Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Y Thánh Thủ - Chương 0566

Thần Y Thánh Thủ
Trọn bộ 1025 chương
Chương 0566: Sự cố nghiêm trọng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1025)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương Dương lái xe Benz, Long Phong thì lái Hummer đi theo sau.

Trong Hummer, Truy Phong nằm nhàn nhã, xe Hummer lớn, đầu Truy Phong vốn nhỏ, cải tạo bên trong một chút có thể để nó ngồi vừa, đương nhiên, trong tất nhiên phải đặt một cái đệm lót lông mà nó ưa thích.

Lần này về nhà Mễ Tuyết, Trương Dương vốn không định mang theo bọn Truy Phong. Nhưng cũng không biết làm sao, Trương Dương đi đâu, Truy Phong cũng đòi đi theo, nó còn chưa thích ứng với cuộc sống trong thành thị như Tia Chớp và Vô Ảnh.

Trương Dương nếu là đi ra ngoài một lát thì không sao, đi ra ngoài lâu, Truy Phong sẽ nổi đóa lên.

Nó mà nổi giận, ngay cả Long Phong cũng không làm gì được, Long Phong cũng không phải đối thủ của Truy Phong.

Cuối cùng vẫn là Long Phong đưa ra chủ ý này, tháo ghế sau của Hummer ra, lắp một chỗ ngồi đặc biệt cho Truy Phong. Bạch mã có Hummer chuyên dụng, không biết có phải Truy Phong là con ngựa đầu tiên không.

Hai chiếc xe, cùng nhau chạy về hướng huyện Liệt Sơn.

Lái xe, Trương Dương nói chuyện lần trước tới Liệt Sơn.

Trương Dương tổng cộng tới đó hai lần, lần đầu đi với Mễ Tuyết, chính là lần xảy ra xung đột với cha con Dư Thị, khi đó hắn cũng lái xe Benz, chiếc mà Tô công tử tặng, đáng tiếc đã bị Dư Dũng đập nát rồi.

Lần sau, Cục trưởng cục cảnh sát xui xẻo vì tội giam người phi pháp, không làm tròn nhiệm vụ, đã đánh mất mũ quan.

Sau đó nữa, thì là lần bọn họ tới Dã Nhân sơn.

Lần đó Mễ Tuyết không đi cùng, Trương Dương đi cùng bọn Thường Phong và Long Thành, lần đó chỉ là đi ngang qua, không ngờ giữa chừng ăn bữa cơm cũng xảy ra chút chuyện.

Lần đó lại là một cục trưởng mới nhậm chức gặp xui xẻo, nhậm chức chưa được mấy tháng, cuối cùng phải ảo não lui về.

Ông ta đắc tội với công tử Ngô Chí Quốc, còn có Thường Phong ở đó, hơn nữa bản thân ông ta cũng có sai lầm không nhỏ, dám tùy ý lấy súng ra, cuối cùng đến từ đâu lại quay về đó.

Ông ta còn khá may mắn, chỉ là mất chức quan, mũ quan không mất, quay lại cục thành phố bị ghẻ lạnh.

Nói đến hai chuyện này, Trương Dương cũng rất cảm thán, cục công an huyện Liệt Sơn không biết có phải có mâu thuẫn với hắn không, hai lần tới, hai lần đều xảy ra chuyện.

Đoạn đường này Trương Dương đã đi qua hai lần, cũng coi như quen thuộc. Buổi sáng xuất phát, chưa tới giữa trưa đã tới.

Lái xe, Trương Dương trực tiếp vào nhà Mễ Tuyết, Mercedes, cả Hummer, những xe sang trọng như vậy rất hiếm gặp ở huyện thành nhỏ bé này. Những nơi họ đi qua, mọi người đều nhìn chằm chú.

Rất nhiều người cũng đều suy đoán, đây là người nào phát tài ở bên ngoài, hãnh diện quay về, hoặc người nhà giàu sang của nhà nào về thăm người thân.

Vẫn là ngôi nhà đó, cửa rộng có thể đỗ xe vừa. Vừa đỗ xe xong, Mễ Tuyết vội vàng xuống xe.

- Mẹ, mẹ.

Mễ Tuyết gọi to, nhanh nhẹn chạy tới cửa, Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu, xuống xe mở cốp xe phía sau.

