Vay nóng Tinvay

Truyện:Thần Y Thánh Thủ - Chương 0387

Thần Y Thánh Thủ
Trọn bộ 1025 chương
Chương 0387: Giấu diếm quá kỹ!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1025)

Siêu sale Shopee


Trương Dương liên tục hỏi lại, cũng làm cho Triệu Dân mở to hai mắt nhìn.

Đối với câu hỏi của Trương Dương, ông ta thực ra không biết nên trả lời như thế nào. Để nói ra thân phận của Trương Dương thì ông ta biết rõ như lòng bàn tay. Hắn là con trai của nhân vật lớn trong chính phủ, là công tử gia của một Đại tướng nơi biên cương. Đây chính là thân thế hiển hách của hắn.

Chỉ là Triệu Dân rất hiểu mâu thuẫn giữa Trương Dương và sếp nên tuyệt đối không dám nói ra những lời này.

Nói ra thật rồi thì chỉ sợ Trương Dương sẽ quay đầu bước đi.

Triệu Dân cũng biết rõ rằng Trương Dương tuyệt đối sẽ không lấy danh nghĩa của sếp đi gây chuyện hay làm việc gì. Như thế đối với Trương Dương còn khó chịu hơn là giết hắn, nhưng nhìn thấy Trương Dương và bọn Long Thành đi cùng nhau, trong lòng ông ta không khỏi có chút lo lắng.

Một lát sau, Triệu Dân mới khẽ thở dài, tuy nhiên cũng không nói lời nào.

Ông ta biết ông ta không thích hợp nói ra những câu vừa rồi. Ông ta biết rất nhiều chuyện nhưng đây đều là chuyện riêng của gia đình của sếp, ông ta không nên ăn nói tùy tiện như thế. Nếu chẳng may sếp biết thì nhất định sẽ không vui.

Đây cũng là lí do Triệu Dân luôn được đi theo cha đẻ của Trương Dương, sau khi được thăng chức, chuyển công tác vẫn đi theo đến đây.

Triệu Dân là một người thông minh.

Tuy nhiên đây cũng là hiện tại, qua vài năm nữa thì những thư ký hay lái xe này không thể được điều chuyển công tác cùng với lãnh đạo của họ rồi.

Sau khi Trương Dương hỏi liền ba câu thì không nói thêm lời nào nữa.

Hắn hô hấp còn có vẻ hơi gấp gáp, rõ ràng cho thấy trong lòng có chút kích động.

Trương Dương đã tận lực đè nén, khống chế những kích động này, nhưng đây đều là phản ứng bản năng của cơ thể, hắn cũng đành bó tay.

- Trương Dương, cách nói vừa rồi của tôi không được đúng cho lắm, tôi xin lỗi cậu.

Chừng hơn một phút sau, Triệu Dân mới lại nói ra một câu.

Ông ta xin lỗi Trương Dương cũng là quyết định sau khi suy nghĩ rồi mới làm. Câu hỏi ngay từ đầu đã không được hay cho lắm, hoặc có thể nói ông ta không nên nói trắng ra như vậy.

Nói như vậy, rất có thể ông ta đã làm quan hệ giữa sếp và con sếp càng căng thẳng hơn.

Điều này chẳng khác nào là làm phúc phải tội. Suy nghĩ một lát, ông ta mới xin lỗi để bù đắp sai lầm vừa rồi.

- Tôi không sao, ông trở về nói cho ông ta biết, xin ông ta cứ yên tâm. Tôi tuyệt đối không bao giờ dùng tên của ông ta đi làm bất cứ việc gì. Nếu ông ta lo lắng thì có thể cắt đứt quan hệ cha con.

Trương Dương nhẹ nhàng nói, câu phía trước là lời trong lòng của hắn, tạm thời hắn không cần dựa vào bất cứ kẻ nào cũng có thể sống tốt được.

Còn mấy câu phía sau đơn thuần là bỗng nhiên thốt ra, hơn nữa nói rất thuận miệng, dường như từng nói qua rất nhiều lần.

- Cậu lại như thế rồi, thực ra sếp rất quan tâm đến cậu.

Thư ký Triệu khẽ thở dài, ông ta không nghi ngờ thái độ của Trương Dương vì "Trương Dương trước kia" cũng có thái độ y như vậy.

