← Ch.0819 | Ch.0821 → |
- Là Khương gia ở Bắc Ô!
Hào Tử không do dự trả lời:
- Là bọn họ đã mời tôi tới Trường Kinh xử lý đệ tử duy nhất của Nghiêm gia Nghiêm Lương Phi!
- Khương gia ở Bắc Ô ư?
Trương Dương hoài nghi lặp lại lần nữa, Bắc Ô là một huyện thành nhỏ tiếp giáp với tỉnh Đông Nam, cũng chính là quê hương của Nghiêm Lương Phi, cái thành phố nhỏ nơi ở của Nghiêm gia, về phần Khương gia, hắn chưa từng nghe qua bao giờ.
- À, Khương gia ở Bắc Ô cũng có chút thế lực, nhưng cũng chỉ là hạng tiểu thế gia chưa xa sút mà thôi, trong nhà bọn họ, chẳng có ai có bản lĩnh cả.
Hào Tử nhìn Trương Dương nét mặt lộ vẻ hoài nghi, bèn lên tiếng giải thích:
- Theo như tôi được bết, Khương gia và Nghiêm gia có mối thù truyền kiếp.
- Kẻ thù truyền kiếp của Nghiêm gia.
Trương Dương nghe tới đây thì chợt hiểu ra, xem ra kẻ muốn đối phó với Nghiêm gia, chính là cái nhà Khương gia này, chỉ cần giải quyết được Khương gia, thì nhiệm vụ cứu giúp Nghiêm gia, nghiễm nhiên đã được hoàn thành.
- Đúng vậy, Khương gia ở Bắc Ô,
Hào Tử ý thức nói với Trương Dương:
- Khương gia là thế gia dùng độc ở Bắc Ô, tuy nhiên, những người là kẻ địch của Khương gia đã từng bị người của Khương gia hạ độc, thì đều được người của Nghiêm gia chữa khỏi cho, vì thế Khương gia vẫn luôn muốn diệt trừ Nghiêm gia.
- Thì ra là vậy,
Lần này Trương Dương đã hoàn toàn hiểu được, kẻ thực sự muốn đối phó với người của Nghiêm gia là ai, Trương Dương bèn hỏi tiếp:
- Vậy Nghiêm gia hiện giờ có những ai, còn nữa, tại sao lại phái ông đến Trường Kinh đối phó với Nghiêm Lương Phi?
- Là như vậy, Khương gia mặc dù tự xưng là thế gia dùng độc, nhưng bản lĩnh của bọn họ thực ra cũng chỉ có một chút ít, ngoại trừ Âm Hoa Chi Độc có chút tiếng tăm ra, những độc thuật còn lại đều không đáng nhắc tới.
Hào Tử nói văng cả nước miếng ra, đối mặt với câu hỏi của Trương Dương, ông ta không dám chậm trễ một phút, bản thân biết bao nhiêu, thì nói với Trương Dương bấy nhiêu.
- Âm Hoa Chi Độc?
Trương Dương kinh ngạc, hắn không ngờ tới, sẽ nghe được tin tức liên quan tới Âm Hoa Chi Độc ở đây.
Trương Dương vẫn nhớ rõ, độc tố mà Mễ Tuyết bi trúng khi trước là Âm Hoa Chi Độc, nhưng đối với việc này, hắn vẫn luôn không rõ đầu đuôi ra sao, càng không biết rõ Âm Hoa Chi Độc cuối cùng từ đâu mà có.
- Đúng vậy, thực ra Âm Hoa Chi Độc, toàn bộ Hoa Hạ cũng chỉ có người của Khương gia là sử dụng được đến mức xuất thần nhập hóa, Khương gia bọn họ có phương pháp tinh luyện chế độc chuyên nghiệp, bào chế ra được Âm Hoa Chi Độc, không những khiến người bị hạ độc cơ bản không phát hiện ra bất cứ bất thường nào, mà còn khiến cho người bị hạ độc cho dù có phát hiện ra bản thân bị trúng độc, thì căn bản cũng không tìm ra được là ai làm.
Hào Tử nhìn thấy vẻ mặt của Trương Dương, lập tức biết rằng bản thân đã nói đúng chỗ cần nói, thì bèn vui mừng hơn, về những suy nghĩ nhỏ còn lại mà bản thân suy nghĩ trước kia, thì sớm đã tan thành mây khói.
