Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Y Thánh Thủ - Chương 0014

Thần Y Thánh Thủ
Trọn bộ 1025 chương
Chương 0014: Tranh luận về huyệt Hợp Cốc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1025)

Siêu sale Lazada


Tam viện không xa, sau hơn 10 phút thì xe taxi đến.

Trương Dương không biết, trước khi hắn đến, bệnh viện đã náo loạn một hồi vì hắn.

Lúc chị Chu vừa được đưa tới, đúng lúc mấy bác sĩ phụ khoa nổi tiếng đều đang ở đó. Trong đó có một giáo sư nổi tiếng khoa phụ sản. Những bác sĩ này tập trung lại, là để hội chẩn về bệnh nhân mà buổi sáng Trương Dương đã cứu.

Trương Dương dù sao cũng không phải là bác sĩ trong bệnh viện. Tuy là giúp người bệnh giải trừ nguy cơ, nhưng không ai dám đặt mọi hy vọng vào hắn.

Với sự chủ trì của đích thân viện trưởng, mấy vị Chủ nhiệm khoa phụ sản, bác sĩ Phó chủ nhiệm tiến hành hội chẩn cô gái nằm trên xe cáng một lần nữa. Trải qua một loạt các loại kiểm tra, nhận định bước đầu, tình hình người bệnh hiện tại rất tốt.

Bệnh của cô bé này, cũng được chẩn đoán chính xác một lần nữa, là thời kỳ công huyết của tuổi trưởng thành, chứ không phải là huyết hà mà chẩn đoán nhầm trước đó.

Vì thế, bác sĩ trực ban kia bị phạt cảnh cáo một lần, còn trừ ba tháng lương.

Trương Dương cũng đúng là xui xẻo. Bởi vì kim giữ thai của hắn, chị Chu hôn mê vào bệnh viện, đúng lúc các bác sĩ hội chẩn đều đang ở đó, thấy sản phụ hôn mê, vì thái độ trách nhiệm, mấy bác sĩ đều đi kiểm tra.

Trong số các bác sĩ này, còn có bác sĩ trung y hồi sáng, Ngô Hữu Đạo.

Ngô Hữu Đạo liếc mắt liền phát hiện, huyệt Hợp Cốc ở hai cánh tay của chị Chu đều bị người ta đâm. Phát hiện này khiến ông ta khi đó chợt kêu lên, những bác sĩ khác cũng trở nên rất khẩn trương.

Huyệt Hợp Cốc, chính là vị trí chính giữa ngón cái và ngón trỏ của bàn tay. Lúc bị đau, dùng sức ấn vào đó sẽ có hiệu quả. Có lúc những thầy châm cứu cũng hành châm ở đó, dùng để giảm đau.

Nhưng vị trí này, tuyệt đối không thể dùng với phụ nữ có thai, chứ đừng nói là người sắp chuyển dạ.

Ngô Hữu Đạo mắng ông chủ Chu tại trận, đến cả y tá đi đón chị Chu cũng bị vạ lây. Mấy bác sĩ cũng càu nhàu ông chủ Chu.

Mấy bác sĩ này mặc dù là bác sĩ khoa sản, nhưng việc không thể tùy tiện dùng huyệt Hợp Cốc đối với phụ nữ mang thai thì cũng hiểu được.

Cuối cùng, bọn họ lại kiểm tra tổng thể cho chị Chu một lần nữa, lúc này mới dám để cô ây vào phòng sinh. .

Trước khi sinh huyệt Hợp Cốc bị châm, lúc sinh nếu chẳng may xảy ra vấn đề gì, bọn họ không đảm đương nổi trọng trách này. Phụ nữ mang thai, đây chính là hai mạng người.

Cũng may kết quả kiểm tra không tệ. Chị Chu và em bé đều khỏe mạnh. Chu tẩu thì vì nguyên nhân đặc thù nên đang ngủ, chỉ cần đánh thức cô ấy là được, không ảnh hưởng đến việc sinh con.

Ngay cả như vậy, Ngô Hữu Đạo và các bác sĩ khoa sản này, cũng giận rất lâu.

Mấy người còn cùng nhau "thẩm vấn" ông chủ Chu rất lâu, sau khi biết được trước khi đưa đến, có một sinh viên dùng kim may châm vào huyệt Hợp Cốc, mấy vị bác sĩ đã nói đến mức ông chủ Chu phải khóc lóc.

