← Ch.0825 | Ch.0827 → |
Ý của bà cụ đơn giản là nói với Trương Dương, hiện giờ Khương gia liên kết với Hô Diên gia, lại thông đồng với cả Ma Môn. Nếu muốn đối phó Khương gia chẳng khác nào Y thánh Trương gia phải cùng đắc tội với hai thế lực lớn Hô Diên gia và Ma Môn.
Trong lòng bà lão, cho dù Trương Dương là người của y thánh Trương gia, thực lực không lường được, nhưng muốn giúp Nghiêm gia báo thù vẫn rất khó.
Cho nên bà lão không trông cậy vào Trương Dương sẽ vì Nghiêm gia họ mà đắc tội với cả Hô Diên gia và Ma Môn, ngược lại còn chuẩn bị lấy nửa quyển Độc Kinh này ra, thứ nhất là Vật quy nguyên chủ, thứ hai cũng là hy vọng Trương Dương có thể nể tình Nghiêm gia và Trương gia từng có mối ân tình này, có thể bảo vệ Nghiêm Lương Phi không để bị Khương gia hãm hại. Nếu còn đồng ý nhận Nghiêm Lương Phi làm đồ đệ thì hay quá.
Trương Dương nghe bà cụ nói xong, không thể hiện thái độ gì, chỉ cười lạnh không dứt.
Hô Diên gia? Ma Môn?
Bọn họ sao có thể lọt vào mắt của Trương Dương? Chưa nói Hô Diên gia đã tuyệt diệt, cho dù là Ma Môn cũng đã bị Trương Dương đánh tàn phế ở bình nguyên Long gia. Người thủ hộ của Long gia còn cả ba vị cường nhân tứ tầng trong Ma Môn đều bị tàn phế. Như vậy Ma Môn ốc còn chẳng mang nổi mình ốc sao rảnh để ý tới một thế gia nhỏ ở một huyện thành Bắc Ô như vậy.
Hai chỗ dựa lớn của Khương gia, đối với Trương Dương mà nói đều không quan trọng bằng một nửa quyển Độc Kinh kia.
Trương Dương nắm chặt tay đứng thẳng người.
Mối thù của Nghiêm gia, thù hạ độc Mễ Tuyết, hơn nữa còn cả mối thù liên quan kiệt tác bị thiếu kia. Ba cái hợp lại, Khương gia còn lí do gì để tồn tại trên đời?
Khương gia Bắc Ô chết chắc rồi.
Như cảm nhận được sự căm giận ngút trời của Trương Dương, Truy Phong đang đứng bên ngoài sân hí dài một tiếng, dạo bước tới cửa viện.
- Chít chít
- Chít chít
Truy Phong và Vô Ảnh cũng không chịu yếu thế, chúng rút cuộc cũng không kìm được, hận không thể ngay lập tức giết chết Khương gia, phải giáo huấn gia tộc này một trận.
- Cái này...
Bà cụ ngây ngẩn cả người, nhìn điệu bộ này của Trương Dương, bộ dạng muốn đi liều mạng với Khương gia, hiển nhiên là không coi lời mình nói ra gì.
- Ân công, phía sau Khương gia còn có Hô Diên gia và Ma Môn...
Bà cụ còn chưa nói hết đã bị Trương Dương ngắt lời.
- Cụ à, Ma Môn đã sớm bị tôi phế rồi, về phần Hô Diên gia, haha, bọn họ đã không còn tồn tại trên đời rồi.
Ý của Trương Dương chính là nói với ông lão biết, Ma Môn và Hô Diên gia đã bị Trương Dương loại bỏ rồi hoàn toàn không cần lo lắng.
Nghe xong Trương Dương nói, ông lão trừng mắt nhìn, hai tay không kìm nổi run lên, không dám tin, hỏi:
- Ma Môn và Hô Diên gia đều xong đời rồi?
Trương Dương cũng không nhìn ông lão, lập tức đi về phía Đường Tiểu Lan, ôm Nghiêm Lương Phi từ trong lòng Đường Tiểu Lan, đi thẳng về hướng cửa, đặt Nghiêm Lương Phi trên lưng Truy Phong, sau đó nhảy lên lưng ngựa.
- Phi nhi.
