← Ch.103 | Ch.105 → |
Phái Cương Chân nằm ở phía Bắc Cương Châu, tứ phía đều là núi, đưa mắt nhìn chỉ có thể thấy núi cao hùng vĩ trùng trùng điệp điệp. Mà phái Cương Chân lại nằm trên một dãy núi lõm vào trong, nghe đồn là ngày xưa có thiên thạch rơi xuống vỡ ra rồi hình thành lên địa thế hiểm ác đáng sợ này, vả lại vừa vặn nằm trên long mạch của dãy núi, nên sinh khí dồi dào không gì sánh bằng. Chu vi của phái chiếm vạn mẫu đất, đệ tử có tới mấy vạn nên đây là môn phái đứng vững vàng ở vị trí số một ở Cương Châu.
Do vị trí của phái Cương Chân như vậy nên đệ tử của phái nếu không đạt tới cương sư thì không được ra khỏi Cương Chân, tất nhiên cũng có người là ngoại lệ.
Tại tòa nhà to lớn của phái Cương Chân, một trong những chính điện, được chống đỡ bằng tám cột đá to lớn. Điêu khắc của tám cột đá rất sinh động, phảng phất hình vẽ chân long. Lúc này trong chính điện, bầu không khí hết sức yên tĩnh, Tông chủ phái Cương Chân, Phục Cương Tử vẻ mặt u ám, ngồi xếp bằng phía trên, khóe mắt liên tục co giật.
Đám cao thủ phái Cương Chân ngồi xếp bằng hai bên chính điện không dám thở mạnh, vẻ mặt cau lại, ngoại trừ phía trước mấy vị lão nhân đều nhắm mắt tĩnh tọa, còn lại đều bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Ai nấy đều biết Phục Cương Tử đang nổi giận, lúc này không ai dám chọc giận Phục Cương Tử.
- Lần này, gần năm trăm đệ tử vào Cấm Cương, ngoại trừ gần năm mươi người đã chết ở Cấm Cương, tổng cộng còn lại bốn trăm năm mươi đệ tử ra được, mà hai mươi người trẻ tuổi xuất sắc của phái Cương Chân ta, đều tiêu tan, chết trong tay Lôi Cương của phái Kiếm Cương.
Thanh âm Phục Cương Tử âm u, ẩn chứa sát khí, cộng thêm với uy thế của cường giả kiếp cương thiên giai ngập trong chính điện. Trừ mấy vị trưởng lão, còn ai nấy sắc mặt đều trắng bệch.
Một vị lão nhân tóc trắng đang ngồi chợt mở hai mắt, hai mắt lão đục ngầu lấp lánh, lão thấp giọng nói:
- Phục Cương Tử, đây là đệ tử phái Cương Chân chúng ta, bọn họ đều không chịu được khí tức của ngươi, hãy thu lại đi, tất nhiên Lôi Cương phải chết. Nhưng đối với phái Kiếm Cương, cần phải bàn bạc kỹ hơn!.
Phục Cương Tử u ám nhìn vào đôi mắt lão nhân, nhịn cơn giận ở trong lòng, thấp giọng nói:
- Đại sư huynh! Mười tên đệ xuất sắc của phái Cương Chân chúng ta ở trên Trung Xu Giới cũng là những người xuất sắc, sau này thành tích có thể nói là vô hạn, nhưng giờ bọn họ lại bị chết thảm, ngươi bảo ta làm sao mà nguôi cơn giận này cho được?
Thanh âm của lão cực lớn, đinh tai nhức óc. Tất cả trưởng lão đều mở hai mắt ra mà nhìn Phục Cương Tử như người mất hết lý trí. Còn những người còn lại, tất cả sắc mặt đều tái nhợt, miệng khô khốc, trong mắt cũng kinh hãi.
Kiếp cương thiên giai cường giả, lại khinh khủng như vậy sao?
- Phục Cương Tử, lão phu yêu cầu ngươi bình tĩnh lại. Giờ ngươi như vậy, chẳng nhẽ người còn muốn đi tới phái Kiếm Cương giết tên thanh nhiên trẻ tuổi phái đó sao? Hay là ngươi vẫn cho rằng ngươi có tư cách thắng được mấy lão quái vật của phái Kiếm Cương? Cho dù là sư tôn còn phải sợ hãi ba phần, huống chi ngươi?
Giọng nói lão nhân chắc chắn, đầy uy phong.
Trong chính điện, cũng chỉ có bậc đại trưởng lão mới dám bác lại Phục Cương Tử như vậy.
