← Ch.0812 | Ch.0814 → |
- Ừm.
Trương Dương nghe thấy tiếng của Cố Thành, cười một chút, rồi nói thẳng:
- Đúng rồi, Cố Thành, tôi gọi điện cho cậu là để hỏi một chuyện, cậu có biết Ngụy Trị Quốc không?
- Biết chứ, người này trước kia là lái xe bình thường, trước kia tôi và Hồ Hâm đều từng quen với ông ta, sau khi chúng tôi nhận lại công ty, liền phân cho ông ta chút mối làm ăn, giờ làm cũng được lắm!
- Hà hà, Cố Thành, về sau cắt đứt tất cả liên quan làm ăn đến người này, người này, tâm địa không đường hoàng, không đáng tin tưởng!
Trương Dương trực tiếp nói với Cố Thành.
- Ừm, cậu nói thế nào thì sẽ như thế. Tôi sẽ đi dặn dò ngay, thu hồi tất cả mối làm ăn của Ngụy Trị Quốc, đuổi ông ta ra khỏi công ty vận tải.
Cố Thành không hỏi một câu nào, anh ta rất tin tưởng Trương Dương, hoàn toàn làm theo những gì Trương Dương dặn, càng không cần phải nói đến chuyện công ty vận tải này còn có cổ phần của Trương Dương, cũng vì có Trương Dương mới có họ của ngày hôm nay.
- Ừm, vậy cứ thế đã nhé, đúng rồi, tối nay cậu và Hồ Hâm có rảnh không? Tôi gọi cả Thi Nhan và những người khác, chúng ta cùng ăn tối, vẫn chỗ cũ Khải Hoàn Lâu nhé!
- Chuyện nhỏ, tôi sẽ nói với Hồ Hâm, vậy tối gặp nhé!
- Ừ, tối gặp nhé.
Trịnh Tề Mặc đã nghe hết cuộc điện thoại của Trương Dương, ông ta ngay lập tức hiểu rằng, hai người Trần Khắc và Ngụy Trị Quốc, dính vào Trương Dương, là xong đời rồi.
Đặc biệt là Ngụy Trị Quốc, nhất định kết quả sẽ thê thảm hơn Trần Khắc, giờ Hồ Hâm và Cố Thành là người đứng đầu ngành vận tải, với một câu nói của họ, Ngụy Trị Quốc đừng nghĩ tới việc làm trong ngành này nữa.
Sau khi xử lý xong việc của hai cặp người nhà "hảo hạng" kia, không khí ngay lập tức trở nên thoải mái, Trương Dương cất điện thoại đi, trên mặt nở nụ cười, nhìn Phó giám đốc sở Trịnh rồi nói:
- Đúng rồi, Phó giám đốc sở Trịnh sao lại tới đây?
- Nếu tôi biết xảy ra chuyện này ở đây, tôi sẽ không tới đâu...
Trịnh Tề Mặc thầm nghĩ một câu, ông ta chẳng hề có ý định đến xem góp vui.
Nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi, Trịnh Tề Mặc cũng không nghĩ nhiều về việc đó nữa, dù sao với Trần Khắc, con đường sau này của anh ta đã hết, Trịnh Tề Văn đã quyết định động đến anh ta, thì sẽ không cho anh ta cơ hội ngóc đầu lên, đương nhiên, đó đều là những điều của sau này.
Thấy Trương Dương hỏi, Trịnh Tề Mặc liền chống eo, cười gượng gạo nói:
- Cái thắt lưng của tôi, sụn đệm cột sống ở thắt lưng bị lồi ra, bệnh cũ rồi, chiều nay từ khi đi làm đã bắt đầu đau, đến tận bây giờ, tôi cũng thật sự không chịu nổi nữa, nên mới đến đây tìm bác sĩ Nghiêm, cách mát xa bấm huyệt của anh ấy rất có ích, không ngờ, đã gặp phải chuyện này.
- Bác sĩ Tiểu Nghiêm?
Trương Dương hỏi với thái độ kỳ lạ, không biết người mà Phó giám đốc sở Trịnh nói tới là ai.
