← Ch.0505 | Ch.0507 → |
Bán xong bảo bối này đi, trong lòng chủ quán thấy thoải mái hơn nhiều.
Ngọc phục linh ngàn năm kia là do ông ta thu mua được, bản thân cũng là bỏ một số tiền lớn ra để mua, bán đi cũng chẳng được lời lãi gì nhiều. Lúc đầu nghe người bán nói, đây là loại dược liệu ngàn năm, công thêm con mắt trong nghề của mình, càng thấy được đây không phải là vật tầm thường, vì vậy mới bỏ ra một số tiền lớn để mua.
Lúc mới mua, ông ta niêm yết giá ba trăm ngàn tệ.
Bỏ ra tám mươi ngàn tệ, bán ra ba trăm ngàn tệ, cũng kiếm được một khoản kha khá rồi. Nếu như không phải cửa hàng nhỏ, thì thậm chí ông ta đã đặt giá một triệu, lúc đó ông ta cứ đinh ninh rằng mình sẽ được lãi lớn rồi.
Nhưng ai ngờ đâu, người ta vừa nghe thấy cái giá ba trăm ngàn kia lập tức quay đầu đi luôn.
Sau khi hạ xuống hai trăm ngàn cũng chẳng có ai có hứng thú.
Từ hai trăm ngàn hạ xuống một trăm năm mươi ngàn cũng vẫn thế.
Nhưng điều khiến ông ta càng không ngờ rằng, hạ xuống đến tám chục ngàn với hy vọng lấy lại tiền vốn cũng chẳng có ai thèm ngó ngàng đến.
Hạ tiếp xuống nữa thì không thể, ông ta chỉ có thể bày ở đó, hy vọng một ngày nào đó có thể bán được đi.
Cuối cùng ngày này cũng đã đến, bán được đồ này đi, cho dù không kiếm được đồng tiền lời nào thì ông cũng thấy vui, vì ít nhất cũng lấy lại được tiền vốn.
- Mấy vị có muốn mua những thứ khác nữa không?
Chủ quán thấy ba người đứng đó nói chuyện, cũng không tiện ngắt lời, sau khi ba người im lặng mới hỏi một câu.
Vừa rồi bán Ngọc phục linh ngàn năm ông ta chỉ lấy lại được tiền vốn, ông ta còn hy vọng có thể bán được những thứ khác, kiếm chút tiền lời.
- Trương Dương, cậu xem có muốn mua cái gì nữa không?
Long Thành nhìn Trương Dương hỏi một câu.
- Ừ.
Trương Dương mỉm cười gật đầu, nhìn cẩn thận trong cửa hàng một lần nữa.
Nếu như có thứ tốt thì bọn họ mua thêm một ít nữa cũng không sao. Trong lòng Trương Dương còn cảm thấy vui hơn cả ông chủ cửa hàng. Đây chính là cảm giác vui sướng sau khi vớ được một món hời lớn.
Một lúc sau, Trương Dương lại chọn được mấy thứ tốt nữa cho Long Thành, chỉ cần là thứ mà ở cửa hàng khác không khó thì gần như Trương Dương đều chọn cho gã, nói thế nào đi nữa thì vừa rồi mình cũng mua được một món hời trước mặt người ta.
Không lâu sau, Long Thành đã chọn được một đống những thứ tốt, khiến cho ông chủ cửa hàng mừng rỡ đến mức không khép miệng lại được.
Đống đồ này ước chừng giá khoảng một trăm ngàn tệ, sau khi trả tiền xong thì nó đều thuộc về Long Thành.
Hơn trăm ngàn tệ, chủ cửa hàng cũng bỏ túi mấy chục ngàn tiền lời, cộng thêm tiền bán Ngọc phục linh nữa thì tổng cộng hôm nay ông ta bán được gần hai trăm ngàn, khiến cho những cửa hàng bên cạnh không khỏi ngưỡng mộ.
Phải biết rằng lúc trước đó, ba người bọn họ ở các cửa hàng khác mua nhiều nhát cũng chỉ ba bốn chục ngàn tệ.
Mua xong đồ, cũng đã tầm năm giờ chiều, ba người mua đồ cũng đã tương đối rồi, bèn trở về.
Điều này khiến cho chủ mấy cửa hàng khác không khỏi thất vọng, chỉ có ông chủ cửa hàng kia là vẫn cười mà thôi, lại còn hăng hái giúp Long Thành chuyển đồ nữa.
Một chút buổi chiều mà mua bao nhiêu là thứ như vậy, tất cả cũng phải đến hai bao tải, xe của họ phải cố nhét mới hết được, như thế này trên đường nếu muốn mua thứ gì nữa thì e rằng cũng khó, Long Thành thậm chí đã nghĩ đến việc mua thêm một chiếc xe để chở hàng nữa.
