← Ch.129 | Ch.131 → |
Sau một năm, Lôi Cương đang ngồi xếp bằng chợt cử động. Trên người hắn xuất hiện một lớp vẩy màu đồng. Mà lớp vảy đó vừa mới xuất hiện lập tức lại biến mất. Lôi Cương hơi nở nụ cười, trong mắt không giấu được sự ngạc nhiên và vui mừng. Một năm... suốt một năm Lôi Cương mới biết làm cách nào để có thể gọi được lớp vảy ra ngoài. Có thể làm được điều đó một cách tùy ý thì sau này trong chiến đấu sẽ có một ý nghĩa rất lớn.
Lôi Cương vẫn chưa xuất quan mà tiếp tục bế quan tiếp. Lúc này, tu vi của hắn là Cương Anh hoàng giai, Thể Anh hoàng giai. Khoảng cách tới thời điểm đột phá chỉ còn có một chút. Vì vậy mà Lôi Cương nghĩ muốn đột phá lên huyền giai.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, khi Lôi Cương mở mắt ra đã được hai mươi năm nữa. Hiển nhiên hắn không thể ngờ được để phá được lớp màng ngăn cách đó mà mất tới hai mươi năm. Lúc này, gương mặt của hắn đã có một chòm râu dài, đôi mắt trong sáng đầy sự thông tuệ và thâm thúy. Khí thế toàn thân mạnh hơn trước rất nhiều.
- Không ngờ được cảnh giới Cương Anh để đột phá được mỗi một tầng lại khó khăn đến vậy. - Lôi Cương nhìn về phía trước rồi lẩm bẩm nói. Vốn hắn cho rằng chỉ cần nhiều lắm khoảng mười năm là có thể đột phá. Hiển nhiên, hắn đã đánh giá thấp sự khó khăn trong tu luyện. Phần lớn cương giả Cương Anh để đột phá từ Hoàng giai lên Huyền giai đâu phải chỉ có hai mươi năm? Thậm chí có người còn mất cả trăm năm mà cũng có người không bao giờ đột phá được. Lôi Cương có thể đột phá nhanh như vậy là do có liên quan tới thú hạch của Thú Vương và những gì tinh túy của Tập Sơn thú thoát ra.
Nhìn những viên thượng phẩm linh thạch đã gần biến mất, Lôi Cương lại lấy ra mười viên rồi tiếp tục bố trí một cái trận Tụ Linh. Hắn cũng không muốn rời khỏi đây. Tiếp tục lấy từ trong giới chỉ ra bốn cuốn sắt rồi dùng thần thức bao phủ lên bề mặt của chúng mà chậm rãi nhắm mắt.
"Khai Thiên! Thức thứ hai mươi." Lôi Cương suy tính thủ lĩnh ngộ thức thứ hai mươi của Khai Thiên.
Hắn không biết rằng trong khoảng thời gian hai mươi mốt năm bế quan của mình, Trung Xu giới hoàn toàn đại loạn. Đệ tử của phía Cương Chân tản khắp cả năm châu để tìm kiếm tung tích của Lôi Cương. Đồng thời còn phái cả cường giả Kiếp Cương để lùng hắn. Nhưng suốt hai mươi năm, cơ bản bọn họ không hề có tung tích. Điều đó khiến cho thể diện của phái Cương Chân mất hết. Mấy đại tông phái chế giễu sự bất lực của phái Cương Chân, trong số đó có cả phái Ma Luyện.
Mà mấy năm trước, sau khi tìm kiếm mười mấy năm không có kết quả, tông chủ Phục Cương Tử của phái Cương Chân đã dẫn cường giả tới Kiếm Cương môn bước họ phải giao Lôi Cương. Nếu như không có sự xuất hiện của Đạo môn thì hai đại môn phái đã nổ ra một trận chiến sinh tử. Phục Cương Tử nén giận trở về phái Cương Chân, sau đó để cho vài tên cường giả Kiếp Cương tỏa ra mà tìm kiếm Lôi Cương. Lão thề nếu không tìm được Lôi Cương sẽ không bỏ qua. Đây không còn là vấn đề về Lôi Cương nữa mà là sĩ diện của cả một môn phái. Thử nghĩ xem một môn phái đứng đầu một châu như phái Cương Chân xuất toàn bộ cao thủ đuổi giết một tên hậu bối mà cuối cùng không hề có kết quả thì có khác nào trở thành trò cười cho tất cả người tu luyện trên Trung Xu giới? Một năm sau, Lôi Cương bất đắc dĩ mở mắt. Cơ bản, hắn không thể lĩnh ngộ được thức thứ hai mươi của Khai Thiên. Trong một năm qua, hắn đã thử vô số lần nhưng vẫn không thể tìm được đầu mối.
