Vay nóng Tinvay

Truyện:Thần Y Thánh Thủ - Chương 0297

Thần Y Thánh Thủ
Trọn bộ 1025 chương
Chương 0297: Kỳ quái
0.00
(0 votes)


Chương (1-1025)

Siêu sale Shopee


Giải quyết liên tục hai con lợn rừng, Trương Dương cũng hơi thở dốc.

Do hắn tới vội, hai con lợn rừng lại đang trong trạng thái lao lên, nên phải sử dụng nhiều sức hơn.

Cũng may thực lực của Trương Dương hiện nay mạnh hơn so với trước kia nhiều, đối phó với vài con lợn rừng hoàn toàn không thành vấn đề.

Còn lại ba con lợn rừng, chúng đều dừng cả lại, trí tuệ lợn rừng rất thấp, nhưng bản năng nói cho chúng biết, nhân loại nho nhỏ trước mặt rất nguy hiểm, ba con lợn rừng đều nhắm vào Trương Dương.

Một bóng trắng đột nhiên nhảy lên người lợn rừng, sau đó lại nhảy qua con khác, hai con lợn rừng sau khi bị nó nhảy lên đều ngã xuống đất, cả đầu đều đen sì.

Bộ dạng hai con lợn rừng này trông giống như bị trúng kịch độc. Chết lềnh bà lềnh bềnh rồi.

Con lợn rừng cuối cùng vô cùng sợ hãi, quay người định chạy, Tia Chớp vừa định đuổi theo thì Long Thành từ phía sau đã chạy như bay tới, vỗ mạnh lên đầu con lợn rừng.

Bàn tay có chứa nội lực, nặng ngàn cân, hơn nữa lực ngàn cân này có thể tạc dụng vào bên trong, óc lợn rừng bị Long Phong đánh cho tan nát, con lớn rừng cuối cùng này đã bị anh ta giải quyết.

Giải quyết xong, anh ta mới quay đầu lại, bất đắc dĩ cười với Trương Dương.

Kỳ thực khoảng cách giữa họ và Tô Triển Đào xa nhất, tuy nhiên tốc độ của họ nhanh, là người chạy đến trước tiên.

Trên đường tới, Long Phong quan sát tốc của Trương Dương và Tia Chớp.

Tốc độ của Tia Chớp nhanh nhất, kỳ thực nó đến đầu tiên, nhưng nó chờ Trương Dương, nó có thể dùng độc giết chết lợn rừng, nhưng không khống chế được lực quán tính của lợn rừng, con lợn rừng to như vậy mà phóng qua cũng có thể khiến Tô công tử xui xẻo.

Cho nên nó mới đợi Trương Dương đến.

Trương Dương là người đến thứ hai, coi như hắn cũng đuổi đến kịp, ra tay chặn tấn công của lợn rừng, cứu Tô Triển Đào và Dương Linh.

Người thứ ba chạy tới là Long Phong, anh ta đã dùng tất cả sức lực, đáng tiếc đối diện với Trương Dương dốc toàn sức, anh ta chẳng thể nào đuổi kịp, chỉ có thể nhìn Trương Dương chạy càng lúc càng xa.

Lúc này anh ta mới biết, lần trước giao thủ Trương Dương đã hạ thủ lưu tình, thật sự luyện tập với anh ta.

Năm con lợn rừng đều đã được giải quyết, Tô Triển Đào mơ mơ màng màng quay người lại, anh ta không biết rốt cuộc có chuyện gì.

Lúc đó anh ta thực sự choáng váng, chỉ nghe thấy tiếng ai đó hét to "nghiệt sú"", sau đó thì hồn vía bay mất, không biết gì nữa cả.

- Sao lại thế, có phải thành thần tiên rồi không?

Tô Triển Đào nhìn thấy Trương Dương, lập tức hỏi.

- Thần tiên?

Trương Dương sửng sốt, hắn ngồi xổm xuống, bắt mạch cho Tô Triển Đào, tiểu tử này nói xằng nói bậy như vậy, không phải sợ đến choáng váng rồi chứ.

Mạch không có vấn đề gì lớn, chỉ kinh hãi, nhưng không nghiêm trọng, không đến mức bị dọa cho phát điên.

- Đúng, vừa nãy tôi nghe nói có người kêu lên "nghiệt súc" sau đó thì không sao nữa, trên TV, thần tiên cứu người không phải đều như vậy sao?

Tô Triển Đào gật đầu, liếc nhìn xung quanh, ngoại trừ Trương Dương và Long Phong, ở đây không còn ai khác.

Điều này làm anh ta càng lộ vẻ mơ hồ.

- Nhanh đứng lên đi, làm gì có thần tiên nào chứ, lúc nãy là tôi đó!

Trương Dương sửng sờ nhìn anh ta, có chút dở khóc dở cười, tiểu tử này sức tưởng tượng thật đúng là phong phú, lúc đó tình thế của anh ta quá cấp bách nên mới kêu lên như vậy, giống như người ta thấy nguy hiểm thì kêu "ngừng tay" vậy.

