← Ch.167 | Ch.169 → |
Nhìn nét mặt Lôi Cương liên tục thay đổi, Cự quy lão nhân lẳng lặng đứng ở một bên, trong lòng cũng có điều không giải thích được, thậm chí có chút không cam lòng. Nói cho cùng thì bảo tiên thú coi tên hậu bối với tu vi cương vương làm thiếu chủ thì đây là một chuyện cực kỳ sỉ nhục. Thế nhưng, Cự quy lão nhân cùng với tất cả tiên thú và thú vương trong rừng Thôn Ma cũng không dám vi phạm lời của cây sinh mệnh, trong rừng Thôn Ma, đối với tiên thú cùng thú vương, cây sinh mệnh có địa vị cực cao. Nếu như không có cây sinh mệnh sẽ không có bọn họ, mà đối với lời nói của cây sinh mệnh, từ trong đáy lòng bọn họ cũng không dám vi phạm.
Khuôn mặt Lôi Cương trong phút chốc co giật, trong lòng kích động lẫn cảm thương, Lôi Cương nằm mơ cũng không nghĩ tới, cây sinh mệnh lại cho mình nhiều như vậy, không chỉ cho mình tinh hoa cả một đời, mà còn bắt rất nhiều tiên thú và thú vương trong rừng Thôn Ma nghe lệnh mình, điều này không khác gì biến Lôi Cương thành một người có thế lực cực mạnh. Vốn dĩ Lôi Cương chỉ là một bình thường, lúc này lại biến thành một người có thế lực a. Tiên thú trong rừng Thôn Ma ít nhất là hơn mười người, mà thú vương lại tới hơn trăm nghìn a, chưa kể, ... tiên thú này là ở những cấp bậc nào? Tất cả đều là lục giai tiên thú, thậm chí đến tầng cao nhất của lục giai, còn có cả thất giai nữa. Tiên thú thất giai tương đương với đạo hoàng, cương hoàng là một cấp bậc vô cùng kinh khủng, đối với Lôi Cương lúc này đang bị truy sát mà nói, đây quả là chuyện tốt đến mức hoang đường.
Mạnh mẽ áp chế trái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, Lôi Cương nhìn về phía Cự quy lão nhân, nói: "Quy lão, không biết... rừng Thôn Ma có bao nhiêu tiên thú? Có bao nhiêu thú vương?"
Cự quy lão nhân gật đầu trầm ngâm một lúc, nói: "Cái này cũng không rõ, rừng Thôn Ma đã tồn tại rất nhiều năm rồi, trong đó tiên thú bế quan tu luyện không hề ít, sợ rằng chỉ có cây sinh mệnh mới biết được có bao nhiêu! Mà thú vương cũng khoảng có nghìn con", Cự quy lão nhân nhìn ánh mắt kích động của Lôi Cương, lại nói: "Bất quá..."
Lôi Cương sửng sốt, nhìn vào mắt Cự quy lão nhân, đợi Cự quy lão nhân nói nốt.
"Bất quá, tiên thú trời sinh bản tính cao ngạo, mà tiên thú càng cao ngạo càng khó để bắt bọn họ tâm phục khẩu phục a. Tuy rằng lời của cây sinh mệnh bọn họ sẽ không vi phạm, thế nhưng, nếu ngươi nghĩ sai phái bọn họ, thì ...." Cự quy lão nhân nói rất chậm, nhìn khuôn mặt dần cứng lại của Lôi Cương, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Nếu như không phải mối quan hệ giữa mình với Tiểu Giác, e rằng chính mình cũng sẽ không có nói ra.
Lời Cự quy lão nhân vừa nói chẳng khác gì một chậu nước lạnh đổ lên nhiệt huyết trong lòng Lôi Cương, khiến cho sự xúc động của hắn trong nháy mắt rớt xuống.
Đúng vậy, Đạo quân, cương quân đều là những nhân vật hết sức kinh khủng a. Tu vi của mình chỉ là cương vương, mà bọn họ mỗi một người đều có thể giết mình a, tuy rằng cây sinh mệnh đã lệnh cho bọn họ, nhưng là bọn họ trong lòng cũng không phục. Chính mình muốn sai khiến bọn họ còn khó hơn lên trời a. Lúc nãy còn xúc động, nhưng lúc này lại cảm giác thất vọng không gì sánh được.
"Chỉ có điều, nếu như tu vi của thiếu chủ cao hơn của bọn họ, thì bọn họ mới có thể chân chính chấp nhận thiếu chủ! Hơn nữa, nếu như ngươi có gặp nguy hiểm, bọn họ cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm đến" Cự quy lão nhân lo lắng nói.