Đường Tiểu Lan không phòng bị gì, tận cho tới lúc Trương Dương bế Nghiêm Lương Phi lên lưng ngựa mới bối rối kêu lên:
- Cậu, cậu muốn mang Phi nhi nhà tôi đi đâu?
Trương Dương vỗ vỗ Truy Phong, sau đó nghiêng đầu nói với ông cụ và Đường Tiểu Lan:
- Mối thù của Nghiêm gia các người và Khương gia, dù không thể để Nghiêm Lương Phi tự mình đi báo thù, cũng nên để cậu ta tận mắt nhìn thấy đại thù đã báo, bằng không chuyện này sẽ trở thành tâm ma của cậu ta, rất bất lợi đối với việc tu luyện sau này của cậu ta.
Nghe thấy Trương Dương nói, Đường Tiểu Lan định nói gì đó nhưng bị ông lão ngăn lại, ông lão nhìn thật sâu vào Trương Dương, nhắm mắt lại lẩm bẩm nói:
- Phi nhi nhà tôi giao cho ân công vậy.
Nghe thấy bà cụ nói, Đường Tiểu Lan không kìm được nói:
- Mẹ.
Bà lão hung hăng trợn mắt nhìn Đường Tiểu Lan, mắt bà đỏ lên, lúc này mới bặt lời, không nói gì nữa, lại nhìn về hướng cổng nhà.
Nhưng vừa nhìn đã không còn thấy bóng dáng Trương Dương và con mình đâu nữa.
- Phi nhi.
Đường Tiểu Lan hét lên, lao ra cổng sân, nhưng ngoài sân, căn bản bên ngoài không có ai.
- Phi nhi, Phi nhi...
Nước mắt lại ướt đẫm hai mắt Đường Tiểu Lan, bà lão run rẩy đi tới, giơ một bàn tay ra đặt lên vai Đường Tiểu Lan, thở dài.
Đường Tiểu Lan áp mặt vào ngực bà lão, nghẹn ngào.
Bà lão vuốt tóc Đường Tiểu Lan, ánh mắt nhìn về phía xa...
...
Sau khi Trương Dương giải thích qua cho bà lão Nghiêm gia, Truy Phong đã phóng như điên.
Chỉ trong nháy mắt Truy Phong đã đưa Trương Dương và Nghiêm Lương Phi đi xa khỏi nơi ở hiện nay của Nghiêm gia, thẳng tới tòa nhà lớn nhất mà Nghiêm Lương Phi chỉ.
Từ đầu này của Bắc Ô đến đầu bên kia Truy Phong chỉ đi mất chưa tới năm phút.
- Vù vù
Chính ở ngoài cửa tòa nhà lớn nhất Bắc Ô, một chiếc SUV khá sang trọng đang chạy như bay trên vùng đất trống lớn.
Nhanh như Tia Chớp.
Chạy về đây, chiếc SUV này chắn trước cửa Khương gia, rất vướng mắt.
Từ khi còn ở Trường Kinh Truy Phong đã rất bất mãn với cục sắt Mercedes-Benz rồi, bởi vì khi đó Trương Dương luôn lái chiếc xe đó đi rồi bỏ nó lại biệt thự. Lần này bọn họ vốn là đi trả thù, hơn nữa Trương Dương không phản đối, vì thế Truy Phong rất thoải mái dậm lên chiếc SUV đang đỗ ở phía đó.
Oanh
Chỉ một tiếng vang thật lớn.
SUV không khống chế được bùng một tia lửa, trôi một đoạn rất xa, bị tắc ở trước cửa Khương gia, lúc này mới dừng lại được.
Sau khi SUV dừng lại, cửa xe lập tức mở ra, bên trong hai người trẻ tuổi chạy ra.
May là không xảy ra chuyện gì, hai người đều bình yên vô sự, chỉ e xe thì hỏng hoàn toàn rồi.
Tốc độ của Truy Phong quá nhanh, cho nên móng nó giẫm lên chiếc xe này, xe thì hỏng mà hai người bên trong không sao.
Hai người đi ra sau xe, nhìn nhau, đến tận lúc này vẫn chưa biết SUV rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không ngờ đột nhiên hỏng.