Tiểu tử này không ngờ có thể nghĩ là thần tiên cứu anh ta, vậy mà anh ta cũng có thể nghĩ ra được.

Bên dưới anh, Dương Linh đang run lên, vừa rồi Trương Dương đã ra tay giải quyết năm con lợn rừng, không tốn bao nhiêu thời gian, lúc này hai người đều có chút mơ hồ.

Lúc đó bọn họ cảm thấy mình chết chắc rồi.

- Tô công tử!

- Dương Linh! :

Hoàng Hải và Lý Á kêu, Trương Dương khẽ cau mày, lập tức quay đầu lại nhìn Long Phong.

- Ném hai con lợn rừng bị trúng độc đi, đừng để người khác nhìn thấy!

Hai con lợn rừng bị Tia Chớp cắn chết rất thảm, hiện nay cả cái đầu heo đều biến thành màu đen, thịt và da trên người chúng cũng đều bị trúng độc.

Độc tính này không lớn, không có tác dụng gì đến Long Phong, Long Phong chỉ cần không ăn thịt heo trúng độc thì sẽ không sao.

Nhưng đối với những người bình thường khác mà nói đây lại là thứ rất độc, không thể lập tức hạ độc chết người, nhưng hoàn toàn khiến họ khó chịu trong mấy ngày.

Chồn đuôi cáo được liệt vào thập đại độc vật của trời đất, bảng xếp hạng đó cũng không phải để không.

Khí lực của Long Phong rất lớn, hai con lợn rừng nặng hơn 300 kg, vậy mà anh ta nhanh chóng đem đi chỉ bằng một tay.

Ngay cả Tô Triển Đào và Dương Linh đều không phát hiện anh ta đã rời đi.

Trương Dương đột nhiên cầm súng săn, thay hai viên đạn lợi hại nhất, bắn hai con lợn rừng đã bị giải quyết nhưng chưa chết hai phát, phát nào cũng trúng vào ót nó.

Nhanh chóng thay đạn, Trương Dương lại bắn vào đầu con lợn rừng bị Long Phong giải quyết, để tránh bị người khác nghi ngờ.

Làm xong mọi chuyện, hắn đột nhiên nói với hai người kia:

- Hai người, tỉnh lại đi!

Lần này trong lời nói của hắn có nội lực, hai người bị dọa đến choáng váng, lúc này tâm thần bất định, giống như bị điên vậy, không để ý đến tất cả mọi thứ xung quanh.

Bị hắn gọi như vậy, 2 người cuối cùng cũng tỉnh lại.

- Trương Dương, sao cậu lại ở đây?

Tô Triển Đào lập tức hoàn toàn tỉnh táo, trừng mắt hỏi.

Cách đó không xa Hoàng Hải và Lý Á đều xuất hiện, hai người tay cầm súng săn, cảnh giác nhìn xung quanh, bọn họ nhìn thấy Trương Dương và Tô Triển Đào bèn lập tức chạy tới.

- Tôi đi ngang qua đây!

Trương Dương lắc đầu, tiểu tử này còn không biết xấu hổ hỏi hắn như vậy.

Cố gắng hết sức chạy qua đây cứ anh ta, vừa mới bị anh ta coi là thần tiên, giờ lại hỏi hắn tại sao lại ở đây, đầu óc tiểu tử này chẳng biết đang nghĩ gì nữa.

- Trương Dương, đi mau, nguy hiểm, có lợn rừng!

Tô Triển Đào dường như nghĩ đến gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng kêu lên, Dương Linh cũng sợ hãi nhìn xung quanh, rất nhanh chóng, cả hai người đều sửng sờ.

Có lợn rừng, rất lớn, thi thể ba con lợn rừng đều nằm đó, bên dưới còn có một vũng máu lớn.

Phản ứng của Tô Triển Đào khiến trong lòng Trương Dương an ủi rất nhiều, tiểu tử này lúc đối mặt với nguy hiểm vẫn có thể nghĩ đến hắn, không uổng công hắn toàn lực chạy tới cứu anh ta.

- Trương Dương, Tô Triển Đào, các người làm sao vậy?

Hoàng Hải và Lý Á cũng chạy tới, hai người nhìn thấy trên đất có ba thi thể lợn rừng, cũng đều sửng sốt.

Hai người còn nhanh chóng chạy đến bên cạnh thi thể lợn rừng, không thể nào tin được.

Kinh nghiệm săn thú của bọn họ phong phú hơn Tô Triển Đào, bình thường họ có nói đùa là săn lợn rừng, nhưng họ cũng hiểu rõ, lợn rừng đâu có dễ săn như vậy.

Da lợn rừng rất dày, đạn bình thường không thể làm tổn thương chúng, cho dù có thể làm tổn thương, cũng không thể một phát trí mạng được.