Cuối cùng nói, ông chủ Chu cũng thấy hối hận, sao lại nghe theo Trương Dương.

Sáu người bọn Trương Dương, lúc đến bệnh viện, đúng lúc ông chủ Chu bị nói cho đến mức ngồi xổm bên ngoài, không nói năng gì. Ba cô gái bọn Mễ Tuyết đi phía trước, nhìn thấy bộ dạng này của ông chủ Chu, tim lập tức đập thình thịch.

Ông chủ Chu ngồi xổm khóc ở đó, có muốn người ta không hiểu lầm cũng khó.

Hành động này của ông chủ Chu cũng dễ khiến người ta hiểu lầm quá. Cho dù có là Trương Dương, lúc này cũng lo cho Chu tẩu, tưởng là hai mẹ con có vấn đề gì.

- Chu đại ca, chị dâu sao rồi? Em bé có sao không?

Mễ Tuyết cao nhất, là người đầu tiên chạy tới, còn chưa lên tiếng, nước mắt đã ứa ra.

Bọn họ đã là sinh viên năm ba rồi, trong ba năm này, đến quán của chị Chu ăn cơm cũng rất nhiều lần, đã trở nên thân thiết từ lâu. Nếu Chu tẩu và em bé xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ nhất định sẽ rất đau lòng.

Tiếng kêu của cô ấy rất lớn, ông chủ Chu đang quỳ trước phòng làm việc của các bác sĩ. Một bác sĩ phụ sản đi ra, bất mãn liếc nhìn bọn họ, tuy nhiên không nói gì.

- Mễ Tuyết, sao mọi người lại tới?

Ông chủ Chu lau nước mắt, ánh mắt vẫn sưng đỏ. Bộ dạng này của anh ấy càng khiến bọn Mễ Tuyết lo hơn.

Ngay cả Trương Dương đi phía sau cũng sững sờ đứng đó, lẽ nào thật sự xảy ra chuyện gì? Nhưng hẳn là không phải, kim giữ thai của hắn rất thành công, bệnh viện không phải nơi giết người bừa bãi, trong việc điều trị tuyệt đối không thể để xảy ra việc gì ngoài ý muốn.

Đây chỉ là việc sinh đẻ thôi, không phải phẫu thuật lớn gì, tỷ lệ xuất hiện việc ngoài ý muốn trong trường hợp này cũng không cao.

Hồ Hâm đứng bên cạnh, vội nắm chặt tay, tức giận kêu lên:

- Chu đại ca, anh yên tâm, Chu tẩu cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ giúp anh báo thù. Tôi không tha cho tên khốn kiếp Chu Dật Trần kia đâu.

Ông chủ Chu nhìn mấy người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ Trương Dương, khóc thút thít nói:

- Bọn họ, bọn họ nói, chỗ Trương Dương châm kim vừa rồi không đúng, rất nguy hiểm.

Chu tẩu còn đang trong phòng sinh, ông chủ Chu căn bản không biết tình hình như nào, chỉ nhớ lời mấy bác sĩ vừa rồi nói, không cầm lòng được nên nói ra.

Lời của anh ta, cũng khiến bác sĩ vừa đi ra hướng ánh mắt nhìn vào Trương Dương.

- Cái gì?

Trương Dương buột miệng thốt lên một tiếng. Đám Mễ Tuyết, Hồ Hâm cũng đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn Trương Dương. Câu trả lời của ông chủ Chu ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Không ngờ là việc châm kim của Trương Dương có vấn đề.

- Không thể nào, châm thuật của Trương Dương rất cao minh, tôi từng nhìn thấy tận mắt mà.

Cố Thành phản bác ngay một câu,

Lúc mấy người họ nói chuyện, lời của bọn họ, khiến những bác sĩ vừa ra lại nhìn Trương Dương.

Vị bác sĩ này chính là bác sĩ phó chủ nhiệm tham gia hội chẩn cô gái trên xe cáng, buổi tối cũng từng gặp Chu tẩu, cùng với Ngô Hữu Đạo giáo huấn ông chủ Chu. Lúc này nhìn thấy "tên đầu sỏ gây tội", mắt trừng lớn.

- Chu đại ca, chị Chu bây giờ đang ở đâu?

Trương Dương cau mày, vội vàng hỏi một câu.

Kim giữ thai của hắn chắc chắn không có vấn đề gì. Điều lo lắng nhất lúc này của hắn chính là bên phía bệnh viện đã xảy ra chuyện gì. Nếu thật sự có chuyện gì, đến lúc đó hắn không thể nói rõ ràng được.

