← Ch.0918 | Ch.0920 → |
Trương Dương vừa dứt lời, người được gọi là Hổ ca này lập tức cảm thấy hai chân mềm nhũn, cậu ta còn không kịp nói câu nào, phù phù, liền quỳ gối trước bàn.
Cảnh tưởng này thoáng chốc khiến người trong khách sạn đều ghé mắt xem.
Ai cũng không ngờ công tử kiêu ngạo vừa rồi còn khiêu khích mà giờ lại thành ra quỳ xuống trước mặt đối phương.
Ngay cả bàn người cách xa Trương Dương và công tử này nhất cũng không nhịn được tò mò, bọn họ là người địa phương bình thường, biết rất rõ về đám công tử kia, hôm nay nếu không phải hai nhà gặp nhau thì cũng không chọn ăn cơm ở khách sạn này.
Cho nên lúc vào bọn họ đã cố tình ngồi cách xa ra.
Đứa trẻ nhà họ cầm một thứ đồ chơi bằng bông, nhìn Trương Dương và đám công tử kia nổi lên xung đột, lập tức hứng thú muốn tới xem.
Mẹ đứa nhỏ lập tức ôm con lại ghế, căn bản không để nó qua.
Bên đó thực sự quá nguy hiểm, bọn họ chưa từng thấy ai có thể khiến cho Uy Nhạc Hổ bị bẽ mặt như vậy ở đây.
Uy Nhạc Hổ cũng chính là người được gọi là Hổ ca kia, là con trai của Uy Nhạc Hải, đại ca xã hội đen ở huyện Cao Thành. Uy Nhạc Hải ỷ có một người anh họ làm Bí thư Thành ủy ở thành phố Tây Châu, làm ăn ở huyện Cao Thành phát triển rất nhanh. Ăn cả trắng cả đen, cho nên con ông ta còn lợi hại hơn con trai Nguỵ Bác của Chủ tịch huyện Cao Thành vài phần.
Bình thường Ngụy Bác cũng ỷ vào thế của Uy Nhạc Hổ như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy, thấy Uy Nhạc Hổ chịu thiệt thòi như vậy, cho dù cậu ta không biết là ai cũng sẽ biết việc này liên quan tới một bàn người này.
Cậu ta lập tức đứng dậy chỉ vào Trương Dương mắng to.
- Kiều huynh, bảo người này ngậm miệng lại đi, chúng ta ăn cơm cũng mất ngon.
Uy Nhạc Hổ phải chịu thiệt như vậy đương nhiên chính là do Trương Dương làm, tuy nhiên hắn thực tế không hề so đo với tên mắt cao hơn trán này, dứt khoát bảo Kiều Dịch Hồng ra mặt dạy cho đám kia một bài học.
Dù sao ăn cơm xong họ cũng sẽ rời huyện Cao Thành, mấy người này chẳng có quan hệ gì với họ.
- Vâng.
Kiều Dịch Hồng đã sớm không vừa mắt với mấy người này, muốn ra tay giáo huấn, hiện tại Trương Dương lên tiếng, ông ta như có thượng phương bảo kiểm trong tay, có thể bắt đầu đại sát tứ phương được rồi.
Thấy phía Trương Dương chỉ có mình Kiều Dịch Hồng đứng ra, Uy Nhạc Hổ và Nguỵ Bác cười ha hả, bên họ dựa vào mười mấy người, chỉ dựa vào sức người cũng đủ đè chết đối phương.
Ngụy Bác không để ý gì tới Kiều Dịch Hồng, nhưng chỉ trong một giây cậu ta đã nói không ra lời.
- Đám tạp chủng các người.
Sau khi đứng dậy Uy Nhạc Hổ lập tức khôi phục, bản thân quỳ rạp trước mặt nhiều người như vậy, cậu ta sao có thể nén giận, không đợi người khác ra tay cậu ta đã nắm lấy một bình rượu bên cạnh hung hăng đánh tới phía Trương Dương đang ngồi yên.
Trương Dương không chút sứt mẻ, yên lặng ăn cơm của mình, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bình rượu kia.
- Bịch
Bình rượu đột nhiên bị bắt lấy giữa không trung, bay ngược về phía Uy Nhạc Hổ.
Người bắt lấy bình rượu đương nhiên là Kiều Dịch Hồng, ông ta không cần tốn sức cầm bình rượu, mà quăng thẳng về phía Uy Nhạc Hổ.
Bình rượu mang theo một cỗ kình phong hướng về phía Uy Nhạc Hổ. Nhìn cảnh tượng này cậu ta ngẩn ra, đối mặt với bình rượu đang bay tới căn bản không tìm được chỗ trốn.
