Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Y Thánh Thủ - Chương 0520

Thần Y Thánh Thủ
Trọn bộ 1025 chương
Chương 0520: Giải độc cứu ngựa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1025)

Siêu sale Shopee


Thiên mã đột nhiên ngã xuống đất, khiến Trương Dương có chút ngạc nhiên.

Tia Chớp đã nhảy đến rất nhanh, Vô Ảnh hơi chần chừ một chút rồi cũng chạy đến bên người thiên mã đang nằm dưới đất, hai nhóc tỳ này đều cho rằng con ngựa bị ngã trên mặt đất kia không có bất cứ điểm gì giống linh thú.

"Trúng độc?"

Trương Dương cũng đã đi tới, nhìn thấy hơi thở đen đen chợt ngây người ra rồi lập tức gật đầu.

Lúc trước hắn cũng đã đoán được con ngựa này bị thương, có thứ gì đó làm ảnh hưởng đến nó, nếu không thì tên săn trộm đã không đuổi kịp nó, càng không có khả năng bản thân mình đuổi kịp nó.

Tốc độ hôm nay của thiên mã rất nhanh, Trương Dương từng tận mắt chứng kiến.

Nó bị trúng độc nên đã giải thích được tất cả. Vì lúc trước nó cần áp chế độc tính trong cơ thể nên mới không thể dốc toàn lực mà chạy trốn và rồi bị mấy tên săn trộm đuổi kịp.

Với sức mạnh của nó thì lần lượt giải quyết mấy tên săn trộm này hoàn toàn không vấn đề gì.

Không ngờ Trương Dương xuất hiện khiến nó cảm thấy có nguy hiểm, nó không áp chế độc tính của mình nữa mà ra sức chạy.

Nhưng khi nó vừa chạy thì độc tính phát tác mạnh hơn, khiến nó chạy được một đoạn lại phải dừng lại áp chế độc tính để không bị độc tính phát tác gục ngay tại trận.

Đây cũng chính là nguyên nhân nó cứ chạy một chút rồi lại ngừng một chút. Nếu nó có thể chạy hết sức thì tốc độ của linh thú đệ nhất thiên hạ đã nhanh vô đối, sớm không nhìn thấy được bóng dáng. Trương Dương dù có nhanh gấp đôi cũng không sao đuổi kịp được nó.

Vì chạy trốn làm tiêu hao sức lực rất nhiều, độc tính của nó càng lúc càng không áp chế được nên mới quay đầu lại liều mạng với Trương Dương.

Tiếc là độc tính trong người nó đã phát tác mạnh, cho dù có muốn liều mạng cũng không liều được. Khi đang giao đấu với Trương Dương thì nó cuối cùng đã không khống chế được độc tính phát tác mà ngã gục xuống đất.

Nó mất sức, độc tính càng nhanh chóng khuếch tán, mới khiến mặt nó xuất hiện hơi thở màu đen nhạt, chẳng mấy mà chết.

Những suy đoán này của Trương Dương cũng gần sát với sự thật, thiên mã thật sự vì phải áp chế độc tính nên mới không thể phát huy hết khả năng của nó, nếu không Trương Dương căn bản không thể có được cơ hội này.

"Chít chít chít!"

"Chút chít chút chít!"

Tia Chớp và Vô Ảnh đều kêu lên, Trương Dương lại ngây người ra lần nữa. Hắn không ngờ ai nhóc tỳ này muốn hắn cứu thiên mã này trước.

Hai con nhãi ranh kia không suy nghĩ gì nhiều. Đối với một linh thú bị trúng độc nặng đến mức không nhúc nhích được, chúng nó chỉ thương hại, huống chi con linh thú này cũng không gây nguy hại gì đến cho chúng.

Đây là sự tốt bụng của chúng, giống như lần đối mặt với linh vượn, hnay đối với thiên mã cũng thế.

Ngay cả con trăn Kim Quan suýt chút nữa ăn luôn cả bọn chúng, nhưng khi con trăn bị chết, bọn chúng cũng yêu cầu chôn xác con trăn này, không cho động vật khác hủy hoại xác nó.