- Đúng vậy, là một bác sĩ thực tập đến bệnh viện Kinh Hòa một thời gian trước, đây là người viện trưởng Quách đích thân giới thiệu, tôi đã bảo cậu ấy xoa bóp cho tôi mấy lần, thật sự rất có ích, lần trước sau khi mát xa xong, một thời gian dài tôi cũng không thấy đau.
- Hóa ra là vậy.
Trương Dương nhìn vào thắt lưng Trịnh Tề Mặc, lòng rất chắc chắn, sụn đệm cột sống thắt lưng lồi ra, với Trương Dương đây là một bệnh nhỏ, vừa rồi Trịnh Tề Mặc cũng đã giúp hắn, Trương Dương quyết định giúp ông ta trị dứt điểm bệnh này.
- Thế này đi, Phó giám đốc sở Trịnh, tôi có cách với bệnh sụn đệm cột sống lồi ra, tôi có thể giúp ông trị dứt điểm bệnh này.
Trương Dương nói đầy tự tin.
- A? Thật sao?
Trịnh Tề Mặc mắt sáng lên, bệnh thắt lưng này ông ta đã mắc từ lâu, trước kia vị bác sĩ Tiểu Nghiêm kia cũng chỉ nói có thể dùng mát xa để giảm bớt bệnh tình, nhưng giờ đây, Trương Dương lại nói có thể chữa dứt điểm nó!
Trịnh Tề Mặc không nghi ngờ về những lời của Trương Dương, ông ta cũng đã từng nghe nói về sự tích của Trương Dương, dự án nghiên cứu về bệnh hen suyễn của ba viện Trường Kinh, cộng với đề tài trị liệu đột biến trong chữa bệnh đơn gen và từ chối miễn dịch đều rất nổi tiếng.
Trương Dương gật đầu, giúp Trịnh Tề Mặc chữa bệnh sụn đệm cột sống lồi ra không mất nhiều thời gian, giờ đây nội công của hắn đã là đại viên mãn, dùng thêm ngân châm để trị liệu loại bệnh cứng đầu này dễ như trở bàn tay.
- Vậy thật là tốt quá!
Trịnh Tề Mặc ngay lập tức gật đầu.
Thế là Trương Dương dẫn Trịnh Tề Mặc đến tìm Quách Dũng, nói rõ ý mình, Quách Dũng vừa nghe Trương Dương có thể trị dứt điểm, ngay lập tức trừng lớn mắt, tỏ vẻ nhất định phải đứng bên cạnh xem, và sẽ chuẩn bị cho Trịnh Tề Mặc một chiếc giường bệnh ngay lập tức.
Trịnh Tề Mặc nằm úp lên chiếc giường theo lời Trương Dương dặn, kéo áo lên, Trương Dương lấy ra bốn chiếc ngâm châm rồi đâm vào nhanh chóng, khi chiếc ngân châm đâm vào thắt lưng của Trịnh Tề Mặc, ngón cái và ngón trỏ của hắn nhanh chóng xoay đuôi kim.
Tốc độ nhanh chóng của tay Trương Dương để lại từng luồng tàn ảnh trong mắt Quách Dũng và Chu Đạo Kỳ ở bên cạnh, hắn xoay bốn chiếc đuôi ngâm châm nhanh như chớp.
Quách Dũng và Chu Đạo Kỳ liền quay sang nhìn nhau, trong mắt hai người là sự kinh ngạc vô cùng, Trương Dương lại một lần nữa mang đến cho họ sự chấn động!
May mà họ không nhìn thấy thật ra Trương Dương phát nội công ra theo hai bàn tay, dùng ngân châm làm cầu nối, xâm nhập vào dưới lớp da của Trịnh Tề Mặc, trực tiếp tác dụng vào phần sụn đệm bị biến dạng lồi ra của ông ta, bắt đầu chỉnh lại mà người thường không nhìn ra được, nếu không, có lẽ họ sẽ càng kinh hãi hơn nữa.
