← Ch.1019 | Ch.1021 → |
Hoa gia lên Trường Bạch Sơn từ mấy trăm năm trước, nhưng không hề phải sống trong lo lắng đề phòng như bây giờ.
Mặc dù mọi người trong Hoa gia đều biết ở đây có linh thú ngũ tầng bảo vệ bọn họ nhưng trong lòng họ vẫn không thể ngăn chặn cảm giác sợ hãi.
Người gây cho Hoa gia mối lo sợ ấy chỉ có một kẻ đó chính là Trương Dương.
Từ sớm Trương Dương đã sai người đem một bức thư tới Trường Bạch Sơn, mà nội dung bức thư khá đơn giản, chỉ là Trương Dương trước khi tùy tiện đến Trường Bạch Sơn thăm hỏi Hoa gia, đưa ra cho Hoa gia một cái cớ.
Một câu đơn giản cũng khiến cho tộc trưởng Hoa gia cùng mấy vị trưởng lão mặt mày cáu có. Bọn họ thân là người quản lý cao nhất ở Hoa gia, hiển nhiên phải biết nhiều hơn các đệ tử bình thường kia. Trương Dương lần này nói là đến thăm, nhưng dụng ý lại quá rõ ràng.
Mấy người Hoa gia bọn họ còn chưa biết Hoa Phi Thiên và kẻ đột nhập vào Trung Quốc, cường nhân ngụy ngũ tầng Phác Thiên Ân đã gặp mặt, cũng không biết Trương Dương rút cuộc đến làm gì.
Bọn họ cứ như vậy mà từ mấy chữ trên phong thư lôi ra chuyện từ nửa năm về trước.
Chuyện bàn đào vạn niên ở Côn Lôn không may trước kia, người bảo vệ của Hoa gia Hoa Phi Thiên đã liên thủ với mấy vị Đại Viên Mãn mưu đồ thích sát Trương Dương, xem ra Trương Dương lúc đó nói bỏ qua cho Hoa gia, nhưng trong lòng trước sau vẫn chưa buông tha. Sau nửa năm tĩnh lặng, Trương Dương vẫn là phải tìm đến Hoa gia lấy lại công đạo.
Trưởng môn Hoa gia và mấy vị tộc trưởng sau khi nhận được thư của Trương Dương thì nghĩ ngay liên quan đến việc người bảo vệ Hoa gia Hoa Phi Thiên. Nhưng Hoa Phi Thiên mấy ngày trước sớm đã bế quan ở hồ sau núi, không gặp ai. Việc này khiến bọn họ chỉ có thể giương mắt lo lắng.
Sau núi Trường Bạch Sơn, ven hồ.
Hoa Phi Thiên thở dài nặng nề. Lão tổ tông sau khi lộ diện lần trước, thì không hề thấy xuất hiện nữa, bầu bạn cùng ông chỉ có con tam nhãn ma thú kia.
Sau khi Kim Quan Mãng thập nhị quan xuất hiện lần trước, tam nhãn ma thú đã học được rất nhiều. Nó hình như đã hiểu được, chỉ cần bản thân không tấn công Hoa Phi Thiên, thì sẽ không làm cho con Kim Quang Mãng thập nhị quan kia chú ý. Trong khoảng thời gian này nó dồn hết suy nghĩ vào việc làm sao để tránh được con Kim Quang Mãng thập nhị quan lẻn vào trong thiên trì.
Hiện tại, nó cũng chỉ dám đi qua đi lại ven thiên trì, căn bản là chưa nghĩ ra cách nào cả.
Tộc trưởng Hoa gia tuy không đem bức thư y thánh Trương Gia gửi tới cho Hoa Phi Thiên xem, nhưng Hoa Phi Thiên cũng đã biết việc Trương Dương đang tới Trường Bạch Sơn.
Không còn cách nào khác, thực lực của Trương Dương hiện giờ đã quá mạnh, bên cạnh hắn còn có ông cụ Trương Bình Lỗ, Thích Minh đại sư của Thiếu Lâm, còn có Đại Viên Mãn tam nhãn thú lông vàng và Đại Lôi Tiểu Lôi, thêm vào đó là tam đại linh thú Vô Ảnh, Tia Chớp, Truy Phong. Bằng ấy con người và linh thú cùng hợp lại, sức mạnh thiên địa thực sự là khổng lồ.