Lúc này, tâm trạng của Lôi Cương mới thoáng có chuyển biến tốt đẹp. Có điều, tu vi của mình đến năm nào tháng nào mới có thể vượt lên trên bọn họ? Ôi chao, cuối cùng cũng vẫn là không được rồi, Lôi Cương âm thầm cảm thán nói, mực nước chênh lệch giữa lòng sông với mặt biển quả là khiến Lôi Cương nhất thời không thể tiếp thu nổi. Cũng may, chính mình khi gặp nguy hiểm còn có cái để bảo đảm. Đợi đến lúc bình phục tâm tình, Lôi Cương nhìn Cự quy lão nhân nói: "Có thể yêu cầu bọn họ tụ tập lại được chăng? Ta muốn nhìn một chút xem rốt cuộc có bao nhiêu?" Mặc kệ là bọn họ có phục hay không, thế nhưng cũng muốn biết rừng Thôn Ma rốt cuộc có bao nhiêu tiên thú, trong lòng cũng coi như là biết.
Khuôn mặt Cự quy lão nhân thoáng lộ ra một chút khó xử, cũng không cự tuyệt thẳng, không thể làm gì hơn là nói: "Xin chờ trong chốc lát! ", Cự quy lão nhân chậm rãi nhắm hai mắt lại, chỉ chốc lát sau, một cỗ chấn động từ trên người Cự quy lão nhân bạo phát, tản đi bốn phương tám hướng.
Lôi Cương mơ hồ nghe được thứ ngôn ngữ kỳ quái trôi trong không trung, có lẽ đó là cách giao lưu trò chuyện của linh thú.
Mà Tiểu Giác cũng ngồi xếp bằng trên vai Lôi Cương, không giải thích gì nhìn Lôi Cương, thấy Lôi Cương rất hiếu kỳ với cỗ chấn động.
Sau nửa khắc chờ đợi, sắc mặt Lôi Cương bỗng trở lên nghiêm trọng, ánh mắt khẽ dao động, nhưng là có chút khẩn trương cùng phức tạp. Lôi Cương cảm nhận được hơn mười đạo khí tức vô cùng mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng bạo phát.
"Ngao..."
"Rống..." Trong nhất thời, rừng rậm không ngừng vang lên tiếng ngâm nga cùng rít gào của các tiên thú.
Không gian đều trở nên chấn động mãnh liệt, mặt đất ầm ầm rung chuyển.
Trên một trăm loại tiên thú khổng lồ từ bốn phía hướng về đây tụ tập. Theo sau là rất nhiều thú vương, mặc dù rất sợ hãi nhưng chúng vẫn bám theo sau.
Lôi Cương trừng mắt á khẩu chậm rãi nhìn các loại tiên thú khổng lồ xung quanh. Khí tức của chúng tỏa ra có thể khiến chính mình run sợ trong lòng a, mà nhiều như thế các tiên thú cùng tụ tập, càng là cảnh tượng hoành tráng đập vào mắt. Hơn nữa, Lôi Cương cũng cảm nhận được, hơn trăm thần thức kinh khủng đang nhìn mình chằm chằm. Mà Tiểu Giác trên vai Lôi Cương nhìn hơn trăm thân ảnh to lớn một cách nồng nhiệt, đôi mắt nhỏ nhìn đám tiên thú, không rõ suy nghĩ cái gì.
"Tất cả mọi người hãy hóa thành hình người đi!" Cự quy lão nhân cau mày quát lên.
Đám tiên thú cùng lúc biến ảo thành hình người, đám cao, thấp, với dáng dấp khác nhau xuất hiện trước mắt Lôi Cương. Khí thế của chúng cũng có thu vào chút ít. Mà phía sau thú vương biến thành hình người đứng ở phía xa xa, không kẻ nào dám ngẩng đầu cùng nhìn về phía các tiên thú. Linh thú phân biệt đẳng cấp rất nghiêm, giai cấp này thống trị giai cấp khác a.
"Lão rùa đen, triệu chúng ta đến đây là có chuyện gì?" Một gã trung niên nam tử gầy gò quát lên. Hai mắt nó nhìn Lôi Cương chằm chằm. Đó chính là Giao Sát trước kia.
"Các vị tiền bối hảo, tại hạ Lôi Cương. Là ta nhờ Quy lão mời các người đến đây!" Sắc mặt Lôi Cương hơi ửng hồng cao giọng nói. Hai mắt Lôi Cương không ngừng nhìn về phía hơn mười người tiên thú ở phía trước dưới dạng mười lão nhân hình dáng khác nhau. Lôi Cương phát hiện chính mình không cảm nhận được khí tức của mười vị lão nhân, có lẽ nào....