Trong cốp xe phía sau có rất nhiều quà mua ở Trường Kinh, lần này đặc biệt tới thăm cha vợ, đương nhiên không thể đi tay không, ngoài những món quà quý, còn có một thùng hầu nhi tửu.

Đây cũng không phải là chuyện nhất bên trọng nhất bên khinh. Trương Khắc Cần là bởi vì có những chỗ khác cần dùng, nên hắn tặng hơn một chút, Mễ Chí Quốc thì chỉ một thùng là đủ.

- Chị, chị về rồi?

Mễ An mở cửa, cậu bé dường như cao thêm một chút, chỉ có điều vẫn gầy ốm như vậy, đứng đó vui vẻ gọi to.

Ngô Phượng Lan đi từ phía sau tới, trên mặt cũng tươi cười, con gái về là chuyện đáng mừng.

- Trương Dương cũng tới rồi, mau vào trong ngồi đi.

Nhìn thấy Trương Dương, Ngô Phượng Lan lập tức sửng sốt, nhiệt tình mời, vừa nhiệt tình lại vừa cung kính.

Không khác dược, thân phận của gia đình Trương Dương rất đáng nể, vậy nên sau khi về Mễ Chí Quốc còn vui vẻ rất lâu, không dám tin đây là sự thật.

Mỗi lần tin tức của Trương Khắc Cần từ tỉnh truyền tới, ông đều chú ý hơn một chút, sau đó cười hả hả.

Không phải ông quá thực tế, mà là vì, đây là chuyện lúc trước ông không hề nghĩ tới, cho dù ông nằm mơ, cũng không mơ thấy mình lại trở thành thông gia với Bí thư tỉnh ủy.

Vì thế, ông còn cố ý dặn dò Ngô Phượng Lan, sau này phải tốt với Trương Dương một chút. Ông quên rằng, ban đầu người không tốt với Trương Dương là ông, khi đó trong lòng ông muốn kết thông gia với người khác, nhiều lần thái độ với Trương Dương.

- Chào cô, cô đợi đã, cháu lấy đồ xuống.

Trương Dương cười gật gật đầu, hắn cũng không vì thân phận của mình mà có bất kì thay đổi nào, vẫn như trước.

- Chị, đây là cái gì?

Lúc này Long Phong và Truy Phong đã xuống xe, trên lưng Truy Phong còn có Tia Chớp và Vô Ảnh. Mễ An nhìn Truy Phong đầy kinh ngạc.

- Đây, đây là bạn của Trương Dương, nó tên là Truy Phong.

Mễ Tuyết hơi do dự, cuối cùng khẽ nói. Cô không biết thân phận linh thú của Truy Phong, nhưng cô biết, Truy Phong đối với Trương Dương không phải sủng vật bình thường. Trương Dương cũng chưa từng đối đãi với nó như với con vật.

Truy Phong giống Tia Chớp, thân phận của Tia Chớp, Mễ Tuyết biết rõ ràng.

- Truy Phong? Truy Phong thật đẹp, anh rể tìm đâu ra người bạn này vậy?

Mễ An trừng mắt to, vô cùng hâm mộ nói, Truy Phong rất hài lòng thở phì, gật đầu với Mễ An.

Lúc người khác nhìn thấy nó, đều nói đây là ngựa của Trương Dương, còn có người muốn cưỡi thử. Đúng nó là ngựa, nhưng cũng không phải ngựa bình thường, những người này muốn cưỡi nó ư, đúng là nằm mơ.

Lúc đầu ngay cả Trương Dương mở miệng, bảo cho Long Thành cưỡi nó một đoạn cũng không được, càng không cần nói những người khác.

Mễ An vẫn còn trẻ con, cậu không nghĩ nhiều như vậy, không ngạc nhiên khi Trương Dương có bạn như vậy, cho nên cậu thốt ra lời này, liền khiến Truy Phong có thiện cảm.

- Chị cũng không rõ, đừng đứng đây nữa, giúp anh Trương Dương cất đồ đi.

Mễ Tuyết lắc đầu, thúc giục em.

Kỳ thật không có đồ gì mà mang. Trương Dương và Long Phong đã chuyển tất cả đồ trên xe xuống, Ngô Phượng Lan còn đứng bên cạnh nói những lời khách sáo.

Về đến nhà, Ngô Phượng Lan lập tức gọi điện cho Mễ Chí Quốc.