Dù sao đúng là trước đó hắn đã châm kim.

Bây giờ điều hắn muốn nhất là được quan sát tình hình của chị Chu. Căn bản là ông chủ Chu không nói rõ, chị Chu đã được kiểm tra tình hình thân thể, đã vào phòng sinh đang sinh rồi.

- Chu Chí Quốc, Chu Chí Quốc, chúc mừng anh.

Ở lối đi nhỏ bên cạnh, một nữ bác sĩ đi nhanh tới, thấy ông chủ Chu liền lớn tiếng kêu lên.

- Muộn tám tiếng mười ba phút, sinh được một bé trai như ý, nặng sáu cân bảy, mập mạp, trắng hồng, mẹ con bình an.

Nữ bác sĩ đi thẳng đến bên người ông chủ Chu, cười ha hả nói. Ông chủ Chu lúc này đứng đực ra đấy.

Lúc trước anh ta, vừa hối hận vừa lo lắng, đã muốn đập đầu vào tường rồi.

Hiện tại rút cục có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Ông chủ Chu trực tiếp bắt tay bác sĩ, xúc động muốn nói, nhưng lại chẳng nói được lời nào, chỉ có môi đang run bần bật.

Trương Dương cũng nhẹ nhàng thở ra, mẹ con bình an là tốt rồi. Vừa rồi hắn tưởng thực sự đã xảy ra chuyện gì rồi.

Mấy người đều bị hấp dẫn bởi tin tức tốt lành này. Chỉ có vị bác sĩ thì vẫn bình tĩnh như cũ, còn đang quan sát Trương Dương.

Nhìn một hồi, anh ta đột nhiên hỏi:

- Lúc trước là cậu giúp người phụ nữ có thai giảm đau, dùng kim may châm vào huyệt Hợp Cốc?

Trương Dương hơi sững sờ, theo bản năng trả lời:

- Vâng, nhưng tôi châm vào huyệt Hợp Cốc, không chỉ là để giảm đau, mà còn có tác dụng giữ thai.

*****

- Huyệt Hợp Cốc giữ thai?

Bác sĩ kia cười nhạo một tiếng, nhìn Trương Dương như nhìn một kẻ ngốc. Bộ dạng của anh ta, khiến Trương Dương không kìm được nổi lên một tia tức giận.

Ở kiếp trước, làm gì có bác sĩ nào trong bệnh viện dám nói chuyện với hắn như vậy. Cho dù là viện trưởng, từ trước đến nay cũng đều rất khách sáo với hắn. Rất nhiều ca bệnh nan y đều tới hỏi ý kiến của hắn, không hề xảy ra việc đối đãi như vậy.

Trương Dương dù sao cũng là mới xuyên thời gian trở về không lâu, vẫn chưa thích ứng với thân phận hiện tại của mình.

Còn may Trương Dương là một người lý trí, hắn hiểu mình không còn là Phó viện trưởng, giáo sư trung y như trước kia nữa. Ở đây, hắn chỉ là một sinh viên ngay cả bằng cấp bác sĩ cũng chưa có.

Kìm lại cơn giận, Trương Dương thản nhiên nói:

- Huyệt Hợp Cốc đương nhiên có thể giữ thai, hiện tại mẹ con bình an, chính là minh chứng tốt nhất.

- Anh.

Trương Dương phản kích, khiến bác sĩ kia khẽ sửng sốt. Anh ta không nghĩ tới chuyện một sinh viên trẻ chưa đủ lông đủ cánh lại dám phản bác sự nghi ngờ của mình.

Ông chủ Chu lúc này cũng phản ứng lại, vội nói:

- Bác sĩ, mẹ con bình an là tốt rồi. Trương Dương cũng là có lòng tốt giúp chúng tôi.

Vị bác sĩ này hung hăng trợn mắt nhìn ông chủ Chu, lạnh lùng nói:

- Lòng tốt, có lòng tốt cũng có thể làm chuyện xấu. Anh có biết nguy hiểm thế nào không? Huyệt vị đó không thể tùy tiện động vào, có khả năng hai mẹ con còn không tới được đến bệnh viện nữa.

Nghe bác sĩ nói vậy, ông chủ Chu lại ngây người đứng đó. Anh ta vốn là người không có chủ kiến, bình thường cũng chỉ làm việc trong bếp. Dù sao, Chu tẩu cũng không thể vác cái bụng sắp sinh mà làm việc được.

