Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Y Thánh Thủ - Chương 0581

Thần Y Thánh Thủ
Trọn bộ 1025 chương
Chương 0581: Đính Hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1025)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong lòng anh ta đang nghĩ, sau này cũng mua một cái áo đuôi tôm phong cách, để Tiểu Ngốc cũng mặc bộ lễ phục xinh đẹp như Dương Linh, hai người cùng đi bộ trên phố, thật là phong cách.

Anh ta đã biến ý nghĩ này thành hành động, đã mua quần áo rồi, đáng tiếc cuối cùng không thành hiện thực.

Tiểu Ngốc sống chết không chịu mặc đồ như vậy đi dạo phố với anh ta. Da mặt cô còn chưa dày tới mức ấy, làm gì có ai đi dạo phố mà mặc trang phục trang trọng như vậy.

- Trương Dương còn chưa tới, mọi người tới sớm vậy.

Cố Thành nói một câu, Trương Dương và Mễ Tuyết đều chưa tới. Mễ Tuyết đã đi đón người nhà cô. Hôm nay là lễ đính hôn, không phải kết hôn, cũng không nhiều nghi thức lắm.

Trương Dương thì tới chỗ Trương Khắc Cần. Dù thế nào hôm này cũng là lễ đính hôn của hắn, bọn họ phải cùng tới đây.

Vì ngày này, Trương Khắc Cần cũng đã chuẩn bị rất lâu rồi.

Lại có mấy chiếc xe tới, đều là xe từ Hỗ Hải.

Tổng cộng có ba chiếc, Thái Triết Lĩnh xuống xe đầu tiên, sau đó là vài người Trương Dương từng gặp ở Hỗ Hải, đều là các công tử có thế lực lớn.

Người không đông, tổng cộng chỉ có năm người, bọn họ cũng không được Trương Dương thông báo, chỉ là biết chuyện nên cố ý tới.

Mấy người họ đều không ăn mặc chính thức lắm, nhưng cũng không tùy tiện, từ đó có thể thấy họ rất coi trọng buổi lễ hôm nay.

Đặc biệt là Thái Triết Lĩnh, lần trước y thuật của Trương Dương khiến anh ta vô cùng khâm phục, thêm cả sự dặn dò của người trong nhà, anh ta rất coi trọng chuyện tạo mối quan hệ tốt với Trương Dương.

- Lão Thái, sao mọi người lại tới?

Long Thành đi tới, kinh ngạc hỏi một câu. Anh ta biết, Trương Dương cũng không thông báo cho những người này.

- Còn nói nữa, lễ đính hôn của Trương Dương là chuyện lớn như vậy mà không nói cho bọn tôi một tiếng, có phải không coi chúng tôi là bạn không?

Thái Triết Lĩnh cười ha hả, mấy người khác cũng thể hiện sự bất mãn của mình.

Tuy nói bất mãn, nhưng lúc nói chuyện đều cười, rõ ràng chỉ là nói, trong lòng cũng không để ý.

- Không bảo mọi người thì đâu thể trách bọn tôi, muốn trách thì phải trách tiểu tử Trương Dương kia. Hai ngày trước cậu ta mới bảo chúng tôi, muốn tổ chức lễ đính hôn nhanh chóng, thực là đáng ghét.

Lý Á đi tới, trước tiên mắng Trương Dương, lời nói lập tức được sự đồng tình của hội Vương Thần.

Mấy người cùng nhau trách cứ Trương Dương lúc hắn chưa tới.

Nhìn bọn họ, Thái Triết Lĩnh đột nhiên không nhịn được cười, chỉ bọn họ rồi nói:

- Mấy người các cậu, ăn mặc kiểu gì vậy, sao ai cũng như chú rể, đặc biệt là Tô công tử, lại còn mặc áo đuôi tôm, thật là không hợp.

- Không phù hợp? Lão Thái, cậu nói đúng quá. Cậu ta thế đấy, đi đâu cũng muốn khoe khoang bản thân.

Vương Thần sửng sốt, rồi lập tức nói lớn. Anh cứ ghen tị với bộ cánh của Tô Triển Đào suốt, thấy có người phê phán lập tức nói thêm vào.

Lý Á, Ngô Chí Quốc cũng đều gật đầu, Tô đại công tử hôm nay khác đám đông, nên khiến nhiều người ngứa mắt.

- Tôi mặc không phù hợp thì đã sao. hôm nay tôi muốn nổi bật hơn cả tiểu tử Trương Dương, ai bảo cậu ta dám đính hôn trước tôi.

Tô Triển Đào hung tợn nói, tất cả mọi người đều phá lên cười, ngay cả bọn Hồ Hâm, Nam Nam cũng cười.

Long Thành giới thiệu Hồ Hâm, Cố Thành cho đám Thái Triết Lĩnh. Hai người này đều là bạn học của Trương Dương, cũng là bạn tốt.

Từ việc Trương Dương vẫn luôn giúp đỡ họ là có thể nhìn ra, vị trí của họ trong lòng Trương Dương rất quan trọng, bạn học bình thường thì không ai giúp nhiệt tình như vậy.

Thái Triết Lĩnh không ra vẻ công tử, rất khách sáo với họ, đang chào hỏi, lại có mấy chiếc xe tới.

Nhìn biển xe, Thái Triết Lĩnh nhíu mày.

Những người khác cũng đều chú ý tới chiếc xe tới lần này, vẫn là xe Hỗ Hải, vẫn là ba chiếc.

Lần này người đi xuống trước tiên là Cổ Phương, còn cả anh họ anh ta là Lý Vĩ.

Sau đó Thi công tử đi từ xe xuống, trên chiếc xe cuối cùng là một cô gái vẻ mặt âm trầm, chính là Thiệu Ngọc Bình, em họ Thi công tử.

Nhìn bốn người bọn họ, Thái Triết Lĩnh, Long Thành đều không nói gì, trong ánh mắt Vương Thần còn có vẻ giận dữ.

Cuộc đua lần trước, thiếu chút nữa đã lấy đi cái mạng của anh ta, anh ta nhớ rất rõ.

Cổ Phương cũng không để ý những người này, đi thẳng về phía trước.

Bọn Long Thành không hề nhúc nhích, Tiểu Ngốc vội vàng đi về phía cửa, trong lúc Trương Dương và Mễ Tuyết chưa tới, cô chính là chủ nhân tạm thời, thay bọn Trương Dương tiếp khách.

Tiểu Ngốc quen Cổ Phương. Trương Dương từng mời anh ta ăn cơm ở đây, biết đây là bạn Trương Dương, cô không dám chậm trễ.

Cổ Phương cũng không được Trương Dương thông báo. Anh ta và Thi Cường đều là khách không mời mà tới. Đáng tiếc họ không quen nhiều người ở đây, cũng không tiện nói chuyện với đám Thái Triết Lĩnh, nên không nói gì.

Bốn người đứng ở một bên, nói chuyện với nhau.

Không lâu sau, bên ngoài lại có hai chiếc xe khách lớn. Người tới hôm nay đều lái xe sịn, không có nhiều xe bình thường như này.

Xe vừa mở ra, cả đám người liền xuống xe, trên xe đều là những người trẻ tuổi, đang cười cười nói nói.

Cổ Phương nhìn thấy bọn họ, ánh mắt hơi căng thẳng, chủ động cười bắt chuyện cùng họ.

Những người này Cổ Phương vừa quen biết, còn cùng tham dự tiệc rượu của Trương Dương. Xe này đều là bạn học trong trường của Trương Dương, cũng là thành viên tổ nghiên cứu hiện nay.

Hai chiếc xe này, đi từ tam viện tới.

