← Ch.137 | Ch.139 → |
"Rầm rầm..."
Trong không trung, tiếng sấm liên tục vang lên làm ảnh hưởng tới rất nhiều những người tu luyện ở xung quanh. Có nhiều người sau cơn khiếp sợ, suy nghĩ một chút lại tiếp tục tu luyện. Mà cũng không ít người tu luyện nhấp nha nhấp nhổm.
Ly Tễ - Đại trưởng lão của thôn Ly Gia và cũng là vị lão nhân có khuôn mặt ôn hòa đang cầm trong tay linh kiếm để đề phòng. Ánh mắt lão nhìn chằm chằm về phía trước, đồng thời tỏa ra khí thế, hy vọng có thể làm cho người có ý định không tốt biết đường mà rút lui. Những người tu luyện có ý định thừa dịp người khác độ kiếp tới hôi của khi cảm nhận được khí thế của Ly Tễ liền hoảng hốt chạy trốn. Ly Tễ thở phào nhẹ nhõm, nhìn những người đang hoảng hốt bỏ chạy. Tuy nhiên lão vẫn cảm thấy lo lắng. Bây giờ đã là đạo thứ ba, lão không biết lúc này Ly Khí như thế nào. Hy vọng mọi chuyện có thể diễn ra nhanh lên. Nếu không có cường giả Cương Vương nhân cơ hội tới để hôi của thì đúng là nguy hiểm.
Mà lúc này, nhị trưởng lão của thôn Ly Gia là Ly Khí trong lòng vô cùng tức giận, hận chỉ muốn giết chết Lôi Cương. Mới có đạo thiên kiếp thứ sáu mà đã đánh nát cái lồng cương khí của lão. Theo lời của Ly Tễ thì ít nhất phải tới đạo thứ mười mới có được uy lực như vậy. Lúc trước, Ly Khí còn nghĩ rằng Lôi Cương sẽ chia đều lôi kiếp với mình mà có chút mừng thầm. Nhưng không ngờ sau đó, uy lực của thiên lôi liên tục tăng lên. Bản thân lão còn tới bốn mươi mốt đạo khiến cho lão cảm thấy lo lắng. Lý Khí thầm mong Lôi Cương độ kiếp nhanh lên sau đó rời đi, nếu không lão quả thực không thể chịu nổi.
"Phụt..." Lôi Cương phun ra một búng máu to. Toàn thân hắn tróc hết da thịt, máu tươi gần như phủ kín cả người. Trán của hắn nổi gân xanh, chờ đợi đạo thiên lôi thứ bảy đánh xuống. Lôi Cương vội vàng lấy Độ Kiếp đan mà nuốt khiến cho vết thương trên người trong nháy mắt hồi phục. Hơn nữa, một đạo kết giới bao phủ quanh người hắn khiến cho Lôi Cương mừng thầm. Chỉ còn ba đạo thiên lôi nữa chắc là không có vấn đề. Bản thân hắn vẫn còn chưa sử dụng tới lân giáp.
"Ầm... ầm..." Trong sự chờ đợi của Lôi Cương và Ly Khí, đạo thiên lôi thứ bảy giáng xuống. Có điều khiến cho Lôi Cương cảm thấy ngạc nhiên và thán phục đó là Độ Kiếp đan đúng là đan dược trung phẩm bậc năm làm cho đạo thứ bảy bị chặn lại. Còn Ly Khí vẫn như trước, chỉ dùng cái lồng cương khí để ngăn cản.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu. Có kết giới do Độ Kiếp đan tạo ra ngăn cản, sự lo lắng của Lôi Cương giảm đi. Thần thức của hắn chìm vào cảm thụ thiên lôi trong không trung, muốn từ đó mà lĩnh ngộ Tử Hồn thí thần trảm.
"Ầm... ầm..." Trong không trung chợt vang lên tiếng sấm khiến cho Lôi Cương vội vàng thu thần thức lại, cấp thêm cho mình một cái lồng cương khí. Có thêm kết giới chắc là không có vấn đề gì.
Đạo thiên lôi thứ tám tùy ý giáng xuống.
"Đinh...."