Gặp được người có cấp bậc truyền thuyết như Trương Dương, Hào Tử hoàn toàn không có khái niệm phản kháng, tất cả những gì ông ta nghĩ, chỉ là nếu bản thân có thể nói nhiều hơn một chút những lời khiến đối phương có hứng thú, có thể sẽ khiến đối phương từ đó mà buông tha cho mình.
- Ông nói là, thi triển Âm Hoa Chi Độc, sau khi người bị hạ độc phát hiện bản thân bị trúng độc, cũng không thể tìm ra được người hạ độc là ai, có thể làm được điều đó, chỉ có người của Khương gia ở Bắc Ô sao?
Trương Dương xa xầm mặt mày, trong câu hỏi cũng dùng một chút nội công, hắn cần phải chắc chắn về người này.
Hào Tử gật mạnh đầu, ông ta không biết rằng, nội công của Trương Dương đã âm thầm xâm nhập vào bên trong cơ thể ông ta, khống chế đầu óc ông ta, ông ta gật đầu, đều không phải xuất phát từ suy nghĩ của bản thân, mà là trả lời theo bản năng.
Trương Dương nhìn thấy Hào Tử gật đầu, thì biết là ông ta không lừa mình, về loại độc dược nham hiểm dơ bẩn Âm Hoa Chi Độc này, người của Ma môn hiển nhiên rõ hơn nhưng kẻ tu luyện khác, nói như vậy, loại độc Mễ Tuyết bị trúng lúc trước, nhất định có liên quan tới cái nhà Khương gia ở Bắc Ô.
Trương Dương không khỏi cười khểnh, sự phẫn nộ trong lòng cũng dần dần tích lũy ngày càng nhiều, hắn không ngờ rằng, tại đây sẽ nghe được chút manh mối về việc Mễ Tuyết bị hạ độc trước đó.
Trương Dương vốn là thấy được thể chất tu luyện hiếm có khó tìm của Nghiêm Lương Phi, mà có suy nghĩ cho anh ta gia nhập vào Y Thánh Vũ Tông, vì vậy mới muốn giúp anh ta vượt qua cửa ải gia tộc, lần này, cái huyện Bắc Ô này, hắn bất luận thế nào cũng phải đi một chuyến rồi.
Hắn muốn xem xem, một môn phái không thứ hạng ở một địa phương bé nhỏ, rốt cuộc là ai đã khiến bọn họ to gan như vậy, dám động tới người thân cận nhất của hắn.
Mễ Tuyết, không nghi ngờ gì chính là điểm yếu của Trương Dương, kẻ nào động vào thì chỉ có con đường chết.
Chỉ cần điều tra ra việc Mễ Tuyết bị hạ độc thì Khương gia căn bản thoát không nổi quan hệ, nếu vậy bất luận Khương gia có bao nhiêu người, Trương Dương cũng đều không bỏ qua dù chỉ một người!
Vậy thì tiếp theo, cũng không cần phải hỏi tiếp làm gì, Trương Dương đã quyết định, phải cùng với Nghiêm Lương Phi trở về Bắc Ô, đi gặp cái nhà họ Khương kia.
Sắc mặt Trương Dương cực kỳ u ám, Hào Tử không dám nói lời nào, sợ bản thân không cẩn thận nói sai điều gì, chọc giận vị cao nhân đứng bên cạnh, tùy ý vung tay mà kết liễu ông ta, cho nên chỉ đứng một bên cẩn thận im lặng chờ đợi, chờ xem Trương Dương còn vấn đề gì muốn hỏi ông ta nữa không.
Nhưng Trương Dương càng không lên tiếng, trong lòng ông ta càng không yên, dần dần, ông ta chuyển sự tức giận này sang cái người nhà họ Khương đã ủy thác ông ta tới Trường Kinh xử lý Nghiêm Lương Phi.
Chả trách mấy người nhà Khương gia đó dám động thủ với ông nội và bố của Nghiêm Lương Phi ở Bắc Ô, cũng chẳng dám đến Trường Kinh xử lý Nghiêm Lương Phi tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này, bọn họ lần này đúng là tự hại chính mình mà!