"Thế nào, tiểu tử. Lẽ nào ngươi thực sự có ý nghĩ muốn chúng ta phải chấp nhận ngươi? Mặc ngươi điều khiển?" Lôi Cương vừa dứt lời, một thanh âm âm trầm vang lên.
Tâm huyết trong cơ thể Lôi Cương sôi trào, thối lui vài bước, sắc mặt tái nhợt. Hai mắt hắn hơi nheo lại, nhìn ra thì thấy đó là một trung niên nam tử thô kệch có mái tóc vàng.
"Hừ, tiểu tử, tuy rằng cây sinh mệnh đã có lời, thế nhưng muốn cho chúng ta để cho ngươi sai phái cũng cần ngươi xuất ra thực lực khiến chúng ta tâm phục khẩu phục!" Không ít thanh âm liên tục truyền ra.
"Được rồi!!" Một thanh âm đột ngột vang lên, chính là lão nhân đầu lĩnh của mười vị tiên thú. Lão có tóc đen, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn.
Xung quanh đang ồn ào bất mãn trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, sau đó mấy nghìn thân ảnh cùng run lên.
"Ngươi là Lôi Cương?" Vị lão nhân nhìn Lôi Cương chậm rãi hỏi.
Lôi Cương gật đầu, trong lòng như có một khối đá đè nặng, khiến Lôi Cương căn bản là nói không nên lời.
"Tuy rằng cây sinh mệnh muốn ta coi ngươi là chủ nhân, thế nhưng... Nhưng cũng không có ép chúng ta phải nghe ngươi sai phái, nếu như ngươi muốn sai phái chúng ta, hãy chờ cho thực lực của ngươi cao hơn nữa, thế nào?" Thanh âm của lão nhân này ngầm mang theo uy nghiêm không thể trái lời, cặp mắt nhỏ nhìn Lôi Cương chăm chú. Lập tức cũng nhìn vào Tiểu Giác trên vai Lôi Cương, trong mắt nhất thời hiện lên vẻ kinh nghi. Không chỉ có lão nhân này, ngay cả chín vị lão nhân cũng nhìn về phía Tiểu Giác với sắc mặt như vậy.
Lôi Cương hít sâu một hơi, ngăn chặn khí huyết sôi trào trong lòng, khóe mắt co quắp vài cái, gật đầu, Lôi Cương biết, lão nhân muốn nói, muốn sai phái bọn họ, phải xuất ra thực lực, nếu không thì đừng có nghĩ đến.
Khuôn mặt Cự quy lão nhân bình thản nhìn Lôi Cương. Lúc này, Cự quy lão nhân cũng không giúp được gì, muốn thu phục chúng, đặc biệt so với tu vi cường đại của tiên thú, chỉ có thể dựa vào chính bản thân Lôi Cương.
Cường giả vi tôn, dù là ở đâu đây cũng là chân lý bất biến a.
"Chỉ cần ngươi có sức mạnh vượt qua chúng ta, ngươi liền có tư cách sai phái người đó, nếu như ai không phục lệnh, như vậy, lão phu Kim Viêm sẽ là người thứ nhất đứng ra chém chết hắn!" Ánh mắt lão nhân từ trên người Tiểu Giác thu hồi lại, nhìn về phía Lôi Cương trầm giọng nói. Thanh âm tuy rằng không lớn, thế nhưng ngoại trừ chín vị lão nhân là tiên thú, còn lại tất cả thú vương đều run lên.
"Được rồi, tất cả mọi người đều tự tu luyện đi!" Lão nhân quay đầu nhìn vào mắt hơn trăm vị tiên thú thấp giọng nói, về phần thú vương đến liếc mắt cũng không có liếc qua.
Lập tức, tiên thú cùng thú vương lũ lượt ly khai, mà mười tiên thú đầu lĩnh lại lần nữa nhìn Tiểu Giác rồi mới rời đi.
Từ đầu cho đến lúc lão nhân mở miệng nói, Lôi Cương cũng không nói một lời. Cũng không phải Lôi Cương không muốn nói, mà là, khí thế của lão nhân ép Lôi Cương tới mức nói không ra lời!! Lão nhân đi rồi, Lôi Cương khóe miệng trào máu tươi, hai mắt cực kỳ kiên định nhìn về phía trước đã không còn con thú nào, song quyền chậm rãi năm chặt! Gân xanh trên trán nổi rõ!!
← Ch. 167 | Ch. 169 → |