"Đinh..." Cái lồng cương khí và kết giới trong suốt không ngờ bị phá nát trong nháy mắt. Một đạo lực khủng bố khiến cho Lôi Cương phải phun máu tươi. Toàn thân hắn xuất hiện mấy vết nứt đầy máu còn lại cháy đen. Hai mắt hắn đỏ như máu. Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc. Đạo thiên lôi thứ tám không ngờ lại khủng bố như thế. Hắn vội vàng gọi lân giáp. Trong nháy mắt da thịt toàn thân đang bong tróc chợt hợp lại, cuốn cùng xuất hiện một lớp lân giáp bao phủ toàn thân Lôi Cương.
Sắc mặt Ly Khí tái nhợt nhìn lân giáp khắp người Lôi Cương với một sự khiếp sợ và kinh ngạc. Một chút gì đó tham lam xuất hiện trong mắt lão nhưng nó nhanh chóng biến mất. Lão tự cấp cho mình thêm một cái lồng cương khí, chờ đợi đạo thiên lôi thứ chín giáng xuống, đồng thời thầm nghĩ trong lòng rằng:" Sau đạo thứ chín chắc là sẽ trở lại bình thường. Có điều, bộ lân giáp của tên tiểu tử này có chút quái dị. Sau khi độ kiếp xong phải xem xét mới được. Xem có thể sử dụng được hay không."
Trong lúc chờ đợi đạo thiên kiếp giáng xuống, Lôi Cương có cảm giác một ngày chẳng khác gì một năm. Nội kình và cương khí trong cơ thể hắn nhanh chóng vận chuyển nhằm ngăn cản một đạo cuối cùng.
"Ầm.. ầm... !" Tiếng sấm càng lúc càng dữ dội. Mây đen trong không trung càng dầy thêm. Một làn khí thế cuồng bạo khiến cho Lôi Cương cơ bản không thể nhúc nhích, chỉ có thể vận hành cương khí và nội kình, lo lắng chờ đạo thiên lôi thứ chín.
Ly Khí cũng lo lắng nhưng trong lòng lão còn có thêm một suy nghĩ đó là sau khi độ kiếp xong, làm thế nào để tìm được Lôi Cương mà xem xét bộ lân giáp trên người hắn.
"Oành!" Một tiếng nổ lớn vang lên dường như trời đất bị phát nổ. Một đạo thiên lôi có đường kính chừng mười thước từ trên trời giáng xuống chi làm hai đánh lên người Lôi Cương và Ly Khí.
"Phụt... !" Sau khi ngăn cản đạo thiên lôi thứ chín, bộ lân giáp trên người Lôi Cương xuất hiện một vết nứt to. Mà nó nhanh chóng chui vào trong người hắn. Trên lưng của Lôi Cương có một vết thương sâu tới mức gần như thấy cả xương. Thậm chí qua vết thương còn có thể thấy cả thịt ở bên trong đang lóe lên những tia điện.
Lôi Cương thở ra một hơi rồi lấy từ trong giới chỉ ra một viên Đại Hoàn đan mà nuốt. Mặc dù trên lưng hắn bị thương nhưng Lôi Cương vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi độ kiếp thành công. Lôi Cương ngồi xếp bằng trên mặt đất, lẳng lặng hồi phục. Trong cơ thể hắn có rất nhiều những tia điện nhỏ, nên hắn cần phải lợi dụng chúng để rèn luyện thân thể của mình. Còn Thể Anh trong đan điền thì dưới sự oanh kích của Thiên Lôi khiến cho màu sắc từ từ thay đổi.
"Sao không đi ra?" Ly Khí nhìn thấy Lôi Cương không có ý định bỏ đi mà lại ngồi xuống như đang tu luyện liền cảm thấy tức giận. Trong lòng lão cảm thấy lo lắng sợ sau khi độ kiếp xong, Lôi Cương sẽ nhân cơ hội chạy tới hôi của.
Lôi Cương mở mắt ra, chỉ biết cười khổ mà nói:
- Tiền bối! Không phải ta không muốn đi mà là có một thứ uy thế ép làm cho ta không thể nhúc nhích.
Trong lòng Lôi Cương hết sức bất đắc dĩ. Làm sao mà hắn lại muốn ở một nơi quái quỷ như thế này? Lúc trước Lôi Cương muốn cử động thì chợt phát hiện bản thân không thể nhúc nhích đành phải ở đây mà tu luyện.
Ly khí sau khi nghe thấy vậy liền trợn trắng mắt, gương mặt thay đổi liên tục. Cùng lúc đó, từ trên không trung một đạo thiên lôi thật lớn giáng xuống.