Lôi Cương thở ra một hơi rồi đứng dậy, suy tính rời khỏi chỗ này. Khi Lôi Cương tới bên ngoài động, nhìn một đống vật phẩm chồng chất như ngọn núi nhỏ mà sững sờ. Sau khi nhìn qua, Lôi Cương lập tức có suy nghĩ, cho dù bây giờ mình không cần nhưng cũng không có nghĩa là ngày sau không cần.
Đống vật phẩm đó có cơ man nào là linh kiếm, linh thạch cùng với linh khí phòng ngự. Lôi Cương càng chọn càng cảm thấy kinh ngạc bởi phẩm chất và cấp độ của chúng. Xem kỹ thì linh kiếm bậc năm có tới mười thanh. Linh khí phòng ngự và đan dược thì khiến cho hắn phải kinh hãi. Nhìn từng cái tên được viết trên mỗi chiếc bình, Lôi Cương mừng rỡ như điên.
"Trung phẩm sinh tử đan bậc bốn!"
"Hạ phẩm Phá Anh đan bậc năm!"
"Trung phẩm Độ Kiếp đan bậc năm!"
....... .
Trong mười bình đan dược đó thì thấp nhất cũng là trung phẩm bậc bốn. Điều đó khiến cho Lôi Cương phải than thầm vì Trận tông có nhiều đan dược và linh khí như vậy. Lôi Cương không biết rằng chỗ linh khí và linh đan ở đây cũng chỉ là những thứ vất đi của Trận Tông. Đối với mỗi đệ tử của Trận Tông cơ bản chẳng hề có một chút tác dụng. Đây là do Trận Uy Cổ Quân coi trọng ở đây là Trung Xu giới chứ nếu không thì nơi đây phải chồng chất cơ man nào là tiên khí, tiên đan. Lôi Cương ném toàn bộ những thứ đó vào trong giới chỉ của mình.
Nhìn không gian rộng rãi của giới chỉ lúc này mà Lôi Cương cảm thấy kinh hãi. Hắn không ngờ được diện tích năm thước vuông lúc trước bây giờ đã biến thành một ngàn thước. Điều này làm cho hắn phải líu lưỡi.
Sau đó, Lôi Cương mang những thứ có được trong vài lần chiến đầu chuyển hết vào trong giới chỉ của mình. Cuối cùng, sau khi phân loại, Lôi Cương mới nhận ra rằng bản thân mình bây giờ trong người có tới cả bạc triệu. Chỉ riêng thượng phẩm linh thạch có vô số, chất chồng như núi. Linh khí, tài liệu luyện khí, thú hạch cũng tương tự. Mặc dù Lôi Cương không để ý nhiều tới chúng nhưng thấy của cải lắm như vậy cũng làm cho hắn mỉm cười.
Đột nhiên nụ cười của Lôi Cương biến mất khi cảm nhận được có một làn khí thế hùng mạnh đang bao phủ toàn thân. Thần thức của hắn nhanh chóng thoát khỏi giới chỉ mà nhìn lên không trung. Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc không hiểu tại sao. Chẳng phải là hắn đang ở trong động hay sao mà đột nhiên lại... Bất chợt, ánh mắt của Lôi Cương nhìn chằm chằm về phía một người trung niên mặc áo xanh có nét mặt âm độc. Khí thế mạnh mẽ mà hắn cảm nhận được đang tản ra từ người đó.
Người trung niên đó mặc áo xanh. Trên áo có thêu một con linh thú màu vàng kì dị hết sức sống động, thu hút sự chú ý của Lôi Cương. Ở trên ngực áo còn có một chữ "Đạo" cũng màu vàng.
- Không biết tiền bối là.... - Sắc mặt Lôi Cương vẫn bình thản nhìn người trung niên áo xanh rồi hỏi một cách cung kính. Những suy nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong đầu gã."Chẳng lẽ... phái Cương Chân đuổi giết mình? Không phải! Phái Cương Chân cũng không hề có thêu chữ trên ngự."
- Ngươi là Lôi Cương? - Một âm thanh giống như tiếng sấm vang lên. Đồng thời, người trung niên giơ tay phải chỉ về phía Lôi Cương. Cái nhấc tay đó như ẩn chứa tiếng long ngâm, hổ gầm làm cho không gian vang lên những tiếng cộng hưởng.
Lôi Cương biến sắc. Cái nhấc tay của người trung niên khiến cho hắn cảm thấy khó thở. Đối diện với người đó, hắn có cảm giác bản thân chẳng khác gì một con kiến, thậm chí còn không bằng."Đây chính là cao thủ!" Lôi Cương càng nghĩ càng run rẩy.
- Vâng! Tiền Bối! - Lôi Cương thấp giọng. Hắn cũng không hề nói dối. Nếu đối phương đã tìm tới tận nơi thì chắc chắn là đã nắm được điều gì đó.
