← Ch.0706 | Ch.0708 → |
Thấy vỏ đạn và mảnh đao trong chiếc túi, Trương Dương cũng vô cùng ngạc nhiên.
Những thứ mà hội trưởng Diêm của hiệp hội siêu tự nhiên này thật không ít, trước kia hắn nên dọn dẹp một lượt những thứ này, ít nhất không nên để lại những gì liên quan đến mình.
- Diêm tiên sinh, tôi rất khâm phục sự cẩn thận của ông, nhưng sao ông có thể chứng minh được những thứ này có liên quan đến con cự mãng?
Long Thành ngước đầu dậy, rồi hỏi nhẹ nhàng, trông mặt rất nghi ngờ.
Có điều anh ấy cũng rất ngạc nhiên, những thứ mà Diêm Diệp Phi tìm được đều là chứng cứ trực tiếp, lời nói người xưa thật đúng, có công mài sắt có ngày nên kim, không biết ông ấy có nghi ngờ Trương Dương không.
Diêm Diệp Phi cười một cách thần bí, rồi hạ giọng nói:
- Tôi biết rằng các anh sẽ hỏi như vậy mà, đến đây đi, tôi sẽ cho các anh xem những thứ còn khủng khiếp hơn!
Ông ta vẫy tay với Trương Dương và Long Thành, rồi đi sang một bên.
Long Thành nhìn sang Trương Dương, hai người cùng gật đầu, rồi đi theo ông ta.
Những điều ông ta nói, đã thu hút được hai người, đặc biệt là Trương Dương, hắn rất muốn biết rằng ông ta rốt cuộc đã điều tra ra điều gì, và biết được đến đâu.
Sau khi Trương Dương và Long Thành đi đến, Diêm Diệp Phi lại lấy ra một xếp ảnh trong chiếc túi cạnh người, rồi nhìn bốn phía xung quanh.
- Tôi là người đầu tiên vào trong Dã Nhân Sơn để nghiên cứu những chứng cứ có liên quan đến cự mãng, ngoài vỏ đạn và mảnh đao, tôi còn phát hiện ra một nơi rất khủng khiếp, tôi đã chụp ảnh nơi đó lại, các anh xem là hiểu ngay!
Diêm Diệp Phi nói, rồi đưa xấp ảnh trên tay mình đến.
Long Thành nhận lấy xấp ảnh, mới nhìn bức đầu tiên đã hơi ngớ người, ngay lập tức lại đưa cho Trương Dương.
Trên tấm ảnh là khu rừng, nói cho chính xác hơn là phần trong khu rừng, một góc trong Dã Nhân Sơn.
Trên ảnh đều là vết gẫy rạp của cây, còn có một mảnh đất trống, mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng Trương Dương có thể nhận ra đây là xảy ra cuộc đại chiến giữa họ và Kim Quan Mãng trước kia.
- Đây là một nơi tôi tìm thấy ở trong Dã Nhân Sơn, đây nhất định không phải tự nhiên tạo nên, hơn nữa cũng không phải là kết quả của máy móc, tôi đã đi khảo sát một cách cẩn thận ở nơi này, nơi đó giống như đã từng xảy ra một trận đại chiến, sau đó căn cứ vào bộ dạng khi chết của cự mãng và nơi bị đào ra, tôi đã mạnh dạn đưa ra một sự dự đoán!
Diêm Diệp Phi lại lộ ra một nét thần bí, ông ta hạ giọng nói:
- Tôi đoán rằng có người đã chiến đấu một trận sống còn với cự mãng, cuối cùng chiến thắng được cự mãng, sau đó tôi đã tìm hiểu được từ trong thị trấn, họ là người đầu tiên phát hiện ra thi thể của con cự mãng này, chỉ có điều khi phát hiện ra trên thi thể của nó có kịch độc, nên mới chôn con cự mãng này đi, sau đó trong một cơ hội ngẫu nhiên liền được phóng viên phát hiện!
