← Ch.0320 | Ch.0322 → |
Viết giấy ghi nợ rất đơn giản, Chu Dật Trần nhanh chóng viết xong giấy ghi nợ, sau đó còn đóng dấu vân tay lên đó.
Nhưng thằng nhãi này rõ ràng đang đề phòng Trương Dương. Trên giấy ghi nợ còn ghi rõ sau khi đổi được tờ chi phiếu thành tiền mặt thì tờ giấy ghi nợ mới có hiệu lực. Gã sợ Trương Dương đưa cho gã tờ chi phiếu khống.
- Trương Dương, sao anh lại cho loại người này mượn tiền. Em thấy để hắn ta bị bức chết cho đáng đời.
Sau khi Chu Dật Trần đi khỏi, Mễ Tuyết mới than trách một tiếng. Cô không hề có chút thiện cảm nào đối với Chu Dật Trần.
Chu Dật Trần làm chị Chu bị ngã xuống đất, hại chị ấy suýt nữa bị sinh non mà còn không thừa nhân. Sau đó gã còn thuê bọn xã hội đen đến đánh Trương Dương, còn muốn đánh gãy cánh tay của Trương Dương.
Những điều này, Mễ Tuyết đều không thể tha thứ được. Trong ấn tượng của cô, Chu Dật Trần bây giờ chính là một trong những kẻ xấu xa nhất.
- Yên tâm đi, không sao đâu, vay được tiền của anh không dễ đâu.
Trương Dương khẽ mỉm cười, chẳng để ý, kéo Mễ Tuyết đi ra khỏi trường học.
Trương Dương nói không sai, tiền của hắn thực sự không ngon ăn, tiền hắn có thể cho mượn đấy nhưng muốn quỵt thì cũng đừng hòng.
Chu Dật Trần còn tự cho mình là thông minh, thêm điều kiện sau khi tờ chi phiếu có hiệu lực thì mới có hiệu lực. Nhưng đem chi phiếu đi rút tiền thì đều có biên lai ghi chép lại, đến lúc đó gã muốn trốn nợ cũng không được.
Nếu đến hạn mà Chu Dật Trần thực sự không trả được số tiền này, Trương Dương có thể làm cho gã này hoàn toàn xong đời.
Khi đi ra ngoài, Trương Dương và Mễ Tuyết không nhắc đến Chu Dật Trần nữa, nhắc đến người này sẽ làm cho Mễ Tuyết chán ghét nên dứt khoát không nói.
Trong quán cơm của chị Chu còn có đứa nhỏ vừa sinh. Mễ Tuyết vui đùa với em bé, chị Chu Chu tẩu liền đem thức ăn lên cho bọn hắn.
Ở đây vẫn còn món chân gà như mọi khi, Mễ Tuyết ăn cả trăm lần cũng không chán. Một đĩa chân gà lớn, mình Mễ Tuyết đã tiêu diệt gọn hơn nửa. Long Phong và Trương Dương cũng chưa ăn được bao nhiêu.
Sau khi ăn cơm tối xong, đi bộ về nhà như đi thể dục vậy, Long Phong tự giữ khoảng cách đi đằng sau cách xa hai người, để dành không gian riêng cho đôi uyên ương này.
Sau khi trở về, Mễ Tuyết đi ngủ rất nhanh. Hôm nay cô trông chừng Trương Dương cả một ngày, lo lắng một ngày, cũng mệt mỏi cả một ngày, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Trương Dương giúp cô xoa bóp một hồi, cô liền ngủ rất nhanh.
- Long Phong, đi, đi ra ngoài!
Mễ Tuyết mới vừa ngủ, Trương Dương liền nói với Long Phong khi gã vẫn chưa về, mặt Trương Dương có vẻ rất háo hức.
Long Phong ngạc nhiên nhìn hắn rồi nét mặt trở nên nhăn nhó cười mếu.
Gã hiểu được đây là Trương Dương tìm gã để luyện tập. Người vừa đột phá nội công bình thường đều như vậy. Khi đột phá thành công ở nhà, gã cũng tìm mấy anh em để so tài vài chiêu. Trương Dương ở đây chẳng có ai, dĩ nhiên là chỉ có thể tìm gã rồi.
Vấn đề là gã mới ở kì đầu tầng thứ hai, còn chưa tiến được vào kì sau. Trương Dương đã là kì đầu tầng thứ ba rồi, đã hơn gã hẳn một bậc rồi. Gã căn bản không phải là đối thủ của Trương Dương.
