← Ch.109 | Ch.111 → |
Mới quen với tác dụng của ý cảnh, khiến cho Lôi Cương tạm thời quên đi gã trung niên. Hai mắt bất động, tay cầm hư kiếm, lẳng lặng thế ngộ. Một lúc lâu sau Lôi Cương thở hắt ra, loại cảm giác này không thể lấy lại được. Lôi Cương hiểu rõ, mình vẫn còn lĩnh ngộ được quá ít, cũng không thể ép buộc tu luyện được vì còn là cơ duyên nữa.
Sau khi bình phục trở lại, nội tâm Lôi Cương kích động, hắn quan sát cơ thể bị chém làm hai của gã trung niên, hai mắt hắn khẽ híp lại, cầm lấy linh kiếm của y, cẩn thận quan sát thì thấy đó là một thanh thượng phẩm linh khí tứ giai. Lôi Cương thầm kinh ngạc trước sự giàu có của của phái Cương Chân. Lúc này hắn đã là cường giả cương thể, nên cảm ứng với linh khí đã nâng cao không ít. Chợt Lôi Cương gỡ từ tay phải gã trung niên một giới chỉ màu vàng cũ kỹ, xóa đi dấu vết trong đó, sau đó trong lòng hắn hơi run lên khi thấy trong giới chỉ đầy các loại linh khí, linh đan, và vô số thứ khác. Không gian của giới chỉ này có trên một trăm mét vuông. Theo phân chia luyện hư thì cũng là tứ giai linh khí. Kiềm chế rung động nội tâm, Lôi Cương mang giới chỉ để vào trong giới chỉ của mình, rồi lại sửa soạn chạy về phía tây. Lôi Cương hiểu, gã cương anh trung niên đã chết, sau này e rằng phái Cương Chân sẽ truy sát hắn đến cùng. Trong lòng hắn lo lắng, đồng thời trong lòng lại có dòng chảy nóng rực và sự kích động.
Khi Lôi Cương chạy đến giáp giới giữa Cương Châu và Ma Châu, cuối cùng hắn cũng thở hắt ra. Lôi Cương nhìn về phía một tảng đá lớn trên mặt khắc hai chữ lớn "Ma Châu". Hắn biết mình đã vào đến Ma Châu, như vậy thế lực của phái Cương Chân cũng đã giảm đi nhiều. Ma Châu là nơi có phái Ma Luyện sinh sống, vì thế nếu phái Cương Chân đến Ma Châu cũng phải kiêng nể ba phần.
Tại giao giới giữa Ma Châu và Cương Châu, có một thị trấn trung bình, tên là Thanh Thạch, mức sống của nó phồn hoa không thua kém gì một thành phố loại nhỏ. Dù sao trị trấn này nằm ở giữa hai châu, nên các hội nhà buôn nhất định đều phải đi qua đây. Mà sống tại thị trấn Thanh Thạch chủ yếu là người bình thường.
Mặc dù với người ở thị trấn Thanh Thạch thì tu luyện giả không có gì là lạ, thậm chí có rất nhiều người còn nhìn thấy tu luyện giả Ngự Kiếm bay trên không, nhưng những ngưỡng mộ và kỳ vọng trong lòng họ lại đặc biệt lớn. Tu luyện dựa vào cơ duyên, tư chất. Có nhiều người cầu mong có được cuộc sống bất tử mà không được, nên đành chấp nhận cuộc sống sinh lão bệnh tử. Họ không biết rằng mọi thứ có mặt tốt mà cũng có mặt xấu. Người bình thường không cần tu luyện để trở nên khô khan, càng không cần tu lyện thường xuyên để được thăng lên một cấp mới.
Lôi Cương vận hành ẩn tức thuật, tiến vào thị trấn Thanh Thạch. Hắn dự định tu luyện trong thị trấn của người bình thường thì mình có thể giấu kín được hơi thở cho giống với hầu hết người thường. Có lẽ phái Cương Chân cũng nghĩ không ra mình sẽ ẩn trốn ở nơi này, giết chết gã cương anh trung niên khiến Lôi Cương cảm thấy mình bị đe dọa, nên ẩn trốn trong thế tục là biện pháp tốt nhất.
Tu luyện hơn mười năm, hôm nay, Lôi Cương lại quay về thế tục khiến cho nội tâm hắn hơi bùi ngùi, nếu mà không có đại sư, có lẽ giờ này mình và ca ca vẫn còn có một cuộc sống vô tự lự. Với lại ở độ tuổi này cũng phải chuẩn bị lấy vợ, rồi sinh con, sống và chết giống như người bình thường. Trong lòng Lôi Cương khẽ thở dài.