Trương Dương cưỡi Truy Phong lúc này mới dừng lại, mang theo Nghiêm Lương Phi, đứng trước chiếc SUV, nhưng hai người kia hình như căn bản đều không nhìn thấy Trương Dương, đang đứng đó đôi co.
- Cái này? Cái xe này hỏng rồi?
- Mẹ nó, thế mà cũng dám nói xe mấy trăm nghìn.
- Anh, đều là do anh, kỹ thuật lái không tốt, nếu để em lái chắc chắn sẽ không bị như vậy.
- Nói vớ vẩn, sao có thể do kĩ thuật của anh được?
- Anh, anh mau nhìn.
- Nhìn cái gì, xe này vốn không phải anh làm hỏng.
- Không phải xe, là ngựa.
- Ngựa, ngựa cái gì?
Hai anh em lúc này mới phát hiện Trương Dương, đặc biệt là người trông có vẻ lớn tuổi, rõ ràng là anh, sau khi thấy Truy Phong đang chở Trương Dương ánh mắt trợn trừng.
Trương Dương xoay người xuống ngựa, sau đó mang Nghiêm Lương Phi còn đang hôn mê xuống.
Người trẻ hơn sau khi thấy Nghiêm Lương Phi hai mắt sáng lên, vỗ vai đại ca bên cạnh nói:
- Anh, anh mau nhìn, là Nghiêm Lương Phi.
- Cái gì, tiểu tử Nghiêm gia à?
Người được gọi là anh vội vàng ngẩng đầu thăm dò, phát hiện ở tay Trương Dương đúng là tiểu tử của Nghiêm gia, Nghiêm Lương Phi.
- Chú là...Hào Tử thúc của Ma Môn? Tôi là Khương An Hộ, cha tôi chính là Khương Thiên Hạ.
Thấy Nghiêm Lương Phi, người trẻ tuổi vội khoe danh, còn nhầm Trương Dương là Hào Tử mà Khương gia thuê đi đối phó với Nghiêm Lương Phi.
- Háo ra là Hào Tử thúc, cha tôi trước đây từng nhắc tới chú, tôi là Khương An Thủ, anh của Khương An Hộ.
Người anh thấy em mình tranh chào hỏi trước, kém miếng khó chịu nên vội vàng nói theo.
Hai anh em này vào lúc trước khi Nghiêm Lương Phi đi Trường Kinh, từng nảy sinh xung đột với Nghiêm Lương Phi, còn bị cậu ta giáo huấn cho một bài.
Trương Dương nheo mắt, nhìn hai anh em nói:
- Hai người là người của Khương gia?
Khương An Thủ và Khương An Hộ vội vàng gật đầu, Trương Dương cười lạnh, tốt lắm, tìm đúng người rồi.
- Cha và ông nội chúng tôi thời gian này đều tu luyện trong núi, hiện giờ trong tòa nhà Khương gia chỉ có hai anh em tôi.
Khương An hộ trả lời, trả lời xong, không quên dương dương tự đắc nhìn anh trai, ý là mình đã giành cơ hội để nói trước rồi.
Khương An Thủ không chịu yếu thế, sợ em trai nổi bật hơn mình, vội vàng nối:
- Hào Tử thúc, hay vào nhà ngồi đã, tôi sẽ đi gọi điện bảo cha là chú đã mang Nghiêm Lương Phi về.
Đều trong Nhạn Sơn, thật đỡ tốn sức, không cần lo cá lọt lưới, Trương Dương sau khi nghe xong liền nghĩ vậy.
Sau đó hắn ngồi xổm người, điểm vài huyệt vị trên người Nghiêm Lương Phi.
Sau đó Nghiêm Lương Phi đột nhiên mở mắt, hai mắt đầy các tia máu.
- Á, Hào Tử thúc đang làm gì vậy?
Khương An Thủ và Khương An Hộ đều không biết vì sao "Hào Tử thúc" lại phải làm Nghiêm Lương Phi tỉnh lại? Hai anh em họ cho rằng lúc này còn xơi mới tới lúc làm Nghiêm Lương Phi tỉnh lại.
Hẳn là cho rằng tới tận khi trói Nghiêm Lương Phi treo ngược lên mới để cậu ta tỉnh lại, khiến cậu ta nhục nhã ê chề mới đúng.