Vù
Bình rượu bay tới trước mặt Uy Nhạc Hổ không tới 0. 1 cm thì đột nhiên dừng lại, hầu như đã dám vào mũi cậu ra, tuy nhiên bình rượu cơn kình phong lại như cào trên mặt cậu ta, đau như bị dao cứa.
Đột nhiên lùi về sau một bước, Uy Nhạc Hổ ngã vào Ngụy Bác đứng phía sau, hai người thuận thế ngã trên đất.
Uy Nhạc Hổ lúc này mới phát hiện ra, bình rượu kia không đập vào mặt mình mà dừng lại giữa đường.
Chiêu thức này cũng đủ chứng minh những người trước mặt họ đều là thân thủ phi phàm, thu phục mấy công tử đã bị tửu sắc rút hết sức lực như họ dễ như trở bàn tay.
Kiều Dịch Hồng khinh thường nhìn mấy cậu công tử, đũng quần giữa hai chân Uy Nhạc Hổ đã ướt một mảng, chỉ là chính bản thân cậu ta chưa nhận ra.
Đối phó với người như vậy Kiều Dịch Hồng thực sự cảm thấy rất nhàm chán, đột nhiên bóp nát chai rượu trong tay, ông ta lạnh lùng nhìn đám người Uy Nhạc Hổ nói:
- Còn chưa cút?
Lúc này Ngụy Bác hoàn toàn hiểu sự chênh lệch giữa mình và đối thủ, lập tức bò lên từ mặt đất vô cùng sợ hãi nhìn Kiều Dịch Hồng, sau đó vội lui về phía sau quay đầu bỏ chạy.
Nhóm công tử đi theo Uy Nhạc Hổ kia sợ choáng váng, không quan tâm tới Uy Nhạc Hổ nữa, chạy trối chết, một đám người về tới bàn mình còn lạnh run, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trương Dương, khẳng định bọn Trương Dương không có ý định trả thù, mới dần bình tĩnh lại.
- Cậu còn chưa cút?
Kiều Dịch Hồng nhìn Uy Nhạc Hổ đang quỳ trên mặt đất hừ lạnh một tiếng.
Uy Nhạc Hổ như bị sấm đánh bên tai, đột nhiên tỉnh táo lại, vội chạy về hướng bàn mình.
Nhóm công tử này giật mình lạnh run cũng không dám nói chuyện nữa, ngồi ở chỗ của mình mà giống như học sinh tiểu học bị phạt.
Cảnh tưởng này khiến bọn Mễ Tuyết, Khúc Mỹ Lan, Lý Quyên cười ha hả.
Không khí lạnh như băng trong khách sạn bị tiếng cười này phá tan.
- Hổ, Hổ ca, đám người kia đều là cao thủ.
Ngụy Bác nuốt ngụm nước miếng nhỏ giọng nói với Uy Nhạc Hổ, kỳ thật cậu ta đã sớm muốn rời khỏi khách sạn này, cho dù bên ngoài vẫn còn mưa, cậu ta cũng không muốn ở trong cùng một chỗ với đám người kia, rất không an toàn.
Không chỉ Ngụy Bác, kỳ thật ngoài Uy Nhạc Hổ, những người khác đều muốn chạy rồi, chỉ có điều Uy Nhạc Hổ không hề động, nên không ai dám động.
- Tôi gọi điện cho cha rồi, Nguỵ Bác, cậu cũng gọi điện cho cha, bảo ông ấy phái cảnh sát tới.
Uy Nhạc Hổ nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra, gọi một cú điện thoại ra ngoài sau đó nói với Nguỵ Bác:
- Tôi không tin bọn họ dám phản kháng cả cảnh sát.
Cậu ta đã mất thể diện tới mức như vậy sao có thể không lấy lại danh dự.
- Gọi cho cha em nói cái gì, không có lí do gì mà phái cảnh sát tới...
Ngụy Bác trong lòng còn sợ hãi, không dám gọi, cậu ta không muốn lại đắc tội Trương Dương. Từ thái độ khinh thường của đối phương, Ngụy Bác mơ hồ cảm nhận được đối phương hiển nhiên biết thân phận của bọn họ mà còn dám làm như vậy, rõ ràng đối phương có người còn lợi hại hơn bọn họ.
- Không có lí do gì? Vậy tôi gọi điện cho cha tôi bảo cha tôi gọi cho cha cậu đưa cảnh sát tới, tôi cam đoan đến lúc đó cha cậu sẽ có lí do để bắt họ.