Sau khi Trương Dương châm cứu, hắn lại một lần nữa cảm thấy điểm tốt mà một Đại Viên Mãn đem lại cho hắn, trước kia khi châm cứu cho đứa trẻ đó, hắn không hề nghỉ ngơi mà lại châm cứu tiếp cho Trịnh Tề Văn, không những không cảm thấy chút mệt mỏi nào, mà cảm thấy nội công rất sung mãn!
Hơn nữa, nếu như trước kia Trương Dương muốn châm cứu để giúp Trịnh Tề Mặc trị dứt điểm sụn đệm cột sống lồi ra, ít nhất hắn phải châm cứu mấy lần, và còn phải phối hợp với linh dược để củng cố lại thắt lưng của ông ta, hơn nữa, thời gian châm cứu phải vượt quá hai tiếng đồng hồ, nhưng giờ đây, Trương Dương rất tin tưởng, trong nửa tiếng đồng hồ, là có thể trị dứt điểm hoàn toàn bệnh sụn đệm cột sống lồi ra của Trịnh Tề Mặc, hơn nữa, sau đó không cần uống bất kỳ linh dược nào, chỉ cần về sau ông ta phải chú ý, thay đổi những thói quen không tốt của mình là được.
Trong quá trình này, Trịnh Tề Mặc sẽ không cảm thấy chút đau đớn nào, ông ta chỉ cảm thấy rằng, có bốn luồng ấm áp đang tác dụng vào thắt lưng của mình, chuyển động qua lại, khiến cho ông ta rất thoải mái.
Bất giác, Trịnh Tề Mặc nhắm mắt lại, rồi còn phát ra tiếng ngáy nữa, ông ta nằm sấp trên giường, rồi ngủ mất.
Nửa giờ đồng hồ trôi qua rất nhanh, đã đến lúc thu kim về, Trương Dương liếc sang Quách Dũng và Chu Đạo Kỳ, cố ý dùng nội công để ép ra rất nhiều mồ hôi lấm tấm trên trán mình, điều này để nói với Quách Dũng và Chu Đạo Kỳ, hắn trị bệnh cho Trịnh Tề Mặc thế này, cuối cùng đã hao tổn tinh thần rồi.
Thở phào nhẹ nhõm, sau khi chắc chắn rằng thắt lưng của Trịnh Tề Mặc đã chữa hoàn toàn, Trương Dương rút kim ra, cất vào, còn lúc này, Trịnh Tề Mặc vẫn đang ngủ ngon lành.
- Chữa xong rồi sao?
Quách Dũng hỏi không dám tin, Trương Dương lau mồ hôi, nhận lấy cốc nước của Chu Đạo Kỳ đưa đến, sau khi uống xong liền gật đầu nói:
- Ừm, không sao nữa rồi, chỉ cần về sau Phó giám đốc sở Trịnh sửa những thói quen không lành mạnh, và tập luyện nhiều, nhất định sẽ không bị lại bệnh sụn đệm cột sống nhô ra này nữa.
Nói xong, Trương Dương gọi Trịnh Tề Mặc dậy.
Sau khi Trịnh Tề Mặc thức dậy, ngay lập tức cảm thấy cơ thể mình như được giãn ra vậy, rất khỏe, ngay cả tinh thần cũng trở nên phấn chấn hơn nhiều.
- Thắt lưng của tôi khỏi rồi sao?
Trịnh Tề Mặc xoay xoay thắt lưng mà không dám tin, ông ta còn quay đi quay lại eo rất mạnh, không hề có cảm giác khó chịu nữa.
Trương Dương gật đầu, rồi lại nói những điều Trịnh Tề Mặc phải chú ý một lượt.
- Ha ha, bệnh lâu năm này của tôi không ngờ lại được chữa khỏi thật rồi...
Trịnh Tề Mặc cười ha ha, trên mặt ngay lập tức vui đến độ trở nên hồng hào.
- Reng...
Trong đầu Trương Dương, đột nhiên vang lên một âm thanh giòn tan, ngay sau đó, giọng nữ máy móc rất quen thuộc đó lại lại vang lên trong não Trương Dương.
