Vay nóng Tinvay

Truyện:Thần Y Thánh Thủ - Chương 0624

Thần Y Thánh Thủ
Trọn bộ 1025 chương
Chương 0624: Trương Dương xuất chiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-1025)

Siêu sale Shopee


Con rối máu thuộc vào loại con rối cao cấp, thực lực không hề yếu.

Đừng tưởng hai con rối máu nhỏ, nhưng có có thực lực của hậu kỳ tầng ba, một lúc sau đã quét sạch đám voi kia rồi.

Những con voi này đều là thứ hư ảo, có điều căn nguyên của chúng là nội lực của Trương Dương, điều này cũng đồng nghĩa với việc tiêu hao một phần nội lực của Trương Dương, nội lực mà Trương Dương đã tiêu hao để duy trì trận pháp không hề nhỏ hơn so với Sở Vân Thiên ở trong trận pháp.

Long Phong cũng đã chú ý đến con rối máu, và cũng giống như Trương Dương, trên mặt anh ấy lộ ra vẻ phẫn nộ.

Long gia cũng có rất nhiều mật tịch, và cũng có ghi chép về thuật con rối, con rối máu từng xuất hiện trong lịch sử, nhưng người chế tạo ra con rói máu rất nhanh đã bị tiêu diệt hết, bởi lẽ con rối này làm tổn hại đến hòa bình.

Dùng máu trên cơ thể người và da người để làm nguyên liệu chế tạo, đã vượt qua mức chịu đựng của rất nhiều người.

- Long Phong, hãy giải quyết hai con rối máu kia trước!

Đột nhiên trong đầu Long Phong vang lên âm thanh lạnh lùng của Trương Dương, Long Phong hơi ngớ người, rồi ngay lập tức gật đầu.

Truy Phong, Tia Chớp và Vô Ảnh cũng đã nhận được thông tin tương tự từ Trương Dương, ba đại linh thú và Long Phong đều không tìm kiếm cơ hội tấn công Sở Vân Thiên nữa, mà cùng đối phó với hai con rối máu.

Cảnh tượng lại biến hóa một lần nữa, lần này xuất hiện hơn hai nghìn con sư tử.

Đàn sư tử cực đại dày đặc, hầu hết đều là sư tử cái, có điều cũng không ít những con sư tử đực lông rất dài, nếu trong thực tế có nhiều sư tử thế này, có thể san bằng một thành phố, trừ phi quân đội ra quân để trấn áp, nếu không không thể nào đối phó được với nhiều mãnh thú như vậy.

Sự xuất hiện của hơn hai nghìn con sư tử, cũng đã cho Long Phong và những người khác cơ hội yểm trợ.

Long Phong và những người khác đã tìm đến con rối máu, và chiến đấu với chúng, Sở Vân Thiên đã giành được cơ hội nhàn rỗi hiếm có.

Thời gian này, gã cũng không rỗi rãi, thanh Hỏa Diệm Đao trong tay vẫn quơ lên từng hồi mạnh mẽ, tìm cơ hội để dùng sức phá trận pháp.

Bịch bịch!

Một con rối tuyết bị Truy Phong đá liên hồi, cơ thể không ngừng bay về phía sau.

Đối phó với Sở Vân Thiên có áp ực rất lớn, thực lực của Sở Vân Thiên cao hơn chúng rất nhiều. Nhưng đối phó với những con rối máu thực lực ngang hàng với chúng và không có khả năng tư duy thì lại dễ dàng hơn rất nhiều, lúc này Truy Phong chiến đấu cũng thoải mái hơn.

Con rối máu này bị Truy Phong liên tiếp đánh trúng, rồi lại bị Vô Ảnh dùng nội lực để đánh, một lúc sau đã chảy ra một dòng máu đặc, sặc mùi tanh.

Bên trong con rối máu là máu có năng lượng, số máu này đều sắp cô đặc lại, đương nhiên mùi không hề thơm chút nào.

Tia Chớp cũng đến giúp đỡ tấn công một lát, nhưng nó phát hiện ra sở trường lớn nhất của mình không có tác dụng gì, cuối cùng đành phải dừng lại.

