← Ch.0014 | Ch.0016 → |
Ngô Hữu Đạo tóm lấy Trương Dương, trực tiếp kéo hắn vào văn phòng.
Mễ Tuyết vội vàng theo sau, trong ánh mắt của cô để lộ ra rõ sự sốt ruột, đơn thuần cô còn tưởng rằng, ông thầy thuốc này đang muốn trách tội Trương Dương vì dám châm cứu cho chị Chu trước đó.
Vừa rồi, hai ông thầy kia chẳng phải cứ nhằm chuyện này mà trách cứ là gì.
- Chữa bệnh vốn là chuyện không liên quan đến Trương Dương, là có người va phải làm Chị Chu bị ngã, cháu thấy chị ấy đau dữ quá, nghĩ Trương Dương có học qua y thuật gai truyền nên cháu mới bảo anh ấy thử xem đấy, là cháu bảo anh ấy thử nên muốn trách thì cứ trách cháu đây này!
Vừa vào văn phòng, Mễ Tuyết liền phân bua với Ngô Hữu Đạo, sự quan tâm và lo lắng hiển hiện trong mắt là không phải nghi ngờ.
Bác sĩ Vương, Bác sĩ Lưu cả ba người bọn họ cũng đều quay trở về văn phòng, ba người cũng rất mơ hồ, so với Mễ Tuyết càng thêm phần mơ hồ, nếu không phải hiện tại đông người, bọn họ nhất định sẽ mở miệng hỏi xem sao lại thế.
Hồ Hâm, đám Cô ngốc đều theo vào văn phòng, chỉ có anh chủ Chu là chờ bên ngoài phòng hộ sinh, vợ con anh ta đều ở bên trong nên tất nhiên anh ta sẽ không có tâm tư đi quản chuyện gì khác.
Mọi người bên trong, chỉ có Cố Thành là trong mắt thoáng có chút hào quang.
Cậu ta là người duy nhất biết sự tình ban sáng, hơn nữa đã gặp qua Ngô Hữu Đạo nên cậu ta đoán, Ngô Hữu Đạo đem Trương Dương kéo đến đây có liên quan. đến chuyện cứu cô bé kia hồi sáng.
Chỉ có điều cụ thể sao lại thế này thì cậu ta cũng không rõ lắm.
- Cái gì mà chị Chu, cái gì đau dữ quá, cô bé à, tôi không rõ cháu đang nói cái gì?
Ngô Hữu Đạo vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mễ Tuyết, trước khi tới ông ta cũng không biết Trương Dương chính là người châm cứu ở huyệt Hợp Cốc cho chị Chu, ông ta chỉ nhìn đến Trương Dương mà trong lòng cao hứng kéo hắn cùng vào.
Mục đích lớn nhất của ông ta vẫn là muốn hỏi Trương Dương về ý kiến trị liệu tiếp theo cho cô gái nằm xe cáng lúc trước, dù sao người thực sự cứu người, khiến người bệnh chuyển nguy thành an ban sáng chính là Trương Dương chứ không phải ông ta.
Hơn nữa ông ta cũng rất tò mò việc Trương Dương để lộ ra là một tay châm cứu thần kỳ lúc đó, làm thầy thuốc Trung Y nhưng trước nay ông ta vẫn chưa từng thấy qua bậc thầy châm cứu dùng kim tiêm mà có thể chữa khỏi bệnh tật.
- Bác sĩ kéo anh ấy vào đây không phải là bởi vì anh ấy châm cứu cho Chị Chu vào huyệt vị gì đó sao, có nguy hiểm không ạ?
Mễ Tuyết cũng mơ hồ không kém, hết thảy mọi chuyện chỉ có thể nói là hiểu lầm.
Ngô Hữu Đạo căn bản không biết Trương Dương chính là người châm cứu huyệt Hợp Cốc cho phụ nữ có thai, Mễ Tuyết bọn họ lại cũng không biết chuyện Trương Dương cứu người sáng hôm nay, thế nên đã tạo thành cục diện như bây giờ.
- Mễ Tuyết, Chị Chu không việc gì, anh cũng sẽ không sao đâu!