Có cả Vương Quốc Hải, ngoài Ngô Hữu Đạo và Chu Chí Tường, tất cả thành viên tổ nghiên cứu đều ở đây. Ngô Hữu Đạo và Chu Chí Tường không thể đến, nhưng bảo họ giúp mang quà và gửi lời chúc tới.

- Cổ đại ca, anh cũng tới.

Vương Lộ là một người thẳng tính, thấy Cổ Phương chủ động chào hỏi họ nên lập tức chào lại. Cô không nghĩ nhiều, nhưng Thi Nhan lại nhìn cô vài cái.

Thi Nhan rất rõ, thế lực của mấy người này không thua kém, Trương Dương đính hôn, họ đặc biệt tới từ Hỗ Hải, là điều rất không dễ dàng.

Thấy Cổ Phương chủ động chào hỏi, Thái Triết Lĩnh cũng đi tới, bắt tay bọn Thi Nhan.

Sau khi xảy ra xung đột ở bãi đậu xe ngầm lúc trước, Thái Triết Lĩnh gặp Trương Dương, còn mời Trương Dương ăn cơm, cũng quen bọn Thi Nhan vào lần đó.

Mấy người họ vừa tới, nơi này lập tức náo nhiệt lên nhiều, đặc biệt là Tiểu Ngốc và Nam Nam cũng đi tới, bọn họ đều là bạn học, bình thường cũng quen biết ít nhiều.

Nhiều người như vậy đều đứng ở cửa, rõ ràng có vẻ hơi chật. Cuối cùng vẫn là Hồ Hâm chủ động đứng ra, mời mọi người vào trong ngồi, cửa mới thoáng đi.

Bọn Cổ Phương và Thái Triết Lĩnh cũng đều đi vào trong, tuy nhiên không ngồi cùng.

Hai người rất không hợp nhau, nhưng ý định đối với Trương Dương thì giống nhau. Hai người đều muốn dựa hơi Trương Dương, muốn tạo mối quan hệ tốt với Trương Dương, cho nên hôm nay rất kiềm chế bản thân.

Đây là ngày đại hỉ đính hôn của Trương Dương, bọn họ mà gây ra chuyện gì, chỉ là chọc giận Trương Dương thôi.

Một lúc sau, lại có vài người tới.

Tiêu Bân đi taxi tới, đi cùng anh ta còn có hai người của hội sinh viên. Trương Dương đã không còn đảm trách gì ở hội sinh viên, nhưng không có nghĩa là hội sinh viên có thể quên sự tồn tại của hắn. Trên thực tế Trương Dương rời khỏi càng lâu thì ảnh hưởng càng lớn. Cho dù là Tiêu Bân, hiện nay cũng rất kính nể Trương Dương.

Sau khi mấy người đến, phía sau cuối cùng có một đoàn xe khá đông tới.

Đoàn xe này rất nhiều loại, có Santana bình thường, cũng có Passat tốt một chút, còn có những loại khác. Có một chiếc Mercedes thể thao. Chừng tám chiếc xe, những xe này vừa tới, bãi đỗ xe ở ngoài tiệm cơm đã có vẻ phong phú hơn ít nhiều.

Người xuống xe đầu tiên là Mễ Tuyết mặc áo khoác bông màu trắng nhạt. Nhân vật nữ chính hôm nay cuối cùng cũng xuất hiện.

Cũng xuống từ chiếc xe Mercedes còn có em trai cô, Mễ An và mẹ cô Ngô Phượng Lan. Sau khi xuống xe còn vui vẻ nhìn chiếc xe cao cấp cửa cánh âu này, trong mắt hiện lên những tia sáng như sao.

Tai nạn xe của Mễ Chí Quốc lần trước, Mễ Tuyết ở bệnh viện suốt, không lái chiếc xe này. Mễ An hôm nay còn là lần đầu tiên nhìn thấy chiếc Mercerdes của Mễ Tuyết.

Hơn nữa, cảm giác ngồi trong xe sịn cũng rất khác lạ.

Mễ Chí Quốc xuống từ một chiếc Passat, Mễ Chí Thành cũng có mặt. Ông ta là chú ruột của Mễ Tuyết, cho dù có mâu thuẫn gì, lúc này cũng nên tới.

Hơn nữa hiện tại ông ta hoàn toàn phá sản rồi, đợi anh trai cứu mạng, sao dám không tới.

Ông ta còn quan sát quán ăn từ trên xuống dưới, mắt không ngừng sáng lên.

Lúc trước ông ta đã nghe Mễ Chí Quốc nói qua, Trương Dương mở khách sạn cho Mễ Tuyết. Lúc ấy ông ta không để ý. Ông ta nghĩ, Trương Dương cũng sẽ không mở khách sạn to cho Mễ Tuyết, dù sao khi đó hai người cũng chỉ là đang yêu nhau.

Cho dù Trương Dương có tiền, cũng dùng cho bản thân, chẳng có lí do gì để bỏ ra sớm như vậy.

Suy bụng ta ra bụng người, ông ta nghĩ như vậy, nên cũng cho rằng Trương Dương làm như vậy.

Sau khi nhìn thấy khách sạn này, ông ta mới biết mình quá sai. Khách sạn Trương Dương mở cho Mễ Tuyết có tổng tài sản còn lớn hơn thời huy hoàng nhất của ông ta.

Thêm cả chiếc xe Mercedes sang trọng của Mễ Tuyết, trong lòng ông ta lúc này không biết có cảm giác gì.

Những người khác trên xe cũng đều đi xuống, phần lớn đều là người nhà Mễ Tuyết. Mấy dì dượng của Mễ Tuyết đều đến, tổng cộng tầm hơn ba mươi người, nhiều hơn so với dự tính một chút.

Đây chủ yếu là do họ biết Mễ Tuyết tìm được một người không tệ, đều muốn tới xem thử.

Những người này tập hợp từ khi trời chưa sáng, lái xe từ Liệt Sơn tới.

Buổi sáng ít xe, xuất phát sớm, đi thẳng tới không bị muộn. Cuối cùng tới đây đúng giờ, Mễ Tuyết lái xe tới cao tốc đón họ.

Lúc này rất nhiều người đều chỉ vào khách sạn bàn luận. Ngô Phượng Lan lúc trước tự hào nói với họ, con gái mở khách sạn ở Trường Kinh, hôm nay cử hành lễ đính hôn ở đó.

Đến đây họ mới biết, đây là một khách sạn lớn, cho dù không phải lớn nhất Trường Kinh, nhưng cũng là mức sang trọng cao cấp. Khách sạn này nếu đặt ở Liệt Sơn, tuyệt đối sẽ là tốt nhất.

Đưa người thân vào, Mễ Tuyết mới quay ra, chào hỏi các bạn học.

Đồng thời rất nhiều người cũng đều ngẩng cổ lên chờ đợi. Tân nương đã tới rồi, nhân vật chính còn lại của buổi tiệc, nam nhân vật chính Trương Dương của chúng ta, khi nào sẽ tới đây.

*****

Mọi người cũng không phải đợi bao lâu, mấy phút sau thì trong bãi đậu xe lại có thêm ba chiếc tới nữa rồi.

Đầu tiên chính là chiếc hồng kỳ, xe mới vừa dừng lại thì Triệu Dân liền từ trên đó bước xuống mở cửa xe cho Trương Khắc Cần, là thư ký nên phục vụ lãnh đạo chính là công việc của anh ta.

Chiếc Mercedes của Trương Dương theo ở phía sau, kế đó là chiếc Hummer của Long Phong.

Cửa xe Hummer mới vừa mở ra, một cái bóng trắng liền đi xuống, Truy Phong giơ cái đầu kiêu ngạo của nó nên, quét mắt liếc nhìn mọi người, ngay sau đó lại giương đầu lên với dáng vẻ ngông cuồng tự đại.