Khi Diêm Diệp Phi nói xong, Trương dương và Long Thành lại nhìn vào tấm ảnh.
Hai người nhìn sang nhau, không thể không nói rằng đây là một người rất thông minh, đoán rất chuẩn, gần như đều đoán đúng cả.
- Trí tưởng tượng của ông thật phong phú, chẳng lẽ không thể là bộ đội đã cử người tới, giết con cự mãng này, con cự mãng lớn thế này, một người không đối phó được, chẳng phải còn vỏ đạn sao?
Long Phong lại cười lên, Diêm Diệp Phi nhẹ nhàng lắc đầu, rồi nói lại:
- Không, tuyệt đối không phải là bộ đội. Tôi đoán rằng lúc đó không nhiều người, rất có khả năng là chỉ có một người, một ngươi đã giết chết con cự mãng, còn về vỏ đạn, cũng không phải là đạn trong quân đội, tôi đã kiểm tra, đó là đạn súng săn!
- Một người sao? Làm gì có ai lợi hại vậy chứ!
Long Phong lại cười một lần nữa, bộ dạng không tin tưởng, đương nhiên đây là do anh ấy cố ý làm ra, trước kia rất lâu anh ấy đã biết phải làm thế nào để giấu thân phận người lu luyện của mình trong thế tục.
Nội công của Long Thành không cao, nhưng cũng là người tu luyện.
- Tôi biết các anh không tin, giờ tôi còn thiếu chứng cứ, đến khi có chứng cứ là tôi có thể chứng minh tất cả những điều này!
Diêm Diệp Phi lắc đầu hơi nuối tiếc, rồi lại nói:
- Đáng tiếc rằng thi thể của cự mãng đã không cánh mà bay, nếu như có thi thể, kết hợp với những chứng cứ này của tôi, có thể tái hiện lại quá trình dẫn đến cái chết của nó, giờ đây không còn thi thể nữa, tôi có muốn khôi phục lại cũng không ai tin!
Khi ông ta nói chuyện, người bên cạnh cũng gật đầu đầy tiếc nuối.
Hai người đều là người Tấn Tây, cũng đều là người của hiệp hội nghiên cứu siêu tự nhiên, người này là trợ thủ của ông ta, và cũng tin rằng trên thế giới này có rất nhiều thứ mà họ không giải thích nổi.
Trước kia, họ đã nghiên cứu rất nhiều, nhưng đều không có chứng cứ trực quan.
Lần này khó khăn lắm mới có chứng cứ, nhưng đáng tiếc cự mãng đã biến mất, cự mãng là trung tâm cả tất cả luận chứng lần này của họ, không có có cự mãng, những thứ trong tay họ đều trở nên vô dụng.
- Diêm tiên sinh, tôi xin mạo muội hỏi một câu, đây đều là những thứ các ông khó khăn lắm mới tìm được đúng không, tại sao lần đầu gặp mặt đã nói cho chúng tôi những điều này?
Trương Dương đột nhiên hỏi một câu, Long Thành cũng quay đầu lại, nhìn về phía Diêm Diệp Phi.
Những gì ông ta nghiên cứu quả thật không tồi, cũng có được chứng cứ thật sự, hơn nữa những thứ này đều có giá trị nhất định.
Nói cho đơn giản, nếu như họ bán những thứ này cho phóng viên, thì có thể bán được giá tiền khá lớn, ít nhất là với những chứng cứ này, điều suy luận vừa rồi của ông ta đều rất có lý, và lại là một đề tài rất thu hút người khác.
Dù thế nào, cũng không nên nói cho họ ngay từ lần đầu gặp mặt.
- Nói thật lòng, lúc bắt đầu tôi cũng không định nói những điều này, chỉ là sau khi gặp được hai vị, tôi đột nhiên muốn tìm một người để chia sẻ những phát hiện của chúng tôi, giờ đây thi thể của cự mãng không còn nữa, rất có khả năng nghiên cứu lần này của chúng tôi lại không có kết quả, chỉ có thể trở thành nghiên cứu của bản thân thôi, để lại cho người đời sau phá giải những câu hỏi này!