- Bác sĩ Lưu, có chuyện gì vậy.

Giọng của vị bác sĩ kia rất lớn, hai bác sĩ nữa lại đi ra. Mấy bác sĩ này đang thảo luận việc trị liệu sau này cho cô gái nằm trên xe cáng. Vừa rồi bọn họ giúp chị Chu, thuần túy là việc bất ngờ.

Bác sĩ đi ra đầu tiên tên là Lưu Hướng Cường, thấy hai đồng nghiệp đi ra, nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Không sao, người châm vào huyệt Hợp Cốc của người phụ nữ mang thai lúc nãy đang ở đây. Tôi nói với cậu ta một câu, cậu ấy còn không phục.

- Châm huyệt Hợp Cốc?

Hai bác sĩ này lập tức nhíu mày. Người phụ nữ mang thai bị châm huyệt Hợp Cốc khi nãy, bọn hộ đều có ấn tượng rất sâu. Vừa biết phụ nữ mang thai bị người ta dùng kim may châm vào huyệt Hợp Cốc, bọn họ đều rất lo lắng.

Hai bác sĩ đều đang quan sát Trương Dương.

Bác sĩ Lưu cũng không nói người nào châm kim. Tuy nhiên ánh mắt của anh ta vẫn trừng trừng nhìn Trương Dương, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống. Hai người này đương nhiên lập tức nhìn Trương Dương.

- Cậu vẫn là sinh viên đúng không?

Một trong hai bác sĩ đó quan sát một hồi, nhẹ giọng hỏi Trương Dương một câu.

Trương Dương gật đầu, giọng điệu bác sĩ này cũng khá ôn hòa, không giống bác sĩ Lưu khi nãy, bộ dạng rất khinh người, muốn giáo huấn người khác.

Bác sĩ lại hỏi:

- Là sinh viên sao?

Trương Dương lại gật đầu. Hắn bây giờ là sinh viên Học viện Y học Trường Kinh. Tuy không phải học Trung y, nhưng chắc chắn là học ngành y.

- Học đi đôi với hành là tốt, nhưng không thể sơ suất. Bác sĩ quan trọng nhất là cứu sống người. Nhưng mỗi lần hành y đều có thể xảy ra kết quả ngược lại, đặc biệt đối với những bệnh nhân cấp tính, nhất định phải thận trọng.

Vị bác sĩ kia từ từ nói, dường như còn có chút xúc động.

Trương Dương lại mở to hai mắt nhìn, vị bác sĩ trước mặt hắn giống như đang giáo huấn hắn, tuy nhiên, thái độ của người ta rất điềm đạm. Trương Dương muốn phản bác, nhưng cũng ngại không nói thẳng như với vị bác sĩ khi nãy.

Suy nghĩ một chút, Trương Dương mới lên tiếng:

- Tình huống khẩn cấp, chuyện nắm chắc trong tay, vẫn có thể làm.

Phương thức châm cứu này, là Trương gia tổ truyền lại, là một độc môn tuyệt học của thế hệ Thánh y Trương Trọng Cảnh. Ông nội kiếp trước của Trương Dương dùng phương pháp này đã cứu được không ít sản phụ, chưa bao giờ xảy ra vấn đề gì.

Bản thân Trương Dương, kiếp trước cũng từng dùng nhiều lần, đương nhiên càng có thêm lòng tin.

Vị bác sĩ kia lại lắc đầu:

- Tuổi trẻ kích động không phải chuyện tốt. Tự nhận là nắm chắc, nhưng cũng không có nghĩa là chắc chắn đúng.

Nói tới đây anh ta ngừng lại, dường như nghĩ tới chuyện gì, lại có chút do dự.

Nhìn Trương Dương, anh ta mới tiếp tục nói:

- Sáng hôm nay, bệnh viện chúng tôi đã xảy ra một lần chẩn đoán nhầm, cũng may có người hỗ trợ, mới không dẫn đến hậu quả xấu, bác sĩ gây ra sự việc, lúc trước cũng rất chắc chắn, đáng tiếc, anh ta thực sự đã sai rồi.

Lúc ông ta nói, bác sĩ Lưu và bác sĩ còn lại đều gật đầu.