- Là các người.
Nghiêm Lương Phi nghe thấy Khương An Thủ và Khương An Hộ nói chuyện lập tức hét lớn, giống như con cá giãy trên đất, đấm một quyền về phía mỗi người.
Thùng thùng
Hai quyền này của Nghiêm Lương Phi là dồn hết lực, không lưu tình chút nào.
- A
Khương An Thủ và Khương An Hộ lập tức bị đánh gục trên đất, hai người bị đánh hoa mắt chóng mắt, nằm trên đất kêu khóc.
- Hào Tử thúc, mau mau ngăn anh ta lại.
Khương An Thủ đương nhiên biết hai anh em mình không phải đối thủ của Nghiêm Lương Phi, cho nên mới liếc mắt, không quản đau đớn hét lên với Trương Dương.
*****
Cho tới lúc này, hai huynh đệ Khương gia đều chưa nhận ra Trương Dương, cũng chả trách hai huynh đệ vẫn chưa đủ tư cách để tiếp đón sứ giả của Ma Môn, cho nên cơ bản là không hề biết được cái vị tiền bối họ Hào kia hình dạng như thế nào.
Mà sau khi Trương Dương đến còn mang theo Nghiêm Lương Phi đang bị hôn mê, điều này đã khiến hai huynh đệ luôn cho rằng Trương Dương chính là cao thủ Ma Môn họ Hào mà phụ thân Khương Thiên Hạ đã mời đến để đối phó với Nghiêm Lương Phi.
Trương Dương căn bản không thèm để ý tới hai huynh đệ này, vẫn là giữ vững Nghiêm Lương Phi, vận nội công vào giọng nói, nói với Nghiêm Lương Phi:
- Đừng sốt ruột, đợi một lúc nữa mới là lúc báo thù.
Hai mắt Nghiêm Lương Phi đỏ ngầu, cắn chặt môi, mặc dù trước đó đã được Trương Dương ổn định tâm lý cho, những vẫn loáng thoáng có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, cho nên Trương Dương chỉ có cách vận nội công, mới áp chế được sự hung hăng của Nghiêm Lương Phi, khiến anh ta lý trí hơn một chút.
Sau khi bị hôn mê rồi tỉnh lại, bị Trương Dương vận nội công vào giọng nói mà kìm hãm lại, Nghiêm Lương Phi ít nhiều đã hồi phục được chút lý trí, biết được hai huynh đệ Khương gia bây giờ cơ bản không đáng lo ngại, mới nhẫn nhịn lại, không có xông lên cho hai huynh đệ kia mỗi người một đạp.
- Ta hỏi ngươi, tất cả người của Khương gia đều đang ở núi Nhạn Minh.
Trương Dương tới trước mặt Khương An Thủ, ngồi xổm xuống, trầm giọng hỏi.
- Tôi không biết!
Khương An Thủ lần này coi như có ngốc đi chăng nữa, cũng nhìn ra được, Trương Dương tuyệt đối không phải là cái vị cao thủ ma môn được phụ thân mời tới Trường Kinh, mà rất có khả năng chính là trợ thủ mà Nghiêm Lương Phi mời đến, vừa lên đến đã hỏi người của Khương gia có phải đều ở trong núi Nhạn Minh không, mục đích rõ ràng muốn đối phó với Khương gia bọn họ.
- Thế còn ngươi thì sao!
Trương Dương nhìn sang phía Khương An Hộ.
- Tôi cũng không biết!
Khương An Hộ vẻ mặt sợ hãi, toàn thân run lên, câu nói của Trương Dương giống như tiếng sét bên tai anh ta vậy.
- Nghiêm Lương Phi, cái tên Khương An Thủ này giao cho cậu, đem sang phía bên kia xe, tra hỏi kỹ tình hình của Khương gia ở núi Nhạn Minh, nhất định phải tra ra tất cả các cửa thoát hiểm khẩn cấp, đợi đến khi chúng ta tìm lên núi Nhạn Minh, tuyệt đối không để cho một tên nào chạy thoát!
Trương Dương chỉ về hướng núi Nhạn Minh bao phủ đầy mây khói nói với Nghiêm Lương Phi.