Diêm Diệp Phi chầm chậm lắc đầu, trên mặt lại hiện lên sự thất vọng.
Người bên cạnh ông ấy cũng vậy, hiệp hội nghiên cứu siêu tự nhiên của họ, thường bị người ta coi là bị thần kinh, hay là những tên ngốc, nhiều năm gần đây, những nghiên cứu của họ cũng không có chứng cứ mang tính xác thực.
Lần này, họ rất vi vọng có thể làm nên kết quả nghiên cứu, nhưng cự mãng đột nhiên biến mất, cự mãng là nền tảng để chọ liên hệ phán đoán những điều này, không có sự kiểm chứng của cự mãng, dù họ nói ra ngoài, người ta cũng chỉ coi đó như chuyện bịa đặt mà thôi.
- Hay vị có tin tưởng chúng tôi không?
Diêm Diệp Phi lại ngẩng đầu, nhìn về Trương Dương và Long Thành.
Do dự một lát, Trương Dương mới chầm chậm gật đầu, hắn tin những điều này, hơn nữa rất tin, không có ai hiểu rõ chuyện này như họ.
Suy đoán của Diêm Diệp Phi có một chút không hợp lý, nhưng phần nhiều là đúng.
Cự mãng không phải do một người giết, mà là do Trương Dương, Long Phong và Tia Chớp, Vô Ảnh phối hợp với nhau, cuối cùng chiến thắng được nó.
- Các anh tin là được rồi, thật ra dù chúng tôi có lấy những thứ này ra, cũng có người đứng ra để phản bác, giờ đây có quá nhiều người đi theo chủ nghĩa duy vật, nói với họ rằng trên thế gian này có một người giết được con cự mãng bằng sức lực của mình, nhất định sẽ không có ai tin!
Diêm Diệp Phi tự cười lên, có điều thái độ không được vui.
Họ nghiên cứu những thứ này, phải chịu sức ép rất lớn, bình thường dù là người sống bên cạnh cũng không tin họ, coi họ như những người bị bệnh.
Giờ đây gặp được hai người lạ mặt này, mà lại ti họ, làm cho họ cảm thấy như gặp được tri kỷ của mình.
Không biết tại sao, ông ta lại rất tin tưởng Trương Dương, lòng tin này rất kỳ lạ, nhưng nó tồn tại thật sự.
Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng tại sao ông ta lại nói nhiều như vậy.
- Ngoài hai người, còn có người khác đang nghiên cứu không?
Trương Dương đưa ảnh cho Diêm Diệp Phi, rồi lại hỏi một câu.
Hiện tại, đã bắt đầu có người nghi ngờ rằng cự mãng là do loài người giết, may mà không có chứng cớ trực tiếp liên quan đến họ.
Có điều có người nghi ngờ thật cũng không sợ, trên thế giới này không có nhiều người như Diêm Diệp Phi, phần lớn đều không tin.
Nếu thật sự gặp phiền phức, đến lúc đó có thể tìm đến ngoại môn Long gia, họ có thể dẹp bỏ hết những điều này.
Những người trong chính phủ cấp cao đều đã biết sự tồn tại của những người tu luyện nội công, hơn nữa Long gia từ trước đến giờ luôn có mối hợp tác tốt với chính phủ, đệ tử của Long gia cũng gánh vác nhiệm vụ bảo vệ nữa.
- Không còn nữa, những người đó chỉ nghĩ về việc thi thể của con cự mãng này đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ nghĩ đến tiền mà thôi, không suy nghĩ nhiều, ngay cả đài truyền hình cũng chỉ đoán rằng thế lực nào đã giết con cự mãng, chứ không hề tin rằng đó là do loài người gây nên!
Diêm Diệp Phi lại lắc đầu, khi nói đến người khác, ông ta còn mang theo vẻ khinh thường.
Trương Dương quay đầu lại nhìn Long Thành, rồi gật đầu.
