một cái, tuy nói hai người đã có vài động tác thân mật, nhưng số lần Dương Linh chủ động không nhiều
Người phụ nữ này, bề ngoài thoạt nhìn khôn khéo vô cùng, nhưng bên trong lại vô cùng bảo thủ, có lẽ có liên quan đến xuất thân gia giáo của cô.
- Đồ ngốc, dù anh cưỡi ngựa gì, đều là của em cả!
Dương Linh cười duyên nói, Tô Triển Đào lại mở cờ trong bụng, những đố kỵ với Trương Dương hoàn toàn biến mất. Trương Dương ở phía trước, căn bản không biết đằng sau vì hắn mà đã xảy ra những chuyện gì.
Truy Phong nhìn có vẻ đi rất chậm rãi, nhưng tốc độ lại không chậm hơn xe hơi.
Từ huyện đến thị trấn tương đối xa, hơn nữa không thuộc huyện của Chủ tịch thị trấn Vương, có một số đoạn đường vẫn chưa sửa.
Cũng may đoạn đường chưa sửa không dài. Sau khi qua đoạn đường xấu đó, đoàn người lập tức đi trên con đường mới, đây chính là con đường mới Chủ tịch thị trấn Vương dùng tiền Trương Dương quyên tặng để sửa chữa.
Con đường này không rộng, xe lớn không thể qua một lúc hai chiếc, nhưng sửa rất chắc chắn. Mặt đường bóng loáng, hoàn toàn khác với trước đây.
Trước khi đi trên con đường này cũng đã xảy ra một việc rất thú vị.
Có lẽ đoàn bọn họ quá khác thường, trước đây cũng bị người ta nhìn chằm chằm, khi đi đến giữa con đường núi vắng vẻ, đột nhiên có mười mấy người nhảy ra, còn cầm đủ các loại vũ khí.
Mười mấy người này ăn mặc đều rất bình thường, cầm đủ loại vũ khí, dao có, súng trường có, thậm chí có cả cuốc với xẻng.
Ngoại trừ vũ khí, bộ dáng của bọn họ cũng rất thú vị.
Mười mấy người, có người còn đeo khẩu trang xiên xiên vẹo vẹo, có người bịt mặt bằng vải bố, có người còn buồn cười hơn, bịt một chiếc tất, chắc hẳn là xem nhiều phim Hongkong quá nên mới lấy tất trùm lên đầu.
Mười mấy người vừa nhảy ra, vừa thấy Trương Dương cưỡi ngựa trắng, Truy Phong chạy đầu tiên, vì Truy Phong quá kiêu ngạo, cho dù có phải đợi đám người cồng kềnh kia thì cũng phải chạy đầu tiên.
Đám cồng kềnh chính là mấy chiếc ô tô kia.
Dường như bọn họ không ngờ có người lại cưỡi ngựa, sau khi nhìn thấy đoàn xe phía sau thì mới tản ra, một người khẩu âm địa phương rất nặng hét lớn, người ta rống cả nửa ngày Trương Dương mới hiểu được ý gã.
Mấy tên này muốn họ bỏ ít đồ lại, nếu không chúng không cho họ qua, còn đòi giáo huấn bọ một trận
Sau khi hiểu được ý của mấy tên này, Trương Dương mới biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi biết chuyện hắn cũng chẳng nói gì, hắn gặp cướp rồi đấy.
Đây không phải trước giải phóng, cũng không phải thời cổ đại, vậy àm vẫn còn cướp, hơn nữa mấy kẻ cướp này trông có vẻ chẳng chuyên nghiệp chút nào
Tuy nhiên cũng may là mấy tên này chưa động thủ lung tung, nếu không nhất định chúng sẽ gặp xui xẻo.
Đối với chuyện này Long Thành chẳng chút kinh ngạc, ngọn núi này có vài nơi nghèo đến mức cơm chẳng có mà ăn, những chuyện thế này cũng thường xảy ra.
Khi đối mặt với nghèo khó, không phải ai cũng có thể nhẫn nhục chịu đựng, cũng có vài người không cam tâm, muốn thay đổi, những người muốn thay đổi không phải ai cũng đi con đường đúng đắn.