Sau khi mua một tiểu viện ở thị trấn Thanh Thạch, Lôi Cương đóng cửa không ra ngoài, hắn bố trí linh trận và chìm trong tu luyện.
Ngày hôm đó, Lôi Cương chìm trong tu luyện, bỗng nhiên ngoài tiểu viện vang lên tiếng đập cửa. Lôi Cương mở mắt, trong mắt có vẻ bực bội, hắn đứng lên mở cửa phòng. Trước mắt hắn là một người đàn ông mặc áo xám, ôn hòa, già nua, trên trán có nếp nhăn. Lão cầm trong tay một cái gậy gỗ. Có thể nói chính là một lão nhân điển hình ở thế tục.
- Lão gia gia, có chuyện gì không?
Lôi Cương dịu dàng nói, nụ cười lộ trên khuôn mặt, vẻ bực bội lúc trước đã sớm biến mất. Đối với lão nhân, trong lòng Lôi Cương rất yêu quý. Ở thôn Lôi Kiếm, sau khi song thân hắn qua đời, lão nhân ở thôn Lôi Kiếm đã không ít lần giúp đỡ anh em hắn.
- Ha ha, tiểu tử, ngươi dọn đến thị trấn Thanh Thạch cũng gần mười ngày rồi, mà vẫn không ra ngoài. Ha ha. Ta còn tưởng rằng người có chuyện gì nên không ra. Nhưng xem ra lão nhân ta lo lắng quá rồi.
Lão nhân áo xám quan sát Lôi Cương, vẻ mặt dịu dàng, cười nói.
Trong lòng Lôi Cương ấm áp, hắn cười nói:
- Đa tạ lão gia gia quan tâm, không biết quý danh của lão gia gia là gì?
- Người cứ gọi là lão Lý. Ta ở đối diện với nhà ngươi.
Lão nhân nói xong, phất tay chỉ tiểu viên đẹp đẽ phía sau, cười ha hả. Chợt lại cười, nói:
- Ngươi mới đến thị trấn Thanh Thạch này, sau này có nhu cầu gì cứ nói với lão một tiếng, lão có thể giúp được thì sẽ cố giúp ngươi!
- Đa tạ lão Lý!
Lôi Cương thành thật nói.
- Ha ha, được rồi. Người đói bụng chưa? Vừa lúc người bạn già của ta làm không ít bánh dưa chuột, mùi vị rất tốt, ngươi muốn thử không?
Khuôn mặt lão nhân vẫn vui vẻ. Lúc trước lão Lý và người bạn già nhìn Lôi Cương đi vào tiểu Viện, gần mười ngày không thấy hắn ra ngoài, nên cho rằng hắn có chuyện gì. Giờ nhìn thấy hắn vẫn nhanh nhẹn, mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ nhưng lão vẫn không khỏi lo lắng Lôi Cương rất đói.
Sau một lát suy tư, Lôi Cương gật đầu nói:
- Dạ, đa tạ lão Lý. Mấy ngày nay ta ăn chút lương khô.
Lôi Cương làm sao nhìn không ra lão Lý lo lắng chứ, hắn bèn vội vàng giải thích.
Vẻ ngờ vực trong mắt lão Lý cuối cùng cũng tiêu tan. Lão vội vàng dẫn đường cho Lôi Cương. Sau khi đóng cửa, Lôi Cương liền đi theo lão Lý vào trong tiểu viện đẹp đẽ của lão.
- Bạn già, mang nhiều bánh dưa chuột ra đây, tiểu...
Lão lý đột nhiên nhìn về phía Lôi Cương.
- Lão Lý, cứ gọi ta là tiểu Cương là được rồi!
Lôi Cương vội vàng nói.
- Ừ, bạn già, mang nhiều bánh dưa chuột ra đây!
Lão Lý quay về phía tiểu viện lớn tiếng nói, rồi kéo Lôi Cương vào trong tiểu viện. Chỉ một lát sau, một bà lão chừng sáu mươi tuổi bưng bánh dưa chuột đi đến, vẻ mặt vui vẻ, nhìn Lôi Cương nói:
- Tiểu tử, ngươi đã vào thị trấn Thanh Thạch gần mười ngày rồi, mà ta chưa thấy ngươi đi ra ngoài, chắc mấy ngày nay đói bụng lắm, phải không? Tới đây ăn bánh dưa chuột đi, ăn nhiều một chút, ta làm rất nhiều.
- Đa tạ bà...
Lôi Cương cảm kích nói.
Trời gần chạng vạng, Lôi Cương mới từ nhà lão Lý đi ra, về đến trong sân, mới nhớ lại, lúc trước hai cụ già hỏi tới hỏi lui. Hai người không có con, Lôi Cương đến đây ngày đầu, hai người đã quan sát hắn, thấy Lôi Cương mấy ngày không ra khỏi cửa, thì lo lắng lắm. Nên mới có câu chuyện ở trên.