Trở về Long gia, đối với gã mà nói, mang càng nhiều lễ vật về thì càng tốt, tiêu bao nhiêu tiền gã không cần quan tâm, chỉ cần khiến cho mọi người ở Long gia vui vẻ là được rồi.
Chít chit chit
Chit chit...
Vừa mới về khách sạn, Vô Ảnh và Tia Chớp lại nhảy lên, Trương Dương mua được thứ tốt chúng đều rất rõ ràng, lúc này miệng chúng lại kêu lên.
- Đây đều là nguyên liệu, tạm thời không ăn được, phối chế thành thuốc mới dùng được, chúng mày chịu khó nhịn một chút nhé.
Trương Dương cười ha hả, vỗ đầu chúng một cái, hôm nay thu hoạch quá lớn, chuyến đi lần này cũng coi như là không phí công vô ích.
Ngoại trừ việc lần đầu tiên thu được nhân sâm ngàn năm là dựa vào trí nhớ của đời trước ra, về sau mỗi loại linh dược Trương Dương lấy được đều vô cùng cực khổ, nhiều lần trải qua gian nguy.
Ngay cả quả ba màu, thiếu chút nữa cũng khiến hắn mất mạng.
Còn Ngọc phục linh này đạt được một cách nhẹ nhàng như vậy, chỉ có tám chục ngàn tệ đã mua được rồi, đây chẳng khác gì biếu không cả.
Chít chít chít chít
Chit chit...
Hai tiểu tử lia lại kêu lên, chúng biết nguyên liệu không thể ăn, lại đòi ăn thứ khác.
Trương Dương lắc đầu cười cười, sau đó lấy hai viên Tinh huyết đan ra đưa cho chúng.
Vô Ảnh hôm nay có công rất lớn, đáng được thưởng, Ngọc phục linh không thể trực tiếp cho nó ăn, cũng có thể dùng linh dược khác để bù lại.
Cũng may Tinh huyết đan của Trương Dương còn có rất nhiều, Tinh huyết đan của hai gã kia cũng đã tiêu hóa khá nhiều rồi.
- Thật không ngờ thứ này lại là hàng thật.
Long Phong đi tới, nhìn chiếc hộp trên tay Trương Dương với vẻ hâm mộ.
Trương Dương khẽ sửng sốt, lập tức gật đầu, những lời này của Long Phong hắn rất đồng ý.
Thật ra ngay từ đầu, lúc Trương Dương nhìn vào chiếc hộp kia, căn bản là không nghĩ đến bên trong đó là Ngọc phục linh ngàn năm, trước đó đã có chủ quán thổi phồng tuổi của dược liệu lên, vì vậy trong lòng Trương Dương đã sinh ra một loại cảm giác, đó chính là tuổi của dược liệu ở đây không đúng sự thật.
Trăm năm hắn cũng không tin, chứ đừng nói đến ngàn năm như vậy.
Hắn chỉ biết cho rằng đây là thủ đoạn để thu hút khách hàng của chú quán, nếu không có Vô Ảnh thì Trương Dương căn bản không chú ý đến thứ này.
Nhưng cái điều mà họ không tin này lại là sự thật.
Ai có thể ngờ rằng, trong một cửa hàng như vậy lại có thể mua được linh dược ngàn năm chứ. Không cần phải nói những người khác, mà Trương Dương cũng có cảm khác khó tin.
Chuyện lần này hoàn toàn bất ngờ, ở đời này có thể gặp được một lần như vậy cũng đã là có phúc lắm rồi, lúc này gã cảm thấy rất thỏa mãn.
Giá trị của linh dược Long Phong hiểu rất rõ, gã hâm mộ Trương Dương chứ không phải ghen tị.
Trong lòng gã cũng rất vui vẻ, bởi vì gã biết, Trương Dương có vật gì tốt sẽ không quên gã. Trước kia là vệ sĩ của Trương Dương, thì bây giờ họ đã thân thiết với nhau như anh em ruột thịt rồi.
Đương nhiên, nếu là Trương Dương gặp lại nguy hiểm, Long Phong vẫn lựa chọn dùng tính mạng của mình để đổi lại sự an toàn cho Trương Dương, đây đã là một loại giao tình quý hơn cả tính mạng.
Thời gian nửa năm ngăn ngủi, Long Phong cùng với một người ngoài đã biến thành anh em như ruột thịt, chính gã cũng cảm thấy rất thần kỳ.
Thời gian nửa năm này đối với gã mà nói ý nghĩa không giống bình thường, và cũng đã hoàn toàn thay đổi con người gã.