Thứ mà Tia Chớp lợi hại nhất là độc của nó, con rối vốn đã là vật đã chết, sao có thể sợ độc được chứ, lực lượng của móng vuốt của nó, không thể nào bằng vó ngựa của Truy phong.

Có điều Tia Chớp cũng không nhàn rỗi, nó lại nhảy đến bên cạnh Sở Vân Thiên để phụt khí độc, Sở Vân Thiên rất sợ đám khí độc này, giờ đây Tia Chớp không yêu cầu khói độc có thể giết chết Sở Vân Thiên, chỉ cần có thể hạn chế được hành động của gã là được.

Ít nhất làm như vậy có thể giảm bớt áp lực của Trương Dương.

Thời gian chầm chậm trôi đi, hơn hai nghìn con sư tử, dưới sức phá hoại lớn của Sở Vân Thiên và sự sát thương của con rối máu, bèn biến mất hết rất nhanh, Sở Vân Thiên lúc này hoàn toàn bộc phát ra sức chiến đấu của gã. Cường nhân trung kỳ tầng bốn thật sự, hoàn toàn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của họ.

Có đại trận hạn chế, Long Phong và ba linh thú lớn liên thủ đánh lén, thời gian dài như vậy, mà vẫn chưa mang đến thương tổn gì cho Sở Vân Thiên, mà trước lực lượng lớn của gã, đại trận đã lung lay sắp đổ vỡ.

Bộp!

Con rối máu mà Truy Phong và Vô Ảnh đánh, cuối cùng đã bị Truy Phong đá bay đầu, cuối cùng hóa thành một bãi máu lớn trên mặt đất.

Nhìn con rối máu mình khó khăn lắm mới làm lên bị hủy, Sở Vân Thiên rất đau lòng. Có điều lực lượng trên tay gã càng lớn mạnh hơn, gã rất hiểu rõ rằng thời gian con rối máu có thể hỗ trợ gã không còn nhiều nữa, cần phải nhanh chóng phá giải trận pháp.

Chỉ có phá giải được trận pháp, gã mới có thể thay đổi thế cục bị động.

Long Phong một mình đối phó với một con rối máu, dù sao thì thực lực của con rối máu cao hơn so với thực lực của anh ấy, anh ấy chỉ có thể dùng tuyết tiên để đánh nó từ xa. Con rối máu đó hiện tại không thể gây ra sát thương quá lớn.

Sau khi Truy Phong và Vô Ảnh giải quyết xong một con rối máu, sang giúp đỡ anh ấy, anh ấy mới tốt lên.

Điều này cũng làm cho trong lòng Long Phong hơi buồn, thực lực của anh ấy và Trương Dương ngày càng cách xa nhau, thậm chí còn có sai khác khá lớn với tam đại linh thú, giờ đây, những điều anh ấy có thể giúp Trương Dương ngày càng ít đi rồi.

Khoảng 10 phút sau, con rối máu này cũng có kết cục như đồng bọn của nó, bị Truy Phong và những người khác liên kết giết chết.

Hai bãi máu đặc sệt trên nền đất rất dễ thấy, hai đám máu này, cũng đại diện cho biết bao oán niệm của hàng trăm oan hồn.

Sau khi giải quyết xong hai con rối máu, Truy Phong và những người khác đã rảnh tay, tiếp tục đối phó với Sở Vân Thiên, giờ đây Tia Chớp đã ở cùng với gã một hồi, và bản thân Tia Chớp cũng bị nguy hiểm hai lần.

Trương Dương đang ở trung tâm trận pháp, lông mày nhíu chặt lại với nhau.

Sở Vân Thiên dùng lực để phá trận, cuối cùng đã gây ra tổn thương không nhỏ cho một số cán cờ trong số đó.

Có ba cán cờ đã nứt, xem ra không còn kiên trì được bao lâu nữa.

Nếu những cán cờ này gãy, trận pháp cũng sẽ biến mất ngay lập tức, đến lúc đó Sở Vân Thiên có thể phá trận pháp thoát ra, họ cũng không còn ưu thế trận pháp nữa.