Sự kiêu ngạo này của nó cũng không khiến người khác thấy phản cảm, trái lại ngoại hình của nó đã hấp dẫn khiến rất nhiều người chú ý, ngay cả Thiểm Điện trên lưng nó cũng đều bị hạ thấp giá trị xuống.

- Chít chít chi!

Thiểm Điện bất mãn kêu vài tiếng, trước đây đều là nó hấp dẫn ánh mắt người khác, hiện tại lại đã đổi thành Truy Phong khiến nó hơi cảm thấy mất mát.

Long Phong đi từ trên xe xuống, cùng xuống xe còn có Khúc Mỹ Lan.

Trương Dương đính hôn đối với bọn họ mà nói là đại sự, không thể không đến, đám Truy Phong chúng nó lại không dám để ở nhà, chỉ có thể mang theo cả đám.

Ba tên tiểu tử này mà ở lại biệt thự, lại không ai trông coi, không chừng sẽ quậy ra chuyện gì không biết được.

Xuống xe, Khúc Mỹ Lan lòng vẫn còn sợ hãi lén nhìn một chút ba tên tiểu tử phía trước.

Cô biết rõ, ba tên tiểu tử này đều có năng lực giết chết được mình, ngày đó cô được Long Phong chỉ điểm, từng hơi khinh thị Vô Ảnh một chút thôi mà kết quả sau khi thấy Vô Ảnh dùng nội kình đánh nát một tảng đá rất lớn thì liền không dám ho he nữa.

Cửa xe Trương Dương cũng mở ra, nhân vật chính quan trọng nhất ngày hôm nay rốt cục cũng đã tới hiện trường.

Tô Triển Đào, Vương Thần cùng với Hồ Hâm bọn họ đều đứng ở cửa, chờ sau khi nhìn thấy Trương Dương thì tất cả mọi người đều sửng sốt mất giây lát.

Trương Dương ngày hôm nay không có mặc âu phục chính thống, hắn diện một bộ đồ màu trắng kiểu nhà Đường có điểm tương tự quần áo luyện công, bộ quần áo này mặc lên người Trương Dương cho người ta một loại cảm giác rất khác biệt.

Quần áo trên người rất vừa vặn, Trương Dương bản thân đã là cao thủ nội kình tứ đẳng hang đầu, cho dù hắn một chút khí tức cũng không để lộ nhưng vẫn tự nhiên hiển hiện ra khí chất khiến người xung quanh ai nấy đều bị hạ thấp xuống.

Nhìn Trương Dương trong bộ quần áo đó mà đám Tô Triển Đào bọn họ đều không tự nhiên cúi thấp đầu xuống.

Ngày hôm nay bọn họ còn muốn "hãm bớt" danh tiếng của Trương Dương, bảo hắn mặc một bộ âu phục chính thống, nhưng chẳng ai ngờ rằng Trương Dương lại mặc đường trang, đơn giản là đường trang, nhưng mặc lên người hắn so với hết thảy quần áo của bọn họ đều cảm giác trông bảnh hơn nhiều.

Vả lại, âu phục dù sao cũng là hình thức mà người tây phương mang đến, đường trang mới là truyền thừa chính thống Trung Hoa, Trương Dương mặc đường trang so với âu phục của bọn họ còn có ý nghĩa hơn.

- Bác Trương!

Mễ Tuyết tới hỏi thăm Trương Khắc Cần một chút, ngay sau đó tay liền duỗi ra khoác lấy tay Trương Dương thân mật khẽ kéo hắn.

Hai người đã tiến đến những bước cuối cùng, sau đây sẽ lập tức đính hôn, cũng bằng với đã là người một nhà.

- Còn gọi bác Trương gì chứ, không bao lâu nữa, cũng nên thay đổi cách gọi đi là vừa.

Triệu Dân cười xen vào một câu, Mễ Tuyết sắc mặt hơi đỏ lên, khẽ cúi đầu, Trương Khắc Cần cũng nở nụ cười rất tươi.

Dựa theo tập tục Trường Kinh bên này, sau khi đính hôn là phải đổi cách xưng hô, người nơi đây đều rất coi trọng chuyện đính hôn, sau khi đính hôn thì cũng bằng với ở chung một chỗ, đổi cách xưng hô cũng là bình thường.

Trương Khắc Cần không phải người Trường Kinh, nhưng hiện tại đều ở đây cả, cứ dựa theo tập tục nơi này mà làm.

Nghe nói Trương Dương tới, rất nhiều người cũng đều đi ra, cũng may Long Phong cùng Khúc Mỹ Lan đã dẫn Truy Phong đi vào, hai người bọn họ sẽ coi chừng ba tên tiểu tử này, bọn họ cũng vào riêng một phòng.

Trước hết là đám Cổ Phương cùng Thái Triết Lĩnh đi ra.

Bọn họ đều một mực quan tâm, lúc Mễ Tuyết đến thì không hề động cựa, Trương Dương vừa đến đã lập tức rời phòng đi ra chuẩn bị chào hỏi Trương Dương.

Hai người nhìn thấy Trương Khắc Cần đều không có gì lấy làm lạ, Thái Triết Lĩnh đã tới Trường Kinh, Cổ Phương là bồi tiếp Trương Dương cùng đi tìm hiểu chuyện cũ mười năm trước, đối với chuyện hai bố con Trương Dương cũng là rõ ràng.

- Anh sui, anh tới rồi ạ!

Mễ Chí Quốc cung kính đi tới, ông ta đã không còn xưng hô với Trương Khắc Cần là bí thư Trương, nhưng sự tôn kính này lại không đổi được.

Cũng hết cách, giữa bọn họ thực sự hơn kém nhau quá xa, ngày hôm nay đã sắp đính hôn mà trước đó ông ta vẫn có chút căng thẳng, chỉ lo tất cả những chuyện này đều là mơ, ông ta chưa từng nghĩ mình có thể làm thông gia với nhà bí thư Tỉnh ủy.

- Đã để mọi người đợi lâu rồi!

Trương Khắc Cần khẽ mỉm cười, ông ta quả đã bị muộn đôi chút, vốn nên là đến sớm, là một cuộc điện thoại bất ngờ khiến ông ta chậm mất nửa giờ, có thể làm cho Trương Khắc Cần trong ngày hôm nay mà vẫn tới muộn một chút, khẳng định không phải việc nhỏ.

Ông ta đã nhận được một cú điện thoại quan trọng, cú điện thoại này ngay cả Trương Dương cũng không biết.

- Đâu có, chúng tôi cũng là vừa tới thôi!

Mễ Chí Quốc vội vàng lắc đầu, đừng nói hiện tại, Trương Khắc Cần chính là chậm một chút nữa mới tới thì ông ta cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì, Trương Khắc Cần ngày hôm nay chỉ cần có đến là được.

- Sao tôi cứ thấy bố Trương Dương nhìn quen lắm ý!

Ông chồng dì Hai Mễ Tuyết là Liễu Minh rất nghi hoặc ở đó nói một câu, y chỉ là công chức quèn, nhưng bình thường cũng xem qua TV với báo chí, Trương Khắc Cần là không ít lần xuất hiện trên TV lẫn mặt báo.

- Tôi cũng thấy hơi quen, nhưng lại nhớ không ra.

Ông chồng dì năm nhà Mễ Tuyết là Vương Chí cũng theo đó gật đầu một cái, ông ta làm tại cục dân chính, cấp phó phòng.

- Tôi cũng có loại cảm giác này.

Lần này người lên tiếng chính là ông cậu trẻ của Mễ Tuyết tên Ngô Giang, là một tài xế, nhưng không làm việc ở Liệt Sơn mà lại làm ở Cục lao động thành phố, là trưởng bộ phận tài xế.

Tuy rằng không có cấp bậc gì, nhưng tài xế thời đại này đều là người thân tín, địa vị của ông ta so với Liễu Minh và Vương Chí đều cao một chút, ông ta vừa nói chuyện, hai người kia đều quay đầu lại nhìn ông ta một cái.