Mễ Chí Quốc còn đang làm việc, nghe nói Trương Dương tới nhà liền lập tức về, thái độ lần của ông đối với Trương Dương lần này hoàn toàn khác.

Ông có vẻ còn khách sáo hơn cả Ngô Phượng Lan. Buổi trưa đích thân ra ngoài gọi đồ ăn, còn lấy ra hai chai rượu ngon mọi khi vẫn cất, mở ra mời Trương Dương và Long Phong cùng uống.

Bộ dạng này của ông, thật ra khiến Trương Dương hơi mất tự nhiên.

- Anh

Đang ăn, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một người chạy từ bên ngoài vào, Mễ Chí Quốc đứng lên, có chút kinh ngạc nhìn người này.

Người bên ngoài đã đi vào phòng khách, kiểu nhà cũ này, từ cửa vào có thể nhìn thấy tất cả phòng khách, đặc biệt lúc này là mùa đông, Mễ gia lại không dùng rèm gì cả.

Người đi vào là Mễ Chí Thành, em trai ruột của Mễ Chí Quốc, chuyện lần trước của Mễ Tuyết và Dư Dũng, cũng là ông ấy toàn lực vun vào.

Ông ta cũng không ngờ, Dư Dũng sẽ kích động dùng vũ lực đối phó với Trương Dương, càng không ngờ Trương Dương mặc dù trẻ, nhưng cũng rất tàn bạo, làm ầm chuyện lên, khiến cha con Dư Dũng đều xui xẻo.

Cha Dư Dũng, Dư Văn Vũ bị cách chức điều đi nơi khác, ông ta mơi cảm thấy sợ, vội tránh đi một thời gian.

Ông ta sợ Dư gia sẽ giận chó đánh mèo mình, trả thù mình, chuyện này bất kể thế nào cũng là do Mễ gia dựng lên, Mễ Chí Quốc thân là phó chủ tịch huyện, không làm gì được ông ta, còn mình là thương nhân, lại còn là thương nhân dựa vào Dư gia, đối phó với mình thật quá đơn giản.

Trốn một hồi, thấy không sao, Mễ Chí Thành mới dám quay về.

Đã không có cái cây to Dư gia nữa, lại thêm lúc ông ta bỏ đi việc kinh doanh đã bị người ta chiếm đoạt rất nhiều, sau khi về việc kinh doanh càng khó khăn, không dễ kiếm tiền như trước.

Không chỉ như vậy, ông ta còn có vài khoản tiền kinh doanh phải bồi thường.

Miệng ăn núi lở, cộng thêm tiền bối thương kinh doanh, của cải trong nhà ông ta hao tốn đi rất nhiều. Không có cách gì lại phải tìm đến nhà anh trai, hy vọng dựa vào quan hệ của anh để giúp mình đi ra làm quan.

Dù nói như nào, anh trai ông ta cũng là ủy viên thường vụ huyện ủy, chỉ cần nói đỡ ông ta vài câu, là có thể hoàn toàn cứu sống ông ta.

- Sao chú lại tới đây?

Nhìn thấy Mễ Chí Thành, Mễ Chí Quốc sắc mặt khó coi, lần trước chính bởi vì ông ta, nên mới suýt chút nữa mất đi đứa con rể Trương Dương này.

Bây giờ nghĩ lại, Dư Dũng thật không thể nào so với Trương Dương, thua kém quá xa.

- Anh, sao cậu ta lại ở đây?

Mễ Chí Thành không trả lời anh, ngược lại giật mình nhìn Trương Dương và Long Phong.

Ông ta còn nhớ rất rõ về Trương Dương, chuyện lần trước dù sao cũng là người này gây nên, chỉ có điều không ngờ Trương Dương ở đây, hơn nữa nhìn có vẻ rất hòa hợp với Mễ Chí Quốc.

Lời của Mễ Chí Thành khiến Mễ Chí Quốc sắc mặt lập tức trùng xuống, lạnh lùng nói:

- Trương Dương là bạn trai của Mễ Tuyết, chúng nó vừa về nhà, chú đến làm gì?

Ông lại hỏi câu hỏi lúc trước, biểu hiện có vẻ không hào hứng lắm.