- A! - Người trung niên có khuôn mặt âm độc thốt lên một tiếng rồi chợt nắm chặt bàn tay phải.
Đồng tử trong mắt Lôi Cương co lại chỉ bằng cây kim. Xương cốt trên người hắn vang lên những tiếng nổ, miệng thì phun đầy máu. Lôi Cương hét lớn một tiếng, xuất ra lớp vảy trên người.
- A?
Người trung niên nhìn bộ vảy trên người Lôi Cương mà từ từ nâng nắm tay lên một chút. Một thứ uy nghiêm xuất hiện trong mắt của y.
- Được lắm! Không ngờ lại dám hấp thu thú hạch có lân giáp đặc biệt. Có điều cấp bậc của con linh thú này quá thấp. Nếu nó cao hơn một chút thì có lẽ phân thân của lão phu không làm gì được ngươi. - Âm thanh của người trung niên phiêu lãng trên không trung. Ngay cả không gian xung quanh cũng như đang sôi lên.
"Cấp bậc quá thấp?" Lôi Cương cảm thấy kinh hãi. Người này chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu lân giáp trên người hắn từ đâu mà có, thậm chí còn nói cấp độ của Thú Vương quá thấp. Lôi Cương cố gắng kìm chế sự khiếp sợ, lên tiếng:
- Tiền bối! Với tu vi của người vì sao lại phải ra tay với tiểu bối?
Ánh mắt của người trung niên hết sức uy nghiêm, thấy Lôi Cương nói vậy liền lên tiếng:
- Lão phu chỉ phụng mệnh đuổi giết một người có tên là Lôi Cương. Trong bẩy giới, tất cả những người có tên Lôi Cương đều phải chết. Cả ngươi cũng không ngoại lệ.
Đồng tử trong mắt Lôi Cương co lại mà hít một hơi rợn người. Hắn gần như tức đến nỗi hộc máu. Chẳng lẽ chỉ vì một người có tên như vậy mà đi giết hắn? Lôi Cương chợt cảm nhận được một thứ uy áp khủng bố gần như nghiền nát toàn bộ lân giáp bao phủ bên ngoài của mình. Vốn hắn vẫn kiêu ngạo vì nó nhưng bây giờ dưới uy áp khủng bố nó liền tự động giãn ra rồi chui vào trong cơ thể.
"Phù... phù..." Không có sự ngăn cản của lân giáp, Lôi Cương lập tức cảm thấy thân thể của mình dập nát. Hai mắt, lỗ mũi, miệng, lỗ tai chảy đầy máu tươi. Thần thứ của hắn bắt đầu trở nên mơ hổ. Mặc dù rất tức giận nhưng hắn cũng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng."Mình phải chết hay sao? Ha ha! Không ngờ tu luyện lâu như vậy mà bản thân mình vẫn chỉ là một con kiến, không thể thay đổi được số mệnh của mình."
Chỉ có điều phải chết vì một cái tên khiến cho Lôi Cương hết sức căm tức. Nhưng dưới áp lực đó, cơ bản, hắn không thể nào cử động.
"Uỳnh... !" Trong không gian đột nhiên xuất hiện một vết nứt rồi một cái bóng màu đen chui ra.
Người trung niên mặc áo xanh từ từ dừng tay, nhìn bóng người vừa mới xuất hiện một cách lạnh nhạt.
- Ngươi là người phương nào? - Bóng người áo đen vừa xuất hiện lập tức nói to. Từ trong mắt y lóe lên hai tia sáng nhìn chằm chằm về phía người trung niên.
- Những lời đó phải do lão phu hỏi ngươi. - Người áo xanh nói hết sức lãnh đạm.
Cái bóng màu đen từ từ hiện rõ, đúng là U Thiên - Người vẫn đuổi giết Lôi Cương để đoạt lại giới chỉ và quả trứng màu đen. U Thiên nhìn Lôi Cương đang chảy máu mà kinh ngạc. Ánh mắt của y trở nên linh hoạt, sắc bén nhìn người áo xanh mà nói:
- Tại sao ngươi phải giết hắn?
Trong lòng U Thiên cảm thấy vô cùng kinh hãi khi cảm nhận được uy thế của người áo xanh làm cho mình thấy áp lực."Tên tiểu tử này là ai mà sao lần nào cũng có người tới giết cũng như bảo vệ hắn?"
- U phủ! U phủ của Cửu U giới! Lão cốt đầu U Hoàn là gì của ngươi? - Người áo xanh nhìn ấn ký trên ngực U Thiên mà nói một cách chậm rãi.