"Tao xem thử trước đã!"

Trương Dương không đồng ý ngay mà lập tức cúi đầu nhìn nhìn.

Y thuật của hắn rất cao, điều trị trúng độc bình thường tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng đây chính là linh thú, có thể làm cho một linh thú trúng độc lợi hại như thế này, tuyệt đối không phải là loại độc tố bình thường.

"Độc của trăn Kim Quan?"

Sau khi kiểm tra một hồi, Trương Dương đột nhiên kinh ngạc thốt lên. Hắn thật sự không ngờ con ngựa này lại bị trúng độc của trăn Kim Quan.

Trương Dương cũng hiểu biết đôi chút về độc của loài trăn độc này. Lần trước bọn hắn đã từng giết chết một con.

"Chít chít chít!"

Nghe Trương Dương nói thiên mã trúng phải độc của trăn Kim Quan, Tia Chớp kêu càng lớn hơn. Nó đang nói trăn Kim Quan là kẻ thù của bọn hắn, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Tia Chớp vốn không thể biểu đạt được lời nói phức tạp như vậy nhưng ý của nó chính là như vậy.

"Để tao thử xem!"

Trương Dương chậm rãi gật đầu, nếu là loại độc khác thì có lẽ hắn còn có cách gì đó. Độc của linh thú rất khó giải, tuy nhiên nếu là độc của trăn Kim Quan thì Trương Dương còn có chút hi vọng.

Chủ yếu là hắn đã từng giết một con trăn Kim Quan, lấy được túi độc của nó, muốn giải độc thì cũng không hẳn là không làm được.

Rút kim châm cứu từ trong người ra, Trương Dương găm vào đầu và bụng con ngựa rồi búng búng.

Hắn đang dùng biện pháp châm cứu để bảo vệ não bộ và tim của linh thú, ngăn không cho độc tố xâm nhập vào hai bộ phận tối quan trọng này. Nếu độc tố xâm nhập vào tim thì dù y thuật của hắn có cao đến mấy cũng đành bó tay.

Làm xong, Trương Dương mới lấy một chút nước miếng của Tia Chớp.

Tia Chớp từng nuốt túi độc của trăn Kim Quan nên độc tính của nó hiện giờ cũng có chút tính chất giống độc của con trăn kia, nước miếng của nó cũng sẽ có tác dụng giải độc nhất định đối với độc tố của loài trăn độc này.

Làm xong động tác này, Trương Dương mới cẩn thận quan sát tình trạng của thiên mã.

Màu đen mờ u ám trên mặt thiên mã đã giảm đi một chút, nhưng cũng chưa hoàn toàn tiêu tán hết. Vừa nãy nó còn cố sức mở mắt ra nhưng gì thể nào mở ra được.

" Vẫn chưa được, Vô Ảnh, cắn nó một chút đi!"

Trương Dương khẽ lắc lắc đầu nói, Vô Ảnh lập tức nhảy lên người của thiên mã, cắn vào nơi dễ cắn nhất trên người nó.

Da của linh thú đều rất cứng, bình thường đến đạn bắn cũng không thủng được, Vô Ảnh chọn nơi dễ cắn được nhất chính là vành tai nó.

Sau khi Vô Ảnh cắn xong, màu u ám trên mặt thiên mã nhanh chóng biến mất, cuối cùng nó cũng mở được mắt nhưng vẻ mặt vẫn không khá hơn là mấy.

Nó trúng độc quá sâu, cho dù Vô Ảnh có cắn nó thì cũng không thể lập tức cứu sống nó ngay được. Tình trạng của nó hiện giờ không giống với của Long Phong lúc trước.

Long Phong cũng từng trúng độc của trăn Kim Quan nhưng chỉ là trúng độc trong thời gian rất ngắn, trúng độc cũng không sâu. Còn thiên mã này trúng độc cũng khoảng mười ngày rồi, nó vẫn luôn cố gắng áp chế chất độc, mãi đến khi không khống chế nổi mới khiến chất độc cường phát.

Có thể áp chế được độc của trăn Kim Quan trong nhiều ngày như vậy, khẳng định thiên mã cũng không đơn giản.