Mặc dù Lôi Cương đã tránh rồi, nhưng lại không thể từ chối được tấm lòng hai vị lão nhân. Dưới sự thúc giục của hai vị lão nhân, Lôi Cương đã ăn liền mười cái bánh dưa chuột. Lúc này vẻ mặt hai vị lão nhân mới tươi cười.
Sau khi ăn no, Lôi Cương lại ngồi xuống chậm rãi tu luyện, nhưng không bố trí linh trận. Hai vị lão nhân có lẽ sẽ thường xuyên qua nhà thăm mình.
Đúng như dự đoán, ngày thứ hai, lão Lý tới cửa nhà Lôi Cương, nói là muốn dẫn hắn đi mua sắm ở thị trấn Thanh Thạch. Lôi Cương không từ chối được, đành phải gật đầu đồng ý.
- Tiểu Cương à, Thanh Thạch tuy là thị trấn thôi, nhưng mức độ phồn hoa của nói cũng có thể so với một thành phố nhỏ dư dả đó. Ha Ha. Nếu mà may mắn thì chúng ta có thể nhìn thấy tu luyện giả bay trên trời đó.
Lão Lý dẫn Lôi Cương đi trên một con đường lớn của thị trấn Thanh Thạch. Trên đường lớn có nhiều xe ngựa kéo dài như một con rồng, hai bên đường đều có cửa tiệm liền nhau. Những tiếng hét to liên tục vang lên. Khi Lý lão nói tới tu luyện giả, trong mắt lão hiện lên vẻ kính nể và ngưỡng mộ.
Lôi Cương gật đầu, bỗng nhiên hắn cảm thấy một cổ linh lực chấn động, hắn quay đầu nhìn, thì chợt vang lên một tiếng nói:
- Đồ cổ gia truyền của gia tộc họ Lê đây.
- Ha ha, tiểu Cương, ngươi có hứng thú với đồ cổ sao? Đi, lão sẽ đưa ngươi đến chỗ lão Lê ca mua sắm!
Lý Lão thấy Lôi Cương suy tư, cho rằng hắn muốn đi xem, bèn vội vã cười nói.
Lôi Cương cũng không từ chối, đi theo lão Lý vào trong xem đồ cổ nhà họ Lê.
Vào trong cửa tiệm, Lôi Cương lại cảm thấy linh khí trước mặt, cơ thể hắn chấn động, quan sát bốn phía, nhưng cả gian phòng bày đủ loại theo phong cách cố xưa, màu sắc có vẻ cổ kính, nhưng khi Lôi Cương nhìn xuống mặt đất, lại thấy một tụ linh trận, mà tụ linh trận này lại không dùng linh thạch tích tụ hoàn toàn chỉ dùng đá bình thường.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Lôi Cương cau mày, âm thầm suy nghĩ, nói. Tụ linh trận này chỉ tạo bằng đá thường, nhưng tại sao lại có thể tụ lại nhiều linh khí như vậy?
Chủ cửa tiệm là lão Lê, lúc này đang cúi đầu, tỉ mỉ đánh giá một thứ đồ, nghe tiếng bước chân thì biến sắc, phản xạ có điều kiện của lão là muốn cất đi vật gì đó lão đang quan sát. Nhưng sau khi thấy lão Lý, thì bèn thở phào nhẹ nhõm:
- Lý lão đầu, không có việc gì mà lại tới đây thế này?
Rõ ràng lão vã lão Lý rất quen thuộc.
Lôi Cương ngừng suy nghĩ, quan sát lão Lê. Vẻ mặt lão Lê hồng hào, tinh thần phấn chân, các nếp nhăn không sâu, tóc vẫn còn xanh, dáng vẻ có vẻ hơn năm mươi tuổi, nhưng lão Lý lại gọi người này là lão ca. Như vậy, có nghĩa là người này so với lão Lý còn lớn tuổi hơn, có lẽ là có ảnh hưởng tốt từ tụ linh trận.
Linh khí ở đây dồi dào, so với với bên ngoài dày hơn nhiều. Ở những nơi, linh khí tồn tại lâu, thì lại càng sống lâu.
- Ha ha. Tiểu Cương, giới thiệu với ngươi một chút. Đây là lão Lê. Đừng nhìn vào vẻ tráng kiện và khỏe mạnh của hắn mà đoán tuổi, hắn còn lớn hơn tôi năm tuổi đó.
Lão Lý cười ha hả, giới thiệu với Lôi Cương.
← Ch. 109 | Ch. 111 → |