Theo dự đoán của Trương Dương, Sở Vân Thiên nhiều nhất còn 10 phút nữa là có thể phá được trận pháp, không thể đến được tầng ảo giác cuối cùng, là có khả năng bị phá vỡ rồi.

Hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ về chuyện đó, lực lượng của Sở Vân Thiên quá mạnh, trận pháp này lại không phải là Kỳ Môn trận pháp thật sự, muốn lợi dụng trận pháp để trực tiếp vây hãm Sở Vân Thiên, vẫn là điều khó khăn.

May mà lúc này đã làm tiêu hao không ít nội lực của Sở Vân Thiên, lại hủy được hai con rối máu mạnh mẽ của gã, cũng không phải không thu hoạch được gì.

Dồn nội lực vào tất cả các cán cờ một lần nữa, Trương Dương lấy ra một viên tinh huyết đan rồi trực tiếp bỏ vào miệng.

Hắn cũng phải tiêu hao không ít nội lực để duy trì trận pháp, trận pháp đã không còn duy trì được nữa, thì cũng không cần phải cố gắng duy trì, nhân thời gian cuối cùng trận pháp còn có thể vây hãm Sở Vân Thiên, hắn phải trở về lực lượng mạnh nhất, dùng lực lượng mạnh nhất để đối phó với Sở Vân Thiên.

Hàn Tuyền Kiến hiện ra trong tay Trương Dương, thời khắc tiếp theo, hắn đã bước vào trong trận pháp.

Trận pháp là do hắn bố trí, cũng do hắn khống chế, không ai hiểu trận pháp này rõ như hắn.

Xoẹt!

Chiếc đao lớn của Sở Vân Thiên bổ cực mạnh xuống hòn đá đối diện, hòn đá lớn bị bổ nát bằm, không gian xung quanh hình như hơi chấn động.

Vừa bổ xong, trong lòng gã đột nhiên có một sự cảnh giác, gã bèn đưa Hỏa Diệm Đao lên bảo vệ trước ngực.

Bốp!

Một luồng đại lực truyền đến, Sở Vân Thiên liền lùi về sau một bước, luồng lưc lượng này lớn hơn rất nhiều so với bất kỳ nguồn lực đánh lén trước đó, hơn nữa trong khi đánh gã còn có cảm giác lành lạnh.

Hàn Tuyến Kiếm, người thanh niên tứ tầng sơ kỳ kia đã xuất hiện rồi.

Đầu óc Sở Vân Thiên đột nhiên nghĩ đến điều này, gã vẫn không biết tên của Trương Dương, nhưng gã hiểu rất rõ rằng, người trẻ tuổi có thực lực kinh người này có trí tuệ và sự lão luyện vượt lên trên tuổi của hắn, nếu không lần này gã cũng sẽ không rơi vào cạm bẫy của người ta như vậy.

Trước đó người thanh niên này chưa từng tham gia chiến đấu, giờ đây cuối cùng hắn cũng đã xuất hiện.

Điều này cũng làm cho Sở Vân Thiên hiểu ra, sự uy hiếp của gã với đại trận đã có hiệu quả, việc tiếp theo là xem gã có thể sống qua thời gian này không, chỉ cần sống qua được, cuối cùng gã còn hi vọng để chiến thắng.

Chích chích chích!

Chít chít chít!

Sự xuất hiện của Trương Dương, làm cho Tia Chớp và những người khác vui hẳn lên, với họ, Trương Dương mới là chủ lực chiến đấu thật sự, là người trung tâm của họ.

Tia Chớp ngay lập tức nhảy đến bên cạnh Trương Dương, từng màn khói độc đáng sợ không ngừng xuất hiện xung quanh Sở Vân Thiên, giờ đây có sự bảo vệ của Trương Dương, nó đã không còn sự sự phản kích của Sở Vân Thiên nữa.