Sau khi Trương Dương đưa ra quyết định phải đưa Nghiêm Lương Phi đi Bắc Ô một chuyến, cũng không muốn chậm trễ thời gian, hắn ta lập tức rút điện thoại gọi cho Mễ Tuyết, Mễ Tuyết lúc này lại đang đi dạo phố bên ngoài.
Trương Dương nói với Mễ Tuyết, bản thân vài ngày nữa khả năng có chút chuyện phải đem theo ba thần thú Tia Chớp, Vô Ảnh và Truy Phong ra ngoài một chuyến, cuối tuần sẽ không về nhà. :
Mễ Tuyết bắt đầu có chút không vui, nhưng Trương Dương cười dụ dỗ, cô cũng không cố chấp nữa, Mễ Tuyết biết Trương Dương sẽ không đột nhiên rời đi, nếu bây giờ Trương Dương không nói với cô, thì đợi sau khi Trương Dương làm xong việc trở về nhất định sẽ cho cô biết, vì không muốn Trương Dương lo lắng, Mễ Tuyết cuối cùng cũng chỉ biết giải tỏa tâm lý nói một tiếng lên đường cẩn thận với Trương Dương, rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy, Trương Dương mới nhớ ra, trong phòng cấp cứu vẫn còn một người.
- Trương, Trương cao nhân...
Hào Tử nhìn thấy Trương Dương cuối cùng cũng chú ý tới mình, bèn cẩn thận hỏi:
- Tôi có phải, có thể đi được rồi?
Trương Dương gật gật đầu, Hào Tử nhìn thấy Trương Dương gật đầu, liền vui mừng ra mặt, liên tiếp cúi người hành lễ, sau đó nhằm hướng cửa phòng cấp cứu rút lui.
Trương Dương đồng ý tha cho ông ta, ông ta đã cảm thấy may mắn vô cùng, bây giờ không đi, thì còn đợi lúc nào?
Ra đến cửa phòng cấp cứu, Hào Tử liền bị một đám bác sĩ bên ngoài vây quanh.
Quách Dũng hiển nhiên là rất yên tâm đối với y thuật của Trương Dương, nhìn thấy người bệnh trước đó còn khiến mọi người bó tay vô phương cứu chữa lại bình an vô sự tự mình đi ra từ phòng cấp cứu, thì rất vui mừng.
- Hào Tử thúc?
Nghiêm Lương Phi nhìn thấy Hào Tử không sao, thì vui mừng khôn xiết, tiến lại gần chào hỏi.
Nhưng Hào Tử bây giờ làm gì còn tâm trí mà ứng phó với Nghiêm Lương Phi, ông ta bây giờ dù là một khắc cũng không muốn ở lại đây nữa, ngộ nhỡ Trương Dương vẫn còn trong phòng cấp cứu thay đổi chủ ý, đến lúc đó chẳng phải là ông ta đến khóc cũng không có chỗ mà khóc sao?
Chẳng thèm để ý đến Nghiêm Lương Phi, Hào Tử chen thẳng ra khỏi đám người, rạng hai chân chạy một mạch ra khỏi lầu lớn của bệnh viện, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Chạy thẳng ra khỏi bệnh viện Kinh Hòa, Hào Tử mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể căng cứng cuối cùng cũng có thể thả lỏng được rồi, Trương Dương mang đến cho ông ta áp lực rất lớn, đến bây giờ, mới giảm nhẹ đi nhiều!
- Khương gia...các người lại dám hại ta, lại còn nói này nọ rằng Nghiêm Lương Phi chỉ là nương tựa một người thân ở xa trên Trường Kinh, bên cạnh toàn là người bình thường, ta từ nay về sau quyết không đội trời chung với Khương gia các ngươi!
Hào Tử buồn bực nói thầm một câu, sau đó bay nhanh ra khỏi cửa bệnh viện Kinh Hòa, anh ta phải khẩn trương rời khỏi Trường Kinh, bây giờ chỉ cần ở Trường Kinh thêm một giây, anh ta cũng đều cảm thấy bản thân sẽ lại bắt gặp ánh mắt của Trương Dương.