Nếu so tài với Trương Dương thì chẳng khác nào gã tự chuốc lấy khổ sở.
Không đi cũng không được, Trương Dương kiên quyết kéo gã đi đến nhà xưởng bỏ hoang mà bọn họ tỷ võ lần trước. Đó là nơi yên tĩnh nhất và cũng là nơi gần nhất.
- Long Phong, anh cứ dốc toàn lực tấn công, không cần nương tay.
Đứng ở đó, Trương Dương bắt đầu điều chỉnh nội công. Sau khi đột phá, hắn vẫn đang ngứa ngáy tay chân, chỉ vì Mễ Tuyết ở đó nên hắn không tiện tìm tìm Long Phong thử sức.
Cuối cùng chờ đến khi Mễ Tuyết đi ngủ, hắn liền lập tức kéo Long Phong ra ngoài.
- Tôi không nương tay, cũng không thắng nổi.
Long Phong bất đắc dĩ lắc đầu nói. Sự chênh lệch trình độ thực sự quá lớn. Gã cũng cảm thấy giật mình trước sự tiến bộ của Trương Dương. Nếu ban đầu biết Trương Dương có thực lực như bây giờ thì dù có đánh chết gã cũng không tấn công Trương Dương, lại càng không đồng ý đánh cược.
Nhưng xem ra bây giờ, gã đánh cược cũng không phải chịu thiệt thòi gì. Gã đã có được bốn viên linh dược trong tay.
- Ngào ngào ngào!
Tia Chớp ở bên cạnh cười vui không ngớt. Nó dường như đang cười Long Phong, cho rằng Long Phong giao đấu với Trương Dương thì chỉ như bị hành hạ thôi.
- Như thế này đi, anh và Tia Chớp cùng xông lên. Tôi đấu một chọi hai.
Trương Dương đưa mắt nhìn Tia Chớp, đột nhiên nói một câu. Tia Chớp đang cười như nắc nẻ đột nhiên dừng lại, quay đầu lại, nhìn Trương Dương một cách không thể tin được.
- Tia Chớp, mày liên thủ với Long Phong thử xem.
Trương Dương nhẹ nhàng nói. Tia Chớp cũng có tiến bộ, nhưng tiến bộ nhiều hay ít thì Trương Dương không biết. Hắn không biết thực lực hiện tại của Tia Chớp là như thế nào.
Hắn mới vừa đột phá thăng cấp, muốn nhân dịp này khảo sát thực lực của Tia Chớp luôn.
- Chít chít chít!
Tia Chớp nhảy mấy cái đến trước mặt Trương Dương, ngồi xuống và không ngừng kêu ở đó. Vừa kêu còn vừa khua tay múa chân, ý của nó nói là nó không liên thủ với Long Phong, liên thủ hai đánh một là ức hiếp người khác.
Lời nói của nó Trương Dương nghe không hiểu, nhưng có thể cảm nhận được ý của nó.
- Không liên thủ, vậy chúng ta giao đấu trước nhé, lát nữa tao sẽ đấu với Long Phong.
Trương Dương cười ha hả nói, Tia Chớp lại nghệt mặt ra ở đó, vẻ mặt đau khổ nhìn Trương Dương.
Tia Chớp là một linh thú thông minh nhưng vẫn là loài thú có độc. Nếu nghiêm túc mà nói thì nó cũng không phải là loại thú có tính chiến đấu cao, không giống như con trăn Kim Quan có sức mạnh khổng lồ như vậy. Điểm mạnh của nó chính là cơ thể linh hoạt và có độc tính mạnh.
Trương Dương vừa mới đột phá, khẳng định là rất lợi hại. Nó không giỏi đánh nhau, lúc này lại bị Trương Dương lôi kéo giao đấu, nếu nó cảm thấy vui mừng mới là lạ.
- Mày không nói tiếng nào, tao coi như là đã đồng ý rồi nhé. Tao đến đây.
Trương Dương lại cười ha hả nói. Tia Chớp đột nhiên nhún mình nhảy lại chỗ Long Phong và lại kêu lên ở đó.
Trương Dương cũng có thể hiểu được ý của nó lần này.