Bọn họ càng tới gần Trường Bạch Sơn bao nhiêu thì Hoa Phi Thiên càng cảm nhận được rõ ràng sự áp sát của nguồn năng lượng khổng lồ ấy.
Tộc trưởng Hoa gia và mấy vị trưởng lão không hay biết lần này Trương Dương đến khí thế hùng dũng như vậy là vì cái gì, nhưng Hoa Phi Thiên lại biết rõ. Ngày đó tại bình nguyên Long gia các môn phái trong giới tu luyện Trung Quốc đã tôn Trương Dương lên làm minh chủ thiên hạ của Trung Quốc. Và vào lúc Trương Dương đăng ngôi minh chủ đã trực tiếp ban lệnh minh chủ, bố cáo giới tu luyện Trung Quốc phải đề phòng cảnh giác người tu luyện ngoại quốc, đoàn kết nhất trí chống lại kẻ thù bên ngoài.
Nếu như Trương Dương giết chết Phác Thiên Ân, thì căn nguyên của việc Phác Thiên Ân giữ Vô Căn Thủy trên người cũng không giấu được. Thêm vào đó là mối hận ngày trước, lần này Trương Dương tuyệt đối không bỏ qua cho Hoa gia.
Hoa Phi Thiên trong lòng ngập tràn phiền muộn, tại thời điểm này ông ta sớm đã vứt ra khỏi đầu cái phương pháp luyện lên ngũ tầng của Phác Thiên Ân.
Phác Thiên Ân sớm đã thăng tiến ngũ tầng, sức mạnh cũng rất lớn, nhưng vẫn chết dưới tay Trương Dương. Sức mạnh của Trương Dương đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của ông ta. Trong trường hợp này, dù ông ta có hiến mình cho con kim quan mãng thập nhị quan dưới hồ để có được sức mạnh ngũ tầng thì cũng có tác dụng gì?
Lẽ nào lúc đó có thể đánh bại Trương Dương?
Điều này đến bản thân Hoa Phi Thiên cũng không thể tin.
Ba ngày ba đêm, Hoa Phi Thiên cứ đứng bên thiên trì như vậy, chưa hề chợp mắt, cũng không hề phát ra một tiếng cầu xin nào về phía thiên trì.
Ông ta đang suy tư, đang nhớ lại.
Từng chút từng chút, tất cả như một cuốn phim, từng cảnh hiện lên trước mắt hắn rõ ràng, mấy chục năm được thu lại thành một cuốn phim, đang trình chiếu ngay trước mắt.
Ba ngày ba đêm, như tuyết rơi xóa đi mọi dấu vết, chẳng mấy chốc mà mái tóc Hoa Phi Thiên đã bạc trắng.
Là một kẻ tu luyện có thiên phú ngoài Trương Dương, cuộc đời Hoa Phi Thiên hoàn toàn có thể gọi bằng hai chữ tươi đẹp, nhưng tất cả lại trở nên mờ tối trước mặt Trương Dương.
Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu mà Hoa Phi Thiên đã mất phương hướng sau đó. Có thể nói ông ta đã tận mắt chứng kiến Trương Dương từ trung kỳ tứ tầng tu luyện thành công Đại Viên Mãn, hơn nữa trong thời gian chưa đầy nửa năm lại đột phá lên ngũ tầng.
Nếu đổi lại là một kẻ khác thì tuyệt đối sẽ đố kỵ với Trương Dương.
- Thị thị phi phi, hết thảy đã thành ảo ảnh.
Hoa Phi Thiên chậm rãi mở miệng, giọng nói không hề già nua.
Tam nhãn ma thú sợ hãi đứng một bên, nó nhìn Hoa Phi Thiên một cách khó hiểu, chỉ cảm thấy Hoa Phi Thiên không giống như trước nữa, linh trí của nó hoàn toàn không hiểu Hoa Phi Thiên rút cuộc đã ngộ ra điều gì.
Hoa Phi Thiên xoay người, cũng không thèm liếc mắt nhìn tam nhãn ma thú lấy một cái, cũng chẳng chào hỏi lão tổ tông phía dưới thiên trì một tiếng, lập tức rời khỏi thiên trì.
Lên Trường Bạch Sơn, trọng địa của Hoa gia, tộc trưởng Hoa gia và mấy vị trưởng lão sớm đã như kiến bò trên chảo nóng, nguyên nhân bởi vì...
