← Ch.0718 | Ch.0720 → |
Không sai, Thập quan Kim Quan Mãng đã sự sợ hãi.
Nó không biết nguồn năng lượng mày vàng này là cái gì, nhưng nó có thể nhận thấy được năng lượng rất mạnh ẩn chứa trong đó, đây là một nguồn năng lượng hoàn toàn có thể làm cho nó nát xương nát thịt.
Đối diện với sức mạnh áp đảo như vậy, Thập Quan Kim Quan Mãng tứ tầng hậu kỳ đã thực sự sợ hãi.
Đây giống như lúc một người đối diện với người khác cầm súng ngắm vào mình, trong lòng sẽ sợ hãi một cách có điều kiện, bởi vì hắn biết được đạn ở trong súng có thể kết liễu đời mình, cho dù trong súng không có đạn thì cũng sẽ bị hù dọa.
Kim Quan Mãng bây giờ chính là như vậy, hơn nữa nguồn năng lượng này mạnh mẽ không như khẩu súng không có đạn, nó là cả một viên đạn đại bác, cơ thể làm sao có thể chống đỡ lại được đạn đại bác.
- Phì, phì.
Lưỡi của Thập Quan Kim Quan Mãng đột nhiên phun ra rất nhanh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Dương.
- Hrừm!
Thân của Mười quan Kim Quan Mãng lùi về phía sau một chút, bây giờ nó đã không còn chú ý phải đối phó với nguồn năng lượng mạnh trên tay Trương Dương nữa, nó chỉ muốn trốn đi.
Giúp hậu bối báo thù thực sự là một chuyện lớn, nhưng điều kiện tiên quyết là phải bảo vệ được tính mạng của mình, trước mắt thực lực này không như mình, thậm chí có thủ đoạn tấn công đáng sợ như vậy.
Đối với Trương Dương, nó đã không có một chút coi thường nào, Trương Dương tuyệt đối là sự tồn tại đồng cấp với nó, thậm chí có thể giết chết nó, ít nhất Trương Dương đã có thể tạo nên được nguồn năng lượng bạo phát trên tay.
Kim Quan Mãng khẽ gầm lên, âm thanh không lớn nhưng vẫn tỏ ra có sự uy hiếp.
Nhưng sự uy hiếp đó đã yếu đi rất nhiều, giống như là sự thương lượng và hai người đang đánh cãi nhau, một người trong đó đánh không lại nhưng lại không muốn nhận thua liền thương lượng dừng tay.
Đáng tiếc những âm thanh này của nó Trương Dương căn bản không nghe thấy.
Trương Dương biết được năng lượng bạo phát là từ việc tu luyện tâm đắc của Thiếu lâm Đạt Ma, trước kia hắn cũng đã thử qua nhưng chưa từng thành công.
Vừa rồi trúng độc đã khiến cho Trương Dương không còn coi thường Thập Quan Kim Quan Mãng nữa, cũng không muốn tiếp tục làm cho nó bị thương nhẹ bằng việc sử dụng Hàn Tuyền kiếm nữa, cứ như thế thì căn bản không giết được Kim Quan Mãng.
Hùng mạnh như Thập Quan Kim Quan Mãng không thể nào cứ để cho hắn chém rách da rách thịt được, để cho mình chảy cạn máu, đừng nói là linh thú, loại động vật bình thường cũng không ngốc như vậy.
Vì thế sau khi đánh ra kiếm quang, trong lòng Trương Dương không biết thế nào lại nghĩ đến thủ đoạn tấn công cường mạnh này, cũng là hắn muốn thử một chút, không ngờ lần này lại thành công.
Tuy nhiên năng lượng bạo phát cần rất nhiều năng lượng tự nhiên, đừng coi thường nguồn năng lượng màu vàng này, năng lượng nó ẩn chứa đã vượt quá sự khống chế của Trương Dương, Trương Dương lúc này không hề chuyển động là bởi vì đang dồn toàn lực để khống chế nó.