Lợn rừng bị thương càng đáng sợ, răng nanh sắc nhọn chính là vũ khí sắc ben nhất, có thể đâm được người, bị lợn rừng nhắm vào, trên cơ bản đều lành ít dữ nhiều.

Trừ phi có nhiều người, súng nhiều, cùng xử lý lợn rừng, mới có thể săn được một con.

Nếu như một người đơn độc gặp phải lợn rừng, vậy thì tốt nhất là đừng hành động mù quáng, phải nhanh chóng gọi bạn bè đến hỗ trợ.

Đây là đối mặt với một con lợn rừng, nếu là gặp phải nhiều lợn rừng thì còn thảm hơn, trước mắt là ba con lợn rừng không nhỏ, Tô Triển Đào không ngờ giữ được tính mạng, mà còn giết chết được lợn rừng, Hoàng Hải và Lý Á đều cảm thấy đây là một kỳ tích.

Long Thành, Thường Phong, Ngô Chí Quốc đều chạy đến.

Mấy người đều cầm súng, cũng có vẻ rất cảnh giác.

Thấy mọi người đều không sao, bọn họ mới thở phào, ngoại trừ Long Phong, bọn họ đều đã tụ tập đầy đủ.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn thi thể ba con lợn rừng kia, vẻ mặt Long Thành buồn bực, hỏi Tô Triển Đào.

Tô Triển Đào gãi đầu, sau đó mới nhớ lại chuyện lúc nãy, từ từ kể.

Anh ta chỉ nhớ anh và Dương Linh nhìn thấy năm con lợn rừng, cả hai đều bị dọa đến sợ cứng cả người, sau đó hình như có người đến cứu họ, còn ai cứu, bọn họ căn bản không hề biết.

Sau khi tỉnh lại bọn họ nhìn tháy Trương Dương đang cầm súng, năm con chỉ còn lại ba, còn bị giết chết nữa.

- Trương Dương, là cậu cứu họ?

Long Thành cũng quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi Trương Dương,

Lúc hỏi, trong mắt anh ta có vẻ tôn kính và sùng bái.

Người khác không biết nhưng anh ta thì biết rõ, người cứu nhất định là Trương Dương, thực lực Trương Dương căn bản không cần sợ những con lợn rừng này, vừa rồi anh ta còn nghe thấy tiếng súng vang lên, e là mấy con lợn rừng này sau khi bị Trương Dương đánh chết mới bồi thêm mấy phát súng.

Suy đoán của anh ta đúng, nhưng anh ta chắc chắn sẽ không nói với người khác, bí mật của Trương Dương chỉ mình anh ta biết.

- Là tôi!

Trương Dương gật đầu, hắn không phủ nhận, cũng không có cách nào phủ nhận, mà cũng không cần phải như thế.

Hắn đến sớm nhất, lợn rừng đã chết hết, phủ nhận thì hắn càng khó giải thích, cứ đơn giản thừa nhận cho xong.

Nghe Trương Dương nói đã bắn chết ba con lợn rừng, Thường Phong, Hoàng Hải đều bu lại, tràn đầy hâm mộ nhìn hắn, hỏi hắn làm thế nào có thể liên tục giải quyết cả ba con này

Chỉ có Lý Á là một mình đứng bên lợn rừng, tràn đầy nghi hoặc.

Với câu hỏi của họ, Trương Dương chỉ giải thích đơn giản, không nói tỉ mỉ, dù sao lợn rừng cũng chết rồi, hỏi nhiều cũng vô dụng, hơn nữa Long Thành cũng ở bên cạnh gỡ rối giúp hắn.

Một lúc sau Long Phong quay lại, anh ta không ngừng chà tay, hai con lợn rừng trúng độc đã bị anh ném vào một sơn động, còn trong sơn động có gì khác hay không, có ô nhiễm môi trường của chúng hay không, Long Phong chẳng hề nghĩ tới.

- Kỳ lạ!

Lý Á đứng bên con lợn rừng đột nhiên kêu lên, tay không ngừng đụng vào đầu nó

- Kỳ lạ cái gì, con lợn rừng này không thể nào chưa chết được?

Mấy người khác đều bước tới, Hoàng Hải nhẹ giọng hỏi.

Đương nhiên là anh ta nói đùa, cho dù con lợn này chưa chết thì họ cũng không sợ, nhiều người như vậy, lại nhiều súng nữa, đối phó một con lợn rừng là không vấn đề chứ đừng nói đến một con lợn rừng bị thương.

- Có phải cậu đang hâm mộ không? Tuy nhiên cậu Trương cũng lợi hại thật, một mình bắn chết ba con lợn rừng. Còn lợi hại hơn cả anh Thành, ba con lợn rừng này mập như vậy, thịt chắc chắn rất ngon, đù chúng ta no say một trận đấy!

Ngô Chí Quốc cười nói, người này nói gì cũng không tách rời khỏi chuyện ăn, lúc nhắc đến thịt mấy con lợn này, suýt chút nữa còn chảy nước miếng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1025)