Hào Tử không dám có ý nghĩ trả thù Trương Dương, vì thế đổ hết sự tức giận lên đầu Khương gia ở Bắc Ô.
Ngoài phòng cấp cứu, một đám bác sĩ mắt to mắt nhỏ, ai cũng không ngờ rằng, những lời Trương Dương nói trước kia cuối cùng đã thành sự thật, trước đó một lúc cái người bệnh vẫn còn trong tình trạng nguy kịch đó, cuối cùng lại thực sự tự mình đi ra khỏi phòng cấp cứu, hơn nữa còn khỏe mạnh đi như bay, cả người mặt mày hồng hào, một chút cũng không giống người bệnh vừa hôn mê bất tỉnh.
Lần này, mấy vị bác sĩ này đối với y thuật của Trương Dương, càng thêm khâm phục.
- Hào Tử thúc, thúc chạy nhanh như vậy làm gì, đến thời gian dừng lại ôn lại chuyện cũ cũng không có sao? Cháu còn muốn hỏi thăm thúc một chút, mẹ cháu và bà nội không biết tình hình bây giờ ra sao...
Nghiêm Lương Phi không giải thích nổi, bất giác nói thầm một câu, anh ta khó khăn lắm mới gặp được một người quen ở Trường Kinh nhưng căn bản lại không để ý đến anh ta, mà chạy thẳng một mạch bỏ đi.
Đúng lúc này, Trương Dương từ phòng cấp cứu đi ra, một tay khoác lên vai anh ta.
- Nghiêm Lương Phi, cậu đi thu dọn hành lý đi, tôi sẽ đưa cậu về quê cậu một chuyến.
Trương Dương nói xong, liền nhìn Quách Dũng nói:
- Sau đây, tôi sẽ đưa Nghiêm Lương Phi đi một chuyến về quê anh ta, viện trưởng Quách, có khả năng lần này phải cho Nghiêm Lương Phi nghỉ vài ngày phép.
- Vậy à, sự việc rất nghiêm trọng sao?
Quách Dũng nhạy cảm nhận thấy bầu không khí bất thường, rất có khả năng đã xảy ra chuyện gì đó, nên mới ân cần hỏi một câu.
- Đi Bắc Ô? Nhà tôi? Nhà tôi đã xảy ra chuyện gì sao?
Nghiêm Lương Phi đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì kích động nắm chặt tay Trương Dương và hỏi:
- Hào Tử thúc vừa rồi đã nói gì, nhà tôi đã xảy ra chuyện gì sao?
- Chúng ta vừa đi vừa nói!
Trương Dương không nói gì thêm kéo Nghiêm Lương Phi, đi thẳng ra chỗ chiếc Mercedes Benz đang đỗ bên ngoài bệnh viện.
- Này, này!
Nghiêm Lương Phi vẫn muốn phản kháng, nhưng ở trong tay Trương Dương, anh ta giống như một con rối vậy, bị Trương Dương kéo từ lầu trên xuống lầu dưới, nhét vào trong chiếc Mercedes Benz, đến một chút sức lực để giãy dụa cũng không có.
Lúc này, Nghiêm Lương Phi mới phát hiện ra, thực lực của Trương Dương, vượt xa anh ta.
Sự việc bây giờ không chỉ là việc của Nghiêm gia bọn họ, mà còn liên quan đến việc của Mễ Tuyết, cho nên Trương Dương mới vội vàng như vậy.
Trương Dương lái chiếc Mercedes Benz, nhanh như bão táp, trở về biệt thự của hắn.
Khi Tia Chớp, Vô Ảnh và Truy Phong nhìn thấy chiếc Mercedes Benz chạy vào biệt thự, thì cùng vây lại.
Nghiêm Lương Phi ngồi ở ghế lái phụ chiếc Mercedes Benz, nhìn thấy ba con linh thú vây lại gần, thì không chớp mắt, miệng há to, không khép lại được, bây giờ anh ta thậm chí đã quên mất bản thân bị Trương Dương nhét vào xe như thế nào.
Ba con linh thú linh khí kinh người này, đều là những sinh vật ngàn năm khó gặp, nhưng bây giờ, chỉ trong chốc lát mà anh ta đã nhìn thấy cả ba.
← Ch. 0819 | Ch. 0821 → |