- Ông gọi tôi ra chỉ để nói những điều này?

Trương Dương lại nhíu chặt lông mày lại, chỉ nói những lời này thì hắn thật sự không ưa.

Bởi vì tình cảm lúc trước còn lưu lại nên Trương Dương bây giờ đối với "người cha" chưa từng gặp mặt và những người gần gũi ông ta đều có cảm giác ghét bỏ theo bản năng. Nếu là Trương Dương trước đây thì có thể thật sự không để ý thư ký Triệu.

Đây là một người khác nên mới đồng ý cho ông ta thời gian vài phút.

- Tôi nhìn thấy cậu nên mới muốn nói chuyện với cậu vài câu, không có việc gì cả. Tôi biết bây giờ cậu không thiếu tiền, tuy nhiên đi ra ngoài chơi không nên dùng tiền của mình. Đây là chiếc thẻ hội viên ở đây, bình thường tôi cũng không dùng đến, cậu hãy dùng đi. Đây là thẻ của tôi.

Triệu dân nói xong, rút từ trong ví ra một chiếc thẻ màu vàng nhét vào tay Trương Dương.

Cầm chiếc thẻ khá nặng trong tay, nhìn kỹ Trương Dương lập tức phát hiện đây là một chiếc thẻ được làm bằng vàng ròng.

Thẻ hội viên, là thẻ vàng, cũng rất xa xỉ đấy. Nhưng tấm thẻ này nhất định là loại tốt nhất trong các loại thẻ.

- Tôi biết, các ông yên tâm đi!

Trương Dương cầm lấy cái thẻ, lần này không từ chối. Triệu Dân có chút không ngờ nhìn hắn một cái, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.

Không từ chối là tốt rồi, khi đưa chiếc thẻ ra, ông ta vẫn rất lo lắng, sợ Trương Dương sẽ trực tiếp vứt đi. Chuyện như thế không phải chưa từng xảy ra.

Cho nên ông ta mới cố ý chứng tỏ tấm thẻ này thuộc về ông ta chứ không phải cha hắn đưa.

Triệu Dân khẽ gật đầu, Trương Dương vẫn lạnh lùng như trước, vẫn xung khắc với lãnh đạo của ông ta, nhưng thái độ ít ra đã dịu đi so với trước kia. Điều này làm ông ta rất mừng.

Khi Trương Dương và Triệu Dân nói chuyện, bọn Long Thành, Hoàng Hải đều vây lấy Tô Triển Đào, còn Mễ Tuyết thì đứng nguyên tại chỗ, có chút lo lắng nhìn về phía Trương Dương ở xa xa.

Người có quan hệ gần gũi với Trương Dương nhất, ngoài Mễ Tuyết ra thì chính là Tô Triển Đào. Anh ta và Trương Dương gia nhập nhóm cùng một lúc, nhưng cả nhóm chỉ biết là y thuật của Trương Dương rất cao, cũng rất có tiền, còn lai lịch của hắn thì mù tịt.

Bọn họ nếu muốn điều tra thì nhất định sẽ điều tra ra được, chỉ có điều là chưa ai từng đi thăm dò thôi.

Bọn họ chơi với nhau, chủ yếu vẫn nhìn vào con người, chỉ cần thuận mắt thì đều là bạn bè, cũng không xem nặng thân thế hay địa vị lắm.

Chỉ có điều người có thể làm cho bọn họ thuận mắt, đa phần đều có nhiều điểm tương đồng với bọn họ, ai cũng đều có thân phận và địa vị nhất định. Những người này tụ tập lại với nhau thành nhóm các công tử gia con nhà giàu.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã nên cũng không ai đi điều tra làm gì, dù sao chơi với nhau sớm muộn gì thì cũng sẽ biết. Nếu điều tra bị người ta phát hiện thì ngược lại sẽ không hay.

- Tô công tử, mau khai báo thành khẩn: Trương Dương rốt cuộc lai lịch gì? Tại sao thư ký Triệu lại có thái độ này với cậu ta?