Dưới chân núi Trường Bạch Sơn, đám người Trương Dương cuối cùng cũng tìm đến cửa.
Đệ tử phụ trách báo tin đã sớm đem tin này báo về, nhưng đúng là hết đường xoay sở, không ai biết nên tiếp đón Trương Dương thế nào cho phải.
Vì thế bọn họ chỉ biết triệu tập tất cả đệ tử về Trường Bạch Sơn, cũng giống như một trăm năm trước, núp dưới sự bảo vệ của ngũ tầng linh thú, không dám thò đầu ra.
Tiên lễ hậu binh, nhưng danh tiếng của Trương Dương sớm đã dọa trên dưới Hoa gia một phen.
- Nhìn xem, đó là...
Đúng lúc này, trong trọng địa của Hoa gia, một vị trưởng lão đột nhiên chỉ ra phía ngoài cửa, chẳng biết từ lúc nào đã có người xuất hiện phía ngoài đó.
Tuy mái tóc đã bạc trắng nhưng bộ dạng đó, tộc trưởng Hoa gia và mấy vị trưởng lão không thể nhìn nhầm.
Hắn chính là người bảo vệ của Hoa gia, Hoa Phi Thiên.
- Các vị, để một mình tôi xuống núi là được rồi, mọi người có thể yên tâm.
Hoa Phi Thiên khẽ mỉm cười, sau khi nói xong lập tức xoay người rời khỏi, để lại phía sau một sự kinh ngạc của các vị trưởng bối Hoa gia.
Chân núi Trường Bạch Sơn.
Trương Dương, ông cụ Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư đứng ngoài địa giới Trường Bạch Sơn, ngắm nhìn phong cảnh trên đỉnh Trường Bạch Sơn, im lặng chờ đợi.
- Trương thí...Trương tiền bối, lần này người định xử trí Hoa gia thế nào?
Thích Minh đại sư ngày càng không hiểu được Trương Dương rút cuộc muốn làm gì, với thực lực hiện giờ của Trương Dương, cái cần kiêng kị duy nhất trên núi Trường Bạch Sơn chính là con ngũ tầng linh thú kia. Còn về Hoa Phi Thiên sớm đã không còn là mối lo nữa.
Bất kể Trương Dương định xử trí Hoa gia thế nào thì Hoa gia cũng khó tránh khỏi tai họa giáng xuống đầu lần này.
Trong lòng Thích Minh đại sư hiểu rõ, Trương Dương hôm nay cũng không còn là Trương Dương của ngày xưa. Nếu trước kia ông tuyệt đối không tin có người đủ sức địch lại con ngũ tầng linh thú thì giờ đây trong lòng đại sư đã hiểu ra con ngũ tầng linh thú trên Trường Bạch Sơn tuyệt đối không thể ngăn cản Trương Dương.
Cuộc thử nghiệm ở Trường Kinh lúc trước tuy Trương Dương có ý giữ kín nhưng đối với Thích Minh đại sư cũng nói lên phần nào. Ít nhất thì Thích Minh đại sư đã nhìn thấy tam đại linh thú Vô Ảnh, Tia Chớp và Truy Phong đạt được trạng thái ngũ tầng. :
Ba ngũ tầng linh thú xuất hiện trước mắt, sự chấn động đó cho dù là Thích Minh đại sư cũng khó có thể bình tĩnh mà xem như không có chuyện gì. Mà sau chấn động mạnh đó là cảm giác không thể tin vào mắt mình.
Trương Dương không nói gì. Sau khi tới Hoa gia, Trương Dương đã sớm kinh động tới đệ tử Hoa gia, hơn nữa đệ tử Hoa gia cũng đã sớm báo tin về. Nhưng khá lâu mà vẫn chưa thấy tộc trưởng Hoa gia hay bất kỳ vị trưởng lão nào xuất hiện, hình như trên dưới Hoa gia đều đã biến thành con rùa rụt đầu vào trong Trường Bạch Sơn.
- A Di Đà Phật.
Thích Minh đại sư không kìm nổi mà lắc đầu. Nếu như Hoa gia hồ đồ ngu xuẩn thì như vậy chờ đợi họ sẽ là cơn giận của Trương Dương, mà lửa giận của hắn ai có thể chịu được đây?