- Cậu cũng vậy ư, nhưng người này là bố Trương Dương, hẳn không phải là người chúng ta đang nghĩ đến kia chứ?

- Đúng thế, thật sự là trông rất quen mắt, tôi khẳng định là đã gặp ở đâu rồi.

Vương Chí cùng Liễu Minh lại lên tiếng, hai người trên mặt đều mang theo vẻ nghi hoặc, Trương Dương không phải là người họ quen từ trước, bố Trương Dương bọn họ cũng chưa từng thấy qua, tại sao có thể có loại cảm giác quen thuộc này?

Ba người dù sao không phải quan chức, chỉ là công chức quèn, sự quan tâm đối với lãnh đạo cũng là không có cao như vậy, không giống đám Mễ Chí Quốc bọn họ, chỉ liếc một mắt liền có thể nhận ra Trương Khắc Cần.

Trương Khắc Cần cùng Mễ Chí Quốc tới gian phòng chính, quán rượu có phòng khách, nhưng hôm nay chỉ sử dụng lúc tiến hành nghi thức đính hôn, những lúc khác thì không cần tới.

Như vậy có thể để nơi này trở nên rộng rãi.

Liễu Minh, Vương Chí cùng Ngô Giang đều vào một cái phòng, ở đây còn có Trương Đức cùng Mễ Chí Quốc cùng với mấy người đám Trương Khắc Cần, đây cũng là phòng tiếp những khách khứa quan trọng nhất.

Trương Dương cùng Mễ Tuyết thì lại không ở đây, đây là bàn của các trưởng bối, bọn họ phải chờ ở bên ngoài, một lát mới có thể đi vào.

Trên bàn trong phòng đã bày đầy các loại điểm tâm, đám Liễu Minh bọn họ vẫn đang nghi hoặc nhưng lúc này ai cũng không nói gì cả, vào lúc này nói những chuyện đó là không tôn trọng người ta.

Mễ gia bên này rất nhiều người, ngược lại phía nhà trai Trương Dương thì lại rất ít.

Bồi tiếp Trương Khắc Cần chỉ có mình Triệu Dân, bất quá Triệu Dân biết ăn nói khiến bầu không khí cũng không tệ.

Liễu Minh cùng Vương Chí bọn họ thỉnh thoảng đều sẽ nói vài câu, chỉ là bọn họ vẫn cảm giác thấy hơi kỳ quái, Mễ Chí Quốc cùng Trương Đức đối với bố Trương Dương tựa hồ có vẻ tôn kính hơi quá.

Trong một phòng ít người nhất, Truy Phong đang cúi đầu uống rượu bỗng nhiên ngẩng lên.

Thiểm Điện cùng Vô Ảnh cũng đều cảnh giác hẳn lên, một lát sau, Vô Ảnh mới ky ky kêu vài tiếng, Thiểm Điện cũng thả lỏng ra, chỉ có Truy Phong vẫn như cũ có vẻ rất cảnh giác.

Cạnh đó Trương Dương cũng sửng sốt một chút, ba tên tiểu tử sở dĩ như vậy là bởi vì bọn họ cảm giác được có cao thủ đến. :

Lần này cao thủ không chỉ một mà có tới hai người, cả hai đều là cao thủ nội kình tứ đẳng hàng đầu.

Trong đó một người đám Vô Ảnh chúng nó đã cảm giác khá quen thuộc, chính là Trương Vận An trước đó đã gặp gỡ, Vô Ảnh cùng Thiểm Điện cũng biết quan hệ giữa Trương Vận An và Trương Dương, thần tình tự nhiên buông lỏng rất nhiều.

Cũng chỉ có Truy Phong chưa từng thấy Trương Vận An, cảm giác được một lần xuất hiện hai cao thủ hàng đầu, mới có vẻ căng thẳng đến như vậy.

- Thật ngại quá, tôi muốn đi ra ngoài một lát.

Cáo lỗi với mấy người bàn Thi Nhan một câu, Trương Dương kéo Mễ Tuyết đi ra ngay sau đó, hắn không có cảm quan rõ ràng như linh thú, nhưng là cảm giác được có hai cao thủ tồn tại.

Một người là Trương Vận An, một người khác thì Trương Dương lại chưa quen thuộc, nhưng Trương Vận An tới hắn dù gì cũng muốn đi ra ngoài nghênh tiếp.

Chuyện chính mình đính hôn, Trương Dương đã gọi điện thoại thông báo qua cho Trương Vận An, bởi vì là đính hôn nên sẽ không cố mời cho được Trương Vận An lại đây, dù sao khoảng cách rất xa.

Trương Vận An tới được thì Trương Dương cũng rất vui, hắn bây giờ cũng là truyền nhân dòng chính của Trương gia, hôn sự của hắn vẫn là rất trọng yếu.

Ở cửa lúc này chỉ có người tiếp khách, Trương Vận An cùng một người khác đang đứng ở đó, Trương Vận An mặc một bộ đồ rất bình thường thoải mái, người kia thì lại mang một chiếc áo khoác màu đen kiểu cũ không đáng chú ý

Hai người đứng ở nơi đó có vẻ rất bình thường, chỉ có Trương Dương là biết bọn họ lợi hại.

- Cậu, cậu tới rồi ạ!

Nhìn thấy bọn họ, Trương Dương bước nhanh tới, đồng thời cũng hơi nghi hoặc một chút liếc nhìn người kia, người này khiến hắn có cảm giác rất quen thuộc.

- Tiểu tử này, tiến công chớp nhoáng ghê, trước lễ đính hôn mấy ngày mới nói cho ta biết, trong lòng cháu vẫn là không có ông cậu này rồi?

Trương Vận An cười nói sảng khoái, lại còn đưa tay vỗ vai Trương Dương một cái.

Lần này là có mang theo nội kình, nội kình trong cơ thể Trương Dương không tự nhiên mà phản kháng lại, Trương Vận An con mắt đột nhiên sáng ngời.

- Lão gia tử quả không có gạt ta, đúng là tứ đẳng, lần này đi Long gia không có công toi nha!

Trương Vận An lần này khi nói là dùng truyền âm nhập mật, chỉ nhìn dáng vẻ của ông ta liền có thể biết, ông ta khẳng định đã sớm biết tin Trương Dương đột phá, cũng biết chuyện Trương Dương đi Long gia.

- Đều là vận may thôi ạ, không có lão gia tử đỡ lời thì không chắc đã về được.

Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, lúc nói chuyện cũng dùng truyền âm nhập mật, chung quanh còn có rất nhiều những người khác, chuyện nội kình không nên cho những người bình thường biết cũng là thỏa đáng.

- Hừ, mấy cái thế gia cũ rich sống hồ đồ, cứ cho là bọn họ lớn nhất, dám ra tay với người Trương gia chúng ta, sau này bọn họ sẽ nếm mùi đau khổ.

Trương Vận An hừ lạnh một tiếng, trong mắt xuất ra đạo tinh quang, trên người cũng chậm chậm tràn ngập một cỗ sát khí.

Trương gia là ít người, nhưng trong Trương gia mỗi người đều là tinh anh, ngay cả còn trẻ nhất như Trương Dương cũng đã là tứ đẳng, nguồn sức mạnh này bất luận là thế gia nào cũng đều không thể khinh thị sự tồn tại của nó.

Trương Vận An lông mày đột nhiên lại cau lại mà bảo Trương Dương:

- Tiểu tử cháu nhìn thấy ông ngoại mà cũng không ra chào hỏi, năm đó thương ngươi, dạy ngươi đúng là công cốc rồi!