Hoàng Hải nhẹ nhàng hỏi. Y từng gặp thư ký Triệu ở trong một hoạt động giáo dục. Trong hoạt động lần đó, nhân vật cao cấp trong Tỉnh ủy cũng đến, chỉ có điều y căn bản không có cớ gì để nói, cũng chỉ có thể chào hỏi thư ký Triệu.

- Đúng vậy, chẳng phải anh đã nói Trương Dương là một sinh viên đấy ư, một sinh viên như cậu ta lại có được sự trọng thị của một thư ký Tỉnh uỷ sao?

Lý Á cũng hỏi theo một câu, Vương Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Triển Đào.

Vương Thần trong lòng cũng có chút tò mò. Cậu ta chưa biết lai lịch thật sự của Tô Triển Đào. Lúc trước cậu ta cũng không phải là không từng hoài nghi Trương Dương, chỉ có điều Trương Dương khi đó thật sự có vẻ rất bình thường, hơn nữa lại là đang là sinh viên nên cậu ta không nghĩ nhiều như vậy.

Bây giờ xem ra Trương Dương rõ ràng cũng là người có thân thế lớn.

- Các anh đừng có hỏi tôi như thế. Thư ký Triều này rốt cuộc là ai à?

Tô Triển Đào bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này cũng có chút mơ hồ bởi vì anh ta căn bản không biết thân phận của Triệu Dân.

Cha đẻ là một quan chức lớn nhưng anh ta chưa từng đến đơn vị của cha, cũng chưa bao giờ tham dự hoạt động gì có liên quan đến chính phủ, tất nhiên là không quen biết người ở trong đó.

Trong khoảng thời gian này, anh ta và Dương Linh đều dính lại với nhau.

- Anh không biết á?

Vương Thần thốt lên một tiếng, còn có vẻ rất ngạc nhiên.

Tuy nhiên sau khi suy ngẫm lại, y liền bình thường trở lại. Tô Triển Đào vẫn luôn ở chỗ của Tô Thiệu Hoa, điều này y cũng biết, nếu nói Triển Đào chưa từng gặp qua thư ký Triệu thì thật sự cũng có khả năng.

Hoàng Hải nói nhỏ về thân phận của thư ký Triệu. Tô Triển Đào lập tức mở to hai mắt nhìn.

Lúc này anh ta mới hiểu tại sao thư ký Triệu lại gọi Trương Dương và vì sao lại có thái độ như vậy.

Dương Linh và Lý Á lúc này đều mới biết được thân phận của thư ký Triệu, cũng mở to hai mắt nhìn. Bọn họ càng hiếu kỳ về thân thế của Trương Dương.

- Triển Đào, nếu anh biết thì nói ra đi!

Dương Linh không kìm nổi nói. Thân thế của Tô Triển Đào, cô đã biết rất rõ ràng, điểm này Tô Triển Đào không giấu diếm được cô.

Sau khi biết Tô Triển Đào có thân thế hiển hách như vậy, lúc trước Dương Linh cũng suýt chút nữa đã bỏ cuộc. Cuối cùng nhờ Tô Triển Đào thuyết phục cô rằng anh ta là anh ta, cha anh ta là cha anh ta, bọn họ là người một nhà, nhưng là hai người khác nhau.

Chuyện hôn nhân đại sự của anh ta cũng tôn trọng ý kiến của cha mẹ, nhưng anh ta cũng có sự lựa chọn của riêng mình. Lựa chọn của anh ta mới là điều quan trọng nhất.

- Linh Linh, anh thực sự không thể nói. Anh đã hứa với Trương Dương rồi, tuyệt đối sẽ không nói chuyện này với ai.

Tô Triển Đào cười mếu lắc lắc đầu. Anh ta vẫn nhớ rõ như in vẻ mặt đáng sợ của Trương Dương khi nói chuyện này, dù có bị đánh chết thì anh ta cũng không dám nói chuyện này ra.

Đây là nỗi đau của Trương Dương, nếu anh ta dám tùy tiện nói ra thì Trương Dương có thể dám từ mặt, đoạn tuyệt quan hệ với anh ta.

- Anh không nói, chúng tôi cũng có thể hỏi ra. Bây giờ anh không nói trước với chúng tôi cũng không xong đâu.