"Oành..." Một tiếng nổ vang lên khiến cho Lôi Cương ngây người. Không chỉ có Lôi Cương mà Ly Khí cũng dại ra nhìn đạo thiên lôi đánh lên người Lôi Cương. Chẳng lẽ tên tiểu tử này không phải có tu vi Cương Anh thiên cấp hay sao? Vì sao lại... Toàn thân Lôi Cương run rẩy. Trong cơ thể hắn, lực lôi điện gần như muốn xé hắn ra thành từng mảnh. Lôi Cương phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tròn xoe mà hét lên:
- Rốt cuộc là thế nào?
Ly Khí nhìn Lôi Cương với ánh mắt vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Tuy nhiên trong mắt lão có một chút nuối tiếc. Như thế này có lẽ tên tiểu tử Cương Anh chắc chắn sẽ phải hồn phi phách tán. Mà mình cũng sẽ có được bộ lân giáp của hắn. Khẽ thở dài một cái, nét mặt Ly Khí lại trở nên nghiêm trọng. Mười đạo Thiên Lôi sau sẽ là một nấc thang mới khiến cho Ly Khí không dám coi thường.
Lôi Cương rũ người nằm trên mặt đất, co giật liên tục. Với tu vi Cương Anh thiên giai, làm sao mà Lôi Cương có thể ngăn cản được đạo thiên lôi thứ mười? "Oành..." Lại một đạo thiên lôi giáng xuống khiến cho Lôi Cương bắn ngược lên cao. Lực lôi điện quá mạnh xuyên qua khắp nơi trên cơ thể của hắn. Lúc này, Lôi Cương chẳng khác gì một người bằng màu, nằm rũ trên mặt đất. Thần thức của hắn có chút tan rã. Sau khi Ly Khí hạ quyết tâm liền không để ý tới Lôi Cương nữa. Lão nghiêm túc chờ đợi đạo thiên lôi tiếp theo.
"Oành..." Đạo thiên lôi thứ mười hai lại chia làm hai đánh lên ngực Lôi Cương làm xuất hiện một cái lỗ to tưởng chừng thấy rõ cả lục phủ ngũ tạng.
"Ầm... ầm..." Một tiếng sấm lại vang lên. Đạo thiên lôi thứ mười ba giáng xuống chia ra làm hai. Một đạo tiếp tục đánh lên người Lôi Cương. Nếu nó đánh trúng người thì Lôi Cương chắc chắn chỉ có một con đường chết. Đúng lúc này, từ chân phải của Lôi Cương một con tiểu long màu tím trồi lên bay lên phía trên Lôi Cương. Đạo thiên lôi thứ mười ba giáng lên người con tiểu long nhưng chẳng những nó không bị đánh nát mà lại càng to lên tới khi bằng cái bàn tay nhỏ. Trên thân thể nhỏ bé của nó vang lên những tiếng loẹt xoẹt của tia chớp.
"Oành..."
"Oành..."
"Oành..."
....
Cho tới đạo thứ hai mươi lăm, Ly Khí mới phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt. Lão vội vàng lấy từ trong giới chỉ ra một viên đan dược mà nuốt. Ngay lập tức sắc mặt lão hồng hào trở lại. Nhưng trong lòng lại vừa mừng vừa lo. Bởi vì sau đạo thiên lôi thứ mười ba, Ly Khỉ có thể cảm nhận được uy lực của nó dường như giảm đi rất nhiều. Có điều lo lắng đó là Ly Khí lại sợ giống như lúc trước, uy lực tới phút cuối lại tăng lên gấp bội. Trong lòng lão thầm hỏi, chẳng lẽ tên tiểu tử vẫn còn chưa chết nên mới chia uy lực của thiên lôi ra? Ly Khí liếc mắt nhìn về phía của Lôi Cương... Đột nhiên, hai mắt lão mở tròn xoe, không giấu được sự kinh hãi.
"Sao lại có thể như vậy?... Đó... đó là một con thần long?" Ly Khí hết sức hoảng sợ nhìn con thần long màu tím đang trôi nổi trên người Lôi Cương. Mặc dù thể hình của nó kém hơn so với trong truyền thuyết nhưng đó đúng là một con thần long.
← Ch. 137 | Ch. 139 → |