Trương Dương là con rể mà ông mơ cũng không dám mơ tới. Lúc này em trai không có con mắt nhìn lại hỏi vì sao hắn ở đây, giọng điệu của Mễ Chí Quốc niềm nở mới gọi là lạ.

- Anh, sao lại cho chúng nó qua lại? Chẳng lẽ anh đã quên, Dư gia là do cậu ta làm hại, Dư gia sớm muộn cũng sẽ trả thù cậu ta.

Mễ Chí Thành trợn tròn mắt, lúc đó ông ta chạy trốn quá vội, nhiều chuyện về sau đều không hay biết gì.

Còn nữa, ông ta từng tự mình điều tra bối cảnh của Trương Dương, trong lòng nhận định đây chỉ là một sinh viên bình thường, nên khinh thường Trương Dương. Bây giờ nhìn thấy Trương Dương được coi là thượng khách trong nhà anh mình, còn người em như mình đến thì chẳng hào hứng gì, khiến trong lòng ông ta có chút chua xót, không kìm nổi mới hỏi như vậy.

- Khốn kiếp, nói cái gì đấy, Dư gia đó là bị phạt đúng tội.

Mễ Chí Quốc đột nhiên khiển trách, nếu không phải Trương Dương ở đây, ông hận không thể tát cho em một cái.

Khó khăn lắm mới cải thiện được quan hệ, còn lôi chuyện cũ ra, đây chẳng phải khiến ông ta rất xấu hổ sao.

*****

Dư gia trả thù, Dư gia dù sao cũng phải có khả năng này mới được. Trương Dương không truy cứu trách nhiệm của bọn họ, cũng đã là may mắn của họ rồi. Dư gia còn dám trả thù, bọn họ sẽ hoàn toàn xong đời.

- Linh linh

Mễ Chí Quốc vừa định đuổi em ra ngoài, điện thoại trên người đột nhiên vang lên, ông ta không dạy bảo tiếp được nữa, đành nhận điện thoại trước.

- Cái gì, Mễ Ký Chúc Bằng xảy ra sự việc ngộ độc thức ăn nghiêm trọng?

Vừa nghe điện thoại, sắc mặt Mễ Chí Quốc lập tức biến đổi, kinh sợ kêu lên.

Trương Dương ngồi bên cạnh, cả Mễ Chí Thành cũng đều sửng sốt, tất cả đều nhìn về phía Mễ Chí Quốc.

Mễ Chí Quốc là Phó chủ tịch huyện phân quản văn hóa giáo dục, y tế. Đây là sự cố về y tế, thuộc phạm vi quản lý của ông ta.

Trong điện thoại nói về một vụ ngộ độc thức ăn nghiêm trọng. Nếu đã nói vậy hẳn không phải là chuyện nhỏ, làm không tốt thì ông ta sẽ phải chịu trách nhiệm.

Trương Dương cũng đứng lên, là do thói quen nghề nghiệp. Bình thường có sự cố lớn gì hắn cũng đều quan tâm. Sắc mặt Mễ Chí Thành thì tái nhợt, Mễ Ký Chúc Bằng, đso là sản nghiệp có thể kiếm ra tiền cuối cùng, một quán ăn bậc trung bình thường.

- Mễ Ký Chúc Bằng là của chú?

Mễ Chí Quốc đột nhiên hỏi một câu, chuyện của em ông ta không quan tâm, nhưng Mễ Chí Thành có tài sản gì, ông vẫn biết ít nhiều.

- Là của em, sao thế, có chuyện gì vậy?

Sắc mặt Mễ Chí Thành tái nhợt, có chút hoang mang lo sợ. Mễ Ký Chúc Bằng là quán ăn mà ông ta mở lúc mới khởi nghiệp, sau đó vì không kiếm được nhiều tiền, nên không quan tâm nhiều.

Tuy là kiếm không được nhiều tiền lắm, nhưng vẫn luôn kiếm được, bây giờ kinh doanh quán ăn thường không khó, vị trí tốt, khẩu vị tốt, việc kinh doanh sẽ khá thuận lợi.

Mễ Chí Thành tuy không hỏi gì, nhưng cũng tìm một nhân viên quản lý khá giỏi, xử lý rất tốt công việc. Trong khi các cơ sở kinh doanh khác liên tục bồi thường tiền, thậm chí còn trong tình trạng thiếu nợ, sản nghiệp duy nhất còn kiếm ra tiền này rõ ràng rất đáng quý.