Chẳng hạn như những người trước mặt, họ đã chọn sai đường :
Cướp, gặp nhiều cướp như vậy, Dương Linh và Anh Ninh cũng có chút kinh hãi, tuy nhiên Tô Triển Đào và Ngô Chí Quốc lại rất yên tâm, chẳng chút lo lắng.
Hai người đều rất rõ, đừng nói chỉ gặp phải vài người, dù số người có nhiều gấp đôi cũng không sợ, Long Thành có thể 1 địch 10, còn Trương Dương nữa, 1 người có thể đánh được 2, 3 chục người, mấy tên này còn chưa đủ khai vị nữa.
Bọn họ không sợ hãi, nhưng cũng có vài người không lắng, hai tài xế lái RV đều hoảng sợ, nếu không phải khó quay đầu xe, nói không chừng họ đã quay đầu bỏ trốn rồi cũng nên.
Mười mấy người này đến nhanh, đi cũng nhanh.
Cũng không phải là bọn chúng được thỏa mãn gì, mấy người vừa mới thấy Long Thành và Hoàng Hải cầm súng săn bước xuống xe, lập tức bỏ hết tất cả mà chạy biệt tăm.
Mấy tên này quả thật đều là người sống trong núi, cứ nghĩ bọn họ là dê béo, nên mới định xông đến làm thịt.
Nhưng mấy tên này không ngốc, cũng biết súng là gì, đều là người sống trong núi, bình thường họ cũng có súng săn, đáng tiếc cuối năm ngoái luật cấm nghiêm khắc. Súng săn trong thôn họ bị tịch thu rất nhiều, giờ có cũng không dám cầm đi lung tung nữa, nếu không lần này đã chẳng phải mang mấy thứ linh tinh này ra.
Dao, cuốc của chúng đối mặt với súng săn, ai lợi hại hơn liếc mắt cũng có thể nhận ra.
Sức người đương nhiên không thể so với súng đạn được, vừa thấy đối phương có súng mấy tên này lập tức bỏ chạy, vũ khí của bản thân cũng không cần nữa. Kết quả này cũng khiến đám Long Thành chẳng biết nói gì.
Đây chỉ có thể coi là một khúc đệm nhỏ, "vũ khí" mấy tên kia vứt trên mặt đất, đám Long Thành chẳng thèm nhìn một cái, trực tiếp rời đi.
Sau khi bọn họ đi rất lâu, mấy tên kia mới chạy đến nhặt đồ của chúng, đối với bọn chúng mà nói đây là một lần cướp thất bại. Nhưng bọn chúng cũng còn may mắn, chí ít vẫn chưa dẫn đến xung đột, bằng không không phải chỉ đơn giản là vứt lại vài thứ như thế này đâu.
Không cần Trương Dương ra tay, 1 mình Long Thành cũng có thể cho chúng nếm mùi đau khổ.
Long Thành tầng một trung kỳ, thực lực trong giới tu luyện nội lực vô cùng yếu, nhưng đối phó với người bình thường thì dư sức.
Chuyện này trở thành chuyện cười trên đường của mọi người, tuy nhiên sau khi cười xong lại càng bi ai nhiều hơn, nếu như cuộc sống của mấy người này tốt đẹp, chắc hẳn họ đã không bí quá hoá liều, chạy đến đây làm mấy chuyện như thế này.
- Ông chủ Trương?
Bên ngoài thị trấn đã có người chờ rồi. Đây vẫn là Chủ tịch thị trấn Vương Trương Dương đã từng gặp ở đây.
Anh ta thấy có người cưỡi ngựa đến cũng sửng sốt, sau khi nhận ra Trương Dương mới giật mình gọi một tiếng.
- Chủ tịch thị trấn Vương, đã lâu không gặp!