Trương Dương mỉm cười nhìn Mễ Tuyết, nhẹ nhàng trấn an.
Trong lòng hắn cũng thấy vô cùng cảm động, ngay chính lúc hắn bị hiểu lầm mà cô bé này vẫn có thể tự thân biện giải cho quả thực không dễ dàng, ít nhất anh mắt ân cần kia của cô cũng không phải là giả vờ.
Trương Dương có thể cảm giác được, cô thực sự quan tâm đến hắn.
Có người để ý, quan tâm chính mình, loại cảm giác này rất kỳ diệu, ít nhất Trương Dương rất thích thứ cảm giác này, cô và cái loại con gái tự động tìm đến cửa trong kiếp trước của hắn hoàn toàn không giống nhau, hạng người như vậy chưa bao giờ khiến hắn từng có cảm xúc này.
- Bác sĩ Vương, rốt cuộc sao lại thế này, sao tôi càng ngày càng thấy hồ đồ?
Ngô Hữu Đạo càng thấy mơ hồ mà hỏi Vương Quốc Hải một câu, Vương Quốc Hải là Chủ nhiệm phụ khoa, cũng là người thực sự phụ trách hội chẩn cho cô gái trên xe cáng.
- Đừng nói là ông, cả tôi cũng hóa hồ đồ rồi!
Vương Quốc Hải trong lòng cười khổ một tiếng, trên mặt cũng không biểu hiện gì, ông ta nhẹ nhàng bảo Ngô Hữu Đạo:
- Bác sĩ Ngô, ông còn nhớ vừa rồi người phụ nữ có thai được đưa tới đây chứ, chính là huyệt Hợp Cốc bị người dùng kim may điểm vào, hành châm với người phụ nữ có thai ấy chính là cậu nhóc này!
Là cậu ta sao?
Ngô Hữu Đạo mắt đột nhiên trừng lớn, lăng lặng nhìn Trương Dương.
- Đúng, chính là cậu ta!
Vương Quốc Hải gật đầu, cũng nghi hoặc nhìn Ngô Hữu Đạo.
- Hóa ra là cậu ta, thảo nào, khó trách, khó trách!
Ngô Hữu Đạo sửng sốt mất một lúc rồi mới như thoáng chút suy nghĩ gật đầu, cười mà kêu lên. Ông ta dường như đã hiểu rõ cái gì, khổ nỗi Vương Quốc Hải và những bác sĩ khác thì lại thành ra càng hồ đồ hơn.
- Khụ khụ, bác sĩ Ngô, ông có thể nói rõ ràng ra chút hay không?
Vương Quốc Hải nhẹ giọng ho khan một tiếng, bác sĩ Ngô là người ngay cả viện trưởng cũng tôn kính, là lão tiền bối mời được từ bên ngoài, nên cho dù ông ta là chủ nhiệm khoa những cũng không dám đối với Ngô Hữu Đạo có điều gì bất kính.
Ngô Hữu Đạo nhìn mấy bác sĩ khác rồi nhẹ nhàng cười, nói:
- Nếu như là cậu ta châm cứu thì hết thảy mọi việc ở đây có thể giải thích, vì sao sản phụ nữ được châm cứu ở huyệt Hợp Cốc nên mới không có bất cứ việc gì và có thể mẹ tròn con vuông!
Mấy bác sĩ, đặc biệt là Bác sĩ Vương và Bác sĩ Lưu bọn họ đều trừng to hai mắt, không thể tin nổi mà nhìn Ngô Hữu Đạo.
Ngô Hữu Đạo khẽ mỉm cười, lại nói:
- Cậu ta chính là cậu nhóc kỳ tài trước kia đã cứu chữa cho ca bệnh do tôi chẩn đoán, người chỉ dùng mấy cây kim mà có thể chữa khỏi bệnh thiếu máu cơ tim, cấp tính và đã giúp cho người bệnh tránh xuất huyết nhiều, châm kim vào huyệt Hợp Cốc tự nhiên không phải là vấn đề lớn, tay nghề châm cứu của cậu ta tôi hổ thẹn không bằng!
Ngô Hữu Đạo vừa nói xong, mấy ông bác sĩ kia mắt lại càng trợn tròn.