Xem ra Trường Bạch Sơn sắp sửa máu chảy thành sông, thân làm đệ tử nhà Phật, Thích Minh đại sư không đành lòng, nhưng cũng không thể nói được gì.
Lần này chỉ việc Hoa Phi Thiên cấu kết với kẻ tu luyện ngoại bang, Trương Dương vốn nổi tiếng đạo đức chính nghĩa đã chiếm thế thượng phong, nếu Hoa gia còn khư khư cố chấp, vậy thì ai có thể bảo vệ bọn họ?
Là con ngũ tầng linh thú kia sao?
- Dương Dương, cho dù lần này con định xử trí Hoa gia thế nào, ta cũng ủng hộ con.
Ông cụ Trương Bình Lỗ nhẹ giọng nói, cho dù hôm nay Trương Dương muốn tiêu diệt Hoa gia, hay tha cho Hoa gia thì ông cụ cũng tán thành hắn vô điều kiện. Đồng thời ông cụ cũng đã chuẩn bị kỹ càng, hoàn toàn tiêu diệt Hoa gia, giống như diệt Hô Diên gia lần trước.
- Ông ta đến rồi.
Trương Dương trước sau vẫn im lặng, bề ngoài có vẻ như vận mệnh Hoa gia đều nằm trong tay hắn. Nhưng kẻ thực sự nắm giữ vận mệnh Hoa gia lại chính là người bảo vệ của Hoa gia, Hoa Phi Thiên.
- Các người đã tới.
Hoa Phi Thiên xuất hiện trước mặt đám người Trương Dương. Ông cụ Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư cùng nhíu mày lại, nhìn mái đầu bạc trắng của ông ta, trong lòng đầy nghi hoặc.
Sự bình tĩnh của Hoa Phi Thiên hoàn toàn là thật. Trương Dương có thể nhìn thấy tại thời điểm này, Hoa Phi Thiên đã sớm từ bỏ tất cả.
Trương Dương nhìn sự bình tĩnh trên nét mặt Hoa Phi Thiên, nhưng ánh mắt ông ta lại toát lên vẻ vui mừng.
Cả hai đối mặt, cùng cười vang một tiếng.
Hoa Phi Thiên đột ngột ngưng cười, nét mặt nghiêm túc nói với Trương Dương:
- Trương Dương, Hoa Phi Thiên ta hôm nay tự nguyện đến đây là muốn chuộc lại lỗi lầm mà bản thân đã phạm phải, hy vọng ngươi có thể tha cho Hoa gia một con đường sống!
Hoa Phi Thiên lớn giọng, hoàn toàn không giống giọng nói khàn khàn ven hồ, vừa dứt lời hắn rút từ trong người một con dao găm.
- Hoa Phi Thiên ta hôm nay bằng lòng lấy cái chết để tạ tội, cầu xin minh chủ thiên hạ Trương tiền bối nể tình ta cũng là kẻ tu luyện trong giới tu luyện Trung Quốc mà tha cho trên dưới Hoa gia!
Nói xong trong mắt Hoa Phi Thiên sớm đã mất đi ánh sáng, vung lưỡi dao trong tay đâm thẳng vào trái tim!
Đoản dao kia hết sức bình thường, dù Hoa Phi Thiên tự mình ra tay cũng khó lòng tổn thương tới thân thể, nhưng Trương Dương đã nhận ra, Hoa Phi Thiên đã sớm đánh tan nguồn năng lượng thiên địa bảo hộ thân thể ông ta, cơ thể ông ta bây giờ chẳng khác gì một người bình thường.
Sự lĩnh ngộ của Hoa Phi Thiên ba ngày ba đêm bên thiên trì, không phải là cầu xin Kim Quan Mãng thập nhị quan tăng cường bảo vệ ông ta và Hoa gia mà là sự từ bỏ, hoàn toàn từ bỏ.
Cổ nhân có câu " sinh Du hà sinh Lượng" (trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng), Hoa Phi Thiên cuối cùng cũng hiểu ra, ông tá không sánh bằng Chu Du, nhưng Trương Dương...lại vượt xa Gia Cát Lượng.
Hoa Phi Thiên cuối cùng cũng phải thừa nhận, giữa ông ta và Trương Dương căn bản không có bất cứ cái gì có thể so sánh.
← Ch. 1019 | Ch. 1021 → |