Buổi tối dùng cơm ở khách sạn, đồ ăn ở đây không tệ, ba người cũng ăn khá nhiều, vừa rạng sáng ngày hôm sau đã lập tức xuất phát.
Thời điểm buổi sáng, Long Thành mới biết được Trương Dương đã mua được vật gì.
Sau khi biết miệng gã há thật to, giá trị của linh dược vô cùng rõ ràng, thứ này trước kia gã căn bản chưa từng nghĩ qua.
Sau đó Long Phong lại nói cho gã, loại thuốc Trương Dương cho gã và Khúc Mỹ Lan uống kia cũng có thành phần của linh dược, chỉ cần thể chất của họ không ổn thì được Trương Dương pha loãng hơn một chút, tạo thành loại thuốc mà bọn họ có thể hấp thu được.
Hiện giờ Trương Dương đã có nguyên liệu, về sau còn có thể phối chế cho bọn họ nhiều loại thuốc hơn nữa, Long Phong còn nói với Long Thành rằng việc này nhất định phải giữ bí mật, bất cứ ai cũng không được nói...
- Buổi trưa chúng ta đến Nghi Châu, buổi tối từ Nghi Châu lên thuyền, từ Trường Kinh mà lên, trực tiếp từ Trường Giang đi vào tỉnh Xuyên Du, sau đó sẽ xuống thuyền ở gần Lạc Châu, sau đó tiếp tục đi xe...
Trên xe, Long Phong xem bản đồ một lúc mới quyết định, kế hoạch không thay đổi, mấy ngày hôm nay ngồi xe cũng tương đối mệt, không bằng tìm chiếc thuyền lớn, xe của họ cũng có thể lên được, đi hai ngày chắc có lẽ cũng đến nơi.
Lần này xuất hành, mục đích chủ yếu vẫn là rèn luyện với Long Phong, lãnh hội phong thổ ở các nơi, tiếp xúc nhiều hơn với thế tục. Long Phong quyết định, bọn họ đương nhiên cũng không phản đối.
Huống chi Long Phong rất ít khi ngồi thuyền, gã cũng muốn nếm thử cảm giác ngồi thuyền đi trên sông xem như thế nào.
Nghi Châu cũng là một trong những thành phố quan trọng của tỉnh Ngạn Bắc, cách thành phố Kinh Tương cũng không xa lắm.
Nếu đi với tốc độ cao sẽ nhanh hơn, nếu không thì tới trưa cũng sẽ đến.
Đến Nghi Châu, vận may của bọn họ cũng không tệ chút nào, có một chiếc thuyền lớn rộng rãi đang chuẩn bị xuất phát, sau khi lên thuyền bọn họ đặt ba gian phòng, phòng bình thường thì người khác đã đặt hết rồi, giờ chỉ còn lại phòng VIP không người hỏi thăm mà thôi.
Đây cũng là tiện lợi cho bọn họ quá rồi. Trương Dương cũng không phải chưa từng nếm mùi vất vả, nhưng những lúc không cần thiết thì hắn đương nhiên cũng sẽ không chọn cách ngược đãi bản thân mình, thoải mái một chút thì tốt hơn.
Cùng lúc đó, trên chuyến tàu hỏa đi từ Tây Châu đến Nghi Châu, có một ông già miệng đang lẩm bẩm mắng, vẻ mặt rất tức giận. Tối hôm qua ông ta mới đến Tây Châu, buổi sáng nay mới tìm ra chỗ ở ngày hôm qua của Trương Dương, nhưng tìm đến thì đám Trương Dương cũng đã đi mất rồi.
Sau khi xác định được hướng đi của bọn họ, ông chỉ có thể ngồi tàu hỏa đuổi theo, chỉ việc đi đường này thôi, cũng khiến ông ta cảm thấy rất mệt rồi.
Một trận mưa lớn, khiến ông không thể đuổi kịp Trương Dương được, không ngờ chỉ có thể mãi đuổi theo phía sau như vậy, trong lòng ông già này không thoải mái lắm, miệng không nhịn được bèn mắng vài câu, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Năm giờ chiều, ông già mới xuất hiện bên bến tàu.
Đứng ở bến tàu kia, ông già chỉ lên trời như trách điều gì đó, thuyền của Trương Dương đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát, men theo sông mà lên, hiện tại muốn đuổi theo nhất định sẽ không đuổi kịp, chỉ có thể chờ loạt thuyền rồi tiếp tục ngồi thuyền đuổi theo.
Mà giờ khắc này, Trương Dương và Long Phong đã đứng trên boong thuyền, thưởng thức ánh trời chiều trên sông.
← Ch. 0505 | Ch. 0507 → |