Nghiêm Lương Phi cười ngằn, không nói câu nào, đi tới túm lấy cổ áo của Khương An Thủ, cứ như vậy kéo về phía bên kia chiếc xe.
Khương An Thủ vẫn muốn phản kháng, vùng vẫy thoát thân, nhưng bị Nghiêm Lương Phi đạp mạnh cho một cái ngã xuống đất, tạm thời không có sức lực để chống cự nữa.
Trương Dương đã nhìn ra được hai huynh đệ nhà này chỉ vừa mới bắt đầu tu luyện nội công, thực lực yếu ớt đến đáng thương, với thực lực nội công nhị tầng kỳ đầu của
Nghiêm Lương Phi, bất kể Khương An Thủ có giở trò gì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Nghiêm Lương Phi.
Sau đó, Trương Dương nhìn Khương An Hộ đang ngồi trên đất ánh mắt sợ hãi mà quên mất chạy trốn, lạnh lùng cười.
Lẽ ra Trương Dương hoàn toàn có thể dùng mê hồn thuật tra hỏi tất cả những gì mình muốn biết từ miệng hai huynh đệ này, nhưng mối thù của Nghiêm Lương Phi đối với Khương gia, thực sự quá lớn, cho dù trước đó hắn có định tâm cho anh ta, nhưng cũng không hẳn có tác dụng gì, vẫn là để Nghiêm Lương Phi tự giải tỏa, mới là cách tốt nhất.
Vừa lúc, để lại Khương An Thủ cho Nghiêm Lương Phi, cho anh ta giải tỏa một lúc, dù sao có Trương Dương ở đây Nghiêm Lương Phi có đánh thế nào, cũng không đánh chết Khương An Thủ được.
Trương Dương đứng dậy, cùng lúc vận nội công, lập tức, có một tầng sương trắng mờ mờ, bao phủ cửa trước cổng lớn nhà Khương gia, vừa lúc Nghiêm Lương Phi, Khương An Thủ và Khương An Hộ cả ba người đều bị vây bên trong.
Với thực lực nội công tứ tầng của Trương Dương, lại thêm đại viên mãn, toàn lực thi triển, không những phạm vi của màn sương trắng này lớn hơn, mà đến hiệu quả cách âm, cũng cao hơn trước nhiều.
Bị màn sương trắng bao phủ bên trong, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không gây sự chú ý với bất cứ người nào bên ngoài.
- A!
- Đông!
- Cứu mạng!
- Ta cho ngươi kêu nè!
- A~~A!~!A!!
Bên kia xe, tiếng kêu thảm thiết của Khương An Thủ liên tiếp truyền ra, nhưng do có sự cách âm của màn sương trắng, nên ngoài Khương An Hộ trước mặt Trương Dương có thể nghe rõ ràng ra, thì cũng không truyền được đến tai người khác.
Khương An Thủ khi mới bắt đầu vẫn hi vọng tiếng kêu thảm thiết của mình sẽ thu hút được sự chú ý của nô bộc Khương gia, từ đó sẽ thông báo với phụ thân tới cứu anh ta, nhưng anh ta cơ bản không ngờ tới, Trương Dương đã cách âm, cho dù là tường cách âm, nhưng chỉ cần nô bộc của Khương gia không ai đi ra khỏi nhà thì không thể phát hiện được những gì đang xảy ra trước cổng nhà Khương gia!
Dần dần, tiếng kêu thảm của Khương An Thủ cũng bắt đầu dần dần yếu ớt, sau cùng, chỉ còn lại âm thanh nghẹn ngào ô ô, còn âm thanh của quyền cước đánh vào thịt ba ba, thì lại rất rõ ràng.
- Tôi nói này, tôi sẽ nói hết, xin đừng đánh tôi!!!
Chưa đợi Trương Dương tra hỏi, Khương An Hộ không chịu được, tiếng kêu thảm thiết của người anh Khương An Thủ, khiến anh ta càng thêm sợ hãi, hai tay ôm đầu, kêu khóc:
- Bây giờ, ở trong nhà Khương gia, chỉ có một số nô bộc mà thôi, người nhà Khương gia thực sự đều ở biệt thự đằng sau núi Nhạn Minh tu luyện!