- Chúc mừng kí chủ đã giành được nhiệm vụ ẩn giấu "Sự cảm kích của Giám đốc sở Trịnh", đây là nhiệm vục cấp hai, kí chủ đã có thêm 1 điểm giá trị hấp dẫn, một điểm giá trị may mắn, tất cả các phần thưởng đã được tự động phân phối đến tài liệu và khả năng cá nhân của kí chủ!
Đó là hệ thống Thánh Thủ đã lâu rồi không xuất hiện, Trương Dương hoàn toàn không ngờ tới, lại xuất hiện nhiệm vụ ẩn giấu của hệ thống Thánh Thủ trong lúc này, mặc dù chỉ là một nhiệm vụ nhỏ cấp hai, nhưng vẫn làm Trương Dương rất vui, hắn không quên, nhiệm vụ giải độc của Mễ Tuyêt đến giờ vẫn chưa hoàn thành, mà không có chút đầu mối nào hết.
Ngay khi Trương Dương chuẩn bị hỏi, giọng nữ máy móc kia lại vang lên lần nữa:
- Chúc mừng kí chủ, theo hiển thị hệ thống, sau khi nhiệm vụ này hoàn thành, sẽ có tác dụng giúp đỡ rất lớn với những nhiệm vụ chưa hoàn thành sau này.
Có tác dụng giúp đỡ rất lớn với những nhiệm vụ chưa hoàn thành sau này? Nghe đến đây, mắt Trương Dương chợt sáng lên, phần thưởng của nhiệm vụ cấp thấp này rất bình thường, nhưng thông tin cuối cùng này mới là phần thưởng lớn nhất của nhiệm vụ này!
- Trương tiên sinh...
- Trương Dương, anh sao thế?
Lúc này, âm thanh của Trịnh Tề Mặc và Quách Dũng vang lên bên tai, kéo Trương Dương từ không gian ảo kia trở lại hiện tại.
Hóa ra là Trương Dương ngẩn người ra, khiến cho Trịnh Tề Mặc và Quách Dũng hú hồn, còn tưởng Trương Dương có chuyện gì rồi, thấy Trương Dương tỉnh lại, hai người đều cùng thở phào nhẹ nhõm.
Trong tích tắc đó, giao diện ảo về hệ thống Thánh Thủ liền biến mất hoàn toàn, như chưa từng xuất hiện ra vậy.
- Vậy Trương tiên sinh, viện trưởng Quách, tôi còn phải về đi làm, tôi về trước nhé.
Trịnh Tề Mặc mặt rất rạng rỡ, tinh thần phấn chấn, thấy không có việc gì, bèn cất lời cáo từ.
- Giám đốc sở trịnh không ở lại nói chuyện thêm chút nữa sao?
Quách Dũng vội vàng đứng dậy, nói rất khách sáo.
- Thôi, tôi còn chút việc, tiện thể sau khi đi về tôi còn phải điều tra về Trần Khắc.
Trịnh Tề Mặc cười thoải mái, sau đó giơ tay tạm biệt.
-Ừm, vậy Phó giám đốc sở Trịnh đi nhé.
Trương Dương hiểu, Trịnh Tề Mặc sẽ ngay lập tức chuẩn bị đi về trừng trị Trần Khắc, có thông tin nhắc nhở của hệ thống Thánh Thủ, hắn tin rằng Trịnh Tề Mặc nhất định sẽ không bỏ qua cho tên Trần Khắc.
- Vậy ở đây cũng chẳng còn việc gì của tôi nữa, Lão Quách, tôi cùng đi với Phó giám đốc sở Trịnh nhé.
Chu Đạo Kỳ thấy mình không có việc gì nữa, bèn cùng tạm biệt Quách Dũng với Trịnh Tề Mặc.
- Còn nữa, đừng quên mời tôi ăn cơm đấy!
- Ha ha, yên tâm đi, tôi không quên đâu.
Quách Dũng cười ha ha, vẫy tay tạm biệt với Trịnh Tề Mặc và Chu Đạo Kỳ.
Sau khi hai người đã rời đi, Quách Dũng vui vẻ nhìn Trương Dương, càng nhìn càng thích, giống như đã nhặt được một báu vật vậy.
← Ch. 0812 | Ch. 0814 → |