Suýt chút nữa, U Thiên rơi từ trên cao xuống đất. Hắn ngây người mà nhìn ngươi áo xanh, trong lòng thầm mắng khi thấy người này lại biết sư tổ. Lúc trước là một người, bây giờ lại thêm người nữa? Lần trước là người bảo vệ cho tên tiểu tử này. Còn lần này lại là người muốn giết hắn. U Thiên gần như hồn bay phách lạc thầm chửi mắng Tấn Thiên. Nếu như lúc trước Tấn Thiên tin mình nơi cửa động có người chạy ra thì làm sao lắm chuyện thế này? Không biết, nếu Tấn Thiên nghe thấy được những lời này có giận quá mà chết ngay hay không. Ai bảo trước đó U Thiên lại lừa nó?
- Tiền bối. Đó chính là sư tổ của tại hạ. Ta tên là U Thiên. - U Thiên hít sâu một hơi rồi nói một cách cung kính. Có thể gọi sư tổ là lão cốt đầu, trong thất giới cũng không có nhiều người lắm.
- A? U Thiên? Con trai của U Minh? Người thừa kế tiếp theo của U Phủ?
Ánh mắt của người áo xanh sáng ngời mà nhìn U Thiên.
Cả hai người đều không để ý tới Lôi Cương đang chảy đầy máu nhìn trên mặt đất. Trong khu vực chất đống linh khí, máu tươi chảy xuôi từ từ làm hiện lên một thứ trận pháp phức tạp. Còn Lôi Cương thì vừa vặn nắm đúng bên trong trận pháp.
Không biết có phải Trận Uy Cổ Quân đã dự tính được truyền nhân cách thế hệ có tai nạn này hay không hay chỉ là một sự trùng hợp.
- Tiền bối! Đúng là tại hạ.
U Thiên có chút sợ hãi. Gã không ngờ được người này lại nắm rõ thân phận của mình như trong lòng bàn tay. Cuối cùng thì đây là cường giả ở đâu?
- Tại sao ngươi lại đến đây? Trên người tiểu tử này có thứ ngươi cần?
Người áo xanh nhìn U Thiên như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng gã.
U Thiên run người, suy nghĩ cách đối phó. Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng ngời lên mà nói:
- Tiền bối! U Thiên chỉ phụng mệnh người khác bảo vệ Lôi Cương.
- Phụng lệnh? Là lệnh của ai? - Âm thanh của người áo xanh lập tức cao lên rất nhiều.
U Thiên từ từ ngẩng đầu nhìn chữ Đạo trên ngực người áo xanh rồi nuốt nuốt nước bọt sau đó lên tiếng:
- Không biết... nhưng.. nhưng ở ngực của y có một chữ "tử".
Ánh mắt của người áo xanh sáng ngời, gương mặt hơi run run nhìn xuống dưới. Trong lòng y thầm nghĩ xem ra Lôi Cương mà thiếu chủ nói chắc chắn là người này rồi. Nhìn Lôi Cương đang chảy máu nằm trên mặt đất, sát khí trong mắt người áo xanh xuất hiện. Y nắm chặt tay phải lại.
Một tiếng động vang lên. Lôi Cương phun ra một ngụm máu. Trận pháp cổ rất phức tạp trên mặt đất, chợt tản ra hào quang đỏ như máu. Đồng thời, có một vầng ánh sáng trắng hiện lên rồi Lôi Cương biến mất. Mà cái trận pháp trên mặt đất cũng đứt gãy khiến cho mặt đất xuất hiện vô số vết nứt. Chẳng cần hỏi cũng biết, trận pháp này không thể sử dụng được nữa.
- Đây là....
Gương mặt vẫn luôn bình thản của người áo xanh chợt biến đổi. Y nhìn trận pháp trên mặt đất, ánh mắt có chút suy tư.
- Huyết Ngục? Không ngờ lại là truyền tống trận của Huyết Ngục? Tại sao truyền tống trận của Huyết Ngục lại xuất hiện ở đây? - Người áo xanh như không thể tin vào chuyện vừa diễn ra mà lẩm bẩm nói. Đột nhiên, người đó biến mất.
Ở đây chỉ còn lại U Thiên đang kinh ngạc nhìn trận pháp cổ xưa chỉ còn chút ánh sáng mờ nhạt trên mặt đất. Y lẩm bẩm nói:
- Huyết Ngục? Huyết Ngục? Chẳng lẽ là...
Đồng tử trong mắt của U Thiên đột nhiên co lại. Rất lâu sau, nét mặt của y mới thay đổi, lẩm bẩm nói:
- U giới và trứng của Cửu U Huyết thú vẫn còn trong tay hắn.
Tại sâu trong hỗn độn ở một giới có một tông phái vô cùng rộng lớn. Một vị lão nhân chợt mở mắt, lẩm bẩm nói:
- Huyết Ngục? Với tu vi của hắn chắc chắn không thể sống sốt. Truyền tống trận một chiều tới Huyết Ngục tại sao lại xuất hiện ở đó?
← Ch. 129 | Ch. 131 → |