Trương Dương chán ghét bịt mũi, thì ra khi Khương An Hộ nói những lời này, quần anh ta đột nhiên ướt đẫm, một dòng chất lỏng màu vàng nhạt từ từ chảy ra, còn có mùi khai của nước tiểu.
Khương An Thủ, khiếp sợ đến nỗi mất kiểm soát.
Lúc này, Nghiêm Lương Phi cũng lôi Khương An Thủ đang sợ chết khiếp đi lại, ném Khương An Thủ đã bị đánh bầm dầm hết mặt mày, cả người xưng phù lên vào bên cạnh Khương An Hộ.
Khương An Thủ giống như một bãi bùn lầy, mền nhũn trên đất, thần trí sớm đã không còn minh mẫn, khi Khương An Hộ nhìn thấy người anh của mình thì cơ bản không nhận ra nổi, sắc mặt trắng bệch, sau đó rú lên một tiếng, hai mắt trợn ngược lên trên, ngất lịm đi.
Nghiêm Lương Phi qua lần được giải tỏa này, thì sắc mặt dữ tợn kia cũng đỡ hơn nhiều, ít nhất nhìn vào cũng không đến nỗi dọa người nữa.
- Phì!
Sau khi nhổ nước bọt vào anh em nhà Khương gia xong, Nghiêm Lương Phi nói với Trương Dương:
- Đã hỏi ra rồi, hôm nay Khương gia có tiếp một nhân vật lớn, là ai thì Khương An Thủ cũng không biết, lúc này người của Khương gia đều đang ở biệt thự núi Nhạn Minh, nhưng hai anh em bọn chúng thấy những thứ có giá trị kia thì ngứa tay, lẩn trốn ra ngoài. Còn căn biệt thự ở núi Nhạn Minh, sau khi Khương gia diệt được Vương gia, thì không có tiến hành sửa chữa gì, vào đến núi Nhạn Minh chỉ có một con đường dẫn vào biệt thự, ngoài ra không còn con đường thoát hiểm nào khác.
Trương Dương nghe xong, liền lôi Khương An Hộ đang bất tỉnh dậy, liên tiếp điểm hai ba huyệt của anh ta, đồng thời vận chút nội công, kích thích Khương An Hộ đang hôn mê phải tỉnh táo lại!
Đợi Khương An Hộ mở mắt, Trương Dương lập tức nhìn thẳng vào mắt Khương An Hộ, đồng thời thi triển thuật, Khương An Hộ trước đó vô cùng khẩn trương, ánh mắt khiếp sợ bỗng chốc không còn nữa, mà trở nên vô hồn.
Trương Dương chỉ sợ Khương An Thủ và Khương An Hộ hai anh em nhà này vẫn còn giấu giếm điều gì đó, nên vẫn phải xác nhận lại lần nữa, ngoài ra, hắn còn phải tra hỏi Khương An Hộ xem Khương gia rốt cuộc có mục đích gì ở núi Nhạn Minh.
Khương An Hộ dưới tác dụng của mê hồn thuật, kể rành mạch toàn bộ ngóc ngách trong biệt thự cho Trương Dương, thậm chí đến những cách phá trận ảo giác bảo hộ do Vương gia thiết kế trong núi Nhạn Minh anh ta cũng nói hết với Trương Dương.
Trước đó, hai anh em nhà Khương gia cũng không có lừa Trương Dương và Nghiêm Lương Phi, nhưng cũng không có nói với Nghiêm Lương Phi trong núi Nhạn Minh còn có một trận pháp ảo giác bảo vệ căn biệt thự đó, chả trách, căn biệt thự đó chỉ có một lối vào.
Sau khi xác định không còn thu được gì thêm từ hai anh em nhà này nữa, Trương Dương lùi lại một bước, nói với Nghiêm Lương Phi:
- Được rồi, bây giờ cậu có thể tùy ý xử lý bọn chúng, muốn chém muốn giết, đều tùy cậu.
Người của Khương gia, chết cũng không tiếc, trước đó hắn không cho Nghiêm Lương Phi ra tay trừ khử, chính là vì muốn có được tình hình thực tế của Khương gia qua hai anh em nhà này, bây giờ sau khi đã có được tất cả các thông tin, hai tên này đều không còn tác dụng gì nữa.