Nghe nói quán ăn của mình gặp chuyện, lại còn là sự cố ngộ độc thức ăn nghiêm trọng, cảm giác đầu tiên của Mễ Chí Thành là nghĩ quán ăn của mình thế là xong.

Từng mở quán ăn, ông tra hiểu rất rõ ảnh hưởng của sự việc ngộ độc thực phẩm đối với việc kinh doanh của quán cơm.

- Có chuyện gì anh cũng không rõ lắm, chú lập tức đi cùng anh tới hiện trường, tìm hiểu rõ ràng chuyện này rồi tính sau.

Mễ Chí Quốc lắc đầu, nghiêm túc nói.

- Anh, em có thể không đi không?

Mễ Chí Thành năn nỉ, tình ông ta nhát gan, xảy ra chuyện thì ý nghĩ đầu tiên là chạy trốn, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, đừng để người ta bắt được mình là được.

Quán ăn mất thì mất, chỉ cần còn người, ông ta sẽ còn cơ hội.

Chuyện như vậy, nếu thật sự nghiêm trọng ông ta sẽ phải chịu trách nhiệm, ai bảo ông ta là đại diện pháp lý.

- Không được, chú là chủ quán ăn, phải đi.

Mễ Chí Quốc trừng mắt, giọng nói lần này lớn hơn lần trước. Ông hiểu rất rõ em mình, đến lúc nào rồi, đứa em này của mình vẫn muốn trốn.

- Trương Dương, thật ngại quá, để cô ăn cơm với cháu trước, chú bận công việc, phải đi trước.

Sau khi khiển trách, Mễ Chí Quốc mới quay đầu nói với Trương Dương, giọng điệu nhã nhặn hơn.

- Trong nhà có khách, cũng không ăn được bữa cơm cho yên ổn.

Ngô Phượng Lan trách móc, tuy nhiên bà cũng hiểu, đây là công tác khẩn cấp, Mễ Chí Quốc không thể ở lại, bà chỉ là có chút tiếc nuối.

- Chú Mễ, cháu đi với chú.

Trương Dương gật đầu, Mễ Chí Quốc làm rất đúng, lúc này làm lãnh đạo đương nhiên phải xông lên tuyến đầu.

Nếu thực sự ông ta ở đây tiếp cơm mình, không đi hỏi chuyện, đó mới là không xứng với chức danh.

- Cháu không phải đi, ở nhà ăn cơm là được rồi.

Mễ Chí Quốc lắc đầu, Trương Dương lại mỉm cười, hạ giọng nói:

- Không phải sự cố nghiêm trọng à, chú Mễ đừng quên, cháu là bác sĩ, nói không chừng tới đó có thể giúp được gì. -

Lời của Trương Dương, khiến Mễ Chí Quốc chần chừ. Trương Dương đúng là bác sĩ, hơn nữa ông còn rất rõ y thuật của Trương Dương.

Tai nạn xe nghiêm trọng lần trước, chính ông được Trương Dương cứu, sau đó không bao lâu liền có thể tiếp tục công tác, ngay cả bác sĩ khác trong bệnh viện cũng nói đây là kì tích.

- Cứ vậy đi, cơm ăn lúc nào cũng được, cứu người quan trọng hơn.

Trương Dương lại cười, đứng dậy trực tiếp tới bên cạnh Mễ Chí Quốc, Long Phong cũng đi cùng.

Ngay cả Truy Phong trong sân cũng tới bên cạnh Trương Dương.

Nếu bình thường, con ngựa hiếm lạ, lại xinh đẹp như vậy, Mễ Chí Thành nhất định sẽ nhìn vài lần, thậm chí có ý định gì đó, đáng tiếc hôm nay ông ta bị chuyện của quán cơm làm cho sợ quá, không còn lòng dạ nào mà nghĩ vậy.

Mễ Chí Quốc do dự một chút, cuối cùng gật đầu.

Trương Dương đúng là bác sĩ, hắn đã chủ động yêu cầu đi theo, cũng không phải giữ kẽ quá. Cho dù Trương Dương không giúp được gì, cùng đi một chuyến cũng được, dù sao cũng không nguy hiểm gì.

Mễ Chí Quốc đồng ý, Trương Dương lại an ủi Truy Phong vài câu, lúc này mới khiến Truy Phong chịu ở lại.