Nếu lúc này Thập Quan Kim Quan Mãng tấn công Trương Dương, thì nhất định hắn sẽ xong đời, hắn căn bản không còn sức phản kháng.
Đương nhiên, năng lượng bạo phát trên tay Trương Dương cũng có thể khiến cho Thập Quan Kim Quan Mãng đi theo cùng hắn.
- Bùm!
Miệng Trương Dương đột nhiên hét to một tiếng, nét mặt hắn cũng đỏ lên, luồng năng lượng màu vàng từ mũi kiếm bắn ra, tạo ra một vệt màu vàng, hướng vào Thập Quan Kim Quan Mãng.
Mười chiếc mào trên đầu của Kim Quan Mãng chợt dựng đứng lên, cơ thể to lớn của nó bay lên lùi về phía sau, cơ thể to lớn nhưng nó vẫn có tốc độ nhanh như vậy.
Uy lực của nguồn năng lượng này rất lớn, khiến cho nó không dám đối kháng, chỉ có thể tránh né.
Thập Quan Kim Quan Mãng bỏ chạy, đồng thời Trương Dương cũng lùi về phía sau.
Nguồn năng lượng bạo phát này là hắn ngưng tụ nên hắn hiểu rõ nhát uy lực của nó, cho dù nguồn năng lượng bạo phát có thể đánh trúng Kim Quan Mãng hay không, hắn cũng phải né trước sang một bên, tránh để nguồn năng lượng bạo phát không làm mình bị thương.
Sự lợi hại mình đánh ra lại có thể làm bị thương chính mình, điều đó thực là buồn cười.
- Uỳnh!
Một tiếng nổ rung chuyển trời đất, trong phạm vi máy chục dặm cũng có thể cảm thấy được trận rung chuyển này, tất cả linh thú trong vòng một trăm dặm cũng đều đứng dựng người lên.
Dường như tất cả động vật trên núi Dã Nhân lúc này đều hướng về phía đó nhìn, trong mắt của chúng đều có chút sợ hãi.
Bọn chúng không nghe thấy tiếng nổ, cũng chưa cảm thấy được sự rung chuyển, nhưng trong lòng đột nhiên lại có một dự cảm sợ hãi vô hình.
Sự bạo phát của sức mạnh cường đại, cảm quan của động vật nhạy bén hơn so với con người, đừng nói là người ở gần núi mà ngay người bình thường ở trong núi lúc này cũng sẽ không có một chút cảm giác nào.
Ở bên ngoài núi Dã Nhân, Long Thành đang tụ tập chuẩn bị ăn cơm tối thì đột nhiên giật mình rồi lập tức nhìn hướng về phía núi Dã Nhân.
Gã cũng nghe và cảm thấy được điều gì đó, nhưng trong lòng gã lại chợt chấn động như bị một cây búa đánh trúng, gã không biết chuyện gì xảy ra, nhưng rõ ràng bên trong núi Dã Nhân đã xảy ra chuyện gì đó nên mới mang lại cho gã cảm giác này.
Núi Dã Nhân, bây giờ Trương Dương đang ở trong đó.
Ngoài Long Thành ra, nhìn về phía núi Dã Nhân còn có một người khác, đó chính là Diệp Phi.
Là người có thể chất, mặc dù không tu luyện nhưng về mặt cảm quan đều mạnh hơn người bình thường, gã từ nhỏ đã phát hiện được nhiều việc mà người bình thường không biết, có hứng thú rất lớn đối với tự nhiên.
Gã cũng cảm thấy được có gì đó, chỉ là không rõ ràng như Long Thành mà thôi, Long Thành dù sao cũng là người tu luyện.
Ngoàn bọn họ ra, trong vòng một nghìn dặm xung quanh núi Dã Nhân, còn có một môn phái tu luyện và hai thế gia tu luyện nhỏ.
Trong hai thế gia và một môn phái này, chỉ có bốn người tu luyện đạt trình độ tam tầng trở lên, người đạt tứ tầng thì không có một ai.