Nghiêm Lương Phi nghe được lời của Trương Dương xong, vô cùng cảm kích nhìn Trương Dương, trước đó anh ta đã lo Trương Dương sẽ ngăn cản việc anh ta báo thù, nhưng bây giờ, đã hoàn toàn không còn vấn đề gì nữa!
- Đi tạ lỗi với cha ta và ông nội ta đi!
Nghiêm Lương Phi mắt đỏ ngầu, mỗi tay mỗi bên túm chặt hai anh em nhà này, một tiếng cờ rắc kêu lên, anh ta đã bẻ gãy cổ hai anh em bọn chúng!
Xử lý xong tất cả, Trương Dương gọi Nghiêm Lương Phi, cưỡi Truy Phong, mục tiêu chính là núi Nhạn Minh, biệt thự đã từng thuộc về Vương gia ở Bắc Ô, nhưng hiện giờ đã thuộc về Khương gia!
Về phần những nô bộc của Khương gia ở căn nhà lớn, đều là những người vô tội, Trương Dương quyết định tha cho bọn họ, bọn hắn chủ yếu muốn đối phó vẫn là những thành viên chủ yếu của Khương gia đang ở căn biệt thự của Vương gia ở núi Nhạn Minh.
Căn biệt thự đó ở sâu trong rừng, xa lánh thế gian, người của Khương gia tất cả đều ở đó, lần này không còn con cá lọt lưới nào nữa, cũng không còn gì bó chân bó tay.
Ở đó, có xử lý người của Khương gia thế nào, cũng không vấn đề gì.
Và còn cái nhân vật lớn đến nhà Khương gia lúc này, Trương Dương cũng muốn xem xem, rốt cuộc là nhân vật lớn nào.
Núi Nhạn Minh cách Bắc Ô chỉ khoảng vài km, nhưng vì đường núi hiểm trở, lại thêm rừng rậm um tùm, xe cộ không thể đi vào, nên ở đây vẫn giữ được đặc sắc của tự nhiên.
Truy Phong chở Trương Dương và Nghiêm Lương Phi bay nhanh qua đây, thì lập tức như cá gặp nước, nhẹ nhàng vượt qua rừng cây, địa hình hiểm trở của núi Nhạn Minh, cũng không làm khó được vó ngựa của Truy Phong.
Theo những lối đi mà Khương An Hộ nói trước đó, Truy Phong chạy như điên, vọt tới phía sau núi Nhạn Minh, nơi có căn biệt thự vốn là của Vương gia.
Khi đến gần chỗ Vương gia, Trương Dương phát hiện ra trận pháp ảo giác đã phát huy tác dụng, trận pháp ảo giác này vô cùng bình thường, không có chút lực công kích nào, tác dụng duy nhất cũng chỉ là làm cho căn biệt thự bên trong trận pháp bảo hộ không dễ bị người khác phát hiện ra.
Xem ra lúc trước Vương gia thiết lập trận pháp này, cũng chỉ là đề phòng những người đi đường đi lạc vào rừng sâu mà phát hiện ra biệt thự của họ, chứ không hề có ác ý gì, cũng chính vì biện pháp phòng hộ kém, mới khiến cho Khương gia có dã tâm chiếm đoạt lại dễ dàng hủy diệt được Vương gia bọn họ, tu hú chiếm tổ chim khách.
Sau khi vượt qua trận pháp ảo giác, căn biệt thự nằm sâu trong núi, mới hiện rõ hình dáng.
Khi Truy Phong dừng trước hàng rào lớn gỗ màu đỏ phía trước căn biệt thự, xuất hiện một đám người, khoảng chừng mấy chục người, đám người này đang vây quanh tứ phía một người khoác áo choàng đen, cúi đầu gập người, không biết đang nói những gì.
Truy Phong hí lên một tiếng, mới thu hút sự chú ý của đám người đó, đám người đó nhìn thấy Trương Dương, thì không khỏi hét lớn lên:
- Ai vậy, dám tự tiện xông vào địa bàn của Nghiêm gia chúng ta!
Trương Dương cười ha hả, nói lớn với đám người trong hàng rào gỗ kia:
- Ta đây, chính là người muốn diệt cả nhà Khương gia các ngươi!
← Ch. 0825 | Ch. 0827 → |