Trương Vận An khiến Trương Dương nhất thời sững sờ ở nơi nào, quay đầu lại có chút không dám tin tưởng mà nhìn người đứng cạnh Trương Vận An kia, lúc này hắn rốt cục đã nhớ ra người này tại sao lại quen thuộc đến thế, hắn đã gặp gỡ trong ký ức, đây chính là ông ngoại hắn, Trương Đạo Phong.

*****

Trương Đạo Phong vẫn khoẻ mạnh như trước, hơn nữa đã về và còn đứng ở trước mặt hắn.

Tuy đã là nội kình tứ đẳng, trải qua rất nhiều chuyện nhưng, lúc này Trương Dương cũng cảm giác có cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đại não khiến chân tay hắn lạnh lẽo, không biết nên nói cái gì cho phải.

Cho tới nay Trương Dương đều là lấy Trương Đạo Phong làm cớ, để giải thích cho khởi nguồn nội kình của hắn, hiện tại Trương Đạo Phong đứng ở trước mặt hắn, tương đương với lời nói dối đó đã bị vạch trần.

Điều này làm cho Trương Dương theo bản năng cảm giác được sự hoang mang, cũng may sức khống chế của hắn rất mạnh, trong lòng tuy hoảng loạn nhưng trên mặt chí ít không có biểu hiện ra cái gì.

- Ông ngoại!

Trương Dương khẽ kêu một câu, đây thật sự là Trương Đạo Phong, được Trương Vận An nhắc nhở nên một ít ký ức nay cũng đã tự động hiện ra.

Hắn lúc nhỏ tuy rằng rất ít gặp Trương Đạo Phong, nhưng dù sao cũng đã gặp gỡ, hiện tại nghiệm chứng, lập tức liền có thể chứng minh thân phận của Trương Đạo Phong.

- Ngoan lắm!

Trương Đạo Phong hơi gật đầu một cái, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Trương Dương khiến Trương Dương có chút không dám nhìn ông ta.

- Cha, con thấy tiểu tử này nhất định so với chúng ta đều lợi hại nhiều, hai mươi tuổi, nó mới hai mươi tuổi thôi đó!

Trương Vận An lúc này cười to một tiếng, từ sau khi đi vào thì nét cười của ông ta vẫn chưa từng đứt đoạn, lời này chưa hề hoàn toàn nói rõ, nhưng cả hai người kia đều rõ ràng ý tứ của ông ta.

Hai mươi tuổi nội kình tứ đẳng, quả thực là niềm kiêu hãnh to lớn.

- Ta biết, con là cậu của Dương Dương, ngày hôm nay nó đính hôn con nên có mặt, con đi giúp Khắc Cần đi!

Trương Đạo Phong chậm rãi gật đầu một cái, Trương Vận An đang cười bỗng thoáng sửng sốt, ngay sau đó gật đầu một cái.

Trương Đạo Phong nói không sai, Trương Khắc Cần mặc dù là người thế tục, nhưng dù sao cũng là em rể ông ta, hơn nữa Trương gia vẫn đều sống ở thế tục, khác với những thế gia ẩn cư ngàn năm kia, bọn họ rất để ý một ít lễ tiết trong thế tục.

Trương Vận An là cậu ruột Trương Dương, hoàn toàn có thể xuất hiện ở bàn chủ nhà, cũng nên xuất hiện ở đó.

- Mễ Tuyết, em dẫn cậu qua đó trước đi!

Trương Dương nhẹ nhàng nói một câu, lúc này tâm tình hắn cuối cùng cũng coi như khôi phục một ít. Cũng dám ngẩng đầu nhìn Trương Đạo Phong.

Có một điểm hắn có thể xác định, Trương Đạo Phong đã về, đã biết sự hiện hữu của hắn, cũng khẳng định đã biết lời nói dối kia của hắn, nhưng ông ta cũng chưa vạch trần lời nói dối này, bằng không Trương Vận An sẽ không phải phản ứng kiểu này.

Chưa vạch trần thì là tốt rồi, điều này làm cho Trương Dương thoáng an tâm hơn.

- Cháu đi theo ta!

Trương Đạo Phong nhìn chằm chằm Trương Dương, nói xong liền hướng thẳng đến một gian phòng trống mà bước qua. Trương Dương nhìn chung quanh một lần rồi cuối cùng cũng vội vàng đi theo.

Trương Dương mới vừa vào gian phòng, Trương Đạo Phong liền đóng cửa lại, ngay sau đó đưa tay cầm lấy mạch môn của Trương Dương.

Trương Đạo Phong tốc độ rất nhanh nhưng với tốc độ của Trương Dương hắn có muốn tránh thoát cũng có thể tránh nổi, Trương Đạo Phong là thực lực tứ đẳng trung kỳ, vừa nãy lúc gặp mặt Trương Dương liền đã nhìn ra.

Hắn không có trốn mà mặc cho Trương Đạo Phong nắm lấy mạch môn trọng yếu của mình.

Hắn có thể cảm giác được, Trương Đạo Phong lần này không có bất kỳ ác ý gì.

Đè xuống một lát, Trương Đạo Phong lại buông ra. , đồng thời ngồi ở đó không ngừng gật đầu một cái.

- Dương Dương, những năm này khổ cho cháu rồi, không ai chăm sóc, dạy dỗ mà cháu còn có thể một mình tu luyện tới nội kình tứ đẳng. Nhất định rất khó khăn!

Trương Đạo Phong than thở một hồi, lúc nói chuyện trên mặt vẫn mang theo chút bi thương.

Trương Dương hơi sững sờ, vội vàng gật đầu nói:

- Những năm qua quả thực rất không dễ dàng!

Lời này ngược lại là lời nói thật, bất kể là 'Trương Dương" trước đó hay là hắn bây giờ thì cuộc sống đều không dễ dàng, trước đó không nói, ngay cả hiện tại cũng là nhiều lần gặp bước ngoặt, mấy lần gặp phải nguy hiểm.

Cũng còn may hắn đều chuyển nguy thành an, cuối cùng còn có thu hoạch lớn.

Trương Đạo Phong lại thở dài, nói:

- Nội kình của cháu đều là mẹ dạy cho, ta biết mà. Nha đầu này năm đó không phải thuần túy là vì hứng thú!

Sau khi nói xong, Trương Đạo Phong lại một mình lẩm bẩm:

- Nhưng cũng may là nó dạy cho cháu. Năm đó ta cũng quá hồ đồ, vẫn muốn tuân thủ lời dạy của tổ tiên, lại không nghĩ rằng sẽ có vận rủi như ngày hôm nay, nếu không phải là có cháu, truyền thừa Trương gia e rằng sắp đứt đoạn rồi!

Trương Dương đứng ở nơi đó, có chút đờ ra nhìn Trương Đạo Phong, cũng không có nói gì cả.

- Tư chất của cháu rất tốt, hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của ta, Thi Hoa tuy rằng có thể dạy cháu một ít lý luận, nhưng cũng không dạy được cháu thực tế, chỉ dựa vào trí nhớ của nó, cháu có thể có thành tựu của ngày hôm nay, thật sự rất không dễ dàng!

Trương Đạo Phong cảm khái nói, Trương Dương chỉ ở một bên lẳng lặng nghe.

Trương Đạo Phong nói xong, Trương Dương cuối cùng cũng coi như hiểu rõ ý tứ của ông ngoại.

Trương gia tổ huấn quy định bí pháp Trương gia chỉ truyền nam không truyền nữ, con gái đều sẽ không tu luyện nội kình, cũng không thể xem bí tịch gia tộc.

Nhưng đây chỉ là tổ huấn, kỳ thực qua nhiều năm như vậy có không ít tổ tiên đều làm trái điểm ấy, để con gái tu luyện nội kình cũng không phải là không có, nhưng đều là số ít, cũng không có mang đến ảnh hưởng quá lớn.