Nó dường như đang nói nếu anh đã nhất quyết đấu một chọi hai như vậy thì tùy anh, đừng bảo bọn họ ỷ đông hiếp yếu đấy. Tia Chớp đi theo Trương Dương lâu như vậy, bây giờ cũng trở nên thông minh hơn, biết được chuyện không thể làm trái, nhanh chóng lựa chọn phương thức có lợi cho nó.
Long Phong rất ngạc nhiên về sự giao tiếp giữa Tia Chớp và Trương Dương, nhưng cũng không có gì bất ngờ.
Gã biết rằng linh thú có trí tuệ rất cao. Trước kia gia tộc của gã cũng có linh thú bảo vệ, chỉ tiếc là con linh thú này đã gặp đại nạn không qua khỏi được mấy chục năm về trước. Gã chưa từng được nhìn thấy nó, hiện giờ gia tộc Hiên Viên vẫn không có linh thú bảo vệ.
- Chúng ta liên thủ ra tay trước nào.
Long Phong đột nhiên nói một tiếng. Khi nói thì cây roi của gã cũng đã quăng ra ngoài. Gã biết Trương Dương lợi hại hơn gã nhiều lắm, nhất định phải dùng chút biện pháp.
Đánh úp cũng là một tiểu xảo.
Gã vửa ra tay, Tia Chớp cũng nhảy dựng lên, trong bóng đêm một bóng màu trắng bay nhanh lao về phía Trương Dương.
Tốc độ của Tia Chớp thật sự nhanh hơn trước kia rất nhiều. Nếu là Trước Dương ở trình độ trước đây thì căn bản trốn là trốn không thoát.
Một bên là cây roi tấn công, một bên là Tia Chớp lao tới, hai tên này mới phối hợp lần đầu tiên mà đã rất ăn ý, hơn nữa cũng không hề nương tay.
Trương Dương khẽ gập người, đầu tiên là tránh được sự tấn công của Long Phong, sau đó lập tức vươn tay đưa tay về phía trước. Nếu Tia Chớp vẫn theo đà lao lên về phía hắn thì nhất định sẽ bị hắn bắt lấy.
- Chít chít chít!
Tia chớp kêu lên rất nhanh, thân mình của nó trong không trung cong người chuyển hướng một cách đáng kinh ngạc. Nó không nhảy xuống đất mà lại tiếp tục tấn công Trương Dương theo hướng khác.
Động tác của nó giống như đang bay vậy.
Trương Dương sửng sốt, lại di chuyển thân mình. Lúc này Long Phong đã vung roi lần thứ hai đến. Long Phong biết gã và Trương Dương chênh lệch trình độ rất lớn, vốn không muốn tấn công trực diện mà phát huy toàn bộ công pháp dùng roi của gã để tấn công từ xa.
Sự phối hợp của Long Phong và Tia Chớp không ngờ dồn Trương Dương liên tục lùi về phía sau, chỉ có thể chống đỡ.
Kết quả này có chút ngoài dự kiến của Trương Dương và cũng là điều Long Phong không ngờ tới.
Đây không phải Long Phong quá hùng mạnh mà là do Tia Chớp phát huy được tác dụng của nó. Tốc độ của nó quá nhanh, thân mình lại kì lạ như vậy nên Tia Chớp đã hạn chế được một nửa sức mạnh của Trương Dương. Nếu không có nó chắc là Trương Dương đã tấn công gần lại gã.
Điều này cũng cho thấy thực lực của Tia Chớp đã có sự tiến bộ rất lớn.
- Bạch bạch bạch!
Trương Dương liên tục dậm chân xuống đất vài cái, thân mình bay lên tránh được sự tấn công của Tia Chớp, còn lần này Tia Chớp bị rơi xuống mặt đất.
- Chít chít chít!
Tia Chớp kêu lên, dậm bàn chân nhỏ xinh xuống đất một cái, bay lên trên không trung. Khi bay người lên, miệng của nó cũng liên tục phun ra từng đám khí độc màu đen.
Đám khí độc này khuếch tấn rất nhanh như một dạng sương độc vậy, tan biến rất nhanh trong không khí.
Nhìn thấy những đám sương độc này, sắc mặt Trương Dương biến đổi rõ rất, thể hiện rõ rằng hắn không thể tin được.
Khi con trăn Kim Quan phun khói độc ra lúc trước của có dáng vẻ y như thế này. Trương Dương biết rất rõ rằng độc tính của con trăn Kim Quan rất mạnh. Lần đó nếu không phải là nó bị Vô Ảnh cắn thì hắn cũng đã toi đời.