Uy Nhạc Hổ hung hăng trợn mắt nhìn Ngụy Bác, Ngụy Bác lập tức cúi đầu gọi điện cho cha Chủ tịch huyện của mình.
- Đám tiểu tử kia gọi viện binh rồi.
Kiều Dịch Hồng sau khi ngồi xuống nhỏ giọng nói với Trương Dương một tiếng.
Trương Dương cười ha hả thuận miệng trả lời:
- Không phải xen vào, tôm tép nhãi nhép mà thôi, chúng ta cứ ăn đi, đợi lát mưa ngớt thì chúng ta cứ đi tiếp, vậy thì tối là chúng ta tới thành Tây Châu, buổi tối sẽ ngủ lại đó một tối.
- Được.
Nghe Trương Dương nói vậy Kiều Dịch Hồng cũng không nghĩ thêm nữa, lập tức cười đùa với Diêm Diệp Phi.
Nhìn đám người Trương Dương chuyện trò vui vẻ, trong mắt Uy Nhạc Hổ hiện lên một tia âm độc, cậu ta đã gọi điện cho cha mình, cũng chính là Đại Ngụy, giới tay chân của huyện Cao Thành, biết cha sẽ nhanh chóng phái người tới, ngoài ra Ngụy Bác cũng gọi điện cho cha mình, phía cảnh sát cũng đang tới.
Uy Nhạc Hổ tin đợi lát nữa sẽ bịa ra một câu chuyện lấy cớ cảnh sát tới sẽ bắt toàn bộ đám người kia về cục, đợi lúc đó không phải lo không có cách trị họ.
Tuy nhiên Uy Nhạc Hổ lại không chú ý tới con chuột và con chồn đang chơi đùa bên bàn cơm của Trương Dương lúc này đã biến mất.
Vô Ảnh và Tia Chớp đương nhiên là đi ra ngoài khách sạn, trong trời mưa to hai chiếc xe tải lái tới, mười mấy thanh niên đủ mùa tóc, đủ loại trang phục đi tới, vừa nhìn là biết bọn họ không tốt đẹp gì, bọn chúng đều là đám lưu manh nổi tiếng trong vùng, trong tay mỗi người còn cầm một cây thiết côn hùng hồ đi vào trong quán cơm.
Những người này dương nhiên là đám lưu manh cha Uy Nhạc Hổ phái tới, ngoài ra có ba chiếc xe cảnh sát cũng đang đi tới.
Tuy nhiên mấy người trong xe cảnh sát không ai xuống xe, sau khi lái xe tới quán cơm, cửa lớn của xe cảnh sát vẫn luôn đóng kín, hiển nhiên là chờ đợi cái gì.
Mấy tên côn đồ xuống xe cầm thiết côn đi vào quán, nhiệm vụ của chúng rất đơn giản, vọt vào quán cơm, giáo huấn đám người này một lần, sau đó để lại vài người, rồi chờ xe cảnh sát phía ngoài đi tới, bắt bọn Trương Dương và mấy người còn lại đi, cho dù đối phương có nói gì cũng phải tới đồn một chuyến.
Mà tới đó rồi bọn Trương Dương có bao nhiêu miệng cũng không cãi nổi, tất cả tội danh đương nhiên họ phải chịu.
Những điều này đều là do Ngụy Nhạc Hổ nói trong điện thoại với cha, còn Ngụy Bác đương nhiên cũng đã dặn dò rõ ràng, những xe cảnh sát vừa tới lẳng lặng đợi ở cổng khách sạn.
Chủ khách sạn cũng chú ý tới sự thay đổi bên ngoài, lập tức ngậm miệng, nhìn thấy đám lưu manh đi vào.
Đúng lúc này đám côn đồ còn chưa đi vào khách sạn mặt đột nhiên biến sắc, sau đó quỳ trên mặt đất không dứng dậy nổi giữa trời mưa giông.
Không đợi mấy tên côn đồ phía sau nhìn rõ phía trước xảy ra chuyện gì, bọn họ đã cảm thấy một mùi lạ xông vào mũi, sau đó những người này liền bất tỉnh, ngã sấp xuống vũng nước bị mưa to giội thẳng vào người.
Xuất thủ đương nhiên là Tia Chớp và Vô Ảnh, âm mưu của Uy Nhạc Hổ và Ngụy Bác căn bản không thể lừa được Trương Dương, hắn đã sai Vô Ảnh và Tia Chớp ra ngoài để giải quyết vấn đề.
Nhìn đám côn đồ đều ngã trong mưa, người trong mấy xe cảnh sát cũng chấn động, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
← Ch. 0918 | Ch. 0920 → |