Người đang nói tên là Vương Quốc Hải. Bác sĩ Vương rất nổi tiếng ở tam viện Trường Kinh. Sáng nay, vị bác sĩ Trung y lớn tuổi nói người mà lúc phải phẫu thuật gấp phải mời được, chính là người này.

Vương Quốc Hải là một người rất nhiệt tình. Tất cả những người thực tập ở bệnh viện kính nể nhất, thích nhất chính là anh ấy. Bình thường anh ấy đã chỉ bảo cho rất nhiều bác sĩ thực tập. Lúc này cũng đối đãi với Trương Dương như một bác sĩ thực tập.

Trương Dương lúc này đã trợn mắt to nhìn.

Việc chẩn đoán nhầm bệnh mà bác sĩ này nói, còn cả việc chẩn đoán nhầm được người giúp, sao nghe lại giống chuyện lúc trước hắn cứu cô cháu gái của thầy giáo vậy. Một bệnh viện không thể ngày nào cũng xảy ra việc chẩn đoán nhầm, càng không thể lần nào chẩn đoán nhầm cũng đúng lúc có người giúp.

Cũng có thể nói, Trương Dương gần như có thể kết luận, vị bác sĩ này nói chính là chuyện trước kia.

Nghĩ đến đây, Trương Dương không khỏi có chút buồn cười, lấy việc mình giúp để giáo huấn chính mình, sao cảm giác kỳ quặc vậy nhỉ. Tuy nhiên, vị bác sĩ này thật sự không có ác ý. Người như vậy, ở kiếp trước Trương Dương cũng không gặp nhiều.

Đối với một sinh viên xa lạ như hắn, người chỉ mới gặp mặt một lần, còn có thể nhẹ nhàng dạy bảo như vậy, thật sự rất không dễ dàng. Cho dù ông ấy nói đúng hay sai, đều khiến Trương Dương tôn kính.

- Sao mọi người đều ở ngoài vậy?

Lại một người nữa đi từ phòng làm việc ra. Lần này đi ra là một người lớn tuổi, người này Trương Dương còn từng gặp rồi.

Vị bác sĩ Trung y nổi tiếng mà bệnh viện mời tới, bác sĩ Ngô Hữu Đạo, rất có quyền uy ở bệnh viện, đi từ phòng làm việc ra.

Các bác sĩ trong phòng làm việc cũng đang thảo luận bệnh tình cô gái trên xe cáng. Bọn họ trao đổi một phương án trị liệu thích hợp nhất. Ngô Hữu Đạo bởi vì lúc trước tham dự vào toàn bộ quá trình Trương Dương cứu người, hơn nữa lại là bác sĩ trung y lớn tuổi, nổi tiếng, nên mới được mời tới.

Ông ấy tuy không phải là bác sĩ phụ khoa, nhưng lời của ông vẫn có phân lượng rất nặng, hơn nữa còn đưa ra vài kiến nghị không tồi.

- Chúng ta vào thôi, chàng trai, trở về phải đọc nhiều sách, học tập nhiều, đợi lúc chân chính học thành tài mới có thể giúp được càng nhiều bệnh nhân hơn.

Bác sĩ Vương quay đầu lại, cười cười với Ngô Hữu Đạo, lại xoay người nói với Trương Dương một câu.

Ngô Hữu Đạo nhìn theo ánh mắt của bác sĩ Vương, cũng nhìn thấy Trương Dương.

Sau khi nhìn thấy Trương Dương, ánh mắt Ngô Hữu Đạo trợn trừng, buột miệng thốt lên:

- Là cậu.

- Là tôi?

Bộ dạng của Ngô Hữu Đạo khiến Trương Dương có chút khó hiểu, nhưng vẫn nhẹ giọng trả lời một câu.

Hai người nói chuyện, khiến mấy người xung quanh đều ngơ ngác, đặc biệt là mấy vị bác sĩ Vương và bác sĩ Lưu. Thấy bộ dạng của Ngô Hữu Đạo, dường như quen biết chàng trai trẻ lỗ mãng này.

Trong lòng họ, đã định vị cho Trương Dương, một chàng trai trẻ có lòng nhiệt tình nhưng lỗ mãng. Sự nhiệt tình đáng cổ vũ, bằng không bác sĩ Vương vừa rồi cũng sẽ không nói những lời đó với hắn.

- Cậu tới thật đúng lúc, nhanh theo tôi vào.

Ngô Hữu Đạo không giải thích gì, kéo Trương Dương vào phòng làm việc. Mấy người bên ngoài càng ngơ ngác.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1025)