- Chít chít chít!
Trương Dương còn chưa kịp phản ứng gì. Tại sao Tia Chớp lại phun độc giống như con trăn kia như vậy? Khi hắn đang thắc mắc thì Tia Chớp đã lao về phía hắn.
Nếu lần này hắn nhảy lên tránh thì nhất định sẽ dính vào phạm vi của đám sương độc kia. Đây cũng chính là mục đích của Tia Chớp. Nó dùng sương độc để bao vây, phong tỏa Trương Dương.
Độc tính của nó rất mạnh, tuy không thật sự làm Trương Dương bị chết, nhưng nếu hắn trúng độc thật thì chắc là cũng sẽ không dễ chịu gì.
Nhìn thấy Trương Dương bị Tia Chớp dồn cho không có đường lui, Long Phong cũng vội vàng quăng roi về phía Trương Dương. Lần này gã dùng đòn mạnh nhất, vung roi đánh như một chiếc lưới bao vây lấy Trương Dương.
- Lại đây!
Trương Dương cắn răng mạnh một cái, giơ tay lên thổi một cái. Một cây gậy gỗ cách đó không xa lập tức bay đến tay hắn, Trương Dương giơ cây gậy lên chặn đòn roi của Long Phong một cách khó khăn.
Những đòn tấn công lần này của Long Phong đều bị chặn lại hết, nhưng cũng không phải là không có thu hoạch. Chiếc gậy gỗ của Trương Dương vừa mới hút được lúc nãy đã bị cây roi của gã cuốn đi.
- Lấy đồ vật từ xa!
Long Phong cười khổ một tiếng, trong mắt lại ngưỡng mộ dâng trào.
Lấy đồ vật từ khoảng cách xa là việc mà phải là cao thủ tầng thứ ba mới làm được. Người có nội công ở tầng thứ hai không đạt được cảnh giới này. Trương Dương là cao thủ kì đầu tầng thứ ba nên có thể làm được điều này.
Nhưng nếu là thứ gì đó quá nặng và ở quá xa thì hắn cũng không hút lại được. Hắn bây giờ mới vừa tiến vào được tầng thứ ba.
- Chít chít chít!
Trương Dương đỡ được các đòn tấn công của Long Phong thì lại bị Tia Chớp cào cho một cái. Người hắn lập tức in hằn vết cào của Tia Chớp, cũng may là lực cào của Tia Chớp không mạnh lắm, nếu không thì chắc chắn hắn đã bị thương rồi.
Cào được Trương Dương, Tia Chớp lại bắt đầu phun khói độc. Đây là vì sau khi nó đã ăn gan độc của con trăn Kim Quan và sử dụng viên Tinh Huyết đan mới sinh ra được khả năng mới là phun sương độc như con trăn kia.
Nhưng khả năng của nó còn mạnh hơn con trăn Kim Quan kia. Đó là nó có thể khống chế sương độc của nó, điều chỉnh lượng độc phun ra. Bây giờ nó phun ra khói độc có độc tính mức trung, Trương Dương nếu bị trúng độc cũng sẽ bị ảnh hưởng nhưng không đến nỗi bị mất mạng.
Bốn phía đều là khói độc, Long Phong từ phía xa không ngừng dùng roi tập kích Trương Dương. Ban đầu Trương Dương cũng không ngờ là hắn sẽ bị lâm vào cục diện này.
Hắn vốn tràn đầy tự tin, cho dù lấy một chọi hai cũng không có vấn đề gì. Nhưng hắn rõ ràng đã xem thường Tia Chớp. Một Tia Chớp khôn lanh lợi hai kia đã có thể một mình chống lại hắn rồi.
Điều này cũng chứng tỏ thực lực của Tia Chớp đã tăng lên cảnh giới tầng thứ ba, tiến bộ rất lớn so với trước đây.
- Chít chít chít!
Vô Ảnh trốn ở một bên ngưỡng mộ reo lên. Nó cũng rất muốn có được thực lực cao như Tia Chớp, có thể dồn ép Trương Dương chạy loạn xạ. Tiếc là nó chỉ là linh thú có tác dụng hỗ trợ đơn thuần, đời này không có hi vọng gì làm được như Tia Chớp.
← Ch. 0320 | Ch. 0322 → |