Trương Vận An đã dạy nội kình cho mẹ Trương Dương là Trương Thi Hoa, chỉ là mức nội kình rất nông cạn, gần tương tự Khúc Mỹ Lan, nhưng bởi vì không có chiêu thức, nếu thật động thủ sẽ không sánh bằng Khúc Mỹ Lan.

Trương Đạo Phong cũng đã làm trái tổ huấn, nhưng là vi phạm tổ huấn ở mặt khác.

Trương gia rất có bao nhiêu bí tịch, Trương Thi Hoa đều xem qua, Trương Thi Hoa rất có hứng thú đối với nghiên cứu thuốc Đông y, lúc đến trường cũng là học cái này, ngày sau công tác càng là như vậy, gia tộc rất nhiều thứ đối với bà có trợ giúp rất lớn.

Lúc Trương Thi Hoa xem những bí tịch này, tuổi tác của bà đã lớn, bỏ lỡ tuổi học tập nội kình, dù sao là con gái của mình, Trương Đạo Phong làm như không thấy, để cho bà lật xem những thứ này.

Trương Thi Hoa trí nhớ rất tốt, lúc nhỏ liền cứ thấy qua là không quên được, Trương Đạo Phong liền cho rằng nội kình của Trương Dương đều là được Trương Thi Hoa dạy dỗ, sau đó dựa vào chính mình tu luyện tới mức độ ngày hôm nay.

- Năm đó sau khi cháu trúng độc, ta cảm giác thấy được trên người của cháu có chút kỳ lạ, chỉ là không có ngẫm nghĩ, bây giờ nhìn lại, khi đó cháu đã gần như tu luyện ra nội kình, cho nên mới có những biểu hiện kỳ lạ này!

Trương Đạo Phong tựa hồ đang hồi tưởng, chậm rãi nói, lúc nói chuyện còn không ngừng gật gật đầu.

Roi ông ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Trương Dương, lần thứ hai nói rằng:

- Sauk hi mẹ của cháu ra đi, cháu đều là chính mình tự tu luyện, tại sao lại nói với Vận An đều là ta dạy cho cháu?

Trương Đạo Phong rốt cục đã hỏi điều khiến Trương Dương lo lắng nhất.

Vấn đề này nếu như đặt ở thời điểm trước đó, Trương Dương nhất định sẽ có chút hoảng hốt, không biết trả lời thế nào, nhưng sau khi nghe những lời Trương Đạo Phong lầm bầm lầu bầu nãy giờ, Trương Dương bỗng nhiên có một đáp án, nơi sâu xa tận đáy lòng đã cho hắn một cái đáp án.

- Mẹ nói con với con, những thứ này đều là ông cho con cả!

Câu này vừa mới dứt lời, một cỗ ký ức mơ hồ lập tức tràn ngập tại đầu óc của hắn, cỗ ký ức này đã lâu lắm, lâu đến mức có chút không chân thực, càng như là một đoạn phim hơi mơ hồ.

Đó là thời điểm Trương Dương mới hơn hai tuổi, Trương Thi Hoa trong thời gian đó quả thực đã muốn dạy hắn nội kình, nhưng cuối cùng thất bại, có điều khi đó Trương Thi Hoa thật sự đã nói những lời như vậy, chính là một câu Trương Dương nói tới kia.

- Những thứ này, đều là ông ngoại con cho con!

Nhưng câu nói này chỉ có một nửa, vế sau còn có một câu:

- Đáng tiếc ta quá ngốc, không cách nào làm cho con lợi hại được như ông ngoại hay cậu con!

Ký ức này cực kỳ mơ hồ, ký ức khi còn bé xuất hiện cũng đã nghiệm chứng những gì Trương Đạo Phong nói.

Trương Thi Hoa thật sự xem qua rất nhiều bí tịch Trương gia, chính là bởi vì có những bí tịch này, bà mới có thể chọn lựa phương pháp chính xác nhất lúc Trương Dương trúng độc, cuối cùng giữ lại được cái mạng nhỏ nhoi của Trương Dương.

- Này đứa nhỏ ngốc, ta chỉ là không đành lòng nhìn nó thất vọng, liền mắt nhắm mắt mở để cho nó lật xem bí tịch gia tộc, nhưng nó cho rằng đây là ta cố ý để cho nó xem, mới có thể nói với cháu như vậy!

Trương Đạo Phong có vẻ hơi bi thương, dù sao là con gái của mình, cốt nhục máu mủ, tuy bởi vì phản đối việc hôn nhân mà tạo thành ngăn cách, nhưng một giọt máu đào hơn ao nước lã, Trương Đạo Phong vẫn là rất thương yêu con gái của mình.

Nếu không có như vậy, năm đó ông cũng sẽ không nghe được tin tức liền trở về ngay, chỉ là cuối cùng chậm mất một bước.

Trương Dương lại có chút sững sờ, hắn rất nhanh chóng đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Sở dĩ mẹ nói đây là ông ngoại cho hắn, cũng là bởi vì ông ngoại năm đó vi phạm tổ huấn, không có ngăn cản bà lật xem những bí tịch này, mẹ hắn trong lòng vẫn cảm kích, vì lẽ đó mới nói như vậy.

Bà là muốn cho Trương Dương hiểu, nếu như hắn luyện được nội kình, tất cả những thứ này đều là ông ngoại cho chứ không phải là bà, Trương Dương có thể học được nội kình, trở thành xuất chúng, tất cả đều là do ông ngoại, như vậy Trương Dương sẽ có lòng cảm kích với ông ngoại hẵn.

Trương Thi Hoa vốn là có ý tốt, nhưng bất đắc dĩ cuối cùng bà đã thất bại, nội kình của bà quá thấp, nội kình như vậy muốn giúp một đứa trẻ mới hơn hai tuổi không hề có căn cơ đi tu luyện nội kình thật sự là quá khó khăn.

Cũng không phải là chỉ có thiên tài mới có thể làm được, nhưng này dù sao cũng là số ít, hiện tại Trương Đạo Phong liền cho rằng Trương Dương là thuộc số ít này, cho rằng nội kình của hắn là do người có nội kình cực thấp như Trương Thi Hoa dạy dỗ nên.

- Dương Dương, cháu phải nhớ kỹ cho ta, cháu có thể có ngày hôm nay không phải là vì ta, mà là vì mẹ cháu, tất cả đều là mẹ cho cháu, bao gồm cả cho cháu hai lần sinh mệnh trong đó!

Trương Đạo Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc, Trương Dương yên lặng gật đầu một cái.

Trương Đạo Phong ý tứ ra sao hắn đã rất rõ ràng, Trương Đạo Phong đã đem khởi nguồn nội kình của hắn nhận định là do mẹ hắn dạy, vì lẽ đó mới nói như vậy.

Điều này làm cho Trương Dương thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Lời nói dối bị vạch trần, nhưng cũng tự động có lời giải thích hoàn hảo, hắn cũng coi như qua được cửa ải này.

Về phần Trương Đạo Phong tại sao không vạch trần chuyện này trước mặt Trương Vận An, chắc là bởi vì Trương Thi Hoa lật xem bí tịch là chuyện trái với quy tắc tổ huấn, ông ta không muốn nhiều lời, liền che giấu đi.

Thế cho nên hiện tại, Trương Vận An đều cho là nội kình của hắn là do Trương Đạo Phong truyền thụ.

Nhưng như vậy cũng tốt, sau này khởi nguồn nội kình của hắn không cần tiếp tục có bất kỳ lo lắng gì nữa, điều này cũng không phải toàn lời nói dối, mẹ hắn lúc trước quả thực muốn dẫn hắn nhập môn, dạy hắn nội kình tâm pháp, chỉ là cuối cùng thất bại mà thôi.