Trương Dương xoay người xuống ngựa. Bước lên trước nhiệt tình đưa tay ra, bên cạnh Chủ tịch thị trấn Vương có khoảng 6 thanh niên, ai nấy đều tò mò nhìn Truy Phong, chắc hẳn họ cũng chưa từng thấy con ngựa nào đẹp như vậy
Điều khiến Trương Dương không ngờ là Chủ tịch thị trấn Vương nắm chặt tay hắn không buông, bộ dạng ông có vẻ rất áy náy.
Chủ tịch thị trấn Vương nắm tay Trương Dương, đầu còn cúi thấp, có vẻ rất khó xử, nhỏ giọng nói:
- Ông chủ Trương, tôi xin lỗi, rất xin lỗi ngài!
Giọng của ông rất trầm, nghe như sắp khóc.
- Chủ tịch thị trấn Vương, ông đừng làm như vậy, đây cũng đâu phải lỗi của ông!
Trương Dương vội vàng kéo ông ấy, Trương Dương cũng không ngờ Chủ tịch thị trấn của sơn thôn này vừa thấy hắn đã có bộ dạng như vậy.
Tuy nhiên điều này cũng có thể thấy rõ, ông cũng là một người dân miền núi chất phác.
Mấy xe phía sau lúc này cũng đều dừng lại, Long Thành, Hoàng Hải đều xuống xe, chào hỏi Chủ tịch thị trấn Vương.
Ngoại trừ hai tài xế được thuê và An Ninh, mấy người còn lại đều biết Chủ tịch thị trấn Vương, cho dù Vương Thần lần trước không tới, nhưng trước kia đã có đến rồi, đều là người quen cả.
Chủ tịch thị trấn Vương lau mắt, lập tức dẫn bọn họ vào trấn.
Long Thành trước khi đến đã gọi điện cho Chủ tịch thị trấn Vương, thị trấn này rất nghèo, nhưng cũng đã có điện thoại, vì vậy ông mới biết mấy người này hôm nay sẽ đến để đặc biệt ra cổng trấn đón họ.
Đoàn xe lớn như vậy vào trong trấn dĩ nhiên sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Vài người dân trong trấn sau khi nhìn thấy Long Thành đã bước đến cung kính chào hỏi, rồi lập tức đi làm việc của mình.
Thời đại này, những người thường vào núi săn bắn kỳ thực không nhiều, cho dù có chơi đi nữa thì cũng chỉ vài người đến khu vực săn bắn, rất ít người đến mấy khu núi nguyên thủy thế này, Long Thành đến đây rất nhiều lần, có rất nhiều người biết anh ta.
Hơn nữa trường học trong trấn, trang trại chăn nuôi, cùng với con đường mới được tu sửa gần đây đều có quan hệ nhất định với Long Thành, trong mắt nhiều người Long Thành là quý nhân, là người đem phúc lợi đến cho họ, nên tự nhiên họ có lòng tôn kính đối với Long Thành.
Trừ mấy dân thôn, trong trấn cũng có vài người vùng khác vào núi
Mấy người này cũng tò mò quan sát bọn họ, sau khi chuyện di cốt trăn lớn xảy ra, nơi này hấp dẫn không ít người, thời điểm đông nhất một ngày có tới cả trăm người đến chỗ bọn họ.
Hiện nay thi thể trăn lớn đã mất rồi, nhưng vẫn có một vài người ở lại, trừ ký giả, còn có một vài người muốn mua thi thể đem đi.
Trong khoảng thời gian này không ít người ra giá cho khối di cốt này, rất nhiều người nhìn thấy được thương cơ trong vụ này, mãng xà lớn như vậy tuyệt đối chưa từng nghe thấy, cho dù có chết, đem đi triển lãm cũng có thể kiếm được không ít lãi.
Di cốt trăn lớn đã mất, tuy nhiên mấy người này vẫn chưa hết hy vọng, vẫn ở lại đây.
Trừ họ ra, còn có vài người thật sự muốn đến thám hiểm.
Thời điểm này người thích thám hiểm không ít, sau khi xảy ra vụ di cốt trăn lứn, núi Dã Nhân thật sự hấp dẫn không ít người.
← Ch. 0703 | Ch. 0705 → |