Khi Phục Cương Tử nghe thấy sư tôn nói vậy mặc dù đang nổi giận nhưng cũng cố kìm hãm, thở dài, nói:
- Đại sư huynh, Lôi Cương đã bị một vị cường giả thần bí chiếm lấy. E rằng giết hắn cũng không đơn giản như vậy!
- Hừ, chiếm được? Ngươi nghĩ rằng cường giả ở mọi nơi sao? Hắn có thể tạm thời chiếm được, chứ làm sao mà dễ dàng chiếm được cả đời? Lão phu đã phái đệ tử đi lần theo dấu vết, chỉ tên cao thủ đó rời đi, là giết được Lôi Cương. Hừ, ta thật sự vì muốn nhìn xem tên cao thủ thần bí nấp trong cơ thể tiểu bối như thế nào, mà dám đắc tội phái Cương Chân ta.
Lão nhân trầm thấp nói, sát khi trong mắt không hề kém so với Phục Cương Tử.
Tư chất của Chân Cương được mấy vị trưởng lão yêu mến, đại trưởng lão cũng không ngoại lệ.
Trên khuôn mặt Phục Cương Tử, cơn giận có phần nguôi ngoai, y hổ thẹn nhìn đại trưởng lão đang ngồi phía sau, thấp giọng nói:
- Đại sư huynh, ta cũng vì tông môn đã mất đi những người có tài mà căm phẫn.
Vị này là đại trưởng lão từ khi Phục Cương Tử còn bé. Nên trong lòng y đối với đại trưởng lão vẫn còn có chút sợ hãi, vừa rồi là do nổi giận mà mới dám gầm lên. Giờ nghe đại trưởng lão nói, Phục Cương Tử liền có chút hối hận.
- Được rồi! Ở đây đợi tin đi!
Đại trưởng lão nói khẽ, hai mắt từ từ nhắm lại.
Trong đại điện, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Không hổ là đại trưởng lão!
Ở giữa khu vực Cương Châu, , trong thành Cương Phong....
Phái Cương Chân tuy là đại phái đệ nhất Cương Châu, bề ngoài chói lọi bao phủ toàn bộ mấy đại môn phái khác, nhưng mà sức mạnh của những môn phái này cũng không thể xem nhẹ. Như giữa khu vực Cương Châu, phái Cương Phong là đại phái đệ nhất thứ hai sau phái Cương Chân. Thật ra, mặc dù sức mạnh so ra kém với phái Cương Chân, nhưng cũng đủ để thống trị một phương.
Thành Cương Phong là một trong những thế lực của phái Cương Phong.
Lôi Cương từ phía Tây Cương Châu vẫn đi hướng đông. Sau khi đã biết rõ vị trí các châu trên Trung Xu giới, Lôi Cương muốn đi du ngoạn các châu trên Trung Xu giới, mà hắn nghĩ phía Đông là tốt nhất để đi. Mặc dù, ca ca không có ở Đạo môn, nhưng Lôi Cương không bỏ ý định. Có lẽ ca ca vắng mặt tại đạo môn để tập trung tu luyện, nên cũng không có nhiều đệ tử biết mà thôi. Chỉ có nhìn tận mắt mới có thể làm Lôi Cương yên lòng, dù sao hắn cũng chỉ còn mỗi Lôi Ma là người thân.
Do vị trí địa lý Thành Cương Phong cực kỳ phồn thịnh, nên có đủ loại người. Bất kể là người thường hay là người tu luyện đều có thể thấy được bất cứ chỗ nào ở Thành Cương Phong.
Sau khi du ngoạn gần một tháng, Lôi Cương tới Thành Cương Phong. Về việc giết Chân Cương, Lôi Cương không hề hiểu rõ tình hình, nếu không Lôi Cương e rằng sớm phải rời khỏi Cương Châu, lại càng không dám vào Thành Cương Phong.
Vào Thành, Cương Phong Lôi Cương nhìn thấy người đi đường tấp nập, trong lòng không khỏi ngầm thở dài. Dù cho là người thường hay là tu luyện giả đều có mục tiêu của riêng mình, đó là muốn làm cường giả. Vì Tử Vận mà Lôi Cương càng rõ ràng hơn mục tiêu của mình. Đương nhiên, Lôi Cương cũng không phải hoàn toàn vì Tử Vận, chuyện với Tử Vận chẳng qua chỉ là nhân duyên lứa đôi.
- Ha ha, không hổ danh là tông sư Cổ Đạo đệ nhất Thành Cương Phong, khiên cho việc buôn bán linh thú hạch gần như tăng gấp mười lần.