Sự việc vẫn chưa tệ lắm, đã có người nghi ngờ, nhưng người nghi ngờ rất ít, xem ra chỉ có Diêm Diệp Phi.
Dù có những người khác, cũng không thể có nhiều chứng cứ hơn ông ta, Trương Dương dự định về sau sẽ vào Dã Nhân Sơn một lần nữa, xóa hết dấu vết trong đó.
Còn về những chứng cứ trong tay Diêm Diệp Phi, về sau có cơ hội hắn sẽ nghĩ cách để lấy đi, làm vậy sẽ xóa được hết tất cả mọi dấu vết.
Lần này hắn đến đây, cũng được coi là không đến nhầm, nếu không để những người này tiếp tục điều tra, thật sự sẽ điều tra ra thân phận của họ.
- Nói chuyện nhiều với hai vị như vậy, mà vẫn chưa biết quý tính hai vị là gì?
Sau khi cất đồ đi, Diêm Diệp Phi lại hỏi một câu, ấn tượng của ông ta với Trương Dương và Long Thành rất tốt, cũng coi như vừa gặp đã thân.
Hai người nói tên của mình, Long Thành còn lấy ra một tờ danh thiếp.
Diêm Diệp Phi cũng có danh thiếp của mình, có điều bên trên tờ danh thiếp không viết hiệp hội nghiên cứu siêu tự nhiên, mà là phó tổng giám đốc tập đoàn Hải Nguyên Tấn Tây.
Long Thành đã từng nghe nói đến tập đoàn Hải Nguyên, đây là một tập đoàn không nhỏ, rất nổi tiếng ở Tấn Tây.
Anh ấy cũng không ngờ rằng, hội trưởng của hiệp hội siêu tự nhiên này lại có thân phận cao đến vậy.
- Ông chủ Trương, ông chủ Long, sắp đến trưa rồi, chúng ta cùng đi ăn chút đồ nhé?
Đang nói chuyện, trấn trưởng Vương lại bước đến, lúc này mấy người Lý Á, Vương Thần cũng đã đi lại xung quanh xong, trên mặt mấy người đều hơi thất vọng.
Đi hết một vòng, nhưng họ không tìm thấy dấu vết gì có giá trị.
Ngoài Thường Phong hơi nghi ngờ, họ cũng đều không nhận ra điểm gì bất thường, vì thời gian này ở đây luôn có người, gần đây cũng không có động vật nhỏ gì, nên làm cho nơi đây càng trở nên buồn tẻ.
Trương Dương gật đầu, rồi quay đầu lại nói:
- Cũng được, Diêm tiên sinh cùng đi nhé, ở chỗ chúng tôi có rượu ngon thức ăn ngon, chúng ta cùng uống một trận!
- Không sai, phải uống một trận, Diêm tiên sinh, hiệp hội nghiên cứu siêu tự nhiên của các anh có nghiên cứu về thứ gì khác không, tôi thật rất hiếu kỳ!
Long Thành cũng cười nói, lần này anh ấy không nghĩ gì nhiều, mà thật sự cảm thấy hứng thú với hiệp hội này.
Ngoài giới tu luyện nội công, anh ấy cũng muốn biết có thứ gì mà anh ấy không hiểu không, bất kỳ ai đều có lòng hiếu kỳ, Long Thành cũng không ngoại lệ.
- Ha ha, vậy cung kính không bằng tuân mệnh, chỗ tôi thật sự còn có những nghiên cứu không tồi khác, không lâu trước đây tôi đã đi đến tỉnh Duy Cương, ở đó nói rằng có xuất hiện một con ngựa thần, toàn thân màu trắng, trông giống như con ngựa này vậy!
Diêm Diệp Phi cười lớn một tiếng, chỉ vào Truy Phong đang đi chậm rãi đằng sau Trương Dương và nói, ông ta vừa nói vậy, Truy Phong cũng ngước đầu lên, nhìn về phía ông ta.
← Ch. 0706 | Ch. 0708 → |