Quả nhiên, mấy lần phản kích của Sở Vân Thiên đều bị Trương Dương đỡ được, làm cho Tia Chớp dễ dàng bố trí trận địa khói độc.

Truy Phong và Vô Ảnh cũng trở nên tích cực hơn, chiếc chân của Truy Phong có uy lực không nhỏ, nội kình của Vô Ảnh phát ra có sức tấn công tầng bốn, nếu không phải là do hôm nay Sở Vân Thiên có một thần binh phòng ngự là chiếc áo chẽn màu vàng kia, có lẽ đã bị trọng thương từ lâu rồi.

Sự gia nhập của Trương Dương, cũng khiến cho Sở Vân Thiên rơi vào nguy cơ lớn nhất.

Hự!

Sở Vân Thiên đột nhiên hừ một tiếng, rồi cơ thể lùi về phía sau lần nữa, Truy Phong lại đá trúng vào gã lần nữa, có điều lần này Truy Phong cũng bị đao khí của Sở Vân Thiên làm cho bị thương, may mà chỉ là vết thương nhẹ, không bị thương đến xương.

Cường nhân trung kỳ tứ tầng, quả thật không dễ đối phó.

Cú đá này của nó, ngoài việc đã đá trúng vào Sở Vân Thiên, còn làm chiếc áo chẽn màu vàng của gã rách hẳn, đôi răng nanh của Bạch Ngọc Xà sắc nhọn đến độ có thể cắn đứt thần binh, dưới lực lượng lớn của Truy Phong, chiếc áo chẽn màu vàng kia của Sở Vân Thiên đã hoàn toàn hỏng.

Ngoài ra, cơ hội tốt khi Sở Vân Thiên bị đánh trúng, Trương Dương và Tia Chớp đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Một luồng kiếm khí mang theo hơi lạnh xoẹt qua cổ của Sở Vân Thiên, Trương Dương vừa uống tinh huyết đan, giờ đây nội lực trong người hắn rất mạnh mẽ, dù phóng ra thêm chút kiếm khí cũng không có vấn đề gì.

Tia Chớp mượn cơ hội này, đã lao về phía chân của Sở Vân Thiên, tên này có áo chẽn màu vàng, nhưng lại không có quần, bị nó cắn một nhát ở đây, chắc chắn rất khó chịu.

Hàn khí dày đặc, khiến cho Sở Vân Thiên dựng đứng tóc gáy.

Gã vừa bị Truy Phong đá trúng, cơ thể vẫn chưa dễ khống chế, muốn quay người lại để tránh là điều không thể.

Cuối cùng, gã ngửa người ra sau, cả cơ thể rơi xuống dưới mặt đất, đã thoát khỏi kiếm khí uy lực to lớn này một cách thảm thương, có điều ngay sau đó chân gã lạnh ngắt, sau khi gã phản ứng kịp, thì phần chân đã xuất hiện hai cái vết răng, máu tươi đang trào ra phía ngoài.

Đã cắn thành công, Tia Chớp ngay lập tức lùi về, trốn đằng sau Trương Dương.

Mặc dù Sở Vân Thiên không nhìn thấy nó, nhưng nó cũng phải hết sức cẩn thận, tên Sở Vân Thiên này quá mạnh, một lần nó không thể cắn chết Sở Vân Thiên ngay, nhưng nếu như nó bị Hỏa Diệm Đao của Sở Vân Thiên chém một nhát, sẽ thành hai phần ngay lập tức, và sẽ chết ngay.

Tia Chớp rất thông minh, biết rằng phải làm thế nào để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình.

- Được lắm!

Thấy Sở Vân Thiên bị Tia Chớp cắn trúng, Trương Dương cũng rất vui, độc tố của Tia Chớp mạnh thế nào Trương Dương biết rất rõ, không có thuốc giải, tên này rất khó sống được.

Đương nhiên, dù Sở Vân Thiên không thể giải được độc của Tia Chớp cũng không thể để gã trốn thoát, lực phá hoại của tên này rất lớn, trong tình trạng trúng độc mà không giải được, không biết lại làm bao nhiêu chuyện hại dân hại nước.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1025)