Bốn người này dù ở đâu cũng đều hướng nhìn về một hướng. Trong lòng bọn họ cũng có cảm ứng nhất định, uy lực phóng ra của nguồn năng lượng bạo phát này quá mạnh, người bình thường sẽ không cảm nhận được gì, nhưng chỉ cần là người tu luyện nội kìn thì đều có thể có một chút cảm giác.
Vì cự ly nên ở đây chỉ những người tu luyện đạt tam tầng mới có thể cảm nhận được.
Ở một nơi xa hơn, Thục Sơn, Lý gia có ba người không hẹn mà cùng lúc bước ra.
Ba người này chính là hai vị trưởng lão của Thục Sơn và một vị trưởng lão mới lên tứ tầng, thời gian tiến vào tứ tầng của vị trưởng lão này rất ngắn, luôn được Lý gia cất giấu, người ngoài không hề biết.
Hướng của ba người đang nhìn cũng chính là hướng núi Dã Nhân.
Bọn họ khẽ nhíu mày lại, khoảng cách ở đây với núi Dã Nhân rất xa, bọn họ cảm nhận được điều gì đó, nhưng lại không biết xảy ra chuyện gì.
Trong căn phòng bí mật của Lý gia, có một lão già lại đang trợn mắt, nghiêng đầu lại.
Lông mày của ông ta nhíu lại rất chặt, không biết đang nghĩ điều gì, một lúc sau, ba vị trưởng lão bên ngoài đều nhận được truyền âm của ông ta, cùng nhau đi đến phòng bí mất, cung kính quỳ trước mặt ông ta, đây chính là Đại viên mãn của Lý gia.
Bên phía Trường Kinh, Trương Bình Lỗ đang ngổi tu luyện, nỗ lực điều chỉnh cơ thể cũng mở to mắt, tinh thần hơi chút nặng nề.
Cảm nhận đối với năng lượng của Đại viên mãn càng mẫn cảm, năng lượng bạo phát khi phát ra sẽ sinh ra sóng dao động, ngay cả ông ta cũng cảm thấy được.
Ông ta và trưởng lão Lý gia giống nhau, chỉ là cảm nhận được sóng dao động của năng lượng, chắc chắn đó là uy lực của nguồn năng lượng rất mạnh bùng nổ, ngoài ra thì không biết thêm gì nữa cả.
Tuy nhiên uy lực như vậy bọn họ lại không thể làm được, đây cũng là nguyên nhân ông ta cảm thấy nặng nề.
Mắt của ông ta cũng nhìn về phía núi Dã Nhân, ông ta chỉ cảm thấy được hướng của sóng năng lượng dao động, nhưng sóng dao động của năng lượng phát sinh từ đâu thì ông ta lại không cảm ứng được.
Khẽ thở dài, Trương Bình Lỗ đứng lên.
Trương gia đã tiêu diệt tận gốc Hô Diên gia, muốn khiêm tốn một chút cũng không thể nào nữa, đối với bọn họ mà nói, tiếp sau đây không phải là lấy lại sự huy hoàng mà là phải triệt để kìm nén, thậm chí có thể bị diệt vong.
Trương gia đã không còn lựa chọn nào khác, người quan trọng nhất của Trương gia cũng đã trở thành là Trương Dương.
Vì Trương Dương ông ta đã không tiếc thân thể của mình bị tổn thương, cho tới bây giờ vẫn không có cách nào hồi phục lại được, mặc dù thực lực của ông ta bị tổn thất, thân thể bị thương, thậm chí ngay cả còn ảnh hưởng đến cả ba trăm năm tuổi thọ ông ta cũng không tiếc.
Một giảng viên đang giảng bài ở trường Đại học Trường Kinh cũng quay đầu nhìn, tỏ ra kinh ngạc.