" Vẫn không được!"

Trương Dương khẽ lắc lắc đầu nói. Vô Ảnh đã giúp thiên mã khử đi rất nhiều độc tố, nhưng vì nó trúng độc quá nặng, chỉ dựa vào vết cắn của Vô Ảnh thì vẫn không cứu nổi tính mạng của nó.

"Chít chít chít!"

"Chút chít chút chít!"

Hai nhóc tỳ kia lại kêu lên, Tia Chớp vẫn ngồi trước mặt Trương Dương, làm bộ cầu khẩn.

Nó đang van nài Trương Dương dù giá nào cũng cứu lấy con thiên mã này.

Vô Ảnh không có dáng điệu này, nhưng ý tứ mà nó biểu đạt thì cũng không khác lắm. Nhìn hai nhãi ranh này tha thiết như vậy, Trương Dương cũng có chút không đành lòng.

"Để tao thử lại lần nữa vậy!"

Trương Dương khẽ lắc lắc đầu, lấy một viên tiên đan từ trong túi vải buồm ra. Tác dụng của Vô Ảnh không đủ thì chỉ có thể dùng thêm linh dược khác để gia tăng sức lực chống lại độc tố cho thiên mã.

Viên tiên đan này được bào chế từ quả Ba Màu, hiệu quả giải độc rất tốt, nhưng lúc này Trương Dương cũng không có gì là chắc chắn, chỉ có thể thử xem thế nào mà thôi.

Sau khi cho thiên mã ăn viên tiên đan, ánh mắt của nó lại mở to lên. Hiện giờ nó không thể cử động nhưng nó vẫn nhận biết được những chuyện xảy ra xung quanh nó, ánh mắt rất đẹp của nó còn có vẻ nghi hoặc.

Bình thường mà nói thì những cao thủ tu luyện nội công đuổi theo những linh thú như nó nhất định là muốn giết nó để lấy máu hoặc dùng các bộ phận trên người nó để chế tạo vũ khí lợi hại.

Nó đang nghi hoặc không bao lâu thì trong cơ thể nó đã xuất hiện một khối sức mạn khổng lồ. Được Vô Ảnh cắn, Trương Dương châm cứu, cộng thêm tác dụng nước miếng của Tia Chớp, độc tố của thiên mã đã được giải trừ hơn phân nửa. Viên tiên đan này có dược tính vô cùng mạnh, cuối cùng đã giúp nó giải được nốt chỗ độc tố còn lại trong cơ thể.

Độc tố đã được giải hết, cơ thể của nó cũng hồi phục rất nhanh, nhờ viên linh dược mà nó càng hồi phục nhanh hơn.

"Hí ...í ...í "

Một tiếng hí vang dài, thiên mã đột nhiên đứng dậy, trên mặt nó cũng không còn vẻ tuyệt vọng nữa, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều.

Thiên mã vừa mới đứng dậy, trong lòng Trương Dương còn rất hồi hộp. Thiên mã được giải độc xong rồi, sức mạnh bắt đầu được khôi phục, nếu nó lại chạy trốn nữa thì dù hắn muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp được nó.

Điều này đồng nghĩa với việc hắn truy đuổi linh thú chẳng mang lại lợi ích gì, còn mất đi một viên tiên đan, quả là chịu lỗ rất lớn.

"Chít chít chít!"

"Chút chít chút chít!"

Tia Chớp và Vô Ảnh lập tức đứng ở bên người Trương Dương, đang kêu lớn lên. Thiên mã vừa hồi phục, hai nhãi ranh này cũng đều nhìn nó cảnh giác.

"Thôi, cũng là mày mạng lớn, chưa đến lúc chết, sau này hãy cẩn thận một chút, đừng xuất hiện ở nơi có người, đây không phải là chỗ mày nên đến!"

Trương Dương đứng lên, khẽ thở dài nói, vừa rồi hắn có chút tiếc nuối, tuy nhiên bây giờ hắn đã thông suốt.

Con thiên mã này không phải linh thú hung ác như trăn Kim Quan. Lúc trước nó chỉ phá xe chứ không đả thương người, cho thấy nó cũng không thích giết choc. Đối với linh thú như vậy, Trương Dương cũng không nỡ xuống tay.