Những lời này có uy lực, không kém đạn pháo, thiếu chút nữa làm mấy bác sĩ có mặt chấn động mà ngất đi.
Đặc biệt là người vừa rồi đã cười nhạo Trương Dương, bác sĩ Lưu, bản mặt của y lúc này in rõ bốn chữ "không thể tin được", thằng nhóc mới vừa rồi còn bị y chê cười là cái gì cũng không biết không ngờ lại là một vị cao thủ châm cứu.
Theo như lời đồn đại trước mắt, đây không chỉ là một vị cao thủ châm cứu, màcòn là một vị danh thủ quốc gia cực kỳ lợi hại trong giới trung y.
Chỉ xem qua đơn giản vài lần là có thể nhìn ra nguyên nhân bệnh tình chính xác, hơn nữa dùng mấy cây kim đơn giản là làm được chuyện mà giải phẫu cũng không làm được, trực tiếp trợ giúp người bệnh vượt qua cơn nguy biến.
Có thể nói, mạng của cô bé ban sáng là Trương Dương một tay giành lại từ tay Diêm vương, lúc hội chẩn, Ngô Hữu Đạo đã thổi phồng người thanh niên này không ít, chẳng ai ngờ rằng cậu ta sẽ lấy phương thức như vậy mà ra mắt bọn họ.
- Bác sĩ Ngô, ông có nhầm lẫn hay không vậy?
Bác sĩ Lưu có chút không cam lòng hỏi một câu, biến hóa này cũng quá lớn, trước kia chỉ là tên trẻ tuổi bị họ lên lớp, bây giờ lại biến thành một cao thủ mà các bác sĩ trung y tốt nhất trong viện đều hổ không bằng, sự chênh lệch quá lớn khiến y trong khoảng thời gian ngắn khó có thể chấp nhận.
- Ông đang hoài nghi tôi?
Ngô Hữu Đạo mạnh mẽ trừng mắt, thân phận của ông ta có chút đặc thù, ở trong bệnh viện có thể không cần nể tình bất cứ ai, bình thường thật đúng là không vị bác sĩ nào có thể trêu chọc được ông ta.
- Không, tôi không có!
Bác sĩ Lưu cuống quít xua tay, y mặc dù có chút tiếng tăm nhưng ở trong bệnh viện chỉ là vị Phó chủ nhiệm bình thường, tự nhiên không muốn mà cũng không dám đi đắc tội với một vị tiền bối lão làng như Ngô Hữu Đạo.
- Không có là tốt rồi!
Ngô Hữu Đạo gật đầu, lập tức vừa cười cười, vừa nói:
- Đúng rồi, vừa rồi không phải các ông nói người bệnh sau khi xuất huyết cấp tính thì tình trạng thiếu máu là khó phòng bị nhất ư, bây giờ vừa lúc thỉnh giáo cậu nhóc này một chút đi vậy!
Xuất huyết cấp tính, rất dễ dàng tạo thành tình trạng thiếu máu các loại, bình thường thiếu máu còn đỡ, đã phát sinh cái loại thiếu máu cơ tim cấp tính kia thì vấn đề liền khá là nghiêm trọng.
Xuất hiện loại tình huống này, nhẹ thì người bệnh lưu lại di chứng, nặng thì tử vong, bọn họ hôm nay hội chẩn, có một nửa thời gian đều là thảo luận điểm này.
Bọn họ lo lắng nhất, chính là trong quá trình trị liệu tiếp theo, người bệnh còn sẽ xuất hiện tình huống tương tự, không có phương án trị liệu phù hợp, bọn họ sẽ rất khó ứng phó. Không có một bác sĩ nào có thể nắm chắc khi gặp phải tình huống này sẽ có thể làm tốt như Trương Dương, không chỉ ngừng được xuất huyết mà còn đồng thời hóa giải tình trạng thiếu máu cơ tim cấp tính, giúp người bệnh có tiến triển tốt thật sự.
Ngô Hữu Đạo lời này nói dứt, mấy bác sĩ kia đều chú mục vào Trương Dương.
← Ch. 0014 | Ch. 0016 → |