Không chỉ Truy Phong ở lại, Tia Chớp và Vô Ảnh, cả Long Phong cũng đều ở lại, cuối cùng chỉ có Mễ Tuyết cùng đi với Trương Dương. Long Phong biết mình đi theo cũng không chắc sẽ giúp được gì, nên ở lại chăm sóc ba con linh thú.

Bọn Tia Chớp đều rất thông minh, nhưng dù sao cũng là linh thú, nếu chẳng may chọc phải người khác gây sự cố, có Long Phong ở lại, Trương Dương cũng yên tâm hơn.

Lái Mercerdes, Mễ Chí Quốc và Mễ Chí Thành đều lên xe.

Mễ Chí Quốc tự về một mình, không dùng xe công, lúc này chỉ có thể ngồi xe Trương Dương tới, như vậy có thể tiết kiệm thời gian.

Về phần Mễ Chí Thành, ông ta còn có vẻ sợ hãi, ông không muốn đi, nhưng không dám trái lời anh mình. Ông ta rất rõ, nếu mình dám không đi, anh mình sẽ lập tức bảo người của cục cảnh sát tới bắt mình đi.

Đây cũng là quân pháp bất vị thân, anh ông ta rất ghét hành vi xảy ra chuyện mà không chịu trách nhiệm như vậy.

Bênh nhân đều đang ở bệnh viện nhân dân huyện. Người gọi điện cho Mễ Chí Quốc chính là Cục trưởng cục y tế. Chuyện lớn như vậy bệnh viên lập tức báo lên ccuj trưởng cục y tế, không dám chậm trễ, trực tiếp nói cho lãnh đạo chủ quản.

Trước khi Mễ Chí Quốc tới, Cục trưởng cục y tế đã tới, đang chờ ở cửa.

Ngoài ra, Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy cũng đều biết chuyện này, trên đường tới đều gọi điện cho Mễ Chí Quốc. Chủ tịch huyện đi họp ở ngoài, không về kịp, việc này tạm thời do Mễ Chí Quốc phụ trách.

Còn Bí thư huyện ủy, khi cần ông ta sẽ tới.

Cục y tế còn cả người của bệnh viện đều không để ý chiếc Mercedes mà Mễ Chí Quốc đi tới, lúc này họ không quan tâm được tới chuyện đó.

Đón Mễ Chí Quốc, những người này lập tức tới phòng họp.

Mễ Chí Quốc hiện nay chưa biết tình hình ra sao, trực tiếp tới hiện trường cũng không tác dụng gì, liền tới phòng họp để tìm hiểu tình hình rõ ràng, còn giao cho Trương Dương và Mễ Tuyết trông chừng Mễ Chí Thành.

Có Trương Dương ở đây, Mễ Chí Thành muốn chạy, cũng không thể.

Bên phòng cấp cứu đã có không ít người, sau khi Mễ Chí Quốc đi, Trương Dương kéo Mễ Chí Thành tới đây trước. Anh mình rời khỏi, trong lòng Mễ Chí Thành thoáng nhẹ nhõm, hiện tại ông ta cũng không định lập tức chạy trốn. Trước tiên tìm hiểu rõ tình hình rồi tính sau.

Người bên phòng cấp cứu thật sự không ít, rất nhiều người đều đang bận rộn chạy đi chạy lại.

- Bệnh nhân này phải lập tức phẫu thuật, bằng không sẽ giống bệnh nhân vừa rồi, trực tiếp tử vong.

Vừa vào phòng cấp cứu, Trương Dương đã nghe một tiếng nói truyền từ xa tới. Nghe giọng nói hình như tuổi không cao lắm, nghe người đó nói vậy, Trương Dương cũng khẽ cau mày lại, sự cố lần này quả thật không nhỏ, nghe lời họ nói, đã có người tử vong.

- Không được, người nhà bệnh nhân còn chưa tới, tuyệt đối không thể phẫu thuật, bằng không xảy ra chuyện gì chúng ta không đảm đương nổi trách nhiệm này.

Trương Dương đang nghĩ ngợi, giọng một người đàn ông trung niên lại vang lên. Người thanh niên lúc trước lại nói:

- Người nhà đã đang trên đường tới, nhưng ông cũng phải biết rằng cứu người như cứu hỏa. Bệnh nhân này đã để chậm trễ quá rồi, đợi lát người nhà bệnh nhân tới, có thể sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.