Ngô Chí Quốc nói tiếp lời, trước kia nhóm không đi điều tra là vì cảm thấy điều này không cần thiết, hiện tại nếu nảy sinh hiếu kỳ thì tất nhiên sẽ muốn làm rõ.

Những thứ khác thì không nói, có Thường Phong là người của Phòng cảnh sát ở đây, muốn điều tra ra thân thế, lai lịch của một người cũng không phải là việc gì khó.

Tô Triển Đào có vẻ càng bất đắc dĩ, lại lắc đầu nói:

- Tôi thật sự không thể nói, các anh thích điều tra thì cứ điều tra đi!

- Không thể nói về cậu ta thì nói về anh đi!

Thường Phong đột nhiên nói một câu, Lý Á, Ngô Chí Quốc đều quay đầu lại nhìn Tô Triển Đào.

Ngoài Vương Thần đã viết lai lịch của anh ta ra thì những người khác đều thấy hiếu kỳ.

Lại nói tiếp, cả nhóm người tuy rằng chưa từng điều lai lịch của đối phương, nhưng cũng biết đại khái về nhau, chỉ không biết gì nhiều về Tô Triển Đào và Trương Dương, bây giờ không hỏi ra được thân thế của Trương Dương thì chuyển sang hỏi lai lịch của Tô Triển Đào vậy thôi.

- Tôi sao?

Tô Triển Đào đột nhiên tròn xoe hai mắt nhìn. Anh ta thật không ngờ việc anh ta giúp Trương Dương giữ bí mật lại khiến anh ta phải đỡ đạn thay Trương Dương, bị những người này chất vấn về thân thế.

Đây là lần đầu cả nhóm hỏi thẳng thắn như vậy, Tô Triển Đào cho dù không muốn trả lời, lúc này cũng có chút khó xử.

Do dự một hồi, Tô Triển Đào mới gật đầu, nhẹ nhàng nói ra:

- Bác hai của tôi chính là Tô Thiệu Hoa, thực ra Linh Linh đã biết từ lâu rồi. Nếu các anh để ý nhiều hơn thì cũng sẽ biết.

Anh ta nói ra lai lịch của mình. Đã là bạn bè thân với nhau, anh ta cũng không muốn giấu diếm điều này.

Vừa rồi Ngô Chí Quốc nói cũng không sai, những người này chỉ cần muốn biết thì khẳng định đều có thể làm cho rõ ràng trắng đen ngay.

- Tỷ phúc Tô Thiệu Hoa ở Trường Kinh, Tô công tử, anh giấu cũng kỹ thật đấy!

Hoàng Hải khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói. Y chỉ nói một lần, sắc mặt hơi đanh lại, tiếp đó có vẻ hoang mang nhìn Tô Triển Đào.

Tất nhiên cả nhóm đều biết lai lịch của Tô Thiệu Hoa, ông ta ngoài việc là một tỷ phú của Trường Kinh ra, còn là một người có lai lịch lớn.

Ông ta hiện giờ là anh ruột của một nhân vật cứng cựa trong chính phủ.

Điểm này, người chỉ cần có chút địa vị ở Trường Kinh hay hơi có thân phận đều biết đến ba anh em Tô gia. Tô Triển Đào gọi Tô Thiệu Hoa là bác hai thì đã thể hiện rõ ràng cha anh ta là ai rồi.

Thường Phong lúc này cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, Ngô Chí Quốc cũng thế, ngay cả Long Thành cũng có chút giật mình.

Chơi với nhau lâu như vậy nhưng Tô Triển Đào chưa từng nói ra lai lịch của mình. Như Hoàng Hải đã nói, anh ta thực sự giấu rất kỹ. Bây giờ cả nhóm mới biết được lai lịch của Tô Triển Đào không cùng tầng lớp với bọn họ.

Thậm chí có thể nói thân phận của Tô Triển Đào còn cao hơn cả bọn họ một chút.

- Tôi biết ngay mà, Tô công tử sao có thể là người đơn giản được. Thật không ngờ anh lại có sức nặng đến vậy, anh giấu chúng tôi kỹ quá đấy!

Lý Á đành cười trừ, vừa nói xong thì Trương Dương và Triệu Dân đã đi về hướng bên này. Tất cả mấy người đều ngậm miệng lại.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1025)