Hiện tại mẫu thân đã không còn, bí mật này, chỉ cần Trương Dương không nói, vĩnh viễn sẽ không có ai biết.

- Mười năm thoáng một cái đã qua, cháu cũng đã trưởng thành, không ngờ cháu dùng thời gian ngắn như vậy liền đã tu luyện đến nội kình tứ đẳng, Trương gia ta sau này cũng không câu nệ với những tổ huấn kia nữa, nhưng người không có huyết thống thì vẫn là chớ tiết lộ quá nhiều!

Trương Đạo Phong lại nói một câu, lời này nếu là trước đây ông ta chắc chắn sẽ không nói, nhưng hiện tại thì khác, con gái đã qua đời, nhưng để lại cho ông ta một thằng cháu ngoại ưu tú như vậy, cũng triệt để thay đổi tư tưởng của ông ta.

- Conbiết ạ, ông ngoại cứ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài!

Trương Dương gật đầu hứa, mới vừa nói xong hắn lại đột nhiên nhíu mày lại trông ra phía ngoài cửa một chút.

*****

Trương Đạo Phong quay đầu lại gần như cùng lúc với Trương Dương. Sau đó ông kinh ngạc nhìn Trương Dương.

Bên ngoài có hai người tu luyện nội kình tới, hai người này đều không che dấu hơi thở. Người thường không phát hiện ra, nhưng không giấu được họ, những cao thủ tứ tầng đã đạt tới trình độ nội kình ngoại phóng, rất mẫn cảm với năng lượng.

- Hai người, một tứ tầng, một tam tầng.

Trương Dương lông mày dựng đứng, trong lòng thầm nhủ, không nhìn thấy người, hắn chỉ thông qua hơi thở đã có thể phân biệt được cấp bậc nội kình, điểm này so với Trương Đỉnh Phong còn có phần lợi hại hơn.

Cùng lúc hắn tưởng tưởng, bọn Truy Phong, Vô Ảnh cũng dựng đứng tai lên.

Lần này Vô Ảnh và Tia Chớp cũng không thoải mái như khi nãy. Bên ngoài hai người tu luyện nội kình không giấu hơi thở đều không quen, có thể khẳng định là người lạ.

Hôm nay là ngày đính hôn của Trương Dương, đột nhiên có hai người tu luyện xa lạ tới, trong lòng Trương Dương cũng có chút nghi ngờ.

Nhưng cũng chỉ là nghi ngờ, Trương Dương không lo lắng chút nào, thực lực của bọn họ bây giờ vô cùng cường đại, bên ngoài có cao thủ tứ tầng tới cũng không làm gì được họ.

Không nói hai cường nhân tứ tầng là Trương Đạo Phong và Trương Vận An, riêng hắn và tam đại linh thú liên kết, đã có thể đối phó với hai người này, họ chỉ có một cao thủ tứ tầng và một tam tầng hậu kì.

- Ông ngoại, ông nghỉ ngơi trước đi, cháu ra ngoài xem.

Trương Dương đứng dậy, Trương Đạo Phong suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.

Ông không biết thực lực của người bên ngoài, nhưng rất rõ thực lực của Trương Dương. Trương Dương đã là cường nhân tứ tầng, người bình thường không có uy hiếp gì với hắn.

Hơn nữa ông và Trương Vận An đều ở đây, ngoài tứ tầng đại viên mãn, cho dù tứ tầng hậu kì họ cũng có thể đấu một trận, tuy nhiên cao thủ tứ tầng hậu kì rất ít, nhiều người đều bế quan muốn đột phá, trở thành người thủ hộ đại viên mãn.

Trương Dương và Trương Đạo Phong tiến vào phòng ở tầng một, đi ra chính là sảnh phục vụ của khách sạn.

Vừa đi ra, Trương Dương liền nhíu mày, thật sự có hai người đứng ở cửa. Một người thanh niên chừng hơn 20, còn một lão nhân râu tóc bạc trắng.

Lão nhân kia thoạt nhìn chừng hơn 70, chỉ như vậy thì không lạ, lão nhân này lại trọc đầu.

Cũng may ông ta không mặc áo cà sa. Bằng không như một lão hòa thượng.

Sau khi Trương Dương đi ra, hai người đều nhìn về phía hắn. Đặc biệt là cậu thanh niên hơn 20, cứ chăm chăm nhìn hắn.

- Tam tầng hậu kì?

Trương Dương trong lòng thoáng cả kinh, người thanh niên này chính là cao thủ tam tầng hậu kì mà khi trước hắn cảm nhận được, chỉ có điều không ngờ lại còn trẻ như vậy.

Bộ dạng của anh ta thoạt nhìn gần giống Long Phong. Long Phong có thể đột phá tam tầng đã được coi là thiên tài đệ nhất mấy trăm năm nay của Long gia. Người này không ngờ còn lợi hại hơn Long Phong.

Nhìn một hồi, Trương Dương đột nhiên mỉm cười, trên mặt còn có chút thoải mái.

Cậu thanh niên này trông có vẻ trẻ, nhưng thực ra tuổi không phải như vậy. Người này thật sự chưa qua 40, nhưng cũng không kém nhiều.

Người này có tướng mạo như vậy, chắc là từng dùng các loại dược vật kiểu như Trú Nhan Đan. Trương Dương có Trú Nhan Đan trong tay, không lạ gì về thứ này.

Bài thuốc bí truyền Trú Nhan Đan không phải chỉ Trương gia mới có, hắn chỉ là thấy lạ, sau khi dẫn long thảo bị Huyễn Thử linh thú ngũ tầng chiếm mất, ai còn dám lên núi hái dẫn long thảo. Hay giống đám người Nam Cương, chỉ đứng ngoài đợi, xem ở dưới núi có may mắn tìm được cây như vậy không.

Tuy nhiên vào tuổi này đã đạt tới tam tầng hậu kì cũng rất không dễ dàng, cha Long Phong, Long Hạo Thiên, hơn 50 mới đạt cấp độ này.

- Trương thí chủ.

Trương Dương vừa đi tới, lão nhân đầu trọc kia không ngờ chắp tay trước ngực, nói với Trương Dương một câu.

Thí chủ?

Khóe miệng Trương Dương mất tự nhiên co rúm lại, lão nhân đầu trọc này đúng là một hòa thượng, chỉ có điều mặc thường phục thôi.

Ở trong, thấy Mễ Tuyết đưa Trương Vận An vào, Trương Khắc Cần lập tức đứng lên.

Trương Dương đã nói, lễ đính hôn sẽ báo cho cậu, chỉ có điều không ngờ ông ấy đích thân tới, trước kia Trương Khắc Cần còn không biết sự lợi hại của cậu, nhưng sau khi chuyện mười năm trước xảy ra, thì liền biết tất cả.

Ông biết rõ, người cậu này không giống người bình thường, là cao nhân chân chính.

- Cha, mẹ, đây là cậu Trương Dương.

Mễ Tuyết vội vàng giới thiệu Trương Vận An, nghe thấy là cậu của Trương Dương, mấy người cũng đều đứng lên, sau đó chào hỏi ông. Trương Vận An cũng không khách sáo, ngồi xuống cạnh Trương Khắc Cần.

- Đại ca, anh tới lúc nào vậy?

Trương Khắc Cần nhỏ giọng hỏi, lúc đối diện với Trương Vận An, ông còn tỏ vẻ cung kính.

- Anh và cha mới tới, lễ đính hôn của Trương Dương là đại sự, anh phải tới chứ.

Trương Vận An khẽ gật đầu, Trương Khắc Cần thì sửng sốt, nói:

- Cha cũng tới.

Trương Vận An lại gật đầu, lần này không nói thêm gì.