Hơn nữa rất hiếm khi gặp được một con thiên mã như thế, nhiều năm nay đều chưa từng xuất hiện, giết nó đi thì quả thật cũng đáng tiếc.

Còn một điều, thiên mã không phải loại linh thú có sức mạnh chiến đấu lớn. Bình thường mà nói thì phải là máu của linh thú có sức mạnh mới có tác dụng bào chế linh dược, nếu chẳng may máu của thiên mã không có tác dụng dùng này thì giết nó thật uổng phí. Một linh thú đẹp như thế này, hắn cũng thật sự không muốn làm tổn thương nó.

"Chít chít chít!"

"Chút chít chút chít!"

Tia Chớp và Vô Ảnh cũng đều kêu lên, chúng nó đang biểu đạt lại ý của Trương Dương đối với thiên mã.

Việc giao lưu giữa linh thú tất nhiên là dễ dàng hơn giữa con người và linh thú. Nghe hai nhóc tỳ kia nói, thiên mã rất nhanh liền hiểu được, chỉ là cũng không hoàn toàn hiểu được hết.

Thiên mã hoài nghi nhìn Trương Dương, lại nhìn Tia Chớp và Vô Ảnh.

Lúc này, tinh thần của thiên mã đã khá lên rất nhiều. nó đã cảm nhận được độc tố trong cơ thể đã tiêu tan đi hết, đồng thời có một sức mạnh lớn vô cùng đang cuộn chảy trong cơ thể, hơn nữa Vô Ảnh đã cắn nó, giúp nó gần như đã khôi phục được trạng thái phong độ đỉnh cao.

Lúc này chỉ cần nó muốn chạy thì căn bản không ai có thể đuổi kịp nó, dù là cao thủ nội công tầng thứ tư cũng không làm gì được.

Sau khi không lo lắng buồn phiền nữa, thiên mã không chạy đi, ngược lại luôn nhìn nhìn Trương Dương, cũng nhìn Tia Chớp và Vô Ảnh.

" Đồ ngu, tôi cam đoan thiên mã có tinh huyết, không lấy máu của nó lại lãng phí linh dược, thằng nhóc này thật sự làm người ta tức chết! -

Ở trong một bụi cỏ phía xa, một ông cụ tức giận chửi thề, suýt chút nữa thì ông ta lập tức đứng dậy, chạy về đằng trước mà mắng chửi vào mặt Trương Dương.

- Thôi vậy, nó muốn làm gì thì làm, như vậy cũng tốt, chứng tỏ nó không phải thằng ranh có lòng tham vô đáy. Tinh Huyết đan, tiên đan, thằng nhóc này có thân thế đáng nể thật.

Một lát sau, ông cụ lại cúi đầu, một mình lẩm bẩm, thầm gật đầu.

Khi ông ta tức giận gào lên thì thiên mã đột nhiên quay đầu nhìn liếc qua về phía ông ta, ngay cả Vô Ảnh cũng vậy.

Cảm nhận của linh thú nhạy bén hơn hẳn con người. Khi ông lão kia gào lên, giọng có chút kích động nên đã bị hai linh thú phát hiện.

"Hí!"

Thiên mã đột nhiên kêu một tiếng với Trương Dương, đi thẳng đến bên người hắn, ánh mắt có vẻ hơi lo lắng và sợ hãi.

Trương Dương hơi sững người, lập tức hiểu ý của nó.

Tia Chớp đã nhảy lên người Trương Dương, Vô Ảnh cũng đã chui vào túi vải buồm, Trương Dương không có chút do dự, quay người nhảy lên lưng thiên mã.

Trương Dương còn chưa kịp ngồi vững vàng thì bốn chân thiên mã đã co lên chạy như bay, thoắt cái đã chạy được rất xa, dường như tốc độ của nó còn làm xuất hiện dư ảnh phía sau.

Lát sau, một người cưỡi trên lưng một con người đã biến mất phía chân trời, không còn nhìn thấy tăm tích gì nữa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1025)