Một tiếng cảm thán rơi vào tai Lôi Cương, khiến cho hắn sửng sốt. Tông sư Cổ Đạo? Sau đó Lôi Cương có chút suy tư, cho là mình phải đi gặp tông sư Cổ Đạo, hỏi về thanh hư kiếm. Nếu như có thể nâng cao được lần nữa, thật là rất tốt.
Nghe xung quanh thảo luận, Lôi Cương đi đến trung tâm mua bán Thành Cương Phong, chi nhánh tiểu Vạn Tượng các ở trung tâm mua bán dĩ nhiên làm Lôi Cương hơi kinh ngạc. Hắn không khỏi thầm than, tiểu Vạn Tượng các thật kinh khủng. Khắp các thành thị trên Trung xu giới đều có thể nhìn thấy bóng dáng, ngay cả Cấm Cương cũng không ngoại lệ.
Không hiểu vì sao, Lôi Cương cảm thấy có người theo dõi mình, ban đầu Lôi Cương nghĩ là ảo giác, nhưng từ cửa Cương Phong Thành đến trung tâm mua bán, mấy người này vẫn đuổi theo mình, điều đó không có lẽ cảm giác của mình là sai? Là ai theo dõi mình? Chẳng nhẽ mình đã từng đắc tội người nào rồi? Lôi Cương không khỏi nghĩ tới Khải Gia, nhưng sau đó lại có chút suy tư, lại cảm thấy không có khả năng ấy. Khải Gia ở Lôi Châu, rất khó có thể với tới Cương Châu. Mà trên Trung Xu giới thì thế lực của bảy đại môn phái cũng không thể bước vào châu khác. Đây là thỏa thuận chung đã được đặt ra.
Sau khi nhìn trung tâm mua bán, Lôi Cương liền đi vào trong.
- Đứng lại!
Hai gã cao lớn canh giữ ở trung tâm mua bán, lạnh lùng quát.
Lôi Cương sửng sốt, lẽ nào trung tâm mua bán không cho vào? Thấy Lôi Cương nghi hoặc, một gã cao lớn tầm trung niên, thấp giọng nói:
- Bởi vì Cổ Đạo tông sư đang ở trung tâm mua bán, cho nên mấy ngày nay đều hạn chế người vào. Chỉ có thượng khách mới được vào.
-
Lôi Cương gật đầu, nếu ai cũng có thể vào được, e rằng chỉ cần một người tiếng tăm đến thăm, thì trung tâm mua bán phát tài quá. Lôi Cương vừa nhấc tay phải lên, một lệnh bài màu vàng trong tay hiện ra.
Hai gã cao lớn cùng sửng sốt, đồng thời cung kính nói:
- Thì ra là thượng khách, mời đạo hữu vào trong!
Lôi Cương đi vào trung tâm mua bán, hai gã trung niên to lớn nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, Người khoác áo đen này là ai? Dĩ nhiên là thượng khách có được thẻ vàng!
Đi vào trung tâm mua bán, Lôi Cương mới hiểu được vì sao có người ngăn cản, trung tâm mua bán to như vậy mà đã kín hết chỗ rồi. Không ít tu luyện giả ăn mặc lộng lẫy đều sốt ruột, đi tới đi lui, dường như là cùng đợi cái gì đó.
Ngồi ở chỗ đoàn người phía trước là một gã đàn ông to béo, cầm trong tay bút mực ghi chép cái gì đó, một gã trung niên áo đen đang đứng đó, khuôn mặt hờ hững, đưa mắt xem. Trong chốc lát, Lôi Cương sửng sốt, nhận ra gã trung niên này, đúng là người mà trước đây khi mình tới gặp tông sư Cổ Đạo đã thấy, y là một trong hai gã trung niên. Sau một chút suy nghĩ, Lôi Cương liền chen vào trong đoàn người, tới bên cạnh gã trung niên.
Gã trung niên cảm nhận được có người vừa tới gần, hai mắt y tựa như lưỡi dao sắc bén hướng về phía Lôi Cương, sau khi trông thấy dáng vẻ Lôi Cương, y mới thu lại, có vẻ kinh ngạc nói:
- Là ngươi?
Lôi Cương gật đầu, cười nói:
- Không biết tiền bối có thể cho ta gặp mặt tông sư Cổ Đạo không?
Sau một lát suy nghĩ, gã trung niên gật đầu, liền đi vào một gian phòng trong trung tâm mua bán.
Lôi Cương trước vô số ánh mắt ghen ghét của đám đông, mà đi theo sau.
← Ch. 103 | Ch. 105 → |