Đây là một giảng viên mới đến Viện Y học Đại học Trường Kinh, tên là Hoa Thiên, năm nay 45 tuổi, tuy nhiên học thức uyên bác, bằng cấp xuất chúng, còn có bằng tiến sỹ của Trường đại học Công nghệ Masachusetts Mỹ, người như vậy muốn đến giảng dạy tại trường đại học Trường Kinh thì hiệu trưởng phải đích thân tiếp đón.
Lúc này, lông mày của gã cũng nhảy lên.
Tuy nhiên rất nhanh gã lại quay đầu lại tiếp tục giảng bài, đám học sinh có ấn tượng rất tốt đối với vị thầy giáo mới đến này, cũng rất kính phục gã, học thức của gã rất uyên bác, khi mới đến đám học sinh còn muốn dùng một câu hỏi khó để làm khó gã, nhưng không ngờ gã lại giải quyết hết sức dễ dàng.
Thậm chí còn hay hơn đáp án mà chúng đã tìm ra.
Điều này cũng khiến cho vị giảng viên Hoa Thiên này chinh phục hoàn toàn đám học sinh đó.
Vẫn là Trường Kinh, ở một nơi của Bộ đội địa phương, ai cũng không biết, có một người đang nằm ở trong một cái động.
Người nằm đó lười biếng mở mắt, miệng khẽ nói:
- Năng lượng bạo phát?
- Đây là năng lượng bạo phát, không đúng, ta còn cho rằng có một cao thủ ngũ tầng mới xuất hiện, hóa ra không phải, thú vị lắm, thú vị lắm.
Nói xong gã lại nhắm mắt lại, vươn người một cái, xoay người lại dường như lại muốn ngủ tiếp.
Nam Cương Dẫn Long sơn, Trường Bạch sơn Thiên Trì, Nam Hải Lam Hỏa đảo, lúc này cũng đều có những động tĩnh khác nhau.
Tuy nhiên động tĩnh của chúng biến mất rất nhanh, thứ mà Đại viên mãn có thể cảm nhận được, chủ nhân của ba nơi này đường nhiên lại càng cảm thấy rõ ràng hơn.
Bọn chúng đều phát hiện có người sử dụng năng lượng bạo phát đòn tấn công đặc biệt của cao thủ ngũ tầng, tuy nhiên chúng cũng đều cảm thấy nguồn năng lượng này không tinh khiết.
Giống như Đại viên mãn, bọn chúng chỉ là cảm nhận được phương hướng chứ không hề biết vị trí chính xác phát ra của nguồn năng lượng bạo phát này, cự ly xa như vậy lại chỉ có một lần nổ ra, căn bản không phán đoán được gì nhiều.
Trương Dương không biết, nguồn năng lượng hắn đánh ra đã làm kinh động đến nhiều người như vậy.
Tuy nhiên cũng khong lạ lắm, mấy trăm năm nay đều chưa xuất hiện cao thủ ngũ tầng, đột nhiên có người dùng đòn tấn công mà chỉ có cao thủ ngũ tầng mới có thể dùng, lại phát ra động tĩnh lớn như vậy, không gây nên sự chú ý mới là lạ.
Trương Dương vội vàng chạy ra, còn chưa đến bên cạnh bọn Truy Phong thì một trận chấn động lớn truyền đến.
Cái này không giống như đòn tấn công bằng nội kình, năng lượng có thể nén ép, sau đó uy lực nổ ra tứ phía càng lớn, nếu nội kình giống như bom đạn bình thường, thì năng lượng bạo phát chính là bom hạt nhân.
Cũng chẳng trách hai con vẹt đã tránh đi trước, Thập Quan Kim Quan Mãng là tứ tầng hậu kỳ cũng sợ phải bỏ chạy.
- Hô!
Không kịp nhìn uy lực của năng lượng bạo phát, Trương Dương lập tức mềm nhũn nằm ở đó, nội kình trong đan điền của hắn đã hoàn toàn tan biến, rỗng tuếch.
Một đòn năng lượng bạo phát, không chỉ hút hết năng lượng tự nhiên xung quanh, mà còn hút hết nội kình của Trương Dương.
← Ch. 0718 | Ch. 0720 → |