- Bệnh nhân có xảy ra việc ngoài ý muốn hay không tôi không biết, nhưng phẫu thuật này không có người kí tên thì không thể làm.

Giọng người đàn ông trung niên lại vang lên, Trương Dương tìm hướng của giọng nói, lập tức đi tới bên đó.

Mễ Chí Thành, Mễ Tuyết không nghe thấy tiếng hai người này nói chuyện. Mễ Chí Thành đang tìm người hỏi xem rút cục có chuyện gì, liền bị Trương Dương kéo đi.

Trương Dương dựa vào âm thanh tìm được vị trí là tam phòng cấp chẩn, lập tức nhìn thấy hai người đàn ông mặc trang phục bác sĩ đang tranh luận.

Một người còn trẻ, trông không tới 30 tuổi, người còn lại khoảng hơn 40.

Chính là hai người bọn họ nói chuyện lúc trước.

- Không được, cho dù cậu nói như nào, tôi cũng không đồng ý phẫu thuật.

Người đàn ông trung niên lại nói một câu. Người đàn ông trẻ tuổi dường như nóng nảy, gỡ khẩu tran gra, lớn tiếng kêu:

- Chủ nhiệm, để tôi làm phẫu thuật, xảy ra vấn đề thì tôi chịu trách nhiệm được không, bệnh nhân không trì hoãn được nữa.

Trương Dương nhìn họ liếc mắt một cái, lập tức nhìn về phía bệnh nhân trên cáng bên cạnh.

Bệnh nhân nằm đó, còn có hai y tá đang quan sát, hai y tá đều rất kinh ngạc nhìn Trương Dương.

Ngay cả hai người đang tranh luận cũng đều sửng sốt, không rõ người lạ tới từ bao giờ.

Trương Dương chỉ liếc nhìn bệnh nhân, lại nhăn mày lại.

Tình hình của bệnh nhân thật sự không tốt, khóe miệng còn xùi bọt, xem ra đúng là trúng độc, hơn nữa còn trúng độc không nhẹ.

Trương Dương giơ tay ra nắm lấy cổ tay bệnh nhân, đầu lông mày nhảy lên.

Bệnh nhân trúng tam dưỡng hóa nhị khôn, hàm lượng rất lớn, đặc biệt còn có tổn thương cổ họng, hô hấp không thông, trước hết phải mở cổ họng tiến hành phẫu thuật, nếu không sẽ chết.

Người trẻ tuổi kia nói đúng, bệnh nhân này không thể trì hoãn nữa, thật sự sẽ xong đời.

Tam dưỡng hóa nhị khôn này là một thứ cực độc, thời cổ Trung Quốc có, người biết cái tên này không nhiều, nhưng nói một cái tên khác của nó, nhiều người nhất định sẽ biết.

Tam dưỡng hóa nhị khôn còn có tên là thạch tín.

Thạc tín là độc dược quốc gia quản chế. Việc trúng độc như vậy xảy ra trong quán ăn không phải chuyện ngẫu nhiên. Tuy nhiên những điều này không liên quan đến Trương Dương, điều hắn quan tâm là bệnh nhân này.

- Các cậu là ai?

Người đàn ông trung niên vội vàng hỏi, phòng cấp cứu đột nhiên có người lạ, ông ta cuối cùng phản ứng lại.

- Ông ta chính là ông chủ của Mễ Ký Chúc Bằng.

Trương Dương chỉ vào Mễ Chí Thành, trực tiếp nói ra thân phận của Mễ Chí Thành, rồi mới nói với người trẻ tuổi kia:

- Anh nói không sai, bệnh nhân này cần lập tức phẫu thuật, có nhiều bệnh nhân có tình trạng tương tự không? Hiện tại tình hình như nào rồi?

Trương Dương không nói thừa lời nào, giơ tay điểm hai cỗ ám kình, trước tiên chặn lại kinh mạch của người này, trì hoãn sự truyền đi của độc tố. Sau khi đạt nội kình tứ tầng, không cẩn ngân châm hắn cũng có thể đạt được một số công hiệu của việc hành châm.

Đây là tác dụng của việc nội kình phóng ra ngoài, khi còn tam tầng hắn không làm được như vậy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1025)