Trương Đạo Phong lúc đầu phản đối Trương Khắc Cần và con gái ở bên nhau, vì thế mới có việc mười năm xa cách. Hiện tại con gái mất rồi, nhưng không có nghĩa Trương Đạo Phong thừa nhận Trương Khắc Cần. Cho nên Trương Vận An mới không nói thêm gì.

Trương Vận An không nói chuyện với Trương Khắc Cần, nhưng lại hàn huyên với bố mẹ và những người thân khác của Mễ Tuyết. Không lâu liền khiến không khí náo nhiệt lên.

Từ đó có thể nhìn ra Trương gia và những thế gia ngàn năm khác không giống nhau. Trương gia ở trong thế tục lâu năm, sống rất chan hòa với mọi người, hoàn toàn không có kiểu thái độ ta đây như con cháu thế gia khác.

- Trương đại ca, mạo muội cho hỏi, ông làm ở đâu?

Sau khi quen nhau rồi, cậu Mễ Tuyết, Ngô Giang hỏi Trương Khắc Cần. Liễu Minh và Vương Chí lập tức quay đầu, cùng nhìn Trương Khắc Cần.

Ngồi càng lâu, họ càng thấy Trương Khắc Cần quen, trong lòng rất nghi hoặc.

- Tiểu Giang, chớ nói lung tung.

Mễ Chí Quốc hoảng sợ, vội vàng nhéo Ngô Giang, đồng thời nhỏ giọng nói với ông ta một câu. Ngô Giang lại ngồi ngay cạnh ông ta.

- Sao thế?

Ngô Giang kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ hỏi công việc, nghĩ mãi ông ta cũng không biết sao anh rể lại bảo vậy với mình.

Trương Khắc Cần đột nhiên mỉm cười, nói thẳng:

- Ông thông gia, tôi cũng không phải làm việc trong bộ ngành bí mật gì, có gì mà không nói được, tôi làm việc ở Tỉnh ủy.

Trương Khắc Cần vừa nói, Mễ Chí Quốc lập tức không nói gì nữa, gật đầu.

Thái độ của ông càng khiến đám người Ngô Giang thấy kì quái. Liễu Minh và Vương Chí đều nhìn nhau. Tỉnh ủy là nơi tốt, có thể làm việc ở đó, cho dù là công nhân viên chức bình thường cũng đều là người giỏi, vậy có gì mà không thể nói?

- Tỉnh ủy, bí thư Tỉnh ủy chúng ta hình như cũng họ Trương nhỉ. Ông làm việc ở đó, bình thường có thể gặp ông ta không?

Một người đàn ông khác ngồi cạnh Liễu Minh cười hỏi một câu. Ông ta là cậu họ Mễ Tuyết, Ngô Hải. Ngô Hải chỉ là công nhân viên chức đã nghỉ việc bình thường, hiện nay đang làm kinh doanh, không quan tâm lắm tới tin tức và báo chí.

Ông ta rất ít khi nhìn thấy hình ảnh của Trương Khắc Cần, nhưng đã từng nghe qua tên bí thư Tỉnh ủy, nghĩ tới liền hỏi một câu.

Ông ta cũng là thuận miệng hỏi một câu, không cho rằng Trương Khắc Cần có thể gặp nhân vật lớn như vậy. Dù sao Tỉnh ủy cũng có rất nhiều người, không phải ai cũng có thể gặp bí thư Tỉnh ủy.

Tuy nhiên lời của ông ta khiến Liễu Minh, Vương Chí, còn cả Ngô Giang thân mình đều khẽ động.

Không đề cập tới bí thư Tỉnh ủy, bọn họ có lẽ cũng không nghĩ tới phương diện này. Ba người cùng đồng thời liên tưởng đến bức ảnh từng thấy trên TV hoặc báo chí.

Trong giây phút này, rốt cục bọn họ hiểu ra vì sao lại có cảm giác quen thuộc khi trước.

Bí thư Tỉnh ủy Trương, và cha Trương Dương chính là một.

Nhớ ra tên của cha Trương Dương, nghĩ tới tên của Bí thư Tỉnh ủy Trương, ba người tim càng đập mạnh, có cảm giác muốn nhảy ra ngoài.

Lúc này, ba người đều không nói chuyện nữa, tất cả đều ngây ra nhìn nhau.

Còn may hiện tại bọn họ đang ngồi, nếu đứng, có khi đã té lăn trên mặt đất, phát hiện này thực sự quá đáng sợ, tới mức họ không thể tin nổi.

- Mọi người làm sao vậy?

Ngô Hải thấy ba người họ có vấn đề, nghi ngờ hỏi, Mễ Chí Quốc nhìn ba người họ khẽ lắc đầu.

Ông biết rõ, ba người này nhất định là đã nhận ra thân phận thật của Trương Khắc Cần.

Ông có chút lo lắng, cùng lúc đó cũng có phần tự hào. Lúc này ông đang ngồi với Bí thư Tỉnh ủy, còn trở thành thông gia với ông ta, không biết sẽ khiến bao nhiêu người hâm mộ.

- Biết rồi chớ nói lung tung.

Mễ Chí Quốc đứng lên, nhân cớ rót nước, liền nói nhỏ với ba người kia. Ngô Giang và Liễu Minh nghe được trước thân mình lại chấn động, Mễ Chí Quốc nói như vậy, chẳng khác gì thừa nhận thân phận Trương Khắc Cần.

Bí thư Tỉnh ủy, cha Trương Dương không ngờ là Bí thư Tỉnh ủy, kết quả này khiến họ có cảm giác như gặp phải động đất, còn chấn động hơn là gặp động đất.

Hai người máy móc gật đầu, Vương Chí cũng nhanh chóng nghe được lời dặn dò của Mễ Chí Quốc, cũng máy móc gật đầu.

Kỳ thật hết thảy Trương Khắc Cần đều biết, chỉ là ông bất đắc dĩ không nói gì.

Ông biết rõ, thân phận của ông đối với những người này cao vợi như nào. Cho dù ông chỉ coi mình là người bình thường, là người bình thường làm việc phục vụ dân, nhưng những người này thì lại không như vậy.

Suy nghĩ như vậy ông không thay đổi được, cũng không muốn hỏi.

Ông đang nghĩ, Trương Vận An đột niên quay đầu, lông mày ngưng lại với nhau.

Ông ta giống Trương Dương và Trương Đạo Phong, đều cảm nhận được hai người tu luyện vừa tới. Hai người đều không che dấu hơi thở của mình, đương nhiên rất dễ bị phát hiện.

- Chí Quốc, ngại quá, anh phải ra ngoài một chút.

Trương Vận An đứng lên, nói một câu với Trương Khắc Cần, lúc này mới rời phòng.

Ông biết lúc Trương Dương ở Long gia đã giết chết một trưởng lão, một đại cao thủ tam tầng hậu kì Hô Diên gia, xem như hoàn toàn kết thù. Hiện tại đang lo lắng là có phải Hô Diên gia nổi điên, đến gây rối vào lễ đính hôn của Trương Dương.

Tuy nhiên có đến thật cũng không sợ, người thủ hộ của họ không thể xuất núi, cho dù ai tới, cho dù đại trưởng lão của họ tới, cũng có thể đánh cho răng rơi đầy đất.

Nơi này không chỉ có một cường nhân tứ tầng, Trương gia ba cường nhân tứ tầng, hôm nay đều ở đây.

- Tại hạ Thi Phương, đây là sư phụ của tôi, Thích Viên đại sư.

Lúc Trương Vận An đi ra, đúng lúc nghe người trẻ tuổi kia tự giới thiệu, và vị lão nhân đầu trọc kia khẽ chắp tay trước ngực cúi đầu chào Trương Dương.

Thi Phương, Thích Viên đại sư?

Ngón tay Trương Dương khẽ co lại, rõ ràng có chút kinh ngạc, Trương Vận An đi rất nhanh về phía trước.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1025)